Giang Diệu cùng các tẩu tẩu nói chuyện, rất nhanh đã đến giờ dùng ngọ thiện.
Vì hôm nay Giang Diệu lại mặt, toàn gia tụ tập cùng một chỗ rất là náo nhiệt. Giang Diệu nhìn người nhà mình, rồi lại nghiêng đầu nhìn nam nhân ngồi ở bên cạnh mình, tâm trạng nàng không khỏi cảm thấy kì diệu, hắn cũng là người nhà của nàng rồi.
Lại thấy Lục Lưu tự mình mình bóc tôm cho nàng, Giang Diệu tuy rằng cảm thấy ngọt ngào, nhưng cũng có chút không được tự nhiên, vậy mà nàng nhìn nhìn hắn ám chỉ mấy lần nhưng Lục Lưu vẫn làm ra bộ dáng không thấy, trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì, chỉ chuyên tâm bóc tôm cho nàng.
Lục Lưu bóc tôm cho thê tử, nghiêng đầu nhìn nàng một cái, thấy nàng chớp chớp mắt to nhìn hắn, hắn không khỏi cảm thấy buồn cười, âm thanh ôn nhu:
“Ngoan, chờ một chút!”
(T ^ T) Nàng không có đòi ăn mà… hắn coi nàng là con mèo nhỏ tham ăn sao, nàng là ngượng ngùng… ngượng ngùng đấy. Cuối cùng Giang Diệu đúng là không thể làm gì hắn, bèn đem thịt tôm non mềm mà hắn mới bóc cho, ăn sạch vào trong bụng.
Giang Chính Mậu và Kiều Thị đều nhìn ở trong mắt, bọn họ biết con rể sủng nữ nhi, nhưng lại không nghĩ sẽ sủng đến trình độ như thế này, nhất thời mặt mày hai người đều mừng rỡ, hớn hở.
Tiết Kim Nguyệt nghiêng đầu nhìn nhìn nam nhân bên cạnh mặt không hề cảm xúc, lại nhìn phía đối diện Tuyên Vương đang bóc tôm cho Giang Diệu, nhìn cảnh tượng ngọt ngào như thế, nàng cũng chợt nhớ tới, Nhị biểu ca cũng từng bóc tôm cho nàng.
Nghĩ lại nghĩ, kỳ thực Nhị biểu ca luôn lặng lẽ làm cho nàng rất nhiều chuyện… vậy mà nàng lại cố ý gạt Nhị biểu ca để đi gặp Kỳ Trừng.
Tiết Kim Nguyệt cảm thấy mình đúng là một người khốn khiếp, nàng bèn gắp một con tôm, tự mình bóc vỏ.
Nàng không có kinh nghiệm, mới đầu bóc còn không được tốt, làm thịt tôm đều bị nát ra, cuối cùng phải bóc đến lần thứ ba mới miễn cưỡng có thể nhìn ra hình dáng, nàng liền quay sang nhìn nam nhân bên cạnh, bộ dạng lấy lòng, gắp con tôm mới được bóc bỏ vào bát nhỏ của hắn, nhỏ giọng lại thấp thỏm nói:
“Nhị biểu ca, ăn tôm.”
Giang Thừa Hứa đang dùng cơm, nhìn bên trong bát có thêm một con tôm được bóc trắng noãn, tay đang cầm đũa của hắn dừng lại một trận, chậm rãi nghiêng đầu sang đối diện với đôi mắt trong suốt lấp lánh của thê tử.
Tiết Kim Nguyệt hướng về phía hắn cười cười, thấy hắn gắp miếng tôm lên, nàng cho rằng hắn muốn ăn, nên nụ cười càng ngày càng xán lạn. Nhưng ngay lập tức, đã thấy hắn gắp miếng tôm bỏ ra ngoài, để ở trong đĩa nhỏ trước mặt, cũng không liếc nhìn nàng một cái, chỉ tiếp tục yên tĩnh ăn cơm.
(๑>◡<๑)
Dùng hết ngọ thiện, Kiều Thị gọi Giang Thừa Hứa ở lại, trầm mặt hỏi:
“Con cùng A Nguyệt làm sao?”
Giang Thừa Hứa một một thân cẩm bào sắc xanh ngọc, phong thần tuấn lãng, khí chất lành lạnh. Hắn đối với người bên ngoài luôn lạnh nhạt, nhưng ở trước mặt mẫu thân Kiều Thị thì từ nhỏ đã là nghe lời. Giang Thừa Hứa môi mỏng khẽ mím, nhàn nhạt đáp:
“Không có chuyện gì.”
Nháo đến bộ dáng này, còn nói không có chuyện gì? Kiều Thị giận không có chỗ phát tiết, nhưng đứng ở giữa nhi tử và con dâu thì tóm lại Kiều Thị vẫn thiên vị nhi tử thật nhiều.
Chỉ là nghĩ đến tính tình con dâu, Kiều Thị liền nghiêm trọng nói:
“Lúc trước là con luôn mồm luôn miệng nói muốn thành thân với A Nguyệt, hiện nay mới thành thân được có nửa năm, con đã——”
Kỳ thực Kiều Thị cũng cảm thấy tính tình A Nguyệt căn bản không thích hợp với nhi tử, tuy nói một người hoạt bát, một người ít lời thì có thể bổ sung cho nhau, nhưng hài tử kia quá mức trì độn…. hai người này, một người có chuyện không nói, còn một người đoán không được ý nghĩ người kia, tháng ngày lâu dài có thể không phát sinh mâu thuẫn được sao?
Giang Thừa Hứa vừa nghe, giựt giựt lông mày, nói:
“Nương, nhi tử chưa bao giờ hối hận khi thú Nguyệt Nhi.”
Kiều Thị lại nói:
“Vậy bây giờ là như thế nào? Con nhìn một cái đi, hiện tại là sao, hả? Hôm nay là ngày muội muội của con lại mặt, con xưa nay thương yêu Diệu Diệu, cũng nên hiểu rõ cho dù con cùng A Nguyệt có mâu thuẫn thì cũng không thể để nàng ở trước mặt muội muội con bị lúng túng. Con từ nhỏ đã là người hiểu chuyện nhất, cũng là người thông minh nhất, có một số việc không cần nương phải nói, chỉ là —— A Nguyệt đến cùng là cô nương gia, còn con là một đại nam nhân, có chuyện gì mà không thể bao dung cho nàng? Hôm nay A Nguyệt chủ động lấy lòng, con ngược lại thì tốt rồi, phũ phàng người ta trước mặt bao nhiêu người…”
Nói xong Kiều Thị liền thở dài một hơi:
“Con nếu để tâm đến A Nguyệt, thì đừng chuyện gì cũng giữ ở trong lòng.”
Giang Thừa Hứa rũ mắt, thấp giọng nói:
“Nương giáo huấn, nhi tử đã hiểu rồi.”
Không biết có phải thật sự nghe hiểu hay không, Kiều Thị hướng về phía nhi tử vung vung tay, nói:
“Vậy thì tốt, con mau mau đi nói cùng A Nguyệt một chút đi. Đứa nhỏ này, khẳng định lại núp vào chỗ nào khóc rồi.”
(๑>◡<๑)
Chuế Cảnh viện.
Lúc này Tiết Kim Nguyệt đang một mình ở trong phòng, cũng không có đi tìm Giang Diệu. Chuyện như vậy, nếu đổi lại là ngày thường thì nàng cũng sẽ đi tìm Giang Diệu nói một chút, nhưng hôm nay là ngày muội ấy lại mặt, nàng không thể đi làm ảnh hưởng tâm tình của muội ấy.
Chỉ là —— vừa nãy trên bàn ăn, khẳng định mọi người đều chú ý tới. Nghĩ đến chuyện này, Tiết Kim Nguyệt liền cảm thấy chóp mũi chua xót.
Nàng gọi nha hoàn vào hầu hạ rửa mặt, rồi lại ngồi ở trước gương trang điểm lại một phen, đến khi không còn nhìn ra dấu vết đã khóc, lúc này mới thoả mãn thở phào nhẹ nhõm.
Ngay lúc vừa sửa soạn xong thì Tiết Kim Nguyệt nghe được Giang Thừa Hứa trở về.
Tiết Kim Nguyệt nắm ống tay áo, nhất thời không biết nên nói cái gì. Tuy rằng vừa nãy thái độ của hắn không tốt, nhưng chuyện này xác thực là nàng có lỗi trước. Tiết Kim Nguyệt thầm cổ vũ chính mình, lúc này thấy Giang Thừa Hứa mới vừa bước vào cửa phòng thì nàng liền tiến lên nghênh tiếp, khuôn mặt tươi cười dịu dàng nói:
“Nhị biểu ca.”
Sau đó mau chóng liếc mắt ra hiệu cho nha hoàn Hương Nhị đi pha loại trà mà Nhị biểu ca yêu thích nhất.
Giang Thừa Hứa nhìn thê tử trước mặt, nhấc tay vỗ vỗ mặt nàng, hỏi:
“Đã khóc?”
Còn có thể nhìn thấy sao? Tiết Kim Nguyệt có chút ảo não, nàng muốn phủ nhận, nhưng nhìn thái độ của phu quân rốt cục có cải thiện, nàng không dám nói dối nữa, gật đầu:
“Thiếp có chút khổ sở. Nhị biểu ca, chuyện Kỳ biểu ca thiếp không nên gạt chàng, thiếp thật sự xin lỗi. Sau này thiếp sẽ không bao giờ để ý đến hắn, chàng… Chàng đừng nóng giận, có được hay không?”
Nàng nói xong, lén lút giương mắt đánh giá Giang Thừa Hứa, cắn môi nói tiếp:
“Nếu chàng còn tức giận, vậy đánh thiếp cũng được.
Tiết Kim Nguyệt nói xong, đúng là cảm thấy thoải mái hơn chút. Nàng nhìn thấy vẻ mặt hắn, liền biết hắn xác thực đã sớm biết chuyện nàng và Kỳ Trừng.
Nàng lẳng lặng đứng trước mặt hắn, chờ hắn nói chuyện, nếu hắn tha thứ thì tốt rồi, còn nếu không tha thứ, nàng sẽ… khóc lóc om sòm, lăn lộn ăn vạ cho hắn xem…
Đợi đã lâu mà không thấy hắn làm ra bất kỳ phản ứng nào, Tiết Kim Nguyệt cho rằng hắn vẫn còn cáu kỉnh, đang không biết phải làm thế nào, đã thấy hơi thở của nam nhân đột nhiên tới gần, lập tức hôn môi nàng.
Tiết Kim Nguyệt “A” một tiếng, thân thể theo bản năng hướng phía sau trốn, bất đắc dĩ lại bị nam nhân vững vàng ôm vào trong ngực, hôn đến hừng hực. Nàng thoáng ngây người một trận, sau đó cũng không ngượng ngùng ngẩng đầu lên đáp lại hắn.
Xưa nay tiểu phu thê ân ái, đã có vài ngày chưa cùng nhau quan hệ, nên mới chỉ nhào nặn một phen, thì chính là suối nước róc rách….
Tiết Kim Nguyệt có chút ngượng ngùng, đem chân khép lại, đẩy nam nhân trước mặt một cái, âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở:
“Không được, chúng ta buổi tối lại… A… ừm…!”
(๑>◡<๑)
Nhị công tử cáu kỉnh cùng Nhị Thiếu nãi nãi, thân làm thiếp thân nha hoàn của Nhị Thiếu nãi nãi, Hương Nhị cũng rõ ràng mấy ngày nay Nhị Thiếu nãi nãi luôn sầu lo.
Hôm nay là ngày tiểu thư lại mặt, quan hệ của tiểu thư và Nhị Thiếu nãi nãi xưa nay vốn tốt, lại là người muội muội mà Nhị công tử thương yêu nhất, Hương Nhị liền ngóng trông hôm nay tiểu thư có thể nói chuyện một chút, để cho hai người hòa hảo.
Đúng như dự đoán, Nhị công tử quả thực chủ động lại đây.
Hương Nhị mừng rỡ không ngớt, nghe xong Nhị Thiếu nãi nãi dặn dò liền vội vàng đi pha trà Tín Dương mà Nhị công tử thích uống nhất.
Hương Nhị bưng trà vội vã hướng về phía trong phòng, mới vừa đi vài bước, liền nhận ra được có chút không thích hợp lắm. Nàng ngước mắt nhìn lên, thấy mành phía bên giường đã thả xuống, phía khe hở của màn còn thò ra mười ngón tay đang quấn quýt lấy nhau, còn bên trong chính là loại âm thanh mà đêm tối nàng thường nghe thấy.
Hai gò má Hương Nhị nhất thời đỏ chót, nhìn xiêm y rơi tán loạn ngổn ngang trên mặt đất, đôi tay đang bưng trà hơi run rẩy, lúc này mới mỉm cười lui xuống, lặng lẽ đem cửa phòng khép lại.
Hương Nhị nâng chén trà đứng ngoài cửa phòng, thở dài thậm thượt. Thực sự là cám ơn trời đất, tiểu phu thê này có cái gì không vui thì chỉ cần ân ái một phen liền một lần nữa lại như keo như sơn.
Có điều —— bên trong động tĩnh lớn như vậy, dù là Hương Nhị thường xuyên gác đêm cũng có chút nghe không vô….
(๑>◡<๑)
Chạng vạng, lúc Giang Diệu trở về, chỉ thấy Đại tẩu đang mang thai cùng Tam tẩu đều đi ra ngoài tiễn nàng, vậy mà Nhị tẩu có quan hệ tốt nhất cùng nàng lại không đi ra, nàng liền lo lắng nhìn Nhị ca mình.
Biểu hiện của Giang Thừa Hứa so với vừa nãy thì nhu hòa hơn nhiều, hắn nhìn muội muội, nói:
“Nguyệt Nhi có chút không thoải mái, ở trong phòng nghỉ ngơi.”
Buổi sáng Giang Diệu còn nhìn thấy tẩu ấy nhảy nhót tưng bừng đấy. Giang Diệu tuy còn nghi ngờ, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu:
“Không sao.”
Nàng do dự một chút, nhìn Giang Thừa Hứa nói:
“Muội không ở nhà, Nhị ca phải chăm sóc thật tốt cho Nhị tẩu, không cho phép Nhị ca bắt nạt nàng.”
Giang Thừa Hứa nhìn muội muội, mỉm cười gật đầu: “Yên tâm.”
Tuy rằng Giang Diệu không biết chuyện, nhưng nhìn thần thái Nhị ca đã khá hơn, nàng nghĩ quan hệ của hai người này hẳn là hòa hoãn chút. Nàng lại cùng hai vị ca ca còn lại nói chuyện một lúc, nhìn mẫu thân rưng rưng, nhất thời cũng có chút không muốn đi.
Lúc này trở lại, cũng không biết được thời điểm nào mới có cơ hội trở về.
Cùng cha mẹ nói chuyện, Giang Diệu vẫn nở nụ cười vui vẻ, chờ đến khi lên xe ngựa, mới không nhịn được che miệng khóc lên.
Lục Lưu ở bên cạnh thấy thê tử lưu luyến không rời, vươn tay đem nàng ôm đến trong lồng ngực, để cho nàng ngồi ở trên đùi của chính mình, động viên nói:
“Vương phủ cách Trấn Quốc Công phủ không xa, nàng nếu nhớ nhạc phụ, nhạc mẫu thì có thể thường xuyên trở về chơi một chút.”
Hắn cúi đầu nhìn đôi mắt đỏ ngầu của thê tử, thương tiếc hôn lên mắt nàng mấy cái.
Giang Diệu ngước mắt nhìn hắn, gật gật, lại nghĩ đến vừa nãy nương nói chuyện cùng nàng, khịt khịt mũi lại cười nói:
“Cha mẹ thiếp rất hài lòng chàng.”
Đừng nói là cha mẹ nàng, ngay cả các ca ca của nàng cũng rất hài lòng vị em rể này.
Lục Lưu tìm không thấy khăn tay, thẳng thắn dùng ống tay áo giúp nàng xoa xoa khuôn mặt ướt nhẹp. Chỉ là khuôn mặt nhỏ bé này quá mức mềm mại, sức mạnh của hắn rõ ràng đã rất nhẹ, nhưng mặt nàng vẫn bị lau đến hơi hồng hồng.
Lục Lưu lau xong, mới ở trên gương mặt trắng nõn của nàng mổ một hồi, hỏi:
“Vậy nàng có hài lòng không?”
Nàng a… Giang Diệu mở to mắt nước long lanh, nho nhỏ do dự một chút rồi gật đầu. Phu quân Lục Lưu này, nói đến cũng là bản thân nàng tự chọn. Nàng mơ mơ hồ hồ có tình cảm cùng hắn, sau đó lại mơ mơ hồ hồ gả cho hắn nên đúng là làm cho nàng đều không phản ứng kịp. Nhưng mấy ngày này, tính tình của hắn làm sao, hắn đối với nàng thế nào, nàng đều nhìn ở trong mắt. Xem như là… Tạm thời thoả mãn đi. Dù sao chuyện sau này là cả đời, ai có thể đảm bảo đây?
Giai đoạn tân hôn, Lục Lưu lại là người mới vừa được khai trai, buổi tối tự nhiên không thiếu được một phen vận động trước khi ngủ. Giang Diệu ôm lấy nam nhân, phát hiện hắn muốn dậy, nàng liền dùng sức ôm thân thể gầy gò mạnh mẽ của hắn, nhỏ giọng nói:
“Chờ một chút.”
Nàng còn muốn ôm hắn lúc nữa.
Mặc dù mới vừa thành thân, nhưng Lục Lưu đã thăm dò được thói quen nhỏ của nàng, hiểu được nàng không thích cảm giác dính nhơm nhớp, nên sau khi xong việc hắn liền muốn ôm nàng đi tịnh thất tắm rửa.
Không ngờ hôm nay còn chưa để hắn ôm đi tắm, Lục Lưu chống cánh tay cúi đầu nhìn nàng, thấy khuôn mặt nàng ửng hồng, giọng nói hắn khàn khàn, hỏi:
“Còn đang lo lắng chuyện Nhị ca?”
Giang Diệu ngớ người, có chút bất ngờ, nhất thời con mắt trợn trừng lên, mấp máy môi nói:
“Thiếp…” Nàng không nói tiếp, gật đầu.
Lục Lưu ôm lấy nàng, nghe lời không đứng dậy, nói:
“Nếu nàng lo lắng, ngày mai có thể phái người đi thăm dò một chút. Bốn nha hoàn kia đều là do Lục Hà tỉ mỉ chọn lựa ra, năng lực làm việc xuất sắc, nàng có thể tin tưởng bọn họ.”
Giang Diệu chỉ cảm thấy hắn quá tri kỷ. Chính hắn không thích quản chuyện người khác, nhưng lại chỉ điểm nhắc nhở nàng nên làm như thế nào. Giang Diệu cũng cảm thấy, chuyện này sợ là có điều kỳ lạ, mà hôm nay Nhị tẩu chủ động cầu hoà, Nhị ca cũng nên nguôi giận rồi.
Giang Diệu nằm ở trong ngực của hắn, cảm thụ thân thể cường tráng cứng rắn của nam nhân, chỉ cảm thấy cứ ôm nhau như thế đặc biệt là chân thật. Nàng giương mắt nhìn hắn, nói:
“Lục Lưu, cảm ơn chàng.”
Hắn không ngừng hôn gò má của nàng, thở dốc nói:
“Nàng định cảm ơn ta thế nào?”
Giang Diệu chăm chú suy nghĩ một phen, muốn nói làm cho hắn một thân tẩm y, hoặc là áo choàng, nhưng nhận ra được hắn đem môi ghé ở bên tai nàng, thấp giọng nói yêu cầu của chính mình.
Sau khi nghe xong, gò má Giang Diệu nóng đến lợi hại, chỉ có thể mặc cho hắn đòi lấy.
Có lẽ là có tâm sự, cho dù thân thể mệt mỏi, Giang Diệu vẫn còn có chút ngủ không được. Nàng nhìn nam nhân bên cạnh ngủ đến an ổn, không nhịn được duỗi ra tay nhỏ, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt của hắn. Trước khi nàng được gả tới đây, có lẽ Lục Lưu đã đem nha hoàn thông phòng bên người phân phát đi, đây đã là tôn trọng lớn nhất đối với nàng. Nhưng mà… Nàng quá tham lam, chỉ muốn nam nhân này là của một mình nàng.
Giang Diệu nhíu nhíu mày lại, nghĩ đến trước đây hắn cùng nữ nhân khác làm loại chuyện kia, trong lòng liền buồn phiền đến hoảng rồi.