Đây là kết quả của việc họ đến bệnh viện kiểm tra và con dấu của bác sĩ trên phiếu kết quả.
Một bữa tiệc cá, ai cũng hài lòng vốn là chuyện tốt, những lại có người trêu ghẹo, ăn xong còn cảm khái một câu Ông Khiêm đúng là người tốt, có gì tốt đều nhớ đến mọi người.
Lão Ông nghe xong câu này, trong nháy mắt một ngụm máu kẹt ở cổ họng, suýt nữa là phun ra.
Ý.... ý... ý định ban đầu của ông rõ ràng là bảo con trai mua về giấu, nhà mình từ từ ăn mà!
Ai mà muốn tạo phúc quần chúng chứ?
Trong lòng của lão Ông không thoải mái, xoay qua đấm thằng con 1 phát, thế nên mấy ngày kế tiếp, cứ nghe tới chữ cá là mặt của Ông Khiêm liền phát xanh.
Đau thịt không chỉ có cha con họ Ông mà còn có 1 nhà Quy Yểu Yểu.
Một con cá vừa to vừa bổ như thế, vốn nên để cả nhà cùng chia vui, kết quả vì tham chút tiền kia mà đem bán cũng thôi đi, trong nhà còn lại chút thịt cá, lại có vô số người tới hỏi thăm, khiến bọn họ phiền hết nói nổi.
Còn lại hơn 10kg thịt kia, nhà họ Quy đứng vững trước áp lực, ai cũng không cho, cứ thế 1 ngày 3 bữa hấp ăn.
Cứ thế 1 tuần trôi qua, sau khi ăn hết thịt cá, cơ thể cha mẹ và cha mẹ chồng Quy Yểu Yểu cũng tốt hơn trông thấy, eo không mỏi chân không đau, đi bộ mà bước chân như bay.
Hiệu quả thật sự quá tốt.
Hiệu quả càng tốt, cả nhà lại càng hối hận.
Hôm nay sau khi ăn xong, ba của Quy Yểu Yểu bùi ngùi nói 1 câu, "Cũng do không có duyên phận, nên nhà mình không thể độc hưởng con cá đó."
Ông thông gia của ông tiếp lời:" Còn không phải sao? Đã đưa tới miệng rồi mà còn phải chia ra nhiều như thế."
Bà thông gia vội nói:" Không cần tốn nhiều tiền mà chúng ta đã lấy được 10kg thịt cá, còn có bong bóng cá tốt như thế, coi như là chiếm hời lớn rồi."
Bà sợ con dâu nghe xong khó chịu, còn cố ý nói:" Việc này đều nhờ có Yểu Yểu, nếu không phải Yểu Yểu giỏi giang, chúng ta ngay cả da cá cũng không có để mà ăn, hơn 8.000.000 cho 1 con cá, ai nỡ ăn chứ?"
"Con cá này ăn xong rồi, cũng đừng nên xoắn xuýt nữa." Mẹ Quy Yểu Yểu hỏi, "Cậu ngư dân kia vẫn còn bắt cá phải không? Có thể hỏi cậu ta mua, tiền vận chuyển chúng ta ra?"
"Nói tới đây, hình như tôi nghe nói nhà họ Ông đã đặc biệt gửi một đống quà biếu cho cậu ngư dân kia, nói lần sau khi cậu ta bắt được thứ gì tốt trực tiếp chừa cho họ thì phải?"
"Ai ya, sao bọn họ nhanh tay vậy?" Mẹ Quy Yểu Yểu vội nói:" Vậy chúng ta cũng gửi!"
"Đúng đúng đúng, gửi đặc sản, làm tốt quan hệ sẽ không sai."
Lục Áo không biết đến việc này.
Hôm nay cậu bắt cá xong, thấy tin nhắn của Ông Khiêm và Quy Yểu Yểu gửi cho mình, nói đã gửi chút quà cho cậu.
Buổi chiều, Lục Áo nhận được điện thoại của công ty chuyển phát nhanh ở trấn trên, nói rằng cậu có kiện hàng hỏa tốc, nói cậu qua lấy.
"Là kiện hàng gì vậy?"
"Hình như là đồ ăn đồ dùng, hơn chục kg đó, khi tới cậu nhớ lái xe tới."
"Biết rồi, chờ tôi 5 phút, tôi sẽ đến ngay."
Khi Lục Áo tới, ông chủ công ty vận chuyển dẫn cậu đến kho hàng, "Kiện hàng của cậu vừa nhìn là biết đồ mắc tiền, tôi không dám để ở bên ngoài nên chất hết ở trong này."
Hai người vừa nói vừa vào kho, ông chủ chỉ vào 2 bao lớn ở góc tường:" Bên trong hình như có đồ tươi, cậu để ý ký hiệu bên trên, 1 cái 40kg, 1 cái 46kg, nào, tôi giúp cậu một tay."
"Làm phiền rồi."
Lục Áo đi tới ôm kiện 46 kg kia, ông chủ công ty chuyển phát vội đưa tay muốn giúp cậu nâng lên, "Chúng ta làm nhẹ tay thôi, tôi không biết bên trong có vật phẩm mắc tiền dễ vỡ nào không nữa."
Lục Áo đoán không có đồ dễ vỡ, cách tầng tầng lớp lớp đóng gói của kiện hàng, cậu thoáng ngửi thấy mùi hương bên trong nó.
Đó đều là mùi của thịt.
Nâng kiện hàng này dọn ra ngoài xong, hai người trở lại nâng tiếp kiện hàng của Quy Yểu Yểu.
Ông chủ cảm khái nói 1 câu, "Chuyển phát nhanh hơn chục kg, chỉ tính tiền vận chuyển đã gần ngàn rồi, 2 người bạn kia của cậu thật chịu chơi."
"Hết cách rồi, họ không có thời gian để đưa tới nên chuyển phát nhanh sẽ thuận tiện hơn."
"Nói cũng phải."
"Tôi về trước nhé."
"À, đường về cẩn thận. Nếu như cậu muốn gửi chuyển phát nhanh, không cần qua đây đâu, gọi điện thoại nói với tôi 1 tiếng, tôi sẽ cho người tới lấy."
Lục Áo vẫy tay chào tạm biệt ông chủ nhiệt tình, lái xe về nhà.
Tống Châu đã ở trong nhà cậu, khi cậu đẩy cửa ra, Tống Châu đang lấy trái cây và bánh kem từ trong hộp ra.
Lục Áo nhìn những miếng dưa lưới và múi bưởi đặt trên cái dĩa nhỏ kiểu trung màu trắng như tuyết, hỏi:"Đây là trà chiều hôm nay của các anh sao?"
"Gần giống vậy." Tống Châu nhìn cậu, "Nhanh đi rửa tay, bánh ngọt còn nóng."
"Chờ 1 chút, tôi đem kiện hàng dọn vào nhà rồi nói."
"Do Ông Khiêm và Quy Yểu Yểu gửi?"
"Đúng vậy, cái nào cũng rất nặng, tôi xem thử là gì, phải kiếm dịp đáp lễ mới được."
Tống Châu cười. "Không cần trả, bọn gửi chính là muốn cậu đáp lễ mà."
"Người ta cũng không có ý xấu."
Lục Áo nói xong, lười đi tìm dao, cổ tay nóng lên, ngón tay thon dài trực tiếp biến thành vuốn rồng màu xanh thẫm, móng vuốt mỏng như sắc bén khẽ cắt 1 đường, thùng giấy lập tức nghe lời mà hở ra.
Cậu mở kiện hàng của Ông Khiêm trước.
Ông Khiêm gửi cho cậu 1 đống thịt, gà vịt ngỗng heo dê bò, đủ loại thịt kho nướng xào hoặc chiên giòn đều được đóng gói trong túi chân không, vô cùng sạch sẽ, mùi mà Lục Áo ngưởi thấy là do túi chân không nào đó do không cẩn thận nên bị dính chút dầu mỡ.
Tống Châu nhìn. "Anh ta trái lại cũng biết thuận theo sở thích."
Lục Áo nhìn thấy đóng thịt này, tâm tình trở nên tốt hơn rất nhiều.
Ông Khiêm là ngườ thông minh.
Khác với kiện hàng của Ông Khiêm, kiện hàng của Quy Yểu Yểu khá bình thường, bên trong là đủ loại đặc sản của tỉnh Nguyên Nam, xếp đầy 1 thùng lớn.
Lục Áo lấy điện thoại ra, gửi lời cảm ơn đến từng người, sau đó ngồi ăn cùng Tống Châu.
Đặc biệt là ấm trà sữa kia, mùi thơm của sữa và mùi thơm của trà hòa quyện 1 cách hoàn mỹ, độ ngọt vừa phải, dù cho Lục Áo không thích ăn đồ ngọt lắm, cũng bị ấm trà sữa này chinh phục, một hơi uống hết 3 ly vẫn cảm thấy không đủ, muốn rót thêm.
Tống Châu nhẹ nhàng bắt lấy cổ tay cậu, nhìn cậu nói, "Được rồi, uống nữa tối nay cậu sẽ không ngủ được."
Lục Áo chớp chớp mắt, "Tôi uống trà cũng không bị mất ngủ."
"Không mất ngủ cũng không thể uống."
"Ừ." Lục Áo đáp lời, mắt vẫn nhìn chằm chằm ấm trà không tha, lòng đầy tiếc nuối.
Tống Châu thấy cậu như vậy, tiện tay xoa đầu cậu, cười nói:"Ngày mai sẽ mang tới cho cậu."
Lục Áo lúc này mới thấy thỏa mãn, tiếp tục ăn dưa lưới.
Tống Châu hỏi:" Có phải cậu nên thi giấy chứng nhận khả năng chuyên môn rồi không?"
"Ngày hôm qua đã đăng ký, bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày bắt cá xong tôi sẽ đi tới huyện để tham gia đào tạo, trong 1 tháng hẳn sẽ thi được."
"Vậy cũng rất nhanh."
"Ừ, trên cơ bản có thể lấy được giấy trước khi thuyền được tu sửa xong."
Hai người ăn xong, lại đi tới ruộng.
Rau dưa trong ruộng nhà Lục Áo vì chất dinh dưỡng đầy đủ, sinh trưởng rất đặc biệt tốt, bất kể là loại rau nào cũng bội thu, đặc biệt là gốc cây ớt kia, trong như hoa tươi nở rộ, đỏ rực cả một gốc cây.
Lục Áo hái hết mấy lần rồi, ăn không hết thì đem lên mái nhà phơi nắng thành ớt khô.
Rau năm nay thật sự quá nhiều, ngoại trừ ớt khô ra, cậu còn có đậu cove khô, bí đao khô, cà tím khô các loại. Đậu cove, dưa leo, ớt lát nữa sẽ đem đi làm đồ chua.
Vì thế, bên dưới cầu thang nhà Lục Áo nhiều thêm hơn 20 vò, vò nào cũng được nhét đầy ụ.
Bí đỏ, bí đao, cà chua này nọ trong ruộng thật sự ăn không hết, Lục Áo tặng cho các hàng xóm và nhóm Lâm Tê Nham rất nhiều, còn lại thì cho ngỗng ăn.
Lâm Tê Nham trông thấy mà thèm, còn đặc biệt bảo Lục Áo bán cho cậu thêm 1 mớ, cậu muốn làm rút thăm trúng thưởng cho fan.
Lục Áo không thu tiền của cậu ta, chỉ bảo cậu ta giúp cho ngỗng ăn.
Mấy ngày này, Lâm Tê Nham thường giúp chăn ngỗng dùm Lục Áo.
Đàn ngỗng thân với cậu ta hơn là Lục Áo, ngỗng đầu đàn Bánh Mè Chiên cũng sắp thành linh vật trong video của cậu ta rồi.
Khi đi ruộng rau, Lục Áo và Tống Châu còn đặc biệt lái xe 3 gác đi.
Tới ruộng rau rồi, cậu cảm thấy vui mừng vì hành động sáng suốt, nếu không lái xe 3 gác, rau hái xong trong hôm nay sẽ không đem về được, dù sao cậu chỉ hái 7 trái bí đao thôi mà đã đầy ấp 1 góc thùng xe.
Bí đao cậu trồng rất lớn, bình quân đều có 10-15kg.
Với sức ăn của cậu, thường thì 1 trái bí đao phải ăn cả ngày mới hết.
Bí đao mà cậu trồng ra ăn rất ngon, rất mọng nước, vị bí đao cũng rất đủ.
Bí đao như vậy không cần chế biến cầu kỳ, chỉ cầu bỏ vỏ bỏ hạt, cắt thành miếng lớn bỏ vào trong nồi hầm chung với thịt.
Sau khi hầm bí đao mềm vô cùng, tương bí đao hút no nước thịt, trong tương tràn đầy vị thịt, nhưng lại không béo ngậy, dùng để đưa cơm là tốt nhất.
Ngoài ra, bí đao còn rất dễ bảo quản, chỉ cần đặt ở nơi râm mát ưa tối, để hơn 1 tháng cũng không thành vấn đề.
Những loại rau khác thì không được, 3 -5 ngày sẽ già.
Lục Áo hái xong bí đao lại hái bí đỏ, sau đó là cà tím, quả mướp, khổ qua, dưa leo...., cuối cùng là ớt, tiện tay vặt 1 bó rau lang to thật to.
Tống Châu giúp đỡ hái rau.
Hai người cũng không dùng phương pháp đặc thù gì, cứ thể chậm rãi hái, cẩn thận bỏ lên xe, bận rộn nhưng cũng an nhàn.
"Được rồi, rau hôm nay hái xong rồi, lứa tiếp theo để ngày mốt hẳn hái." Lục Áo nhìn thùng xe, "Chúng ta về thôi."
"Ừ." Tống Châu bước tới, không chút khách khí ngồi phần ghế vừa được thêm vào bên cạnh ghế lại.
Lục Áo mỗi lần nhìn thấy cảnh tượng này đều muốn cười, một anh đẹp trai cử chỉ tao nhã ngồi trên xe 3 gác, sự tương phản này thật quá lớn.
Tống Châu thấy cậu cười, trong mắt cũng đều là ý cười, "Còn không mau về?"
"Về về." Lục Áo vội đáp, "Đợi lát nữa chúng ta ra sau núi 1 chuyến, hai ngày không đi tưới nước rồi, không biết dưa hấu mọc ra sao rồi."
"Hôm kia tôi nhìn thấy dưa hấu nở hoa rồi."
"Tôi cũng thấy, còn thấy dưa hấu nhỏ nữa, đoán chừng khoảng 1 tháng, chúng ta có thể ăn được, cũng không biết mấy trái dưa này mùi vị ra sao."
"Chúng ta trồng ra sao có thể kém được?"
"Cũng đúng."
Xe 3 gác cảu Lục Áo chạy trên đường lớn, từ từ quay về trong thôn.
Trên đường lớn trong thôn có những cụ già đón cháu trai cháu gái về nhà, trông thấy Lục Áo đều sôi nổi chào hỏi.
Lục Áo cũng chào lại họ, đồng thời dừng xe tặng rau.
Phần lớn những cụ già này sau khi nhận rau sẽ kêu con cháu trong nhà tặng lại chút đồ cho Lục Áo, mọi người có qua có lại, ở chung càng phải hoà thuận gần gũi.
Tống Châu ngồi bên cạnh Lục Áo, cũng có không ít cụ già chào hỏi anh, cũng gọi anh đến nhà mình ăn cơm.
Làng chài nhỏ thuần phác lại hiếu khách, Tống Châu rất thích nơi này, cũng rất thích người của nơi này, mỗi lần gặp ai chào hỏi cũng cười tủm tỉm đáp lại.
Thấy tính tình anh tốt, người già trong thôn càng thích anh, có cụ già còn nói giới thiệu người yêu cho anh, Tống Châu cũng cười đáp.
Đường về của hôm nay, lại có thêm mấy cụ già đòi giới thiệu người yêu cho Tống Châu.
Lục Áo ngồi trên ghế lại nghe vậy, mặt không biểu cảm, nhưng trong lòng không biết là vị gì.
Không biết là ghen tị người trong thôn thân thiết với Tống Châu hơn cậu hay là điều gì khác.