Mục lục
Sau Khi Trọng Sinh Thành Long Vương Tôi Dựa Vào Hải Sản Làm Giàu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cá ngừ vây xanh vừa bắt được phải tranh thủ lúc còn sống xả máu khử chua.

Nếu không xả máu, đợi khi cá chết rồi, thịt sẽ vừa tanh vừa đắng, chẳng tài nào nuốt nổi.

Mà trong quá trình khử chua, thịt cá sẽ có hiện tượng hơi tự phân huỷ một chút, nhưng khi xong quá trình này, thịt cá mới non mềm mọng nước, mới có được hương vị tươi ngon đặc trưng.

Xả máu khử chua cần phải đâm một cái lỗ to ở cổ cá.

Thường thì sẽ thả cả con cá vào trong nước đá để xả máu, đợi khi khử chua xong thì bỏ vào khoang cấp đông.

Trải qua quá trình này, đợi khi thuyền của họ trở về đất liền, con cá này sẽ hoàn tất việc lên men, có thể lấy ra ăn.

Thuyền trưởng Trần lênh đênh trên biển cả đời người, cực kỳ quen thuộc với cả quy trình, ông lấy một con dao to bén cắt hai nhát ở dưới hàm cá, từng dòng máu tươi theo đó chảy ra ngoài.

Thuyền trưởng Trần nhịn không được khen ngợi, "Con cá này đẹp thật, đoán có 150-200kg đó."

Lục Áo có hơi mệt mỏi nói: " Cân thử nhé."

"Được." Thuyền trưởng Trần quay đầu, hô to, "Nàyyy, ai trong mấy cậu lấy cái cân qua đây được?"

"A Lực đi lấy rồi."

Rất nhanh, cái cân của bọn họ đã được dọn tới.

Con cá này con to hơn cả cá mặt trời, trực tiếp bỏ lên mặt cân, cái cân chẳng đủ to, đành phải dùng cái sọt bỏ lên rồi thả con cá vào trong sọt.

Cá ngừ này thực sự to quá đi, chỉ bằng sức người thì khó lòng nâng nó lên được.

Thuyền viên lấy dây thừng tới, cột vào đuôi cá, dùng máy kéo từ từ kéo con cá lên rồi bỏ vào trong sọt.

Trên cân hiện ra con số cụ thể.

Thuyền trưởng Trần dùng tay che đi ánh nắng chói chang, híp mắt nhìn một hồi, nói: " 215kg."

Chung Hồng Hải nghiến răng, "Nhóc con, trong cái kiếp sống đi câu của này của tôi, con cá ngừ vây xanh này là to nhất đấy."

Nói xong, Chung Hồng Hải nhịn không được vỗ vỗ phần bụng chắc nịch của cá ngừ, trong mắt toát ra một chút hâm mộ.

Anh ta lập đội cần thủ đi biển cũng vì để kiếm tiền.

Hiện tại khó lắm mới câu được 1 con cá ngừ vây xanh, nhưng người kiếm được tiền này lại không nằm trong đội của mình, cảm giác trong lòng anh ta thế nào càng khỏi phải bàn cãi.

Đây chính là cá ngừ vây xanh đó!

Một con cá ngừ vây xanh to như thế, bất kể là bán ở đâu, chắc chắn có mấy trăm vạn vào tay.



Dù có trừ tiền thuế đi nữa, cũng có một hai trăm vạn mà.

Chung Hồng Hải cuối cùng cũng hiểu vì sao giang hồ thường đồn rằng vận may của Lục Áo cực tốt, nếu không phải cực kỳ may mắn, sao có thể thu hoạch được nhiều đến thế?

Không chỉ có mình Chung Hồng Hải âm thầm hâm mộ.

Phần lớn những người có mặt trên con thuyền này, ai cũng thế.

Ngắm nhìn một hồi lâu, mọi người mới lưu luyến không muốn rời xa mà trở về vị trí của bản thân tiếp tục câu cá, đồng thời trong lòng hy vọng bản thân cũng sẽ có được vận may của Lục Áo.

Lục Áo ngồi trên boong tàu, mặc cho ánh nắng rực rỡ chiếu lên mặt lên cơ thể mình, vẫn không nhúc nhích.

Thuyền trưởng Trần chỉ huy thuyền viên đưa cá đến khoang cấp đông, quay đầu nhìn thấy bộ dạng này của cậu, hỏi:" Không câu nữa sao?"

"Không câu nữa." Lục Áo uể oải nói, "Kiệt sức rồi."

Cậu kiệt sức là thật, không muốn tiếp tục câu nữa cũng là thật.

Đàn cá ngừ này nói sao cũng chỉ vài chục đến trên trăm con, cậu có thể câu được 1 con đã là may mắn lắm rồi, dù sao vẫn không nên có lòng tham không đáy.

Thuyền trưởng Trần biết tính của cậu, chỉ cười hà hà, cũng không tiếp tục khuyên thêm.

Lâm Tê Nham còn đang quay video.

Lục Áo khẽ đá vào giày cậu ta một chút, hỏi: " Cậu có muốn câu cá không, câu được tôi giúp cậu kéo nó lên?"

Lâm Tê Nham có chút do dự, " Hay là thôi đi, tôi không rành cái này."

"Không rành thì nhìn rồi học theo, đây là một cơ hội tốt."

Khi bọn họ đang nói chuyện, trong đám người phát ra tiếng hoan hô, chỉ thấy một cần thủ khác đã kéo con cá ngừ của mình tới gần thân thuyền rồi.

Thuyền viên lão Trương vội cầm móc sắt chạy tới, định móc con cá ấy lên.

Lâm Tê Nham cũng vội chạy tới quay phim, chỉ thấy con cá kia thân mình tròn xoe, giống như một quả lựu đạn vậy.

Mọi người sôi nổi bình luận, "Con này cũng không tệ, tối thiểu cũng 35-40kg."

"Cái khác không nói, chưa gì đã có mười mấy vạn vào tay rồi."

"Ài, chừng nào tôi mới câu được một con cá ngừ to đây?"

Chung Hồng Hải nghe đoạn đối thoại này liền hô to: " Đừng nói nhảm nữa, tiếp tục câu đi, phải nắm bắt thời gian! Cá ăn no rồi thì sẽ chạy đấy!"

Mọi người nghe vậy chợt rùng mình, không dám nói nhiều nữa, mau chóng cầm lấy cần câu.

Người vừa câu được cá ngừ kia nghỉ ngơi một chút, sau đó bắt đầu chuẩn bị cần câu tiếp tục câu cá.

Một con cá như thế đã đáng mười mấy vạn, đừng nói hiện tại anh ta không còn sức, dù hôm nay có mệt chết cũng phải tiếp tục câu, bỏ lỡ cơ hội này rồi, lần sau chẳng biết sẽ còn loại cơ hội phát tài này nữa hay không.

Lâm Tê Nham thu hồi tầm mắt, vừa khéo đối diện với tầm nhìn của Lục Áo.

Lục Áo gật đầu một cái với cậu ấy.

Động tác này bao hàm sự cổ vũ.

Lâm Tê Nham suy nghĩ một chút, cuối cùng nghiến răng, nói: " Tôi đây thử xem."

Câu thử cũng chẳng bị thiệt, chỗ này có sẵn mồi câu và cần câu, cậu chỉ cần học theo người ta, quẳng lưỡi câu xuống câu cá là được.

Động tác của Lâm Tê Nham không nhanh nhẹn như mấy người Lục Áo, ngược lại, bởi vì làm công việc văn thư một thời gian dài, nên trông có vẻ vụng về, nhưng sự thông minh của cậu ấy không thu kém bất kỳ ai tại hiện trường.

Sau khi quan sát, cậu ấy đã hiểu được cách câu diều này là như thế nào.

Cậu lợi dụng bí quyết, nỗ lực làm con diều bay lên.

Khứa cá lắc lư ở trong nước, chẳng cách nào nhìn ra trong đó có một dây câu dài.



Cậu ấy làm xong hết mọi chuyện, kiên nhẫn ngồi đợi cá cắn câu.

Ngay khi cậu ấy chuẩn bị câu cá, người xung quanh lại có người bắt được cá ngừ vây xanh.

Người kia vận may không bằng Lục Áo, chỉ kéo được hơn 5 phút, ảnh ta liền ứ nước mắt khàn giọng hô to: "Tôi không kéo nổi, ai qua giúp tôi một chút được không?!"

Những người bạn xung quanh anh ta muốn chạy tới giúp đỡ thấy bộ dạng gân xanh nổi đầy trán của anh ta thì hơi khựng lại, thực không biết nên đón giúp thế nào.

"Để tôi!" Chung Hồng Hải vội vàng chạy qua, hai tay cầm cần câu, "Cố gắng thêm xíu nữa! Mau thả dây, thả dây!"

Người kia vội chuyển động trục quay, anh ta vừa thả dây, hai tay cũng vừa run rẩy.

Tay sưng tấy của anh ta vô ý bị dây câu cắt trúng, máu tươi đỏ sẫm nhỏ từng giọt lớn xuống boong tàu.

Con cá này quá lớn, đoán chừng còn to hơn cả con cá lúc nãy của Lục Áo.

Chung Hồng Hải cũng chỉ kiên trì được một chút đã cảm thấy lực bất tòng tâm.

Anh ta không thể không quay đầu hô to với Lục Áo: " Lục Áo, cậu tới giúp một chút."

Lục Áo vừa định đáp lời.

Lâm Tê Nham đã như gà mẹ che chở gà con nói: " Không được! Quá nguy hiểm, cậu ấy vừa rồi đã kéo một con cá to rồi, còn chưa nghỉ lại sức kia kìa!"

Chủ cá cũng biết đạo lý này, nhưng mà vẫn không chết tâm, "Chỉ kéo một chút thôi, giúp chúng tôi một chút! Cầu xin cậu đấy, qua giúp một chút đi, trên thuyền này ngoại trừ cậu ra chẳng còn ai đủ sức kéo nó cả!"

"Anh nói nghe nhẹ nhàng thế!" Lâm Tê Nham hung dữ nói, "Con cá to như thế, cậu ấy giúp anh kéo một hồi hay kéo một tiếng? Nếu thật sự câu lên được, con cá này tính của anh hay của cậu ấy?"

Lục Áo vốn định từ chối, chằng qua không nhanh miệng bằng cậu ấy.

Nghe vậy, Lục Áo nói:" Xin lỗi."

Những người khác cũng hiểu đạo lý này, nhưng mà nghe cậu nói như vậy vẫn cảm thấy có chút khó chịu.

Có người than thở, "Tính toán đến thế sao? Chỉ giúp một chút thôi mà."

Người bên cạnh tên này đảo mắt xem thường nhìn Lục Áo, "Đúng vậy, ở trên biển ai mà chẳng phải giúp đỡ lẫn nhau, chuyện nhỏ như hạt mè mà cũng trở mặt. Còn là cùng một đội câu mới ghê chứ."

Tiền tài động lòng người.

Con cá to như vậy cũng phải mấy vạn thậm chí hơn 100.000 tệ, ai cũng nhịn không được mà động lòng.

Ngoại trừ người kêu Lục Áo tới giúp đỡ ra, những người khác hoặc ít hoặc nhiều đều có lòng riêng.

Lục Áo kỹ thuật tốt, sức lớn, nếu cậu ta chịu giúp đỡ, nói không chừng mấy vạn, mười mấy vạn cũng tới tay.

Lâm Tê Nham còn muốn nói gì nữa, Lục Áo ngăn cậu ấy lại, hai mắt nhìn chằm chằm bọn họ, chỉ một ngón tay, cằm khẽ nâng, "Chỉ là chuyện nhỏ như hạt mè, các người đi giúp đi."

"Đệch!" Một trong hai người thẹn quá thành giận, "Ông mày chẳng qua không rãnh tay thôi, rãnh tay còn cần mày giúp sao? Khen mày 2 câu cứ tưởng mình giỏi thật sao!"

Thuyền trưởng Trần thấy bọn họ bên này đã bắt đầu cãi nhau, đứng ra nói, "Đừng ầm ĩ! Giúp là tình cảm không giúp cũng không bổn phận, mấy người có năng lực thì tự đi mà giúp."

Lâm Tê Nham tức giận nói: "Mới quen có vài ngày thôi, các người có biết chữ Áo của Lục Áo viết thế nào không hả?! Sao có thể mặt dày yêu cầu người ta giúp!"

Lục Áo vỗ nhẹ nhẹ bờ vai của cậu ấy, ra hiệu cậu ấy đừng nói nữa.

Chung Hồng Hải không lên tiếng, anh ta tiếp tục hỗ trợ kéo con cá ngừ đại dương kia.

Cá mà họ câu được to quá mức, nếu như có thể kéo lên được, mấy trăm vạn chắc chắn sẽ vào bay vào túi.

Mà với tư cách là người hỗ trợ, anh ta cũng nhận được một phần tiền.

Chung Hồng Hải kêu người của chính mình, "Lão Ngao, mau qua giúp!"

Có vài người trong đội câu đã hợp tác với Chung Hồng Hải từ rất lâu rồi, thấy tình huống như vậy cũng chẳng phí lời, trực tiếp chạy tới hỗ trợ.



Hiện tại người ra biển đánh bắt cá ngừ không nhiều, luật pháp nhà nước quy định mỗi người hằng năm có thể mang theo 5 con lên bờ.

Danh sách trong tay họ chưa bắt được con nào, con này tính là con đầu tiên.

Vài người đàn ông trung niên thay phiên kéo con cá ngừ to lớn kia, mỗi người đều kiên trì không tới 1 phút đã phải để người khác lên thay.

Có một người tay run đến nỗi muốn rụng xuống đất.

Mọi người càng xem càng thấy thôi rồi.

Con cá ngừ này quá to, dù cho đã hơn 40 phút trôi qua, nó vẫn không hề hấng gì.

Nếu nội trong nửa giờ tới mà vẫn không kéo lên được, con cá ngừ này có lẽ sẽ chạy mất.

Chung Hồng Hải là một cần thủ lão luyện cũng có chút sợ hãi, không thể không quay đầu cầu xin Lục Áo giúp đỡ, "Lục Áo, giúp đỡ đi, đợi khi kéo lên được, chúng tôi sẽ dựa theo phần trăm mà chia tiền cho cậu."

Chủ cá không quá đồng ý, vừa định nói gì đã bị Chung Hồng Hải trừng mắt ngược trở về, anh ta đành phải câm miệng.

Chia tiền gì đó, đợi lên bờ rồi nói sau.

Lục Áo đứng lên, vừa định từ chối lần thứ hai.

Lâm Tê Nham hô: "Lục Áo, mau tới đây giúp, tôi cậu được cá rồi, kéo không nổi!"

Âm thanh của cậu ấy vừa nhanh vừa vội, khiến cho ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người cậu ta.

Ngoại trừ những người cậu được cá không cách nào để ý ra, còn lại ai cũng quay đầu sang nhìn.

Mọi người còn tưởng rằng cậu ấy mượn cớ từ chối dùm Lục Áo, không ngờ khi nhìn sang, cần câu của cậu ấy đúng thật bị kéo cong, thoạt nhìn bên dưới có một con cá lớn.

Lâm Tê Nham sức yếu, cần câu sắp bị con cá kéo đi mất.

Cậu ấy phải dùng hết sức toàn thân lấy phần bụng đè cần câu, mới miễn cưỡng ổn định.

Dù là như thế, gân xanh trên cánh tay cậu ấy nổi hết lên, hai tay run như bị parkinson, cảm giác như thể giây tiếp theo sẽ bị con cá kéo xuống biển.

Lục Áo thấy bộ dạng của cậu như vậy, không nói hai lời, lập tức tiếp nhận cần câu, "Để tôi!"

Lâm Tê Nham thở dài nhẹ nhõm một hơi, lau đi mồ hôi và nước mắt trên mặt, "Giao cho cậu đấy."

Chung Hồng Hải nhìn thấy cảnh tượng này, không tiện nói thêm gì, chỉ đành quay đầu đi, rầu rĩ mà kéo con cá.

Chú thích:

陆 岙: tên của Lục Áo nha mọi người

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK