Giang Diệu cùng Tiết Kim Nguyệt lần lượt từng người ở đại điện lạy Bồ Tát, sau mới đến phòng khách hậu viện nghỉ ngơi.
Giang Diệu ngồi bên bàn gỗ tử đàn cạnh cửa sổ, tiếp nhận chén trà trong tay Bảo Cân, thổi thổi vài cái, hỏi:
"Tiết biểu tỷ đâu?"
Bảo cân trả lời: "Nô tỳ vừa mới nhìn thấy Tiết tiểu thư hình như muốn đi ra ngoài."
Đi ra ngoài? Lông mày Giang Diệu cau lại, không còn tâm tư ở đây uống trà. Hôm nay gặp phải Kỳ Trừng thật sự chỉ do ngẫu nhiên sao?? Tên Kỳ Trừng này, đời trước nàng từng thấy dáng vẻ hắn trở mặt thành cái dạng phong lưu vô độ, cũng đã nhìn thấy bộ dáng khổ sở của Tiết biểu tỷ bị cái tên vô liêm sỉ này bắt nạt, để một người tính tình mềm yếu, nhẫn nhịn như Tiết biểu tỷ phải quyết tâm tàn nhẫn cùng ly với hắn, thì chắc chắn tên Kỳ Trừng này phải làm những chuyện cực kỳ quá đáng với Tiết biểu tỷ.
Giang Diệu suy nghĩ một chút, đem miệng tiến gần bên tai Bảo Cân dặn dò một phen.
Bảo cân đối với Giang Diệu trung thành tuyệt đối nên tiểu thư dặn dò cái gì, nàng liền nghe theo, nhưng vào lúc này nghe được kế hoạch này của tiểu thư, đúng là làm nàng hơi kinh ngạc.
Nàng liếm liếm môi, nhíu mày nói: "Tiểu thư, làm như vậy... Liệu có sao không? Nếu bị Tiết tiểu thư phát hiện ra thì nhất định sẽ tức giận."
Giang Diệu lại nói: "Ngươi yên tâm, ta chính là vì Tiết biểu tỷ. Ngươi mau mau đi an bài."
Bảo Cân cúi người hành lễ, liền đi ra ngoài an bài theo ý của tiểu thư nhà mình.
Qua hai khắc, Bảo Cân trở lại bẩm báo, nói: "Nô tỳ đã an bài xong."
Giang Diệu gật gù, theo Bảo Cân cùng đi ra ngoài. Nàng từ nhỏ đã tới Pháp Hoa tự rất nhiều lần nên cực kì quen thuộc đường đi lối lại ở đây, chủ tớ ba người đến nấp sau hòn giả sơn bên cạnh ao phóng sinh, lén lén lút lút nhìn qua khe hở.
Ước chừng nửa khắc sau, liền thấy Kỳ Trừng một thân một mình lại đây.
Bảo Cân và Bảo Lục liếc mắt nhìn nhau, sau đó hướng về Giang Diệu thấp giọng nói:
"Tiểu thư, vị Kỳ công tử này, quả thật là một ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo nha."
Theo như lời của Giang Diệu nói vừa nãy, Bảo Cân đã viết cho vị Kỳ công tử này một phong thư, trong thư là tràn ngập những lời của tiểu cô nương tỏ ý ngưỡng mộ khí độ phong lưu văn nhã của công tử, hôm nay gặp được trên chùa, làm lòng tiểu cô nương xao xuyến, cuối cùng không rằn lòng không được nên viết thư này muốn cùng công tử gặp mặt để lĩnh giáo thơ ca.
Nếu Kỳ Trừng là chính nhân quân tử, nhận được bức thư biểu lộ ái mộ không rõ lai lịch như này thì tất nhiên sẽ hờ hững, còn nếu như hắn động sắc tâm, muốn gặp vị tiểu cô nương này một chút thì nhất định sẽ lén lút đi ra ngoài gặp giai nhân.
Trong tay Kỳ Trừng cầm một cành hoa quế, đứng dưới tán cây chờ người, mới đầu tâm trạng hắn rất khó chịu vì bị tên họ Giang kia xen vào, làm hỏng mất cơ hội tốt để hắn có thể thưởng thức biểu muội, nhưng nào ngờ bỏ lỡ một đoá hoa này thì lại có một đoá hoa khác viết thư chủ động bày tỏ lòng ngưỡng mộ với hắn... Nghĩ đến đây trong lòng hắn không nhịn được mà sung sướng.
Lúc Kỳ Trừng đang đứng đợi thì có người rón rén từ phía sau dùng vải bố bịt miệng hắn lại, sau đó lại chùm một bao tải lên người hắn, chói chặt lại rồi ném hắn xuống đất, và cứ thế là một trận quyền đấm cước đá rơi vào bộ hạ của hắn.
Kỳ Trừng bị nhốt trong bao tải không thể chống cự, chỉ có thể nghiến răng chịu đòn rồi phát ra những âm thanh "Ô ô"
Những người đang đánh Kỳ Trừng chính là thị vệ của Trấn Quốc Công phủ đi theo bảo vệ Giang Diệu và Giang Thừa Hứa.
Mấy thị vệ này dĩ nhiên đều có một thân công phu quyền cước tuyệt vời, giờ đánh tên Kỳ Trừng này thì đúng là khiến hắn ăn no đòn.
Giang Diệu không phải người thô lỗ, nhưng đối với loại nguỵ quân tử như Kỳ Trùng thì chỉ có đánh vào bộ phận hiểm hóc của hắn thì mới tốt.
Cuối cùng cũng coi như là thở ra một hơi.
Môi nhỏ đang mím chặt của Giang Diệu cũng dãn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn trề nụ cười tươi rói.
Nhìn Kỳ Trừng kia bị đánh thêm một lúc, Giang Diệu cười tủm tỉm xoay người, chuẩn bị trở về phòng khách, vậy mà mới vừa quay đầu lại thì nàng đã nhìn thấy một nam tử mặc cẩm bào đứng thẳng tắp liếc mắt hờ hững nhìn nàng, không biết đã nhìn bao lâu rồi.
Giang Diệu nhất thời liền thu lại nụ cười, vội vàng đi tới, hướng về hắn hành lễ: "Vương, Vương gia."
Lục Lưu nhìn tiểu cô nương trước mặt dáng vẻ cực ngoan ngoãn, dáng người nàng nhỏ bé yêu kiều, con mắt vừa to vừa sáng, bộ dáng bé ngoan khéo léo, khiến người ta luôn cảm thấy nàng là tiểu cô nương điềm đạm nghe lời. Nhưng trước một khắc vừa rồi, còn như một con tiểu hồ ly vụng trộm làm chuyện xấu đến vui vẻ.
Giang Diệu lần đầu tiên làm chuyện xấu, liền bị tóm gọn, cảm xúc có chút bất an.
Nhưng mà Lục Lưu lại giống như không có chú ý, chỉ tùy ý cùng nàng nói chuyện, hướng về phía phòng khách đi đến.
Giang Diệu một mặt đáp lời, một mặt lặng lẽ đánh giá vẻ mặt của hắn, thấy hắn quả thực cũng như thường ngày không có việc gì, mới xác định hắn căn bản không nhìn thấy nàng phái người đánh Kỳ Trừng.
Trái tim đang đập loạn của Giang Diệu dần trở về bình thường, thở phào một hơi may mắn.
Tuy nói nàng cùng Lục Lưu cũng không có qua lại, nhưng nàng tốt xấu gì cũng là nữ nhi của Trấn Quốc Công phủ, nếu bị một ngoại nam nhìn thấy nàng dáng dấp thô lỗ như vậy thì mặt mũi của nàng biết đặt chỗ nào đặt đây?
Đi được một đoạn đường, căng thẳng trên người Giang Diệu dần dần tiêu tan. Hai nha hoàn Bảo Cân, Bảo Lục đi theo phía sau Giang Diệu cũng thở phào nhẹ nhõm, dù sao đây chính là chuyện ảnh hưởng đến khuê danh của cô nương gia.
Giang Diệu khóe miệng cong cong lên ý cười, như một tiểu bối cực ngoan ngoãn dịu hiền, giọng điệu tôn kính quay về Lục Lưu nói:
"Vương gia thật trùng hợp, không nghĩ tới ngài cũng rảnh rỗi tới chỗ này."
Lục Lưu gật đầu "Ừm" một tiếng, khẽ mở môi mỏng nói:
"Bản vương hôm nay cùng Nguyên Ấn đại sư có ước hẹn, vừa mới cùng nhau uống trà..."
Nói xong, bỗng nhiên Lục Lưu dừng lại bước chân, con mắt đen kịt hẹp dài liếc mắt nhìn tiểu cô nương bên người đang thoáng cúi đầu, nhìn chằm chằm trên đỉnh đầu nàng rồi giống như trưởng bối quan tâm hỏi:
"... Vừa nãy nam tử kia, bắt nạt ngươi?"
Giang Diệu ngơ ngác không hiểu nhìn nam nhân trước mặt, lúc sau nàng mới hiểu ra hắn nói cái gì thì lỗ tai cũng có chút đỏ, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào —— nếu nói là Kỳ Trừng bắt nạt nàng thì khuê danh của nàng liền bị hư hỏng; nhưng nếu nói không có, đang yên đang lành, nàng phái thị vệ trong phủ đi đánh người ta thì có vẻ nàng giống như nữ tử hung hẵn.
Nàng cắn cắn môi, do dự nói:
"Hắn thật sự không có bắt nạt ta, chỉ là... Chỉ là có chút chuyện phía sau..."
Nói xong nàng lại lúng túng cười cười:
"... Để Vương gia chê cười."
Nàng bình tĩnh trả lời, đúng là khiến Lục Lưu hơi kinh ngạc. Vốn dĩ hắn cũng biết lời mình hỏi nàng là không thích hợp, nhưng lời hỏi ra rồi nên hắn cũng không có ý định thu hồi. Hắn là người không thích cười nói, dù bề ngoài hắn có tuấn mỹ nhưng những năm gần đây đều tích góp lại toàn danh tiếng xấu nên cũng cực ít người có thể thân cận hắn, càng khỏi nói là đứng tán gẫu chuyện như hiện tại.
Hiện nay hắn thấy tiểu cô nương trước mặt thật vất vả mới thanh tĩnh được, giờ lại có dáng vẻ câu nệ với hắn nên vẻ mặt hắn thoáng mềm hơn chút. Còn chuyện vừa rồi, nàng không muốn nói thì hắn cũng sẽ không miễn cưỡng nàng.
Lục Lưu gật đầu, sau đó nói:
"Cũng đã đến trưa rồi, cơm chay chỗ Nguyên Ấn đại sư ăn rất ngon, nếu ngươi chưa từng ăn thì hãy đi cùng bản vương."
Giang Diệu thấy Lục Lưu không đề cập đến chuyện đó nữa nên vẻ mặt tự nhiên cũng dịu đi một chút, chờ đến khi nghe thấy lời sau của hắn, nàng nhíu nhíu mày lại, sau đó châm chước một phen, nói:
"Vương gia, sang năm ta sẽ mười ba."
"... Hả?"
Lục Lưu nhìn nàng, ánh mắt ra hiệu nàng tiếp tục nói, hắn nghe.
Giang Diệu nghiêm túc nói:
"Cùng hồi đó lúc mới quen Vương gia, ta mới sáu tuổi nên sẽ không có nhiều quy củ như vậy, Vương gia muốn mời ta ăn cơm thì cũng không có vấn đề gì. Nhưng hôm nay......" Nàng chẳng mấy chốc mà sắp mười ba, sẽ trở thành đại cô nương, nhưng nhìn Lục Lưu đang đứng trước mặt nàng, nàng cảm thấy dường như hắn vẫn coi nàng giống như tiểu hài tử mà cưng chiều rồi dỗ nàng ăn, chứ hắn hoàn toàn không ý thức đến nam nữ khác biệt. Thân phận của hắn là thứ yếu, nhưng hắn lại là nam tử trưởng thành, nàng làm sao có thể không biết quy củ mà có thể thoải mái như hồi còn bé, tốt nhất cứ nên rõ ràng để tránh mấy chuyện hiềm nghi.
Lục Lưu dường như là đã hiểu. Hắn rũ mắt xuống suy nghĩ một lúc, sau đó lẳng lặng nhìn nàng nói:
"Bản vương đã hiểu."
Nói xong, hắn quay về phía Lục Hà nói:
"Ngươi giúp Bản vương đưa Giang tiểu thư trở về."
Lục Hà đang định tiến lên, Giang Diệu lại nói:
"Không phiền phức Vương gia, chỉ còn vài bước liền đến phòng khách rồi."
Hai gò má của nàng mỉm cười, cử chỉ khéo léo, hơi nhún người hành lễ rồi dẫn theo hai nha hoàn của mình trở về.
Lục Lưu nhìn bóng lưng tiểu cô nương đã đi xa, thoáng cúi đầu, mở bàn tay ra.
Trong lòng bàn tay hắn chính là một tiểu châu chấu mới được bện xong, trông rất sống động.
。・°°・(>_<)・°°・。
Đến khi trở về phòng khách của hậu viện, Giang Diệu trước tiên đi tới gian phòng của Tiết Kim Nguyệt.
Nha hoàn Hương Nhị bên trong phòng đang chuẩn bị đi múc nước, nhìn thấy Giang Diệu đi vào liền nhanh chóng hành lễ:
"Giang tiểu thư."
Giang Diệu gật đầu đi vào, thấy Tiết Kim Nguyệt ngồi ở giường mềm phía trước cửa sổ, hai tay đặt ở trên đầu gối, đầu nhỏ cúi xuống, vai khẽ run, dường như đang khóc nhè. Giang Diệu lại nghĩ đến Kỳ Trừng, vội vàng đi qua nắm tay Tiết Kim Nguyệt, khẩn cấp hỏi:
"Tiết biểu tỷ làm sao vậy?"
Nàng thấy Tiết Kim Nguyệt vẫn không nói lời nào, trong lòng sốt ruột sắp hỏng rồi, ngay sau đó liền thấy biểu tỷ ngẩng đầu lên, một đôi mắt to khóc đến đỏ hoe, khuôn mặt trang điểm cũng bị nhoè nhoẹt hết cả.
Nhưng trang điểm trên khuôn mặt bị hỏng ngược lại chỉ là thứ yếu, điều làm Giang Diệu chú ý chính là bờ môi sưng của biểu tỷ.
Mặt Giang Diệu ngay lập tức nghiêm lại, hỏi:
"... Là Kỳ Trừng bắt nạt biểu tỷ sao?"
Nói đến Kỳ Trừng, Tiết Kim Nguyệt nhanh chóng lắc lắc đầu, giải thích:
"Không phải Kỳ biểu ca, Kỳ biểu ca hắn không biết..."
Dường như nghĩ tới điều gì, Tiết Kim Nguyệt lập tức không còn sức lực, hai tay bất an nắm chặt lại, lẩm bẩm nói:
"Thật sự không phải là Kỳ biểu ca."
Không phải Kỳ Trừng. Giang Diệu nhìn tiểu cô nương trước mặt bị bắt nạt, lại nhìn phản ứng giờ khắc này của biểu tỷ, lập tức liền hiểu ra —— biểu tỷ không phải là bị Kỳ trừng bắt nạt vậy thì là bị Nhị ca nàng bắt nạt rồi.
Giang Diệu hiểu được, không quan tâm biểu tỷ là bị ai bắt nạt, nàng là biểu muội, đều nên che chở cho biểu tỷ mới đúng, có điều khi biết được người bắt nạt biểu tỷ là Nhị ca rồi lại nghĩ đến đời trước biểu tỷ trở thành Nhị tẩu của nàng khiến tâm trạng nàng không nhịn được có chút vui mừng.
Nhưng mà nhìn vào vẻ mặt oan ức của biểu tỷ, nàng liền cảm thấy mình quá ích kỷ, không nhịn được liền âm thầm mắng chửi bản thân một phen.
Giang Diệu do dự một lúc, nhỏ giọng nói: "Nhị ca muội, hắn... Hắn thật sự hôn biểu tỷ?"
Tiểu cô nương chính là đang đau lòng, vừa nghe thấy lời này của Giang Diệu, chợt ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt hơi kinh ngạc. Cũng khó trách Tiết Kim Nguyệt sẽ kinh ngạc, Giang Diệu so với nàng còn nhỏ hơn hai tuổi, trong ngày thường cũng không thấy muội ấy nghị luận về công tử nhà nào, dù là Hoắc Nghiễn có vẻ thân cận với muội ấy một chút, nhưng nàng cũng không thấy khi muội ấy nói đến Hoắc Nghiễn thì sẽ có vẻ thẹn thùng gì. Nàng vốn tưởng rằng muội ấy sẽ không biết, nhưng vào lúc này nghe muội ấy lẫm lẫm liệt liệt nói ra hai chữ "Hôn môi", Tiết Kim Nguyệt mắc cỡ khiến gò má một trận đỏ chót.
Thật sự vậy nha, Nhị biểu ca lạnh lùng đáng sợ này dĩ nhiên lại hôn nàng.
Nhớ lại lúc nãy, nàng bị nam nhân đè ép sau hòn giả sơn, rồi miệng nàng bị hắn dùng sức hôn, nghĩ đến đấy trong lòng Tiết Kim Nguyệt hốt hoảng.
Xưa nay nàng chưa từng thấy dáng vẻ này của Nhị biểu ca, giống như là muốn ăn nàng vào trong bụng.
Vào lúc này trong phòng cũng chỉ có hai người các nàng, bọn nha hoàn đưa nước nóng tới, đều rất thức thời đi ra ngoài.
Giang Diệu nhìn bộ dáng Tiết Kim Nguyệt như tiểu tức phụ bị uỷ khuất, liền tự mình lấy khắn giúp biểu tỷ lau mặt, nói:
"Chuyện này là Nhị ca muội làm không đúng, chờ một lúc nữa muội bảo Nhị ca đến xin lỗi tỷ, có được hay không?"
Nàng xác thực muốn cho Nhị ca có phản ứng, nhưng mà phản ứng này cũng quá lớn rồi, nếu làm tiểu cô nương bị dọa cho sợ rồi chạy mất thì làm sao bây giờ?
Giang Diệu cẩn thận từng li từng tí một giúp Tiết Kim Nguyệt lau mặt, nhìn đến bờ môi của biểu tỷ vốn là mềm mại hồng hào thì giờ đều bị Nhị ca nàng gặm sưng cả lên, tâm trạng nàng cũng không nhịn được mắng vài câu.
Lại nghe Tiết Kim Nguyệt kiên định lắc đầu, nói:
"Không, tỷ không muốn."
Tiết Kim Nguyệt nắm tay Giang Diệu, vội vã cuống cuồng nói:
"Diệu Diệu, chuyện này muội dừng nói. Đừng hỏi Nhị biểu ca, cũng đừng nói cho bất luận người nào."
Con ngươi của Tiết Kim Nguyệt đong đầy lệ, vẻ mặt cũng rất là chăm chú.
Giang Diệu nhìn thấy vẻ mặt này, trong lòng liền rõ ràng. Chuyện ngày hôm nay là Nhị ca của nàng bắt nạt người trước, nếu Nhị ca xin lỗi thì sẽ bị mẫu thân nàng biết, lấy tính tình mẫu thân, nhất định sẽ mạnh mẽ giáo huấn Nhị ca một phen, sau đó sẽ tới cửa cầu hôn.
Tiết biểu tỷ không cho nàng nói, nuốt giận vào bụng, cũng là bởi vì biết chuyện này một khi làm lớn, biểu tỷ sẽ phải gả cho Nhị ca nàng. Mà biểu tỷ lại không muốn gả.
Giang Diệu nói: "Tiết biểu tỷ... Tỷ chán ghét Nhị ca muội như thế sao?"
Tiết Kim Nguyệt biết, nàng cùng Giang Diệu là biểu tỷ muội, nhưng Giang Diệu lại là muội muội ruột của Nhị biểu ca, quan hệ không giống nhau. Nàng nói:
"Diệu Diệu, kỳ thực tỷ biết, Nhị biểu ca là người tốt, hắn hôm nay... Hôm nay khẳng định là quá tức giận, cho nên mới..."
"Biểu tỷ chọc Nhị ca muội tức giận sao?"
"Không phải."
Sau đó Tiết Kim Nguyệt lại gật đầu một cái: "mà cũng có thể là phải."
Nàng đối đầu cặp mắt nghi hoặc của Giang Diệu, liền đem sự tình hôm nay toàn bộ đều nói cho Giang Diệu.
Hôm nay thời điểm Tiết Kim Nguyệt ở trong phòng nghỉ ngơi, Kỳ Trừng hẹn nàng đi ra ngoài một chút. Tiết Kim Nguyệt vốn có hảo cảm đối với vị biểu ca này, thêm vào ngày sau có thể trở thành vợ chồng nên nàng tất nhiên không có từ chối.
Vậy mà hai người đi tới phía sau chỗ hòn giả sơn, Kỳ Trừng đột nhiên nắm tay nàng muốn gần gũi nàng, nàng đang muốn giật tay ra thì lúc này không biết Giang Thừa Hứa là từ chỗ nào phi ra, không nói một lời liền trực tiếp đánh Kỳ Trừng hai quyền, sau đó Kỳ Trừng chạy mất, Tiết Kim Nguyệt oán Giang Thừa Hứa vô duyên vô cớ đánh người, kết quả Giang Thừa Hứa máu dồn lên não tức giận liền đem nàng đặt ở trên hòn giả sơn hôn một trận.
Tuy rằng Tiết Kim Nguyệt kể đến đơn giản, nhưng Giang Diệu vẫn là có thể rõ ràng, có thể khiến cho Nhị ca nàng tức giận thì khẳng định cái tên Kỳ Trừng này phải rất là vô liêm sỉ, mà Tiết biểu tỷ thì cũng là hồ đồ.
Giang Diệu nói: "Vậy nếu hôm nay không phải là Nhị ca muội thì chính là Kỳ Trừng muốn bắt nạt tỷ??."
Hai tay Tiết Kim Nguyệt xoắn xuýt lại với nhau, nàng nói:
"Nói như thế cũng không sai, nhưng mà Kỳ biểu ca đối với tỷ cũng không có làm cái gì, hơn nữa Nhị biểu ca mới..."
Giang Diệu hiểu rõ, cuối cùng Kỳ Trừng không bắt nạt được, ngược lại làm cho Nhị ca nàng bắt nạt, nói đến nói đi, vẫn là Nhị ca nàng chiếm tiện nghi nha. Nàng là vì biết trước Kỳ Trừng không tốt đẹp nên mới thiên hướng về Nhị ca; nhưng biểu tỷ thì không thế, tỷ ấy lại hướng về Kỳ trừng. Giang Diệu cũng không thể nói tốt Nhị ca, dù sao thì Nhị ca nàng cũng đã bắt nạt người.
Nàng nói: "Vậy tỷ đừng nóng giận, muội thay Nhị ca xin lỗi tỷ, hắn đại khái là sợ tỷ bị Kỳ Trừng bắt nạt, cho nên mới..."
Tiết Kim Nguyệt gật đầu, lẩm bẩm một câu: "Mới không phải đâu..." Trong đầu, đột nhiên nhớ tới Giang Thừa Hứa xanh mặt, nắm cổ tay của nàng nói nàng không biết xấu hổ. Nàng cũng không nghĩ tới Kỳ biểu ca sẽ như vậy, nếu mà nàng biết được Kỳ biểu ca muốn cùng nàng thân cận thì nàng chắc chắn sẽ không đi. Nhị biểu ca cảm thấy nàng là cô nương không biết xấu hổ, vậy còn hôn nàng làm cái gì?
Tiết Kim Nguyệt càng nghĩ càng oan ức muốn khóc, đôi mắt cũng đỏ hoe, hướng về Giang Diệu nói:
"Diệu Diệu, muội phải đáp ứng tỷ, chuyện này không được nói cho bất kể người nào. Tỷ không muốn gả cho Nhị biểu ca, chuyện này không ai biết, qua mấy ngày là không sao rồi." Nàng sợ Giang Diệu giúp đỡ Nhị ca nhà mình, tức giận nói:
"Muội phải hứa."
Giang Diệu vội nói: "Được rồi, muội hứa vẫn không được sao?"
Nàng nhìn Tiết Kim Nguyệt đã nín khóc mỉm cười, nàng bèn than thở:
"Kỳ thực a... Muội rất muốn tỷ là Nhị tẩu của muội, Nhị ca muội cũng rất tốt nha..."
Nhìn Tiết Kim Nguyệt khuôn mặt nhỏ xị xuống, Giang Diệu vội vàng nói:
"Được được được, muội không nói. Tỷ không chịu gả, muội không miễn cưỡng."
Đều đã đến mức như thế này nàng còn có thể miễn cưỡng cái gì đây. Tiết biểu tỷ không chịu gả, chuyện này người gấp gáp không phải nàng, mà là Nhị ca nàng đây. Nếu là chiếm tiện nghi của nhân gia tiểu cô nương, nhưng không nghĩ biện pháp dỗ dành nhân gia hài lòng, chỉ biết dùng sức mạnh thì dù nàng có là muội muội cũng sẽ không giúp đỡ Nhị ca.
Sau khi Tiết Kim Nguyệt trang điểm lại, ngoại trừ con mắt có chút đỏ thì không nhìn ra vấn đề gì khác, mà bờ môi tô thêm ít màu son tươi tắn thì vết sưng đỏ cũng nhìn không ra.
Hai người chuẩn bị đi trở về thì nghe được tin tức Kỳ Trừng đã trở lại, Giang Diệu cũng cảm thấy kinh ngạc. Kỳ Trừng này vừa mới bị người của nàng đánh, cũng là bởi vì hắn nổi sắc tâm, nếu chuyện này mà hắn dám truy cứu lên thì thanh danh của hắn cũng sẽ trở nên không tốt đẹp, mà hôm nay nàng cũng chỉ cho người đánh tập trung vào phần dưới, còn mặt tiền của hắn vẫn nguyên vẹn, người khác nhìn vào cũng chẳng thể biết là hắn mới bị đập cho tơi bời, nên nơi nào còn muốn ồn ào cái gì.
Mà Tiết Kim Nguyệt vốn là cực quan tâm Kỳ Trừng, nhưng cử chỉ hôm nay của Kỳ Trừng cũng làm nàng sinh ra mấy phần không thoải mái, nên cũng không hỏi nhiều về sự tình liên quan đến Kỳ Trừng, ngày sau nàng cũng không dám đơn độc cùng hắn gặp lại.
Đưa Tiết Kim Nguyệt trở về xong, hai huynh muội lên xe ngựa, Giang Thừa Hứa vẫn luôn ít lời thiếu ngữ lại mở miệng nói trước:
"Nàng nói chuyện hôm nay cho muội rồi?"
Giang Diệu quay đầu, nhìn khuôn mặt anh tuấn của Nhị ca nhà mình, ánh mắt rơi vào vết rách trên môi mỏng, tự nhiên hiểu được đây là bị làm sao làm. Nàng không lên tiếng, lại nghe Giang Thừa Hứa tiếp tục nói:
"Muội yên tâm, Nhị ca sẽ để cha mẹ đi Tiết phủ cầu hôn."
"Nhị ca." Giang Diệu không nhịn được mở miệng, nói: "Nhưng mà... Nhưng mà Tiết biểu tỷ không muốn."
Giang Thừa Hứa nhìn muội muội, nói: "Chuyện hôm nay, Nhị ca cũng không có hối hận."
Giang Thừa Hứa đúng là Giang Thừa Hứa, bắt nạt nhân gia tiểu cô nương, còn có thể bình tĩnh, thẳng thắn như vậy. Hắn vươn tay sờ sờ đầu muội muội, nói:
"Diệu Diệu, muội còn nhỏ, có một số việc muội không hiểu."
Giang Diệu lắc đầu một cái, nói:
"Muội xác thực không hiểu, nhưng mà Nhị ca, Nhị ca đừng miễn cưỡng Tiết biểu tỷ, có được hay không? Nhị ca nếu là yêu thích Tiết biểu tỷ, vậy Nhị ca hãy nghĩ cách làm cho nàng cũng yêu thích Nhị ca, chứ không phải là bắt nạt tỷ ấy như vậy. Muội là muội muội của Nhị ca, vốn là đứng về phía Nhị ca, nhưng muội cảm thấy chuyện hôm nay là không đúng, nếu là người khác thì nhất định sẽ cảm thấy Nhị ca càng thêm không tốt. Nhị ca, Tiết biểu tỷ tính tình đơn thuần, Nhị ca nếu là cố gắng đối với tỷ ấy ôn nhu chăm sóc thì tỷ ấy cũng sẽ không sợ Nhị ca như thế đâu..."
Giang Thừa Hứa suy nghĩ một chút, rất biết tiếp thu lời đúng đắn, hắn nói:
"Nhị ca biết rồi."
Nghĩ đến hôm nay tiểu cô nương ở trong lồng ngực của hắn oan ức nức nở, còn có cánh môi mềm mại, vầng trán Giang Thừa Hứa liền dãn ra, xưa nay gương mặt tuấn tú luôn nhàn nhạt hững hờ, cũng nhiễm phải một chút ý cười ôn hoà.
。・°°・(>_<)・°°・。
Trở về phủ, Giang Thừa Hứa vốn muốn đưa muội muội về Cẩm Tú viện, nhưng Giang Diệu lại để cho hắn đi về trước.
Đi tới hành lang, Giang Diệu nhìn thấy nữ tử như liễu rủ trong gió đang đi tới, lông mày nàng theo bản năng nhíu lại.
Tạ di nương trước mặt này, sáu năm trước không cẩn thận bị sẩy thai, sau này thân thể liền khó có thể thụ thai, hơn nữa nàng ta lại chưa có hài tử nào. Tam thúc nàng những năm này tốn không ít bạc mời cho Tạ di nương rất nhiều danh y nhưng đều không có tác dụng.
Nhìn đồ Tạ di nương đang mặc rất đơn giản, không chút nào giống như một di nương được sủng ái, khuôn mặt trái xoăn trắng nõn tinh xảo ngậm lấy nụ cười nhàn nhạt, nhìn thấy ai cũng là dáng vẻ cười khanh khách khách khí.
Nhưng Giang Diệu hiểu rõ, những năm này, nếu không có Tạ di nương ở bên gối Tam thúc thổi gió thì cha nàng cùng tam thúc cũng sẽ không nháo đến mức độ này.
Tạ di nương dịu dàng phúc thân, cũng đang quan sát Giang Diệu trước mặt. Tiểu cô nương, tuổi còn trẻ, trong lúc vung tay nhấc chân chính là một bộ khí thế khuê nữ thế gia, nhìn một cái trâm hoa trên búi tóc rồi vòng ngọc đeo trên cổ tay, tất cả đều là thứ tốt.
Giang Diệu không nói gì, trực tiếp đi qua. Nụ cười trên mặt Tạ di nương cứng đờ, nhìn Giang Diệu rời đi liền đứng thẳng người. Nha hoàn Thanh Nha bên người Tạ di nương thầm nói:
"Di nương, tính khí tiểu tổ tông này thật là kiêu ngạo"
Tạ di nương cười cợt, nói:
"Có một đại gia đình như thế sủng ái, đương nhiên là kiêu ngạo rồi."
Nói xong, mới nhớ tới chính mình mấy năm qua không có gặp mặt muội muội Tạ Nhân, Tạ di nương hướng về Thanh Nha, hỏi:
"Nhân Nhi có tin tức gì chưa?"
Thanh Nha mỉm cười nói:
"Vâng, mấy ngày nữa Nhị tiểu thư sẽ lên lên đường. Từ Bình Châu đến kinh thành, đi đường thủy cũng phải mất một tháng lộ trình, đến tết năm nay di nương cuối cùng cũng coi như có thể thấy Nhị tiểu thư."
Muội muội chính là người thân duy nhất của nàng nên tất nhiên nàng cũng vui vẻ khi sắp được gặp lại muội muội. Sáu năm qua, Tam gia tuy rằng phái người chăm sóc muội muội, nhưng nàng thân là tỷ tỷ chung quy đều không ở bên cạnh muội muội.
Bây giờ muội muội đã là đại cô nương nên cũng đếm lúc nói chuyện đại sự cả đời, mà chuyện này cũng nên do tỷ tỷ là nàng tự mình đứng ra. Kinh thành phồn hoa, địa linh nhân kiệt, hơn nữa có Tam gia ở đây nên nhất định sẽ tìm cho muội muội nàng một mối hôn nhân tốt.
Trong lòng Tạ di nương vui sướng, nhưng nghĩ đến dáng vẻ Giang Diệu mới đi qua, không nhịn được hít một tiếng. Cũng khó trách lúc trước trong lòng muội muội nàng sẽ không thoải mái, ở cạnh với một tiểu cô nương được cả đại gia đình sủng ái, sống trong nhung lụa từ mới lọt lòng, bản thân nàng còn cảm thấy ông trời bất công, huống hồ lúc đó muội muội mới bảy tuổi.
。・°°・(>_<)・°°・。
Buổi tối toàn gia cùng nhau dùng bữa, trên bàn tràn đầy thức ăn phong phú.
Giang Thừa Ngạn mấy ngày nay đều được Phu tử khen ngợi nên lúc ngồi sống lưng cũng ưỡn đến mức thẳng tắp, ở trước mặt phụ thân Giang Chính Mậu nói chuyện, cũng thấy tự tin hơn.
Vào lúc này Giang Thừa Ngạn đang tự mình bóc vỏ tôm cho muội muội. Có lẽ là làm quen chuyện như này rồi nên động tác Giang Thừa Ngạn bóc vỏ tôm đến là nhanh, đem từng con tôm được bóc vỏ chỉnh tề đặt ở trong đĩa sứ hoa sen, mà Giang Diệu từ bên trong đĩa gắp lên thịt tôm mềm mại trắng như tuyết, chấm một chút nước súp rồi bắt đầu ăn.
Giang Thừa Ngạn một bên bóc vỏ tôm cho muội muội, một bên xem xét nhìn miệng Nhị ca Giang Thừa Hứa, hồn nhiên hỏi:
"Nhị ca, miệng Nhị ca làm sao vậy?"
Động tác gắp tôm trên tay Giang Diệu dừng một chút, liếc mắt nhìn về phía Nhị ca.
Giang Thừa Hứa còn chưa mở miệng nói chuyện thì Kiều Thị đã nói trươc:
"Có lẽ là bị côn trùng cắn, không có cái gì nghiêm trọng, chờ một lúc nữa ăn xong bôi thuốc mỡ là tốt rồi. Ngươi mau mau dùng cơm, bớt nói đi."
Giang Thừa Ngạn có chút oan ức. Hắn chỉ là quan tâm thôi nha. Hắn quay đầu nhìn muội muội, nói:
"Diệu Diệu..."
Giang Diệu nháy mắt mấy cái, âm thanh ngọt ngào nói:
"Nghe mẫu thân."
Kiều Thị cùng Giang Chính Mậu là người từng trải, nhìn một cái liền đoán được miệng nhi tử nhà mình đến cùng là bị làm sao. Chỉ là loại chuyện như vậy làm sao có thể mang ra mà bàn luận, cũng sợ sẽ thành chuyện cười cho người ta.
Có điều, Kiều Thị trước kia còn lo lắng nhi tử không chịu kết hôn, bây giờ biết được trong lòng nhi tử có người, khóe miệng Kiều Thị cũng không nhịn được mà cong cong. Dù sao ở trong lòng Kiều Thị rất tin tưởng nhân phẩm của nhi tử, nàng sẽ không nghĩ tới là nhi tử ép buộc tiểu cô nương nhà người ta.
Ngoại trừ Giang Thừa Ngạn cùng Giang Diệu là hai cái tiểu hài tử thì Đại ca Giang Thừa Nhượng luôn trầm ổn cũng rõ ràng đây là chuyện gì.
Giang Thừa Nhượng thân là một trong ba bào thai sinh ra sớm nhất, việc hôn nhân cũng là người duy nhất đã được định thân.
Tuy nói hắn là con trưởng đích tôn của Trấn Quốc Công phủ, việc hôn nhân không thể lựa chọn theo ý mình như hai đệ đệ, nhưng Giang Thừa Nhượng đối với vị hôn thê xuất thân danh môn rất là có hảo cảm. Bây giờ hắn nghĩ đến Nhị đệ tâm tình nhạt nhẽo này sợ là cũng sẽ sắp định thân rồi.
Một bữa cơm này ngoại trừ thoáng yên tĩnh chút thì cũng giống như thường ngày.
Có điều trong lòng mọi người ở đây đều hiểu rõ chuyện như ban ngày, chỉ có tính tình hoạt bát Giang Thừa Ngạn cả ngày chỉ biết chơi thì đầu óc vẫn mơ hồ không biết chuyện gì.
Buổi tối lúc Giang Diệu vừa tắm rửa xong, đang ngồi ở trên giường nhỏ để Bảo Cân lau khô tóc, còn Bảo Lục bôi tinh dầu dưỡng da cho nàng, thì mẫu thân Kiều Thị đi vào.
Kiều Thị từ trong tay Bảo Cân tiếp nhận khăn lau, để hai người đi làm việc khác rồi chính nàng tự mình lau tóc cho nữ nhi.
Kiều Thị cúi đầu nhìn mái tóc trong tay mình, sợi vừa đen vừa dài, mềm mại óng ả, đúng là được dưỡng đến vô cùng tốt.
Mà Giang Diệu thấy mẫu thân mình nãy giờ không nói gì, lúc này mới nhỏ giọng hỏi: "Nương, nương hôm nay đến là có lời cùng nói với nữ nhi sao?"
Đối mặt với đôi mắt to trong suốt của nữ nhi, Kiều Thị cười cười, làm như vô ý hỏi:
"Hôm nay Diệu Diệu đi bái Bồ Tát với A Tuyền và Nguyệt Nhi sao?"
Nghe Kiều Thị hỏi như vậy, Giang Diệu liền biết trong lòng mẫu thân đang bàn tính cái gì. Mẫu thân nàng không đi hỏi Nhị ca trước mà đi đến thăm dò ý tứ bên nàng.
Giang Diệu nghĩ, nếu nàng đã đáp ứng biểu tỷ không đem chuyện này nói cho mẫu thân thì nàng nói được là làm được, nhưng hôm nay, dường như nàng có nói hay không cũng không quan trọng.
Giang Diệu như thực chất nói:
"Vốn là phải gọi cả Tuyền tỷ tỷ, có điều Tuyền tỷ tỷ hôm nay lại không rảnh."
Kiều Thị mới đầu còn nghi ngờ nhưng bây giờ nàng càng ngày càng chắc chắc mấy phần —— xem ra con thứ hai của nàng, xác thực là coi trọng Nguyệt Nhi.
Tiết Kim Nguyệt là Kiều Thị tận mắt nhìn nàng lớn lên, Kiều Thị cũng là chân tâm yêu thích đứa nhỏ này, nhưng đứa nhỏ này tâm tư đơn thuần, lá gan có chút nhỏ, trong ngày thường luôn là bộ dáng rất e ngại con thứ hai của nàng, như vậy chuyện ngày hôm nay... Sợ là do con trai của nàng hung hăng chủ động. Trong lòng Kiều Thị có chủ ý là một chuyện, nhưng hôn sự này có thành hay không lại là một chuyện khác. Nếu con trai của nàng thật sự yêu thích thì là nam tử hắn sẽ chịu trách nhiệm, nên đem chuyện này nói cho nàng, nàng sẽ an bài cầu hôn.
Nhưng nếu mà hắn không nói, vậy thì coi như xong rồi.
Kiều Thị lại hỏi:
"Hôm nay ở Pháp Hoa tự, còn có những chuyện khác phát sinh?"
Con thứ hai này của nàng, đang yên đang lành nếu không phải là gặp chuyện gì kích thích hắn thì làm sao sẽ làm ra chuyện như vậy?
Giang Diệu lắc đầu một cái.
Nhìn nữ nhi vẻ mặt sững sờ không biết gì, Kiều Thị cũng biết nữ nhi còn nhỏ, đối với chuyện nam nữ không hiểu rõ nhiều nên nàng cũng không có hỏi nhiều nữa, chỉ căn dặn nữ nhi sớm nghỉ ngơi.
Nhưng Giang Diệu làm sao có thể ngủ được sớm?
Nàng ở trên giường nhỏ lăn qua lộn lại đều là hình ảnh đời trước của Nhị ca và Tiết biểu tỷ, cùng với hôm nay nàng nhìn thấy là bộ dáng biểu tỷ oan ức, hình ảnh cứ đan xen vào nhau khiến Giang Diệu phát sầu đến nỗi tiểu lông mày cũng vặn chặt mấy phần.
Sau lại nghĩ đến thời điểm nàng phái người giáo huấn Kỳ Trừng thì bị Lục Lưu nhìn thấy rõ ràng.....
Nghĩ đến một lúc lâu, Giang Diệu mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, sau đó nàng liền mơ thấy một giấc mơ mà đến cả hai đời nàng cũng chưa từng làm.
Nàng mơ thấy hôm nay ở Pháp Hoa tự, nàng đi ra ngoài tìm Tiết biểu tỷ, khi đi tới phía sau hòn giả sơn nàng nhìn thấy cảnh tượng Tiết biểu tỷ bị Nhị ca nàng bắt nạt. Chỉ là hai người dường như không có nhận ra nàng đang ở gần nên vẫn cứ tiếp tục. Nàng có chút không được tự nhiên xoay người rời đi.
Không ngờ lúc quay người lại, liền nhìn thấy Lục Lưu đứng ở sau lưng nàng.
Gương mặt tuấn tú của Lục Lưu mỉm cười, cúi đầu nhìn nàng, trên tay hắn cầm một xiên kẹo hồ lô, coi nàng như là tiểu hài tử sáu tuổi mà cho ăn.
Nàng muốn nói mình đã lớn rồi thì thấy Lục Lưu dừng một chút, sau đó hắn ném kẹo hồ lô trên tay xuống đất, sau một khắc, môi hắn liền đè ép xuống hung hăng hôn nàng, lưỡi hắn đưa vào trong miệng nàng càn quét...
Giang Diệu giật mình tỉnh lại, sống lưng mồ hôi chảy ròng ròng, sợ đến thở dốc từng ngụm.
Bảo Cân bưng chậu rửa mặt đi vào, nhìn tiểu thư trên giường nhỏ mặc một thân tẩm ý sắc ngọc lan, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, cái trán lấm tấm mồ hôi, bèn hỏi:
"Tiểu thư thấy ác mộng sao?"
Đó mà là ác mộng sao, đây chính là... Chính là nàng mộng xuân....
Giang Diệu cố gắng không nghĩ tới nữa, nhưng trong đầu nàng hình ảnh càng rõ ràng, rõ ràng đến mức khiến nàng có thể cảm nhận được hô hấp của hắn ấm áp đến nhường nào.
Giang Diệu vươn tay vỗ vỗ khuôn mặt đang đỏ bừng của chính mình, nàng nghĩ nếu như nàng nằm mơ kiểu này thì cũng phải mơ thấy Hoắc Nghiễn, chứ tại sao lại là Lục Lưu thế này???
Giang Diệu lắc đầu một cái, nhìn trời bên ngoài đã sáng, nghe thấy ở sân hươu con đã kêu ô ô, mới nói:
"Không có chuyện gì."
Sau đó Giang Diệu liền dậy rửa mặt rồi thay xiêm y, đến thời điểm nàng đang ăn sáng, Bảo Lục vui vẻ chạy vào, khuôn mặt nhỏ tròn tròn ngậm lấy ý cười xán lạn, cùng Giang Diệu nói một cái tin tức mà nàng mới hỏi thăm được.
Kỳ Trừng - con trưởng đích tôn của Kỳ phủ, hôm qua trên đường trở về không biết đã gây sự với ai mà bị người ta đánh gãy hai chân.