Tần Minh thấy Nana đã xong thì cũng lập tức đánh ngất tên hồn đế mang tới. Vinh Vinh nhìn tên hồn đế trợn mắt há mồm thốt lên.
"Tần Minh học trưởng, hắn còn sống sao?"
Tần Minh không nói, Nana thấy Vinh Vinh kinh ngạc thì cũng nhìn theo, cô cũng bị làm cho sợ. Đây có đúng là tên hồn đế ngạo mạn kiêu căng hung dữ lúc nãy sao? Người hắn có chỗ nào không phải là máu, mặt đã bị sưng che lấp không thấy rõ ngũ quan, có lẽ hắn ít nhất cũng gãy tầm 30 cái xương đi, nằm thở thoi thóp không biết chuyện gì nữa. Nana nghi ngờ không biết sau này hắn có hồi phục được không, Tần Minh từ lúc nào trở nên độc ác?
Nana hít một hơi thử nhìn Tần Minh, Tần Minh vẫn luôn chăm chú nhìn cô, hai mắt đã chạm nhau, hắn cảm giác Nana cùng trước đây là không giống. Hắn mở miệng.
"Nana, ta gặp riêng ngươi một chút được chứ?"
Nana thoáng giật mình, rất nhanh lấy lại bình tĩnh thản nhiên nói:
"Tần Minh học trưởng, mọi người bên kia đã sắp xong rồi. Đợi một chút sẽ cùng trở về."
Học trưởng? Nana sao lại xưng hô với ta như thế? Cô ấy có ý gì?... Rất nhiều câu hỏi lướt qua trong đầu Tần Minh. Hắn cứ đứng im nhìn Nana như vậy.
Thiên Minh thấy Tần Minh lạ lạ thì quay sang Nana hỏi nhỏ:
"Tần Minh lão sư sao thế? Ngươi rất thân sao?"
Nana đáp lại:
"Hắn là đệ tử của gia gia ta."
Tần Minh thấy Thiên Minh gần gũi Nana, lại nghe Nana trả lời như hắn không liên quan đến cô. Tần Minh giận giữ định túm lấy Nana đi nhưng lần này Nana phản ứng rất nhanh, nhảy ra sau nói:
"Học trưởng, xin tự trọng."
Tần Minh ngơ ngác, một lúc sau mới bật cười quay mặt đi. Vinh Vinh và Áo Tư Ca khó hiểu nhìn nhau, ai cũng thấy có gì đó không đúng đang xảy ra.
Bên kia chiến đấu đã kết thúc, Đường Tam trói hai tên gian tặc bằng Lam Ngân Thảo trở lại. Thấy tên hồn đế, hắn cũng phải hỏi Tần Minh.
"Học trưởng, hắn còn sống chứ?"
Tần Minh gật đầu, Đường Tam lúc này mới thở ra nhẹ nhõm.
"Còn may mấy tên hồn vương này không có kinh nghiệm đơn đấu, cũng không có hồn hoàn vạn năm, chỉ được chút danh hồn vương mà thôi. Được rồi, chúng ta trở về."
Mọi người không bị thương, mau chóng đưa bốn tên gian tặc về giao cho đội chấp pháp hoàng gia xử lí, bên ấy cũng đã tìm đến nơi giam giữ hồn thú và âm thầm giải cứu. Chỉ là họ nghi ngờ: Tại sao lúc trước nói hồn thú thoi thóp nhưng khi vòng giam mở thì lại thấy bọn chúng vẫn rất khỏe khoắn chạy về rừng đây? Lý do chắc chắn là không ai nói cho họ.
Tối ngày hôm đó mọi người cũng đã trở về học viện, ngay trong sân nhỏ kí túc xá, có người đang chờ.
"Gia gia, gia gia về rồi!"
Phất Lan Đức nghe tiếng gọi của Nana từ xa thì mỉm cười nhưng ngay sau đó lại nhớ ra chuyện gì, biến thành tức giận.
"Ngươi đúng là càng ngày càng to gan, trốn học không nói, còn đi bắt tặc. Đụng đến cả đội chấp pháp hoàng gia! Hạ Từ đại nhân đã nói với ta hết rồi, đừng hòng chối cãi."
Nana không biết Phất Lan Đức thông tin là như thế nhanh chóng, nhất thời không nghĩ ra nói gì cho phải. Tần Minh bước lên nhận tội thay cho cô.
"Thầy, là ta không coi sóc tốt các học đệ học muội. Để họ gặp rắc rối, thầy cứ trách phạt."
Đối với thái độ của Tần Minh, Phất Lan Đức không bất ngờ mà bất ngờ là thái độ của Nana.
"Gia gia, là tại cháu. Cháu kéo theo mọi người đi tự ý hành động, có gì ông cứ trách. Cháu không cần ai gánh tội thay, Tần Minh học trưởng cũng là do cháu ép."
"Nana, ngươi..."
"Chúng em cũng có lỗi, viện trưởng." Sáu người Thất Quái đồng thanh.
Phất Lan Đức nhìn lại một cái Nana rồi lại nhìn Tần Minh, hình như đã hiểu ra chút gì, thở dài nói:
"Ta lo lắng mới trách mắng các ngươi. Bình an trở về là tốt rồi, đi nghỉ ngơi đi."
Đới Mộc Bạch đã có được hồn hoàn, tiến cấp hồn tông. Hắn vui vẻ mà bước đến hội tụ với bảy người.
"Ta là lão đại, chuyện bắt tặc vui như vậy lại không tới phiên ta. Lần sau nhớ chờ ta mới được đi đấy."
Phất Lan Đức đi được mấy bước nghe hắn nói thì bực mình hét lớn:
"Còn có lần sau thì đừng có mơ trở về học viện, hừ."
Tám người giật bắn mình, tất cả nhìn nhau rồi lại phá lên cười, họ ngồi xuống kể cho nhau nghe những chuyện đã xảy ra, sau đó cùng nhau ăn cơm. Tần Minh đã lặng lẽ đi từ lúc nào.
Nana trở về phòng ngủ thì thấy Tần Minh đã đứng trên ban công. Nana cũng không có trốn tránh, quyết định nói cho rõ ràng.
"Tần Minh học trưởng, ngươi đây là đang làm gì?"
Tần Minh nhìn Nana như muốn tìm ra sự che đậy giả như không quan tâm của cô, nhưng hắn lại lo lắng phát hiện, Nana là không quan tâm tới hắn thật. Chẳng lẽ tối qua hắn đã nói gì sai sao?
Thấy Tần Minh không nói, Nana lên tiếng trước.
"Đây là phòng ta, ta là nữ tử. Xin học trưởng tôn trọng ta."
"Nana! Ngươi sao lại trở nên như vậy?" Tần Minh kinh ngạc.
"Đây mới chính là ta, người trước kia học trưởng quen là do ngươi tự nuông chiều biến thành, ta không muốn trở thành người như ngươi mong chờ. Xin để ta yên đi." Nana nói thật thẳng thắn, có như thế hắn mới hiểu ra.
Tần Minh càng lúc càng mờ mịt, hắn vội vàng giải thích.
"Không, ta yêu ngươi mới nuông chiều ngươi, không phải là biến ngươi thành người ta muốn."
"Học trưởng, ta tuy tuổi nhỏ nhưng cũng hiểu thế nào là yêu. Ta ở bên ngươi không vui vẻ, không an tâm. Ta chính là không yêu ngươi. Ngươi cứ tự mình quan tâm ta, ngươi hỏi ta có thích như thế sao? Ta gần gũi ai ngươi cũng quản, ta không muốn đeo nơ ngươi cũng quản, ta đi đâu ngươi cũng theo ta. Ngươi đang biến ta thành con rối của ngươi sao?"
Tần Minh nghe Nana thì ngây ngốc. Ta quan tâm ngươi vì ta không muốn ngươi gặp nguy hiểm, không muốn ngươi gần gũi người khác là vì ta sợ ngươi không quan tâm đến ta, ta muốn ngươi luôn đeo chiếc nơ ta tặng, điều đó chứng tỏ ngươi cùng ta có liên quan. Những lời này suy nghĩ trong lòng mà không thể nói ra, cổ họng Tần Minh đã khô cứng lại.
Nana thở dài. Có lẽ hắn đã hiểu.
"Kết thúc rồi. Ta sẽ không đối xử bất kính với học trưởng nữa. Trước đây là ta không đúng, ta ở đây xin lỗi học trưởng."
Nana cúi người xuống xin lỗi Tần Minh, hắn không nói thêm gì mà quay lưng rời đi. Nana tiến lên đóng cửa thật chặt, nước mắt lại tự động tuôn rơi: Ta xin lỗi, Tần Minh. Ta không thể yêu ngươi, ta không chắc chắn mình có thể sống, ngươi nên tìm người sẽ theo ngươi đến cuối cùng. Còn ta, không thuộc về thế giới này.