Giờ đây năm người đang tập trung tại phòng họp cung điện A Nhĩ Pháp tổng kết và chuẩn bị cho nước cờ tiếp theo.
Đới Mộc Bạch: "Bản vẽ ám khí không thể lộ ra cho dù có là hoàng thất, đó là của tiểu Tam chúng ta nên cầm về giao cho hắn, đồng thời làm bằng chứng tìm ra gian tế ở Thất Bảo Lưu Ly Tông; tên Mã Nặc, bảy mươi hồn sư này cùng với ám khí, đêm nay ta và Nana sẽ bay về giao toàn bộ cho phụ hoàng xử trí. Hành tung của chúng ta vẫn giữ bí mật, sắp tới sẽ đột nhập vào phân tộc phía bắc, vô cùng nguy hiểm."
Chu Trúc Vân: "Ta không cùng đi với các ngươi được. Thật xin lỗi."
Nana: "Không sao Trúc Vân tỷ, tỷ và Đới đại ca còn phải âm thầm chuẩn bị cho cuộc chiến, lần này diệt kho ám khí đối Sát Nguyệt Các tổn thất to lớn, có thể âm mưu của chúng sẽ ngoài dự tính thực hiện sớm."
Chu Trúc Thanh: "Đúng thế, phân tộc phía bắc có rất nhiều khả nghi, chúng ta đã biết phía bắc là nơi chế ra độc Bạch Sa, điều này giải thích cho bệnh dịch xuất hiện ở khu dân thường mà đại hoàng tử đã nói. Phía bắc mượn của hoàng thất mười hồn sư trị liệu, chưa biết là muốn trị bệnh, hay muốn làm hậu phương cho chiến tranh."
"Bây giờ nếu phụ hoàng đột nhiên lệnh cho hồn sư trị liệu trở về chắc chắn dẫn đến nghi ngờ, chúng ta sẽ tìm cách cứu họ ra sau vậy." Đới Mộc Bạch nói xong quay về phía Đới Cẩn: "Đới Cẩn, lần này ngươi cũng trở về Tinh La thành đi, tiếp theo để ta, Nana và Trúc Thanh tới phía bắc được rồi."
"Tại sao?" Đới Cẩn khó hiểu nhìn Đới Mộc Bạch, tâm trạng có chút không vui: "Vì ta yếu hơn các ngươi?"
Câu này của Đới Cẩn thật khiến mọi người hết hồn, họ đâu phải ý đó, hắn hiểu lầm thật không tốt.
Nana vỗ vai Đới Cẩn, dịu dàng hiếm có làm Đới Cẩn bất giác rùng mình. Nana nói: "Đới Cẩn, ngươi là thiếu chủ phân tộc phía nam, ngươi mà có mệnh hệ gì, lão cha ngươi tha cho bọn ta sao, lúc đó ông ta đánh hoàng thất luôn không biết chừng. Ngươi trở về, một là an toàn ít nhất đảm bảo hoàng thất không có thêm kẻ địch mới, hai là giúp đỡ Đới đại ca đối phó mấy tên thiếu gia đáng ghét kia, đúng chưa?"
Những tên thiếu gia đáng ghét? Đới Cẩn nhớ tới đám nam thần ẻo lả của phân tộc phía bắc, trong lòng bừng bừng lửa nóng.
Vuốt mông ngựa có hiệu quả, Nana cười thầm nói tiếp: "Cha ngươi mạnh như vậy còn rất ghét phân tộc phía bắc, nếu khuyên được lão cha ngươi đứng về phe hoàng thất đối phó Sát Nguyệt Các và phân tộc phía bắc thì đó mới là tốt nhất a, ngươi còn chưa hiểu ý bọn ta sao?"
Đới Cẩn nghe Nana nói, hắn dần cảm thấy được tầm quan trọng của bản thân trong kế hoạch chiến đấu lâu dài này, sao hắn lại quên hắn là thiếu chủ phân tộc Tà Mâu phía nam ảnh hưởng rất to lớn kia chứ! Đới Cẩn nhìn bốn người hùng hồn tuyên bố: "Được, yên tâm đi, cho dù có phải ôm chân cha ta cả ngày, ta cũng sẽ giúp các ngươi."
Bốn người Đới Mộc Bạch, Chu Trúc Thanh, Chu Trúc Vân và Nana mỉm cười, Đới Cẩn tính cách thật khiến người yêu thích. Thực ra, không để Đới Cẩn đi còn một mục đích khác nữa, chính là che dấu thần thú; Nana sẽ để Đới Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh ở không gian sủng vật bí mật tiến vào thành Bắc Tinh, trung tâm của phân tộc Tà Mâu phía bắc, cho nên nhất thiết phải để Đới Cẩn ở lại, thần thú vẫn là quá chói mắt, ít người biết sẽ tốt hơn.
Trời tối, theo như bàn bạc, Nana cùng Đới Mộc Bạch, Đới Cẩn bay về hoàng cung Tinh La.
Giờ này Đới Giai Chính vừa ăn tối xong, hắn thường ngồi ở lầu Tinh Quan phía sau hoàng cung để ngắm sao và đại hải, nơi này xây đặc biệt cao và rộng rãi nhưng chỉ có duy nhất một bàn trà với hai chiếc ghế ngồi. Đới Giai Chính một mình thư giãn, những lúc này hắn đều nhớ tới vị hoàng hậu quá cố là mẫu hậu của Đới Duy Tư và Đới Mộc Bạch, Đới Giai Chính nhìn ngôi sao sáng nhất trên bầu trời lẩm bẩm:
"Ta nghe dân chúng nói, người đã mất nhưng vẫn còn lưu luyến trần gian, thì linh hồn sẽ hóa thành tinh tú trên trời. Kim Ngân, nàng đây là lưu luyến ta sao? Ta cũng rất nhớ nàng, nếu như hiện tại có nàng thật tốt. Nàng biết không? Ta đã gặp một tiểu nha đầu rất giống nàng, tóc đen mắt đen, thật là tiểu thiên sứ. Có lẽ, công chúa của ta và nàng, cũng sẽ như vậy nhỉ? Ừm, đúng là như thế, váy trắng có cánh xinh đẹp như tiểu... Hả?"
Đới Giai Chính đang rất nhập tâm tâm sự, bỗng một bóng hình vụt lên ngay trước mắt hắn, lơ lửng trên không trung. Đới Giai Chính gật gù tán thưởng sau liền thoáng giật mình hoảng hốt, dụi dụi hai mắt bật thốt: "Tiểu thiên sứ?"
"A! Đến rồi, thật là ở đây này lão đại."
Tiếng nữ hài tử phấn khích vang lên khiến Đới Giai Chính bừng tỉnh tâm trạng. Hắn nhăn mặt nhìn nữ hài với đôi cánh bướm sau lưng, tay xách một chiếc ghế lạ khổng lồ ngồi hai người. Đới Giai Chính ngạc nhiên gọi: "Mộc Bạch, Sở Phượng Na, Đới Cẩn?"
"Chào buổi tối, bệ hạ." Nana cười thích chí hạ cánh trên ban công, thu lại dây leo để Đới Mộc Bạch và Đới Cẩn ra ngoài.
Đới Giai Chính gương mặt mờ mịt hỏi: "Ba người các ngươi sao lại xuất hiện cùng nhau. Mộc Bạch, ngươi và con bé chẳng phải đang ở A Nhĩ Pháp sao?"
"Phụ hoàng, mau chóng chuẩn bị một căn phòng kín. Có chuyện quan trọng."
Đới Mộc Bạch không nhiều lời làm chậm trễ, tránh bị tai mắt thấy được.
Đới Giai Chính mặc dù không hiểu nhưng nhìn bộ dáng vội vã của Đới Mộc Bạch, hắn cũng ra lệnh cung nhân sắp xếp căn phòng theo Đới Mộc Bạch yêu cầu, sau đó cho tất cả cung nhân lui xuống để ba người nhóm Đới Mộc Bạch âm thầm tiến vào. Nana thả ra bảy mươi tên hồn sư đang hôn mê nằm la liệt dưới sàn khiến Đới Giai Chính thất kinh.
"Đây, là có chuyện gì?"
Đới Mộc Bạch kể ngắn gọn nhất có thể: "Phụ hoàng, bọn ta phát hiện căn cứ ở Cung Pháp Nhĩ thành không chỉ có sát thủ mà còn có những người này, bọn ta cứu họ. Họ là hồn sư bình thường bị Sát Nguyệt Các cưỡng ép làm việc, công việc chính là rèn vũ khí. Phụ hoàng xem."
Đới Mộc Bạch lấy ra năm quả cầu kim loại màu đen lớn nhỏ đưa cho Đới Giai Chính, quả nhiên Đới Giai Chính không biết đây là gì. Đới Mộc Bạch giải thích: "Căn cứ Sát Nguyệt Các núp dưới bóng một tiệm rèn, bọn ta đã giải quyết ổn thỏa. Đây là vũ khí bọn ta lấy được trong căn cứ, nó hoạt động bằng cách để hồn sư truyền vào hồn lực kích nổ. Năm cái giới tử này là toàn bộ vũ khí, tác dụng, để Nana nói đi, cô ấy là người trực tiếp thử nghiệm những vũ khí này."
Đới Giai Chính nhìn Nana với ánh mắt cực kì tò mò. Nana nghiêm túc nói: "Bệ hạ, giới tử bọn ta đã phân loại, bốn cái giới tử màu đen là quả cầu chứa độc khí hoa Bạch Sa không mùi không vị, hồn lực truyền vào cực tiểu, chỉ cần là hồn sư đều có thể dễ dàng sử dụng, thời gian chờ đợi là năm giây, sau khi nổ từ quả cầu khói độc Bạch Sa sẽ lan tỏa cực nhanh, quả nhỏ nhất phạm vi lan tỏa trong bán kính khoảng 500m, quả lớn nhất phạm vi bán kính khoảng 1000m, độc hiệu quả là tuyệt đối, trúng phải sẽ khiến nạn nhân có cảm giác ngứa ngáy, toàn thân nổi mụn nhọt, rất giống dịch bệnh. Tổng cộng, 2 vạn 600 quả.
Giới tử màu đỏ là vũ khí chứa độc châm, hồn sư hồn lực trên cấp 30 mới có thể kích hoạt, sau ba giây kích nổ, mỗi quả cầu sẽ phóng ra hai mươi châm nhỏ dài tầm 10cm, tẩm độc Hà Thảo U, tác dụng bỏ qua phòng ngự hồn sư cấp hồn tông trở xuống, châm độc đâm vào da thịt khiến người thường trực tiếp tắt thở, hồn sư thì trở nên điên loạn. Phạm vi tấn công không vật cản là 30m, tổng cộng, 525 quả."
Nana giọng nói nhẹ nhàng nhưng Đới Giai Chính đã khiếp sợ đến đờ đẫn, là hồn sư, là hoàng đế, hắn rõ ràng tác hại mà những vũ khí này đem đến khi nó được sử dụng trên chiến trường và trong đế quốc. Đới Giai Chính tạm chưa thể nói được gì, hắn hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh. Nhưng chưa kịp bình tĩnh, Đới Mộc Bạch lại cho hắn một đả kích khác.
Đới Mộc Bạch ánh mắt khinh thường mà tố cáo: "Phụ hoàng, ta phát hiện một điều đáng khinh nhất, thật đáng hận. Người biết không? Thủ lĩnh căn cứ khốn kiếp đó, chính là người tộc Tà Mâu."
"Ngươi nói cái gì?" Kinh ngạc biến thành tức giận, một phát vỗ lên bàn, Đới Giai Chính không khống chế được khiến khuôn mặt trở nên thật đáng sợ.