Mấy ngày hôm sau phía kinh thành truyền đến ý chỉ của Cảnh Huệ đế với nội dung đem Lục Lưu triệu hồi về kinh vào tuần cuối của tháng bảy.
Theo như lúc trước Lục Lưu và Cảnh Huệ đế thương lượng thì Lục Lưu sẽ đợi ở Dân Châu ít nhất là hai năm. Qua hai năm thì Cảnh Huệ đế nhất định đã có lực uy hiếp ở trong triều, đến thời điểm ấy mới triệu Lục Lưu trở lại.
Hiện nay Cảnh Huệ đế đột nhiên hạ chỉ, dường như không còn giống ngày xưa là mọi chuyện luôn hỏi ý kiến của Lục Lưu, mà tự mình có thể quyết định.
Cảnh Huệ đế có chủ kiến đây đúng là điều mà Lục Lưu muốn nhìn thấy. Nhưng trong lòng Giang Diệu che chở Lục Lưu nên khó tránh khỏi có chút bất mãn đối với an bài của Cảnh Huệ đế.
Nàng luôn cảm thấy Cảnh Hoài đế như tiểu hài tử đang cáu kỉnh cùng Lục Lưu.
Nhưng Lục Lưu ở cách xa như vậy, sao lại trêu trọc đến hắn rồi?
Với lại Giang Diệu cũng nhận ra được Lục Lưu hiểu rõ Cảnh Huệ đế như vậy thì sao có thể không biết? Chẳng qua trên mặt hắn tò vẻ hờ hững mà thôi.
Lục Lưu trêu đùa nhi tử rồi quay sang nói với thê tử:
“Nàng không cần lo lắng.”
Dường như đối với Lục Lưu mà nói thì Cảnh Huệ đế vẫn là hoàng tử đơn thuần được bào tỷ che chở, nhiều lắm thì hay nháo như tiểu hài tử mà thôi.
Giang Diệu lầm bầm vài câu nhưng cũng không nói ra.
Nàng biết Lục Lưu coi Cảnh Huệ đế như là thân huynh đệ để đối xử, Cảnh Huệ đế và Trưởng công chúa là một trong số rất ít người thân cận với Lục Lưu từ nhỏ.
Lục Lưu nhìn thì vô tình nhưng kì thực hắn là người rất coi trọng tình cảm, nếu không trước kia hắn đã không dốc toàn lực ra giúp đỡ Cảnh Huệ đế.
Giang Diệu cũng cảm kích vì có hai người bọn họ đã ở bên cạnh bầu bạn cùng Lục Lưu.
Nàng nhìn nhi tử mập đang ở trên đùi Lục Lưu, tiểu tử này bị cha của mình chọc cười khanh không ngừng, nàng nhíu mày nói:
“Triệt nhi vẫn còn nhỏ như thế…”
Nghe được tên của mình, tiểu tử toét miệng về phía mẫu thân mình. Lục Lưu cũng đồng thời ngẩng đầu lên nhìn thê tử.
Giang Diệu nhìn hai cha con này giống nhau như đúc, hơn nữa động tác ngẩng đầu cùng thần thái cũng giống hệt nhau, chẳng qua là phiên bản một to một nhỏ mà thôi.
Nàng cũng không nói nốt vế sau nhưng nàng biết Lục Lưu hiểu được.
Cũng khó trách Giang Diệu lo lắng như vậy, lần trước nàng đi đường thuỷ đến đây thì bị say thuyền đến tối tăm mặt mũi, bây giờ nghĩ lại mà trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi nên nhỉ tử mới được có trăm ngày sao có thể bôn ba theo nàng và Lục Lưu.
Lục Lưu cũng cân nhắc đến chuyện này, hắn nói:
“Chúng ta sẽ ngồi xe ngựa.”
Giang Diệu lắc đầu không đồng ý. Nàng không thể ngồi thuyền nên ngồi xe ngựa tự nhiên sẽ tốt hơn, nhưng nhi tử còn nhỏ sao có thể chịu được xe ngựa xóc nảy, so với ngồi xe ngựa thì đi thuyền sẽ vững vàng hơn, Giang Diệu bèn nói với Lục Lưu:
“Chúng ta vẫn nên đi đường thuỷ đi.”
Mới đầu Lục Lưu không đáp ứng thê tử, nhưng nàng cứ nhõng nhẽo mè nheo nên cuối cùng hắn đành gật đầu đồng ý.
Ý chỉ này vừa hạ xuống, Tuyên Vương phủ liền bắt đầu thu dọn sắp xếp để chuẩn bị trở về kinh thành.
(๑>◡<๑)
Ở Dân Châu đã được một năm, thời gian tuy không dài nhưng Giang Diệu cũng đã dần dần thích ứng với nơi đây. Hơn nữa Giang Diệu lại sinh hài tử ở đây nên nàng cũng có tình cảm đối với Dân Châu.
Thời điểm đến tháng bảy, vài ngày trước đó Lục Lưu đã cùng mấy người có giao thiệp tốt làm bữa tiệc chia tay, lúc này hắn liền cùng thê nhi lên đường trở lại kinh thành.
Đường Anh có quan hệ tốt với Giang Diệu, ngày hôm đó nàng và Chu Gia Cùng cũng đến đưa tiễn Giang Diệu.
Thấy Đương Anh lôi kéo tay mình tỏ vẻ không nỡ xa, Giang Diệu ngước mắt nhìn Chu Gia Cùng thư sinh tuấn tú đứng ở cách đó không xa rồi nàng mới quay sang nói với Đường Anh:
“Chu công tử tài hoa xuất chúng, nếu sau này có thể làm quan ở kinh thành thì đến thời điểm đó tỷ muội chúng ta lại có thể gặp nhau.”
Chu Gia Cùng xác thực xuất chúng, nhưng Đại Lương cũng không thiếu người giỏi giang, vì thế Chu Gia Cùng rất khó bộc lộ tài năng của mình. Đã là thê tử thì tự nhiên hi vọng phu quân nhà mình không chịu thua kém người khác, Đường Anh cũng không ngoại lệ. Nhưng Đường Anh không có bao nhiêu chấp niệm muốn phu quân nhà mình làm quan ngay dưới chân thiên tử, nàng chỉ cảm thấy kinh thành kia quá mức hỗn loạn nguy hiểm, không ung dung tự tại như ở DÂn Châu.
Đường Anh nhìn Giang Diệu, nghĩ tới lần đầu tiên hai người gặp gỡ nhau ở Trấn Quốc Công phủ, lúc ấy cả hai đều là những tiểu cô nương chưa gả. Vậy mà chớp mắt một cái thì đều đã xuất giá và muội ấy cũng đã làm nương… Nghĩ đến đây mà Đường Anh đỏ cả mắt, sau đó nàng chia sẻ mấy chuyện vui cùng Giang Diệu.
Ngày từ biệt nghe được tin tức Đường Anh mang thai, Giang Diệu đúng là vui vẻ từ tận đáy lòng.
“Đây là chuyện tốt nha.”
Nghĩ kiếp trước khi biết tin Đường Anh mang thai thì Tam ca nàng ở ngay trước mặt mọi người ôm lấy thê tử xoay vòng vòng, hai người muốn bao nhiêu tính trẻ con thì có nhiều bấy nhiêu tính trẻ con.
Hiện tại nhìn Đường Anh và Chu Gia Cùng ân ái, mà tỷ ấy cũng nỗ lực làm con dâu ngoan ngoãn theo mẹ chồng học tập việc nội viện, so với kiếp trước đúng là hiền lành hơn nhiều.
Trên mặt Đường Anh đều là ngọt ngào, nàng ngại ngùng cười cười và nói:
“Vốn là tỷ muốn muộn một chút mới nói nhưng không ngờ lúc này Diệu Diệu lại phải đi.”
Ngữ khí Đường Anh có chút tiếc nuối, đối với nàng mà nói thì nàng luôn cảm thấy có một loại cực cảm giác quen thuộc đối với Diệu Diệu nên ngay lần gặp đầu tiên nàng đã muốn kết bạn cùng muội ấy.
Đường Anh lại nói chuyện cùng Giang Diệu, đến khi muội ấy lên thuyền và rời đi thì nàng vẫn đứng đó nhìn theo.
Đứng tại bến thuyền Đường Anh nhìn thấy nữ tử trên thuyền phất tay với nàng sau đó theo phu quân cùng vào bên trong khoang thuyền.
Đường Anh cũng phất tay lên vẫy vẫy, thật lâu vẫn chưa hạ tay xuống, trong lòng nàng thật sự không nỡ.
Mãi đến tận khi có một đôi tay ấm áp nắm chặt lấy tay nàng thì Đường Anh mới xoay đầu qua, đôi mắt bị nước mắt làm cho có chút mơ hồ, nàng hướng về phía Chu Gia Cùng trêu ghẹo:
“Nếu lúc trước thiếp gả cho người ở kinh thành thì đời này vẫn có thể cùng Diệu Diệu làm tỷ muội tốt.”
Lập gia đình…
Ánh mắt Chu Gia Cùng ngây ra. Lúc trước nhạc phụ thăng chức thì thê tử cũng đi theo đến kinh thành, vì hai nhà có quan hệ tốt nên mẫu thân hắn biết rõ với tính tình của Tôn thị thì nhất định sẽ tìm cho Đường Anh một công tử thế gia xuất trúng ở kinh thành.
Dân Châu tuy là địa linh nhân kiệt(*), nhưng nơi đây làm sao có thể so sánh với kinh thành phồn hoa? Hắn lo lắng tiểu cô nương đi đến kinh thành sẽ không trở về địa phương nhỏ như Dân Châu này… hắn biết tiểu cô nương hắn yêu thích không phải là người ham muốn vinh hoa phú quý, nhưng hắn luôn có một loại trực giác mãnh liệt —— nàng sẽ ở lại nơi đó lập gia đình sinh tử và không trở về.
———————
(*) Địa linh nhân kiệt: có nghĩa là đất linh thiêng thì sinh người hào kiệt. Hào kiệt là có tài chí và dũng cảm hơn người.
———————
Chu Gia Cùng không nhịn được mà đem người ôm chặt lấy, trong lòng nảy ra một loại cảm giác mất đi tìm lại được.
Đường Anh ngẩn người, sau đó nàng mắc cỡ đẩy hắn ra.
Nơi này nhiều người như vậy…
Đường Anh đỏ mặt, nhỏ giọng nói:
“Chu Gia Cùng…”
Chu Gia Cùng không chịu đem tay nới lỏng ra, hắn chậm rãi nói:
“A Anh, ta sẽ cố gắng để cho nàng thật thể diện.”
Đường Anh biết chuyện nàng đi kinh thành vẫn luôn khiến Chu Gia Cùng bất an. Người ta đều nói tâm tư cô nương gia mẫn cảm, nhưng tâm tư của nam tử cũng như thế. Đường Anh giơ tay lên ôm lấy eo nam tử, dịu ngoan dựa vào trong ngực hắn rồi nghiêng mặt nhìn theo chiếc thuyền đang hướng tới phía kinh thành.
“…đồ ngốc, vừa nãy thiếp chỉ thuận miệng nói vậy mà thôi. Kinh thành đối với thiếp chỉ là một giấc mộng, Dân Châu mới là nhà của thiếp. Cả đời này Đường Anh ta chỉ có thể là thê tử của Chu Gia Cùng, chàng không thích tranh đua với người cũng không phải là chuyện quan trọng… thiếp chỉ muốn cùng bên chàng sinh sống thật tốt mà thôi.”
Chu Gia Cùng nghe xong mà ngây người, dáng vẻ hắn có chút ngu đần, hắn cúi đầu nhìn thê tử, khoé môi giật giật kêu:
“A Anh…”
Đường Anh liếc mắt nhìn lần cuối chiếc thuyền đằng xa kia, sau đó nàng ngẩng đầu lên hướng về phía hắn cười cười:
“Chúng ta về nhà đi.”
Chu Gia Cùng cũng cười gật đầu, hắn nắm thật chặt lấy tay thê tử, mười ngón tay đan lấy nhau và cùng nhau đi về nhà.
“Hôm nay thiếp muốn đến Minh Nguyệt lâu ăn vịt nướng.”
“Được, vậy chúng ta đến đó.”
“Nhưng nương không cho thiếp ăn đồ nhiều dầu mỡ.”
“Vậy nàng ăn ít một chút, chúng ta không để cho nương biết là được.”
“Vâng, thiếp mới làm cho chàng một thân áo choàng mới, chút nữa trở về chàng mặc thử xem sao.”
“Được!”
(๑>◡<๑)
Thuyền chạy ròng rã nửa tháng trời, chờ đến thời điểm Giang Diệu và Lục Lưu vừa về đến kinh thành thì từ xa đã nhìn thấy đèn đuốc được thắp khắp mọi ngóc ngách, trên bầu trời đêm là pháo hoa loá mắt sáng lạn chiếu toàn bộ kinh thành sáng như ban ngày.
Thì ra lúc này vừa vặn là tới Trung thu.
Ngay cả tiểu tử trong lồng ngực Giang Diệu cũng ngước đầu lên nhìn, mắt to chuyển động không ngừng, rồi khoa chân múa tay và “nha nha nha” kêu thành thành tiếng vui vẻ.
Giang Diệu hôn một cái lên gò má của tiểu tử, nói:
“Chúng ta phải về nhà.”
Rời xa nơi đây một năm, lúc này trở về liền có thêm một tiểu tử.
Hôm nay tuy rằng đã trở về nhưng hiện tại trời đã tối, hơn nữa đoàn người bôn ba cả chặng đường dài cũng cần nghỉ ngơi nên Giang Diệu dự định ngày mai mới đi đến Trấn Quốc Công phủ.
Lục Lưu cũng có ý này, mà cũng may nửa tháng trở về này thê tử không còn bị say thuyền kịch liệt như lần trước nữa nên cũng khiến Lục Lưu thả được nỗi lo lắng trong lòng xuống.
Cũng không lâu lắm là xe ngựa đã đi đến Tuyên Vương phủ.
Mấy ngày trước đây Tuyên Vương phủ đã nhận được tin tức nên bọn họ đoán được vào khoảng mấy ngày này thì Tuyên Vương cùng Vương phi sẽ trở về.
Lục Lưu trực tiếp ôm cả thê tử cùng hài tử xuống xe ngựa, chờ thê tử đứng vững vàng trên mặt đất thì hắn mới cẩn thận từng ly từng tý một ôm lấy tiểu tử đang ngủ say như chết trong lồng ngực thê tử, sau đó hắn nắm lấy tay nàng hướng về phía của lớn đi đến.
Lục Nhị gia và Điền thị nhận được tin thì ngay lập tức đi ra nghênh tiếp.
Lục Nhị gia phải dùng chân giả nên chỉ có thể chậm rãi đi, thời điểm một nhà ba người Lục Lưu tiến vào phía trong thì mới vừa vặn gặp gỡ nhau.
Lục Lưu khẽ vật đầu, nói:
“Nhị ca.”
Giang Diệu cũng chào theo một tiếng.
Lục Nhị gia rất vui mừng, ông cười khanh khách gật đầu. Sau đó nhìn thấy tiểu tử được bao bọc chặt chẽ trong lồng ngực Lục Lưu, ông hiểu được đây chính là tiểu chất nhi mới ra đời không lâu. Lục Nhị gia nở nụ cười ôn hoà từ ái:
“Cuối cùng cũng đã trở về rồi… đứa nhỏ này có dáng vẻ đúng là thật tốt.”
Lục Nhị gia từng nhìn thấy Lục Lưu khi còn bé nên ông tự nhiên biết rõ tiểu tử này và Lục Lưu chính là từ một khuôn đúc ra.
Sau đó ông lại nói:
“Đêm nay sắc trời đã không còn sớm, mọi người dọc đường đi cũng đã cực khổ rồi, hãy nghỉ ngơi sớm một chút.”
Lục Lưu “ân” một tiếng rồi nói:
“Nhị ca, Nhị tẩu cũng đi nghỉ ngơi sớm đi.”
Nghe thấy vậy thì Lục Nhị gia ngây ngốc cả người, rốt cục ông cũng phát hiện ra Tam đệ có điểm không giống trước.
Lúc trước Tam đệ đối với ông có kính trọng nhưng do tính tình gây ra nên trên mặt lúc nào cũng lãnh lãnh đạm đạm, không bao giờ chừa một bản mặt khác cho mọi người nhìn. Bây giờ một năm không gặp mà ông đã thấy Tam đệ thành thục cẩn trọng hơn, ngay cả vẻ mặt cũng ôn hoà hơn lúc trước… có lẽ là bởi vì Tam đệ đã làm cha.
Đây chính là chuyện tốt.
Giang Diệu là người ở chung sớm chiều với Lục Lưu nên không phát hiện được thay đổi nhỏ này của hắn.
Lục Nhị gia gật đầu nói được, rồi ông nhìn theo ba người nhà bọn họ trở về viện của chính mình, lúc này ông mới nói với Điền thị ở bên cạnh:
“Chúng ta cũng trở về đi.”
Nhưng nụ cười trên mặt so với lúc nãy đi ra nghênh tiếp thì lại càng sâu hơn.
Giang Diệu khá nhớ nhung cơm nước ở kinh thành, vào lúc này nàng đang đói bụng nên nhanh chóng vùi mình vào ăn. Sau đó do quá mệt mỏi nên nàng tắm rửa thay y phục xong thì liền đi tới giường ngủ, chỉ còn lại Lục Lưu tự tay chăm sóc tiểu tử mới vừa tỉnh dậy.
Tiểu tử a a a a gọi người, Lục Lưu vội vàng dỗ dành vì sợ làm ồn đến tiểu thê tử. Nhìn nàng đầu vừa dính gối đã lăn ra ngủ, hai cánh tay thò ra cả bên ngoài chăn. Lục Lưu liền đi tới đem cánh tay thê tử thả vào trong chăn.
Hắn cười cười ngắm thê tử, thấy nàng uể oải như vậy cũng rất đau lòng mà tiểu tử trong lồng ngực hắn cũng hua tay loạn xạ muốn mẫu thân.
Lục Lưu bất đắc dĩ, hắn liền đem nhi tử mập để xuống bên cạnh thê tử, còn bản thân hắn thì nằm ở rìa ngoài.
Nhìn nhi tử ôm cánh tay mẫu thân dần dần ngủ yên, rồi nhìn thê tử ngay cả trong giấc mơ cũng mỉm cười… lúc này Lục Lưu mới an tâm nhắm mắt ngủ.
(๑>◡<๑)
Ngủ một giấc thật ngon, sáng sớm ngày hôm sau Lục Lưu vào trong cung bái kiến Cảnh Huệ đế, còn Giang Diệu sẽ cùng nhi tử đi đến Trấn Quốc công phủ trước.
Tinh thần của tiểu tử ngày hôm nay vô cùng tốt, được mẫu thân ôm vào trong ngực hắn liền a a a a a cùng mẫu thân nói chuyện, tuy Giang Diệu nghe không hiểu gì nhưng nàng vẫn bị tâm tình sung sướng của nhi tử cảm hoá nên nàng rất nể tình nghe hắn nói chuyện.
Mẫu thân nể tình vì thế mà tiểu tử này tụ nhiệ cũng hăng say, thậm chí còn vung vẩy cả tay nhỏ.
Giang Diệu nghĩ nếu qua một thời gian nữa thì không biết nhi tử sẽ nghịch ngợm đến mức nào.
Giờ khắc này tại một cửa hàng trang sức ở bên đường, Tạ Nhân mặc một thân tơ lụa tinh xảo đang từ bên trong đi ra. Nàng giơ tay lên sờ búi tóc mới được phu quân cài trâm hoa hồng mai, trên mặt đều là nụ cười thoả mãn.
Đang lúc cùng phu quân nói chuyện thì nàng phát hiện hắn đột nhiên không còn nói lời nào, Tạ Nhân cười vui vẻ ngẩng đầu nhìn hắn thì thấy ánh mắt hắn ngây ngốc nhìn về phía đằng kia.
Tạ Nhân nhìn theo ánh mắt của Lục Hành Chu thì thấy ở giữa đường có một chiếc xe ngựa xa hoa đang dừng lại.
Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, Tạ Nhân nheo mắt nhìn bài tử treo ở bên cạnh xe ngựa —— phía trên chính là Tuyên Vương phủ.
Nhất thời Tạ Nhân trợn to hai mắt. Năm ngoái Tuyên Vương tự dưng bị điều về Dân Châu, ở kinh thành có nhiều lời đồn đại nói Cảnh Huệ đế muốn lập uy nên liền khai đao với Tuyên Vương đang quyền khuynh triều chính đầu tiên.
Một năm trôi qua vẫn không có tin tức gì của Tuyên Vương và Vương phi thì người trong kinh thành lại đồn đại —— sợ là cả đời này Cảnh Huệ đế đều không có dự định để Tuyên Vương trở về.
Khi đó trong lòng Tạ Nhân rất thoải mái. Giang Diệu kia được gả cho Vương gia có quyền thế thì có gì tốt chứ? Ngoảnh đi ngoảnh lại không phải là vẫn phải đi theo đến Dân Châu để chịu tội đó sao?