Mục lục
Sau Khi Trọng Sinh Thành Long Vương Tôi Dựa Vào Hải Sản Làm Giàu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lục Áo lớn đến chừng này vẫn là lần đầu gặp loại tình huống này.

Cậu giả ngơ không biết chuyện gì, vị cảnh sát già cũng coi như chẳng thấy gì.

Hai bên đều giả vờ như không có việc ấy, cảnh sát tăng tốc làm việc, kiểm tra phòng ngủ xong thì ra ngoài kiểm.

Sau cùng cảnh sát tìm được nửa sọt trứng ngỗng to trong phòng bếp, trứng ngỗng nhà cậu đặc biệt đẹp, vừa to vừa trắng lại mang theo chút màu xanh nhạt nhạt, đặt chung 1 chỗ rất hấp dẫn người nhìn.

Cảnh sát cầm quả trứng lên hỏi cậu: "Đây là gì?"

"Trứng ngỗng."

"Trứng ngỗng bình thường to đến vậy sao?"

Lục Áo bình thản nhìn bọn họ, "Ngỗng nhà tôi là ngỗng sư tử, kích thước trứng sẽ hơi to 1 chút."

Cảnh sát nhìn cậu, nói: "Những quả trứng ngỗng này chúng tôi phải mang đi hóa nghiệm. Mấy ngày tới cậu đừng rời khỏi huyện."

"Hiện tại tôi đang tham gia hạng mục trồng san hô ở thành phố Kiềm Vĩnh, đi thành phố Kiềm Vĩnh cũng không được sao?"

"Đề nghị cậu nên cố gắng hết sức ở lại huyện thành cho đến khi thoát khỏi diện tình nghi."

Lục Áo gật đầu, "Vậy cho hỏi đại khái cần bao nhiêu ngày?"

"Trong thời gian 3 ngày làm việc sẽ có kết quả."

"Cảm ơn."

"Không cần khách sáo, đây là giấy xác nhận kết quả thi hành án lần này, cần cậu ký tên tại vị trí này."

Lục Áo cẩn thận xem văn kiện của bọn họ, sau đó nghiêm túc ký tên vào.

Ba vị cảnh sát mau chóng mang theo nửa sọt trứng ngỗng rời đi.

Lục Áo đứng ở cửa nhìn bọn họ rời khỏi, một hồi lâu sau, cậu xoay người vào trong sân khóa cửa lại, phi nhanh vào phòng ngủ.

Cậu cầm gối đầu lên, cái quần lót kia vẫn còn nằm bên dưới.

Quần lót màu đen, nhìn rất rõ nét.

Lục Áo trợn to đôi mắt nhìn quần lót nửa ngày.

Cậu muốn trực tiếp hủy thi diệt tích, nhưng lại không nỡ, nhìn một hồi lâu, cậu cầm quần lót lên đi vào phòng tắm giặt sạch sẽ, dự định phơi khô rồi sẽ giấu ở nơi sâu nhất của tủ quần áo.

Có lẽ sau này cái quần lót này sẽ không có ngày nhìn thấy ánh mặt trời lần nữa.

Hôm nay Tống Châu tan ca sớm, Lục Áo nói cho anh nghe chuyện có cảnh sát ghé thăm.

Tống Châu giương mắt nhìn, "Sao lại có cảnh sát đến?"

"Em cũng không rõ, họ nói nhận được tố cáo."

"Ai tố cáo?" Tống Châu hỏi: "Không lẽ là người fan kia của Lâm Tê Nham?"

"Hiện tại chưa rõ, em sẽ đi hỏi thăm thử."

Lục Áo không quá để tâm đến việc này, thanh giả tự thanh, trứng nhà cậu là trứng ngỗng, cho dù người khác có nói thế nào cũng không có tác dụng.

Buổi tối lúc ăn cơm cậu hỏi Lâm Tê Nham.

Lâm Tê Nham gần đây tương đối bận, cậu ấy không để ý đến nhóm fan của mình lắm.

Nghe Lục Áo hỏi, cậu ấy có chút hoang mang mù tịt, "Tôi cũng không rõ nữa, xíu nữa tôi hỏi thử."

"Nếu không nghe được tin tức gì thì cứ mặc kệ nhé, cậu bận việc của cậu đi."

"Không sao, bây giờ tôi cũng không bận lắm, giờ tôi hỏi ngay." Lâm Tê Nham nói trong điện thoại, "Tôi có số điện thoại của cô ấy, tôi gọi điện thoại hỏi cô ấy sẽ biết thôi."

"Lúc hỏi không cần nôn nóng quá, đối phương là thai phụ, lỡ xảy ra việc gì sẽ không gánh nổi trách nhiệm."

"Tôi biết rồi, cậu yên tâm."

Lâm Tê Nham cúp máy Lục Áo liền gọi cho cô fan kia.

Cô fan kia nhận được điện thoại của cậu ấy không hề thấy kỳ lạ, cô ta bình thản hỏi ngược: "Anh biết chuyện rồi à?"

Lâm Tê Nham thở gấp, "Là cô tố cáo thật à?"

"Đúng thế, là tôi tố cáo đó. Mọi người đều có trách nhiệm bảo vệ thiên nhiên, nó rõ ràng không phải trứng ngỗng nên tôi cố cáo thôi." Cô ta cảnh giác, "Không phải anh định bảo vệ bạn mình chứ?"

"Sao lại không phải trứng ngỗng chứ, video tôi quay chẳng phải rất rõ ràng hay sao?" Lâm Tê Nham hơi cao giọng, tức giận nói: "Rõ ràng là cô đi tố cáo, sao tôi không thể bảo vệ bạn mình?"

Đối phương cây ngay không sợ chết đứng, "Trong video của anh chỉ xuất hiện mấy con ngỗng, không hề có trứng ngỗng. Như thế sao có thể chứng minh rằng đây là trứng do ngỗng sinh ra?"

Lâm Tê Nham bị cô ta làm cho tức chết, "Sao lại không thể chứng minh? Lại nói, cho dù cô có nghi ngờ đi nữa, chẳng lẽ không thể nói trước cho tôi nghe sao? Hỏi xem rốt cuộc là thế nào, xem tôi có thể cho ra đáp án được hay không rồi mới suy nghĩ đến chuyện tố cáo."

"Thực buồn cười. Trước đó tôi liên hệ với mấy người, không phải anh ta từ chối trước hay sao?"

"Cậu ấy từ chối bán cho cô, chứ có từ chối cái gì khác đâu!"

Cô ta thẳng thắn nói: "Không thèm nói nhảm với anh, tôi tố cáo đó thì sao nào?!"

Lâm Tê Nham quả thực không làm gì được cô ta, cậu tức giận cực kỳ, sau cùng dứt khoát cúp máy.

Cúp máy xong, Lâm Tê Nham viết một bài đăng dài thật dài, nói rõ đầu đuôi sự việc, đăng trên trang cá nhân của cậu ấy.

Những người fan khác nhanh chóng nhìn thấy nội dung mà cậu ấy đăng, có fan nói giúp cho cậu ấy, chỉ trích người fan tố cáo kia làm việc nóng nảy lỗ mãng, cũng có fan ủng hộ người fan tố cáo kia.

Rất nhanh, mọi người cãi nhau ì xèo trong khu bình luận, song phương đều nhất quyết bảo vệ quan điểm của mình, không ai nhường ai.

Lâm Tê Nham không ngờ chiều fan lại chiều ra cái chuyện như thế này, cậu ấy đau đầu vô cùng, cũng có phần nản chí ngã lòng, dứt khoát không xem bình luận nữa.

Cậu thoát khỏi trang cá nhân, gọi điện thoại cho Lục Áo, cậu ấy thờ dài xin lỗi, "Lục Áo, thật xin lỗi, do lần này tôi lơ là, do cô ta làm."

"Không sao, cũng đâu phải chuyện gì lớn lao."

Lâm Tê Nham xoa xoa trán, "Tôi về sẽ mời cậu đi uống rượu."

Lục Áo không có ý định đi sâu vào chuyện này nữa.

Cô fan kia lại không bỏ qua cho Lâm Tê Nham.

Người fan tên Cầm Tâm kia trên Weibo hùng hồn viết một bài tố cáo, trước nói chuyện cô ta nhận được trứng, bất kể về kích thước, hình dáng hay mùi vị, đều hoàn toàn không giống trứng ngỗng.

Cô ta nhận được trứng ngỗng chỉ hoài nghi, sau khi ăn được vài quả, mẹ chồng cô ta cũng ăn thử và rất khẳng định nói với cô ta rằng đây không phải trứng ngỗng.

Trứng ngỗng tương đối tanh, không có thơm như thế, hơn nữa trứng ngỗng không có kích thước to như vậy.

Trứng này cô ta đã ăn hết rồi, vốn dĩ định thêm một chuyện chi bằng ít một chuyện, cô ta chỉ để chuyện này trong lòng mà không nghĩ đến nữa.

Sau này cô ta lại nghĩ, cảm thấy không thể như vậy, che giấu cho tội ác chính là dung túng cho kẻ phạm tội, sau cùng cô ta lấy hết can đảm gửi đơn tố cáo cho cảnh sát.

Sau khi tố cáo cho cảnh sát cục kiểm lâm xong, blogger kia quả nhiên đã tìm đến gọi điện thoại chất vấn cô ta.

Cô ta vốn dĩ đang mang thai, cái thai không ổn lắm, bị người ta hù dọa như vậy, bây giờ phải nhập viện để giữ thai.

Lời buộc tội của cô ta đầy máu và nước mắt.

Mọi người xem xong phẫn nộ vì nghĩa, sôi nổi bình luận.

Bài đăng vừa ra chưa đầy nửa tiếng đã lên hot search, đương nhiên vị trí khá thấp, nhưng trong câu chuyện có nhắc đến Lâm Tê Nham thuộc top 100 blogger và trang web đăng video của cậu ấy, không biết là ai thúc đẩy, bài đăng nhanh chóng một đường leo lên trên hot search, cuối cùng leo đến vị trí thứ 2.

Lâm Tê Nham gần đây đang cùng đội ngũ của Hoàng Trữ Nạp theo dõi tình hình sinh trưởng của san hô nên không quan tâm chuyện trên mạng.

Mãi đến khi bạn bè gọi điện thoại cho cậu ấy, cậu ấy mới biết có chuyện xảy ra.

Cậu ấy mau chóng đăng nhập tài khoản, phát hiện không biết người từ đâu tới điên cuồng chửi mắng bên dưới video của cậu ấy, fan gốc của cậu ấy bị chửi đến á khẩu, ngoại trừ những fan có sức chiến đấu đặc biệt dũng mãnh ra, còn lại ai cũng tắt đài.

Lâm Tê Nham không ngờ câu chuyện lại phát triển thành thế này, cậu trực tiếp gọi điện thoại cho Cầm Tâm, Cầm Tâm lại tắt máy.

Cậu ấy sắp tức chết rồi, nhưng lại không làm được gì Cầm Tâm kia, nhà Cầm Tâm khá giàu có, không phải kiểu người mà một blogger nhỏ như cậu có thể đối đầu.

Cậu ấy chỉ đành gọi điện thoại cho Lục Áo, thương lượng xem nên làm thế nào.

Khi Lục Áo nghe máy là lúc cậu đang nằm ngủ thiu thiu trong lòng Tống Châu, nghe xong đầu đuôi câu chuyện, cậu nói với Lâm Tê Nham: "Không cần để ý, cứ để vậy đi, qua vài ngày sẽ ổn thôi."

"Sao có thể không để ý được." Lâm Tê Nham đè nén nói, "Cô ta đây là vu khống! Nếu không phải cô ta đang mang thai, tôi nhất định sẽ kiện cô ta!"

Lục Áo nói: "Nếu chỉ đắn đo việc cô ta đang mang thai, chúng ta có thể bảo lưu quyền truy tố, đợi khi cô ta sinh xong rồi nói, có điều lãng phí thời gian tranh cãi với cô ta cũng không có ý nghĩa gì. Hiện tại cứ theo dõi câu chuyện phát triển thế nào, nếu chỉ lên men trong chốc lát thì thôi, chỗ tôi không sao cả, đương nhiên nếu bên cậu bị tổn thất, tôi sẽ phối hợp với cậu."

"Chỗ tôi cũng không bị gì, dân mạng đều hay quên, chắc nói xong liền quên mất tiêu." Lâm Tê Nham lầu bầu, "Chủ yếu là chỗ cậu, cảm thấy rất xin lỗi cậu."

"Chỉ là chuyện nhỏ, không cần để trong lòng." Lục Áo ngáp, mơ mơ hồ hồ hỏi, "San hô thế nào rồi?"

Nói đến điều này, tâm tình Lâm Tê Nham tốt đẹp lên, "Chiều nay chúng tôi đi xem, san hô sinh trưởng rất tốt, đã không còn dấu hiệu suy tàn nữa, nếu cứ tiếp tục phát triển theo chiều hướng này thêm mấy ngày nữa, nói không chừng khi nhiệt độ hạ xuống, chúng nó chắc chắn sẽ sống sót."

"Mấy ngày nay không phải sắp có bão sao?"

"Sao cậu biết? Đúng vậy! Tôi nghe giáo sư Hoàng nói có một cơn bão nhỏ sắp hình thành rồi, nếu có thể thuận lợi thổi sang đây, nhiệt độ của những ngày kế tiếp nhất định sẽ hạ xuống."

Trong mắt Lục Áo lộ ra ý cười, cơn bão này gần như do một mình cậu tạo thành.

Nếu như cơn bão này không được, cậu sẽ đi quấy đảo lần nữa, xem thử có thể sinh ra một cơn bão nữa không, nếu vẫn không được nữa, cậu sẽ xem xét đến phương án đưa dòng chảy lạnh đến vùng biển trồng san hô.

Lâm Tê Nham nhắc đến san hô liền nói không ngừng miệng, "Không biết đã xảy ra chuyện gì, san hô mà chúng ta trồng có sức sống mãnh liệt hơn đôi phần, giáo sư Hoàng đưa mẫu san hô đi hóa nghiệm, cũng không phát hiện ra những san hô này có gì đặc biệt, nhưng nó lại tốt hơn mẻ san hô ông nuôi trước đó về mọi mặt."

"Bọn họ hiện đang tìm hiểu nguyên do, đoán chừng khoảng thời gian này chúng tôi ai cũng bận hết."

Lúc cậu ấy nói đến chuyện này, Lục Áo có thể tưởng tượng ra hình ảnh cậu ấy mặt mày hớn hở ra sao.

Lục Áo nghe xong, lười biếng nằm trong lòng Tống Châu nói: "Có thể sống sót thì tốt rồi. Chúc mừng!"

"Cùng vui. Không nói với cậu nữa, tôi đi tìm bạn cùng nghề của mình đây, xem coi có cách nào xử lý làn sóng dư luận lần này không, gần đây cậu tốt nhất đừng lên mạng, đợt sóng dư luận này rất nhanh sẽ tan thôi."

"Cậu cũng vậy, chuyện nhỏ không đáng quan tâm, đợi qua 2 ngày nữa có kết quả hóa nghiệm bên phía cảnh sát thì trực tiếp công bố trên mạng, bọn họ sẽ không có gì để nói nữa."

"Như vậy cũng được, chủ yếu đối phương là thai phụ, chúng ta không tiện làm gì. Đợi qua cơn sóng gió này rồi nói tiếp."

Hai người cúp máy xong đều không lên tìm hot search nữa.

Hai người họ không có kinh nghiệm xử lý chuyện này, tưởng rằng cứ mặc kệ là được, trên thực tế những chuyện khác có thể như vậy, nhưng hiện tại dính líu đến đề tài nhạy cảm là sinh vật hoang dã, một khi không cẩn thận, quả bom này sẽ phát nổ trên tay bọn họ.

Làm Lục Áo bị nổ tung không phải thứ gì khác, mà là mấy quả trứng.

Cư dân mạng vẫn có ý thức công lý mạnh mẽ, nếu đổi thành động vật hoang dã khác có lẽ sẽ không thu hút nhiều sự chú ý đến thế, nhưng thú con và trứng khác.

Cư dân mạng dễ dàng hình dung Lục Áo thành tội phạm săn trộm điên cuồng ngoài vòng pháp luật.

Sau khi hot search này bị đối thủ thêm dầu vào lửa, dưới tình huống không có người nào khác chủ động dẫn dắt, lại có thể bị đẩy lên vị trí số một của bảng hot search

Trước làn sóng dư luận gay gắt như vậy, cảnh sát cục kiểm lâm huyện Yển Đông buộc phải ra thông báo vào nửa đêm rằng những quả trứng này đang được kiểm tra.

Cư dân mạng vẫn không từ bỏ, rất nhanh đã có người đào ra chuyện Lục Áo từng nhận giải thưởng thanh niên xuất sắc.

Khi cậu nhận giải thưởng này, các phóng viên liên tục phỏng vấn cậu, cho dù bản thân cậu không quá quen với việc bị phỏng vấn, né tránh ống kính và không bị phỏng vấn trực tiếp nhưng các phóng viên vẫn ưu ái cho cậu rất nhiều góc quay.

Hình ảnh của Lục Áo quá khác với người bình thường, chỉ cần là người từng nhìn qua ảnh của cậu, trong lòng nhất định sẽ suy nghĩ khác.

[ĐM, không ngờ hình người tánh chó.]

[Mặt mày sáng lán lại đi làm ăn trộm. ]* (Ở đây gốc là Khanh bản giai mã, nại hà tòng tặc)

[Mọi người có cảm thấy khuôn mặt này rất có khí chất không, vừa nhìn là biết không phải người bình thường? Không biết cái danh hiệu 'Thanh Niên Xuất Sắc' này có khi nào là giao dịch ngầm?]

[Tui cũng thấy vậy, nếu không danh hiệu sao lại trao cho một người trông như mấy thằng nhà giàu?]

[Vừa lên trang web của chính phủ xem, hình như sự tích chính của người này là bảo vệ tài sản quốc gia và bắt tội phạm săn trộm, nhưng vấn đề là hai sự kiện này đều không được chính quyền đưa tin, cũng không có giải thích nói rõ, nhìn lý do có vẻ hơi qua loa sơ sài?]

[Chuyện này hay rồi nha, rút củ cải vướng thêm bùn*, mị thấy chính phủ phải nghiêm túc điều tra rồi đó!!]( ý chỉ những phần tử bị bắt từ đó khai ra đồng phạm – hanzii)

[Tôi cũng thấy vậy, đề nghị lập tổ điều tra đê.]

[Không lẽ chỉ mình tui cảm thấy mấy quả trứng này giống trứng ngỗng thật sao? Câu hỏi chỉ mang tính chất tò mò.]

[Tôi nhìn cũng thấy là trứng ngỗng, chẳng qua là đẹp hơn so với trứng ngỗng thông thường nhiều, có chút kỳ lạ, nói không chừng là chủng loại mới?]

[Dân thành phố Kiềm Vĩnh đây, ngài Lục này rất nổi tiếng ở chỗ chúng tôi, một là anh ấy lặn biển rất giỏi, hai là anh ấy cực kỳ may mắn, cá nhân tôi cho rằng anh ấy không phải là kẻ trộm đâu.]

[Cùng thành phố nè, sao tôi chưa từng nghe qua có người này?]

Trên mạng trong nháy mắt cãi nhau ùm trời, hiện tại đã hơn nửa đêm, phần lớn cư dân mạng đang trong trạng thái lưới web trước khi ngủ, rất có hứng thú với những tin đồn này.

Khi họ nhìn thấy tin đồn liền lần theo manh mối và đọc tiếp.

Thông tin của Lục Áo không khó tìm, lúc còn đi học cậu luôn là học bá, thuộc kiểu luôn giành giải nhất.

Sau này ra đời làm việc dù cho không nổi tiếng gì, cũng không đi công ty tập đoàn lớn, cậu chỉ mở một cái siêu thị nhỏ, bình thường rất hay giúp đỡ người khác, còn từng được đưa tin 2 lần.

Không ít người cảm thấy hứng thú với cậu sau khi nhìn qua khuôn mặt cậu, các phóng viên lúc phỏng vấn cũng sẽ cố ý cho cậu nhiều góc quay.

Dưới năng lực đào tìm mạnh mẽ của cư dân mạng, bọn họ nhanh chóng gom góp được phần lớn thông tin của Lục Áo.

[Từ từ, sao ngài Lục này khác với trong tưởng tượng của mị quá vậy? Hoang mang-ing.]

[Ngoại trừ mấy chuyện giúp tìm chó tìm mèo, giúp đỡ người già ra, tôi hình như còn thấy ngài Lục này còn quyên góp cho trường tiểu học Hy Vọng vậy?!!]

[Hình như lầu trên không có nhìn lầm đâu, tôi cũng thấy nè.]

[Quan trọng là chỗ này, ngài Lục này không chỉ quyên tiền cho trường tiểu học Hy Vọng mà gần như năm nào cũng vậy, ít nhất là 10.000-20.000 tệ, lần nhiều nhất quyên góp tận 200.000 tệ.]

[Không chỉ vậy đâu, chẳng phải cậu ta về quê rồi hay sao, vợ của một người đồng hương bị bệnh, gia đình hoàn cảnh khó khăn, cậu ta đã lặng lẽ quyên góp tiền thuốc men cho người ta.]

Mọi người càng điều tra càng kinh ngạc, theo lý mà nói, chỉ cần là người đều khó tránh khỏi có vài mặt tối, nhất là loại người bị toàn bộ dân mạng tóm chặt để điều tra.

Người bình thường có lẽ sẽ bị bắt được lỗi sai nhỏ nào đó, ví dụ như ở trên mạng phát ngôn bậy bạ, hoặc gian lận trong thi cử, hoặc vượt đèn đỏ linh tinh các thứ.

Nhưng Lục Áo không phạm phải bất kỳ lỗi nào, toàn bộ sự tích liên quan đến cậu đều là chuyện tích cực.

Ngay cả muốn tung tin đồn nhảm cũng không tung nổi.

Đây là một chuyện khó tin trên mạng, cư dân mạng đào sâu ba thước vẫn không đào được tin xấu gì.

[Đệch, hình như anh trai này đẹp người đẹp nết thật?!]

[Tôi cũng xem rồi, khó tưởng tượng được, giờ tôi còn đang hoảng hốt đây.]

[Mẹ tôi với tôi cùng xem tin đồn, bây giờ vẻ mặt bà cũng hoảng hốt, không nghĩ tới trong hiện thực thực sự có người tốt như vậy.]

[Video của blogger kia tôi cũng xem rồi, quả trứng này hình như là trứng ngỗng thật.]

[Chỗ tôi có ảnh chụp nè, lúc đó khi người fan kia nhận được trứng ngỗng rất là vui vẻ.]

[Đúng rồi, trên mạng còn lịch sử kìa, xem cư dân mạng là kẻ ngu si lừa gạt thì quá đáng quá.]

[Hiện tại tôi nghi ngờ cô gái kia muốn kiếm chuyện.]

[Anh tiểu Lục đáng thương thật! Rõ ràng anh ấy không làm gì hết, bán vài quả trứng, muốn mọi người cùng vui, không ngờ trên trời rớt xuống cái nồi, ầm một tiếng đập trên người mình.]

[Bây giờ mị chỉ muốn biết, anh tiểu Lục này có bạn gái chưa, có cân nhắc đến chuyện debut hông?!]

[Thêm tuii nữa, mọi người cứ đi xem sự tích của anh ấy đi, tôi chỉ muốn liếm nhan sắc của anh ấy, người có giá trị nhan sắc tuyệt vời như thế này thực sự tồn tại sao?!]

Chuyện xảy ra trên mạng giống như mây bay vậy, lặng lẽ tụ họp rồi lại bị gió thổi tan đi.

Khi Lâm Tê Nham nhận được tin tức đang muốn lên mạng làm sáng tỏ, không ngờ bài đăng còn chưa kịp viết, hướng gió của dư luận rất nhanh đã thay đổi.

Cư dân mạng cũng từ lòng đầy căm phẫn phải truy tra xem trứng nhà bọn họ đến tột cùng là trứng của gia cầm nào, số trứng đó từ đâu mà có, biến thành mọi người đều muốn có được cách liên hệ với Lục Áo, muốn nhìn cậu debut.

Sau khi Lâm Tê Nham nhìn những tin nhắn nhét đầy hộp thư của mình thì chẳng hiểu gì hết, cậu không ngờ sau cùng lại như thế, cũng không ngờ vấn đề thoạt nhìn khó giải quyết như thế lại bị giá trị nhan sắc của Lục Áo giải quyết sạch sẽ.

Mặc dù không thể nói toàn bộ sự việc đều được giải quyết bởi nhan sắc của cậu, nhưng nhờ việc cư dân mạng coi trọng nhan sắc của cậu, mới có tinh thần đi đào bới chuyện trong quá khứ cuối cùng trả lại sự trong sạch cho cậu.

Lâm Tê Nham có chút ngẩn ngơ, cậu chụp màn hình gửi cho người bạn hỗ trợ quan hệ truyền thông của mình.

Bạn tốt: Tôi thấy cậu tốt nhất không nên phản hồi, cứ như vậy đi, chờ sự việc hạ nhiệt là được.

Bạn tốt: Tôi cảm thấy chuyện này không gây hại gì cho cậu hết, nói không chừng cậu có thể mượn đợt sóng gió này để tăng fan.

Lâm Tê Nham:.....

Lâm Tê Nham: Tôi biết rồi, chỉ là cảm thấy khó tin mà thôi.

Lâm Tê Nham: Vất vả cho cậu rồi, sáng mai tôi lại theo dõi tiếp.

Bạn tốt: Ừ, ban ngày cậu theo dõi đi. Nói thật, người bạn này của cậu trâu bò quá, xem xong lý lịch của cậu ta tôi cũng muốn đi làm quen.

Bạn tốt: Chuyện đã đến nước này, bất kể xảy ra thêm chuyện gì, cậu ta chắc hẳn sẽ không gặp khó khăn đâu, cậu yên tâm.

Lâm Tê Nham: Nhân phẩm của cậu ấy tôi không lo, chỉ lo mấy antifan kia lại kiếm chuyện.

Việc này trên mạng quậy ầm ĩ cực kỳ, cảnh sát cục kiểm lâm huyện Yển Đông bọn họ cũng khẩn trương cho ra kết quả giám định, 8 giờ sáng ngày hôm sau đã đem toàn bộ kết quả công bố lên mạng.

Lục Áo nói đây là trứng ngỗng, bọn họ cũng không rảnh rỗi tự dằn vặt bản thân, chỉ kiểm tra thành phần bên trong trứng, rất nhanh liền xác định đây đúng thật là trứng ngỗng.

Cảnh sát cục kiểm lâm huyện Yển Đông sợ tự mình công bố kết quả sẽ không đủ để thuyết phục quần chúng, trong đêm bọn họ đem trứng đưa đi tỉnh lị, tìm công ty giám định uy tính kiểm tra cho ra một phần kết quả.

Thế này, tất cả cư dân mạng nhìn thấy kết quả đều không thể nghi ngờ.

Bên dưới bài thông báo, gần như ai cũng chuyển hướng sang khen Lục Áo.

Có người chất vấn cô fan tố cáo giả, lấy oán trả ơn.

Cũng có người nói trứng ngỗng nhà Lục Áo quả thực khác hẳn với trứng ngỗng bình thường, quyết định tố cáo của cô fan kia là đúng không sai, mọi người nên cổ vũ hành động dũng cảm tố cáo này. Nếu yêu cầu lần nào tố cáo đều phải chính xác, vậy sẽ làm giảm lòng nhiệt tình của người tố cáo.

Cư dân mạng mỗi người mỗi ý, song những điều này không liên quan đến Lâm Tê Nham bọn họ.

Chuyện này cứ vậy qua đi, ngoại trừ số ít fan cực đoan đi chỗ Weibo của cô fan kia mắng chửi ra, những người khác đều xem như chưa từng xảy ra, ăn xong dưa xem xong cảnh tượng náo nhiệt, mọi người liền tản ra.

Đương nhiên, bài đăng Weibo này vẫn bị vài người quan tâm xem.

Trên cơ bản toàn bộ những người quen biết Lục Áo đều thấy Weibo liên quan.

Mọi người nhìn quá khứ của cậu bị cư dân mạng đào ra, bị cư dân mạng đông như kiến đào bới thông tin vậy mà không ai đào ra tin xấu của cậu, mặc cho ai nhìn thấy đều thực lòng tin phục.

Trong này, ông Ông ba của Ông Khiêm xem Weibo nửa ngày, cuối cùng thở dài nói với anh ta, "Nhân phẩm của cậu tiểu Lục kia tốt thật, lần sau cậu ta muốn bán cái gì, con phải ủng hộ nhiều một chút."

"Ba, điều này còn cần chờ ba nói sao? Con từ sớm đã quyết định, bất kể cậu ấy bán cái gì, con cũng sẽ tranh thủ mua."

Nói xong, Ông Khiêm buồn bực than thở, "Chỉ có điều ngày trước dễ mua, giờ muốn mua thì khó, ba nói xem chuyện này vừa nổ ra, ai mà không biết nhân phẩm cậu ấy tốt, ai chẳng biết phải giúp đỡ chuyện buôn bán của cậu ấy, chúng ta còn muốn thầu hết mọi thứ như ngày trước là chuyện cực khó."

Ba Ông bực mình, " Chẳng phải con có quan hệ tốt với cậu ta sao, còn là quản lý trong nhóm của cậu ta nữa, con nói cậu ta lần sau có đồ tốt gì muốn bán thì báo với con trước một tiếng, ưu tiên bán cho con không lẽ không được?"

"Bọn con trước là bạn hàng, sau mới là bạn bè, ba nói xem cậu ấy có bằng lòng cái nào cũng ưu tiên bán cho con sao? Con cũng không phải đại lý của cậu ấy."

Ông Khiêm tự mình nói xong cũng cảm thấy đáng tiếc, "Về sau có đồ tốt gì ba khỏi cần nghĩ, con có thể giành được một chút về cho ba là giỏi lắm rồi, giống như thịt mực lần trước vậy, một hơi giành cho ba mấy chục kg phỏng chừng không còn khả năng nữa rồi."

"Ài, cũng đúng." Ba Ông "Không thì con kéo ba vào nhóm đi, đến chừng đó ba với con cùng giành, chúng ta thêm một người nhiều thêm một phần sức."

"Sao con không nghĩ ra vậy kìa, ba nói đúng, đợi lát nữa con kéo ba vào nhóm, lại kéo thêm bác cả chú ba chú tư bọn họ cùng vào!"

Lục Áo bên này xảy ra chuyện, không chỉ cha con nhà họ Ông ngầm thảo luận, rất nhiều người quen biết cậu đều ở sau lưng bàn tán.

Cậu ngủ đến hơn 9 giờ sáng, mở Wechat ra xem, tin nhắn ùn ùn kéo đến suýt nữa làm điện thoại cậu chết máy.

Tống Châu nhìn điện thoại của cậu rung như cây gậy nào đó, anh đi tới nhìn một chút, "Ai cũng gửi tin nhắn cho em hết, có gì mà náo nhiệt quá vậy?"

Lục Áo cũng không biết, cậu đợi một lúc lâu sau, điện thoại mới yên ắng trở lại, lúc này cậu cầm lên xem tin nhắn, trên cơ bản đều là bạn bè thân thích gửi qua.

Cậu trả lời tin nhắn của Cát Nhiễm Châu trước: Không sao, tôi không kiếm ăn nhờ fan, chuyện không ảnh hưởng đến tôi.

Tối qua cậu ngủ rất sớm, cũng không biết sau đó có sự chuyển biến, sáng nay vừa dậy đã mở Wechat nên chưa kịp xem tin tức.

Trả lời Cát Nhiễm Châu xong, cậu theo thứ tự trả lời những người còn lại.

Tiểu Đỗ phản hồi nhanh nhất: Anh Lục, có phải sáng nay chưa kịp lên mạng không? Bình luận trên mạng đổi chiều hết rồi, bây giờ vô số người khen cậu đẹp người đẹp nết kìa, tôi gửi anh cái link, anh tự mình xem là biết ngay.

Tiểu Đỗ: Link

Lục Áo nghi ngờ mở ra xem, rất nhanh đã xem hết đầu đuôi sự việc.

Tống Châu thấy lỗ tai cậu ửng đỏ, cũng đi qua xem.

Link mà tiểu Đỗ gửi qua đã được người khác biên tập lại.

Có một blogger tốn hết nửa buổi tối đem mọi chuyện sửa sang lại, còn có hình chụp làm bằng chứng, sau cùng blogger này khen Lục Áo làm người thẳng thắn vô tư, hiền lành lại khiêm tốn, là một người tốt hiếm có.

Đương sự Lục Áo tận mắt nhìn từng hàng rắm cầu vòng tràn ngập nhiệt tình này, mặt đỏ như sắp cháy.

Thấy Tống Châu sáp tới, cậu hơi giấu điện thoại, ngón tay cong cong, "Em không có tốt như họ đã nói."

"Người ngoài đều cảm thấy em rất tốt, trong lòng anh em càng là độc nhất vô nhị." Tống Châu xoa xoa đầu cậu, "Đừng tự xem thường mình."

Bữa sáng Lục Áo còn chưa ăn xong, cậu đã nhận cuộc gọi của bên cục kiểm lâm, cảnh sát bên đó nói rằng, hiềm nghi của cậu đã được rửa sạch, những quả trứng đó đúng thực là trứng ngỗng, có thể dùng để ăn.

Cậu rửa sạch hiềm nghi rồi, lệnh cấm không cho cậu rời khỏi huyện tự nhiên cũng được gỡ bỏ.

Lục Áo dự định chiều nay đi một chuyến đến thành phố Kiềm Vĩnh xem tình huống của san hô, nếu vẫn không ổn sẽ truyền tiếp sinh mệnh lực cho chúng.

Cậu trả lời hết tin nhắn trên Wechat liền bật dự báo thời tiết lên xem.

Dự báo thời tiết của sáng nay đã có, CCTV báo rằng trên mặt biển phía nam đã hình thành xoáy thuận nhiệt đới, thời tiết của 2 ngày kế tiếp sẽ càng thêm nóng bức, nhưng rất nhanh bọn họ sẽ đón chào một cơn bão mới.

Với cơn bão này, bọn họ có thể thành công bước vào mùa thu rồi.

Lục Áo giơ tay đưa điện thoại cho Tống Châu xem, nét mặt có phần đắc ý, "Bão hình thành rồi, không ngờ lại nhanh đến thế."

"Có thể thành công ngay lần đầu là tốt rồi, nếu không thành công, hôm nay chúng ta lại đi."

"Tạm thời không cần, xem hình huống rồi tính. Đúng rồi, chiều nay chúng ta đi truyền thêm sinh mệnh lực cho san hô nhé, để chúng có thể chống đỡ qua đợt nhiệt độ cao này."

"Vậy chiều nay anh sẽ tan ca sớm một chút đến đón em."

"Được."

Buổi sáng Lục Áo rảnh rỗi lại đi xem đàn ngỗng của mình, tình huống của ngỗng con hôm nay vẫn rất tốt, chúng đang bước đi theo sau mẹ mình.

Cậu bắt một con ngỗng con lên sờ bụng nó, phần bụng căng tròn, không biết ngỗng mẹ đã cho chúng nó ăn cái gì, chỉ là việc này hẳn không cần cậu phải lo lắng.

Lục Áo vốn định đợi lứa ngỗng con này ra đời sẽ cho chúng ăn chút thức ăn gia súc.

Bây giờ không cần phải cho ăn, cậu dứt khoát dọn gọn mấy bao thức ăn đã mua trước đó.

Lục Áo bên này tương đối nhàn nhã.

Cô Cầm Tâm báo cảnh sát kia lại không mấy dễ chịu, tối hôm qua cô nhận được vô số tin nhắn của người lạ.

Phần lớn nội dung chẳng hay ho gì, dù cho có người nói chuyện ôn hòa nhưng thực tế vẫn đang trào phúng cô, mấy người nói chuyện độc ác hơn thì hỏi thăm cả nhà cô.

Cô xem từng tin nhắn một, càng xem càng khó chịu, đêm đó bụng cô liền không thoải mái, cuối cùng phải nhập viện thật.

Nhưng đây chỉ mới là khởi đầu, sau khi cô đến bệnh viện, không biết có phải tâm tình không tốt, hay vì nguyên nhân khác, bênh mề đay của cô lại bộc phát nữa rồi, toàn thân trên dưới nổi đầy những nốt sần nhỏ đỏ rực, ngứa ngáy khó chịu cực kỳ, vậy mà bởi vì mang thai, cô không thể dùng được nhiều loại thuốc.

Mấy thứ này nếu là đau, cô còn chịu đựng được, còn ngứa thì không chịu nổi thật.

Toàn thân cô nằm trên giường vừa gãi vừa cào, vô số lần cáu kỉnh nóng giận nhưng đều vô ích.

Cô hỏi bác sĩ, "Trước đó không phải tôi đã đỡ hơn rất nhiều rồi sao, sao bây giờ lại tái phát? Có phải đã ăn nhầm thứ gì không?"

Bác sĩ suy nghĩ nói, "Có thể bởi vì trước đó cô đã ăn thứ gì ức chế được nó, bây giờ không ăn nữa nên nó lại bộc phát, hay cô ăn thứ đó lại nữa đi, tôi nghe đâu là trứng ngỗng phải không?"

Cầm Tâm nghe vậy viền mắt đỏ hồng, cô và Lục Áo đã trở mặt rồi, bây giờ sao có thể đi xin người ta cho trứng ngỗng được nữa?

"Tôi ăn trứng ngỗng cũng không thoải mái, còn cách nào khác nữa không?"

"Tôi kê dung dịch tắm cho cô vậy, đang trong thai kỳ vẫn nên cẩn thận một chút." Bác sĩ nói, "Kê thêm thuốc bôi cho cô, xem thử có hiệu quả không."

Cầm Tâm lập tức hối thúc chồng mình đi lấy thuốc, kết quả thuốc lấy về rồi bôi lên người, hiệu quả vẫn không quá rõ rệt, cô sắp bị cơn ngứa này hành hạ đến phát điên rồi, năm trên giường gãi hết một buổi sáng, ga giường đã bị dính đầy máu.

Y tá cảnh cáo nếu cô tiếp tục gãi như vậy sẽ thi hành biện pháp mạnh.

Trong nháy mắt cô bị câu nói này làm tức đến khóc.

Chồng cô ở bên cạnh dè dặt nói, "Nếu không anh đi mua chút trứng ngỗng cho em nhé?"

"Đi đâu mua đây, anh ta vốn dĩ không muốn bán!"

"Anh ta không bán, chúng ta đi tìm người khác. Trên mạng có nhiều người bán như thế, không đến nỗi chỉ có một mình nhà anh ta là có trứng ngỗng?"

" Em ăn qua trứng những người khác bán rồi hoàn toàn không có hiệu quả! Hức – Sớm biết như vậy sẽ không đắc tội anh ta rồi, ông xã, hay anh đổi thân phận tìm tới nhà anh ta mua trứng ngỗng được không?"

Chồng cô khó xử, "Anh có thể thay thân phận gì?"

"Em không quan tâm!!!Thân thích bạn bè bạn học - - Anh đổi tài khoản tìm anh ta mua đi."

"..... Anh nói trong nhà có thai phụ, nhìn thấy tin tức trên mạng biết rằng trứng ngỗng nhà anh ta tốt cho thai nhi, cho nên muốn tìm mua. Không phải nói anh ta rất tốt bụng sao? Người tốt bụng chắc chắn sẽ không từ chối yêu cầu của anh đúng không? Ông xã em xin anh đấy, anh mau đi mua về cho em đi, cái thai trong bụng em là nòi giống nhà anh đó!"

Cầm Tâm nói xong thì gào khóc, cô thực sự ngứa lắm rồi, trước đó không ngứa lắm, không biết tại sao bây giờ lại ngứa dữ dội như thế.

Cô sắp hoài nghi mình không phải bị mề đay đột ngột tái phát, mà có vấn đề gì khác bộc phát.

Cô khóc nước mắt nước mũi giàn dụa trên giường bệnh quậy phá đòi ăn trứng ngỗng nhà Lục Áo, chồng cô cũng hết cách với cô.

Ở trong phòng bệnh do dự hồi lâu, chồng cô cuối cùng vẫn quyết định mua vài quả về. Mặc kệ trứng ngỗng này có tác dụng thật hay không, mua về thử sẽ biết ngay.

Chồng cô đổi Wechat đi tìm Lâm Tê Nham lôi kéo làm quen.

Hôm qua Lâm Tê Nham đột nhiên nổi tiếng, hộp tin nhắn bị fan nhét đầy.

Bình thường cậu ấy lại không thường xem tin nhắn riêng, chẳng qua khoảng thời gian này cậu vẫn lựa chọn vài tin để xem cũng kịp thời trả lời tin nhắn, miễn cho các fan lo lắng.

Chồng của Cầm Tâm lẫn trong vô vàn fan mới trông có vẻ tầm thường.

Hai ngày này Lâm Tê Nham nhận được vô số tin nhắn muốn mua trứng ngỗng, cậu ấy một tin cũng không trả lời, chỉ sợ lại kéo thêm phiền phức cho Lục Áo.

Tin nhắn cầu mua của chồng Cầm Tâm viết rất bình thường, Lâm Tê Nham xem sơ rồi thôi, không quan tâm nữa.

Chồng Cầm Tâm đợi mãi mà không thấy trả lời.

Hết cách anh ta tìm bạn bè lén nghe ngóng xem làm sao để liên hệ trực tiếp với Lâm Tê Nham.

Gia đình anh ta làm kinh doanh, mạng lưới quan hệ khá rộng, sau khi đi loanh quanh nhiều lần, cuối cùng anh ta cũng liên lạc được với một người quản lý trang web nào đó của Lâm Tê Nham.

Bây giờ Lâm Tê Nham đối với chuyện mua trứng ngỗng sắp bị ám ảnh tâm lý rồi, nhất là những người có sức ảnh hưởng, cậu ấy chỉ sợ lỡ đâu họ cảm thấy không vui lại đem chuyện quậy ầm trên mạng.

Chồng của Cầm Tâm rất cố chấp, nhiều lần quấy rầy Lâm Tê Nham, còn gọi điện thoại cho cậu ấy.

Khi Lâm Tê Nham nhận được điện thoại là lúc đang ở trên thuyền, Lục Áo và Tống Châu cũng có mặt, bọn họ hôm nay mượn danh nghĩa đi xem tình huống của san hô, định lén lúc truyền chút sinh mệnh lực cho chúng.

Nghe thấy tiếng điện thoại Lâm Tê Nham vang lên, Lục Áo hỏi: "Có phải cậu có việc gì gấp không? Nếu không thì cậu ở lại đây đi, bọn tôi giúp cậu quay phim."

"Không cần, chỉ là một người fan tương đối khó chơi mà thôi, quấn lấy tôi đòi mua trứng ngỗng, anh ta thông qua quản lý tìm tới tôi, tôi cũng không tiện kéo anh ta vào danh sách đen, chỉ có thể nói qua loa ngoài miệng."

Lâm Tê Nham cười khổ, "Người lăn lộn trong giang hồ, không thể không cúi đầu."

Nói xong cậu ấy lại đi nghe máy, thái độ của cậu ấy trong điện thoại cũng không cứng rắn, chỉ là nói thế nào cũng không chịu đồng ý.

Người bên kia đầu dây đang sức đầu mẻ trán, thái độ cũng chẳng tốt được bao nhiêu, "Cậu giúp đỡ tí thôi! Cứ ra giá đi, vài trăm, vài ngàn, mấy ngàn một quả tùy ý cậu, bây giờ vợ con tôi thực sự rất khó chịu, họ đang đợi ăn trứng ngỗng để chữa bệnh đó!"

"Anh à, hiện tại không phải tôi không muốn giúp anh, mà là bạn của tôi cậu ấy không muốn bán thật, bao nhiêu tiền cũng không bán." Lâm Tê Nham dè dặt, "Hay anh đi khám bác sĩ đi, hiệu quả của trứng ngỗng nào có khoa trương đến thế, nó thực sự không có công dụng chữa bệnh đâu."

"Người bạn kia của cậu không phải rất tốt bụng sao? Sao có chút việc thôi lại không bằng lòng giúp?" Giọng điệu của người đàn ông bực dọc, "Cũng có cần gì nhiều đâu, 3-5 quả để cứu nguy cũng không được."

Lâm Tê Nham nói hết lời, mới lừa đối phương cúp máy.

Tống Châu ngồi bên cạnh bỗng nhiên nói, "Điện thoại mà cậu vừa nghe là chồng của người fan kia."

Lâm Tê Nham nghe vậy da đầu tê rần, "Sao lại là cô ta nữa? Sao cô ta cứ như âm hồn không tan vậy?"

Lục Áo nói: "Tống Châu nói là chồng của cô fan kia gọi đến thì nhất định chính là người đó, nếu không cậu cứ trực tiếp cho anh ta vào danh sách đen đi, anh ta cũng không làm gì được cậu."

Lâm Tê Nham vốn dĩ còn bận tâm mặt mũi của cấp trên, hiện tại nghe vậy cơn nóng giận cũng bốc lên, trực tiếp cho anh ta vào danh sách đen.

"Đám người này thật ghê tởm, cưỡng ép dụ dỗ không được liền muốn hủy hoại người khác." Lâm Tê Nham thở dài, "Ban đầu tôi còn tưởng nhà đó biết nói lý lẽ nữa chứ."

Lục Áo lắc đầu.

Lâm Tê Nham vừa kéo dãy số kia vào danh sách đen, cậu bỏ điện thoại vào túi, định mặc trang bị theo Lục Áo bọn họ xuống nước quay san hô, không ngờ điện thoại lại vang lên.

Cậu liền nóng nảy, trực tiếp lấy điện thoại ra muốn tắt máy, "Sao cái nhà này cứ như âm hồn không tan vậy?"

Tống Châu giương mắt lên nhìn cậu ấy một cái, đột nhiên nói: "Không phải bọn họ gọi đâu."

"Hả?" Lâm Tê Nham nửa tin nửa ngờ, "Không thể nào, thật à? Điện thoại này là số lạ gọi đến đó."

Tống Châu gật đầu, "Cậu nghe đi, nói không chừng là chuyện tốt."

Lâm Tê Nham lúc này mới bắt máy.

Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam xa lạ hào sảng, "Chào cậu, có phải là Lâm Tê Nham không?"

"Chào anh, xin hỏi anh là?"

"Tôi là bạn của anh Khôn, tôi nghe nói cậu quen thân với người tên Lục Áo kia, chúng tôi muốn bàn chuyện hợp tác với cậu ta, cậu có thể giúp tôi liên hệ được không?"

Lâm Tê Nham nghe nói như thế, đầu óc sắp nổ tung, ánh mắt thoáng cái sắc bén.

Cậu ấy cảnh giác nói: "Các anh muốn bàn cái gì? Hợp tác cái gì? Gần đây cậu ấy không tiện hợp tác với ai!"

"Thực ra là vậy chúng tôi muốn đi biển câu cá vẩu, người bạn kia của cậu không phải có con thuyền và còn đặc biệt may mắn hay sao? Tôi muốn mướn thuyền của cậu ta, nhân tiện mời cậu ta đi cùng chúng tôi, xem thử có thể câu được cá vẩu không."

"Câu cá vẩu?"

"Đúng vậy, là kiểu câu lên rồi phóng sinh, làm phiền cậu hỏi giúp tôi xem cậu ấy có đồng ý không nhé? Một ngày 3.000 tệ, mướn tầm 5 ngày."

Chú thích:

Cá vẩu: nó có thể đạt chiều dài tối đa là 170cm và trọng lượng 80kg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK