Một lão giả khuôn mặt dữ tợn đang ngồi trên chủ vị nhìn xuống hai người khoác áo choàng đen mới bước vào, hắn phất tay áo rộng thùng thình sang một phía chống đầu gối nói: "Hai ngươi nhanh như vậy đã quay lại, thủ lĩnh có gì dặn dò ta?"
Nữ tử cung kính vòng tay phía trước bái phỏng: "Âu Lý đại nhân, lần này bọn ta từ phía bắc tới là có chuyện quan trọng bẩm báo. Thủ lĩnh nhận được tin nhị hoàng tử đế quốc đã cùng với vị hôn thê của hắn quay về Tinh La."
Ngồi chủ vị Âu Lý khẽ nhướn mày: "Ngươi nói Đới Mộc Bạch? Không phải các ngươi có nhiệm vụ ngăn chặn hắn truyền thừa sức mạnh Thánh Vương, khiến hắn không thể trở về Tinh La sao?"
Nam tử áo choàng đen tiếp lời: "Dạ, đại nhân. Ngài có điều không biết, chủ nhân Đới Thiên của ta hơn ba tháng trước đã bị sát hại ở Vũ Hồn Thành, lúc ấy bọn ta nhận lệnh đến phân tộc phía bắc nên không rõ ràng. Chỉ nghe mật báo nhị hoàng tử vạch trần âm mưu của chủ nhân lần này và cấu kết với đại hoàng tử quang minh chính đại trở về."
"Hừ, Đới Thiên cũng là hồn đấu la, bị sát hại? Tên vô dụng, vốn không có trông chờ gì nơi hắn, ngược lại hắn còn khiến hai tên hoàng tử hòa hợp. Nếu bọn hoàng thất đồng lòng thì kế hoạch của các chủ sẽ ra công cốc. Còn may, ta đã bắt được thiếu chủ phân tộc phía nam."
Nữ tử kinh ngạc: "Đại nhân là nói con trai phong hào đấu la Đới Cẩm? Âu Lý đại nhân, phân tộc phía nam vốn có thù oán, chúng ta bắt thiếu chủ của họ sẽ gây nên tranh chấp to lớn ảnh hưởng đến thời gian thực hiện kế hoạch, việc này quan hệ trọng đại sợ rằng thủ lĩnh sẽ trách phạt."
Âu Lý tức giận đứng người dùng một chưởng hất bay nữ tử ra xa: "Bổn đại nhân còn cần một con tiện nữ như ngươi dạy dỗ. Ta đã tra khảo qua, lần này hắn tới đây là bí mật, hơn nữa căn cứ này cho dù Đới Cẩm có điều tra cũng không thể phát hiện. Ta đây muốn một chiêu đánh vào hoàng thất, sau đó trai cò mổ nhau, ngư ông đắc lợi. Hahaha!"
Nhìn bộ dạng đắc ý Âu Lý, nữ tử gượng đi tới chỗ nam tử định nói gì đó lại thấy hắn lắc đầu nên không có mở miệng, nam tử nói: "Âu Lý đại nhân thì ra đã có dự tính riêng. Không biết ngài muốn làm gì có thể cho tiểu nhân mở mang tầm mắt, còn về nói tốt một thoáng mưu kế của đại nhân trước mặt thủ lĩnh."
Âu Lý nghe lời nịnh nọt vô cùng hài lòng cười lớn: "Ngươi thật hợp ý ta, ài, nói đến tên thiếu chủ này cũng rất cứng đầu, ta dụ dỗ hắn về phe mình không được chỉ còn cách tra tấn mà thôi, bất quá, là tra tấn dưới danh nghĩa đại hoàng tử haha."
"Ý đại nhân là khiến Đới Cẩn nhầm tưởng đại hoàng tử đối hắn hành hạ, cho người này nảy sinh thù hận với đại hoàng tử sau đó thả về phía nam?" Nam tử một chút minh bạch không khỏi khen ngợi, tên Âu Lý này bề ngoài hung hăng nhưng cách này có vẻ rất ổn thỏa.
Âu Lý ngồi lại chủ vị huyênh hoang nói: "Thế nào? Ngươi hẳn khâm phục ta đi. Tốt, bẩm báo tin tốt này cho thủ lĩnh để hắn mau để ta về phía bắc, chỗ nghèo nàn này làm bổn đại nhân chán ghét."
Nam tử khom mình cúi đầu: "Đại nhân yên tâm. Thực ra, thủ lĩnh còn một dặn dò khác cần ta chuyển lời. Tàn Nguyệt đại nhân cùng toàn bộ thuộc hạ, đã bị tiêu diệt."
"Ngươi vừa nói gì?" Âu Lý một lần nữa đứng dậy trừng mắt kinh ngạc: "Tàn Nguyệt nhận lệnh giết hoàng tử vương quốc A Kiệt Hàn, theo tên kia mạnh nhất chỉ là hồn tông sao có thể? Tàn Nguyệt là hồn thánh, cứ điểm của hắn 50 tên thuộc hạ, nói bị diệt là bị diệt?"
Nam tử bấm môi lắc đầu: "Ta không rõ, lần thứ nhất Tàn Nguyệt thất thủ còn nhận được tin báo nhưng lần thứ hai đã hơn ba tháng không một chút tin tức, ngoại trừ khả năng bọn hắn đã chết thì chẳng có lí do nào khiến toàn căn cứ bặt vô âm tín. Mà thời gian cùng địa điểm, đều khá trùng hợp với cái chết của chủ nhân ta."
Âu Lý khuôn mặt dữ tợn nhăn lại vì nghi ngờ: "Ngươi nói trùng hợp hay vốn do một người làm? Tổn thất này đối Sát Nguyệt Các chưa bao giờ xảy ra, nhóm Tàn Nguyệt có trận thế Đao Kiếm Hợp Vũ rất mạnh mẽ, kẻ giết hắn, sợ rằng khó đối phó."
Phất áo choàng có thêu họa tiết mặt trăng đi đi lại lại trên bục chủ vị, Âu Lý lúc sau mới nói: "Chuyển lời cho thủ lĩnh ta sẽ cẩn thận hành tung, các ngươi trở về đi."
"Vâng, đại nhân."
Hai tên thuộc hạ của Đới Thiên đều là hồn thánh, nữ tử tên Cơ Giác vũ hồn Mộng Cảnh Bảo Thạch khống chế hệ, nam tử tên Khoa Nhĩ Văn vũ hồn Sát Điệp hệ mẫn công. Hai tên sau một lúc lâu mới nhảy ra khỏi hồ nước, bây giờ trời đã sáng.
Cân nhắc xong thực lực hai tên này, Nana để tiểu Tuyết ở lại biệt phủ phần mình mang Đới Mộc Bạch, Chu Trúc Thanh bám theo Cơ Giác và Khoa Nhĩ Văn. Ra ngoài thành Tư La một đoạn khá xa về phía bắc, nơi này là đồng cỏ được bao quanh bởi nhiều sườn đồi cao, ba người nhóm Nana vẫn lặng lẽ ở trên không trung cách mặt đất khoảng 200m âm thầm theo dõi. Lần này không có khinh khí cầu, Nana trực tiếp cho dây leo cuốn ngang hông hai người bay đi.
Nana: "Lão đại, ta thấy khoảng cách thành Tư La như vậy được rồi, xa nữa sợ bọn chúng có cứ điểm khác không tiện hành động."
Đới Mộc Bạch cẩn thận nhìn một lúc xung quanh bắt đầu hạ lệnh: "Tấn công."
Nana cười lấy đà phóng thẳng xuống dưới chính là phía trên Cơ Giác và Khoa Nhĩ Văn, tốc độ này làm Đới Mộc Bạch tâm thần có chút, hoảng hốt. Hai tên hồn thánh cảm nhận được không khí ba động giật mình ngẩng đầu, mắt chưa thấy rõ ràng đã ăn trọn hai cước ngay mặt bắn người ra vội vàng lấy lại tinh thần lộn một vòng mới có thể đứng vững.
Cơ Giác giận dữ hét lớn: "Là kẻ nào?"
Nana bộ dáng thách thức đứng chống eo trên mặt đất song song cùng Chu Trúc Thanh, Đới Mộc Bạch hạ xuống phía sau hai người toàn thân cứng ngắc: "Trúc Thanh, Nana, ta đây chưa kịp phản ứng sao?"
Chu Trúc Thanh không để ý tới Đới Mộc Bạch, cô dùng ánh mắt lạnh lùng mà nhìn Cơ Giác: "Đã lâu không gặp, Cơ Giác."
"Còn nhớ chúng ta chứ?" Đới Mộc Bạch tuốt lại vẻ đẹp trai, khí thế kiêu ngạo bước lên chính giữa tạo đội hình tam giác với Nana và Chu Trúc Thanh.
Thấy rõ người đánh lén, Cơ Giác và Khoa Nhĩ Văn ngạc nhiên nhìn nhau. Ba người phóng thích hồn hoàn chỉ có hai hồn tông nhưng không biết vì sao Cơ Giác cùng Khoa Nhĩ Văn trong lòng dấy lên hồi lo sợ. Khoa Nhĩ Văn giả bộ cười trừ: "Ra là nhị hoàng tử, gặp ngươi ở đây thật có duyên."
Đới Mộc Bạch khoanh tay vòng trước ngực, hời hợt nhưng giọng nói tràn đầy phẫn nộ: "Ha, bớt ra vẻ, ta đây vẫn chưa quên việc ngươi làm với vị hôn thê của ta đâu."
Thái độ từ lời nói của Đới Mộc Bạch chứng tỏ là muốn động thủ, cảm nhận không có ai khác bên ngoài phục kích, Cơ Giác và Khoa Nhĩ Văn nhếch môi thu lại vẻ thân thiện.
Cơ Giác khinh thường nói: "Nhị hoàng tử, bằng vào các ngươi trả thù? Haha, nếu chuyện này đồn ra ta sợ sẽ bị chê cười ỷ mạnh hiếp yếu, nhưng biết sao giờ? Ta rất thích."
Lời vừa dứt, Cơ Giác cùng Khoa Nhĩ Văn phóng xuất vũ hồn, số lượng hồn hoàn nhìn qua gần gấp đôi bên phía ba người Đới Mộc Bạch, sáu cái hồn hoàn vạn năm quay vòng dọa người, một trận chiến không hề cân sức. Nếu là người khác chỉ cần nhìn thôi đã muốn đối hai tên hồn thánh này quỳ lạy xin tha, nhưng nhóm Đới Mộc Bạch thì không, ngược lại chính là vô cùng hưng phấn.
Nana khẽ kéo lên nụ cười nửa miệng đối hai người nói nhỏ: "Lão đại, Trúc Thanh, ả kia khống chế hệ hai người xử lí. Tên mẫn công, để ta."
Đới Mộc Bạch kinh ngạc nhìn Nana: "Hồn thánh mẫn công hệ, ngươi đuổi kịp sao?"
"Đuổi kịp, nhưng không phải ta. Ài, lâu rồi nó không được xuất hiện đang đối ta bất mãn đây. Hai tên này khinh thường chúng ta sẽ không trực tiếp dùng đến vũ hồn dung hợp kĩ, chúng ta phải tách rời bọn chúng."
"Được, cẩn thận, đã tới lúc." Đới Mộc Bạch không nhiều lời, Nana thủ đoạn hắn biết đến, hoàn toàn không phải dùng một hồn tông có thể đánh giá.
Nana dưới chân sáng lên vòng ánh sáng lam hồng sắc, nhắm mắt hít một hơi thật sâu, lúc mở mắt tay đã nâng sáu tiểu đồ án hoa Linh Lan hồng phân biệt theo ba điểm bay đến trên người Đới Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh. Trận chiến với hai tên hồn thánh, bắt đầu.