Hoắc Tuyền dẫn Giang Diệu đi ra ngoài.
Bên ngoài trời lạnh, Hoắc Tuyền còn săn sóc giúp Giang Diệu lấy một cái lò sưởi tay.
Giang Diệu nhìn Hoắc Tuyền bên cạnh giống như Đại tỷ tỷ chăm sóc mình, cười vui vẻ mà nói:
“Cảm ơn Tuyền tỷ tỷ.”
Hoắc Tuyền nói: “Muội cùng ta khách khí làm cái gì?”
Nhớ tới việc hôn nhân của Tiết Kim Nguyệt, Hoắc Tuyền nói tiếp:
“… muội cùng A Nguyệt từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nàng giờ trở thành Nhị tẩu tẩu của muội, ngược lại không tệ.”
Nghe trong giọng Hoắc Tuyền có chút ước ao, Giang Diệu liền biết tỷ ấy là không muốn gả vào hoàng cung, nhưng việc hôn nhân cắm cọc này đối với toàn bộ Bình tân Hầu phủ mà nói thì quá trọng yếu. Tỷ ấy lại là người biết nặng nhẹ, trên mặt tự nhiên thật vui vẻ đáp ứng, nhưng trong lòng thì sợ là một ngàn, một vạn lần không muốn.
Chỉ là qua nửa năm nữa, Hoắc Tuyền phải vào cung.
Giang Diệu gật đầu, không đề cập tới chuyện này, nói:
“Đại tẩu tẩu cùng Nhị tẩu tẩu, muội đều yêu thích, giờ muội chỉ chờ mỗi Tam tẩu tẩu nữa thôi.”
Hoắc Tuyền cười cười, bước chân dừng lại nhìn Giang Diệu nói:
“Nếu là tỷ không có hôn ước, tỷ liền gả cho Tam ca của muội, trở thành Tam tẩu tẩu của muội.”
Giang Diệu nhìn nụ cười trên mặt Hoắc Tuyền, đúng là sửng sốt, tâm trạng “Lộp độp” một tiếng, ánh mắt ngây ngốc nhìn tỷ ấy, thầm nghĩ: Lẽ nào Hoắc Tuyền thật sự đối với Tam ca…
Nhìn dáng vẻ Giang Diệu ngây ra, Hoắc Tuyền “Hi hi” cười ra tiếng, dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc vào khuôn mặt mềm mại đang sầu não của Giang Diệu, nói:
“Tỷ đùa giỡn thôi, nha đầu này, sao lại coi thành thật rồi?”
Giang Diệu cũng là một trận thẹn thùng, nói:
“Cũng đúng… Tam ca của muội tính trẻ con, mới không lọt nổi mắt xanh của Tuyền tỷ tỷ đâu.”
Hoắc Tuyền đúng là đối với Giang Thừa Ngạn không có tình cảm nam nữ, dù sao tiếp xúc không nhiều, chỉ là trong lòng nàng ấn tượng về Cảnh Huệ đế quá kém, khiến nàng cảm thấy tùy tiện vớ bừa một nam tử cũng đều tốt hơn hắn nhiều lắm.
Nếu nàng thật sự có thể chọn lựa, khẳng định là nàng lựa chọn gả cho Giang Thừa Ngạn —— chí ít Giang Thừa Ngạn, không có tiểu biểu muội thanh Mai Trúc mã sủng ái ở lòng bàn tay.
Chỉ là Hoắc Tuyền cảm thấy chuyện buồn phiền này thực sự không thích hợp nói cho Giang Diệu, nha đầu này vẫn là thích hợp được một đại gia đình sủng thật vui vẻ mà sống.
Đi được một đoạn đường, Hoắc Tuyền cùng Giang Diệu tình cờ gặp Hoắc Nghiễn.
Hoắc Nghiễn một thân áo bào bông màu xanh ngọc, cao to kiên cường, nhã nhặn tuấn tú.
Chỉ là Hoắc Nghiễn vừa thấy Giang Diệu liền có chút sốt sắng. Nhưng đến cùng là nhiều ngày không thấy nàng nên hắn vẫn không nhịn được mà tinh tế đánh giá nàng một phen, thấy khuôn mặt nhỏ này của nàng, hai bên má vẫn là thịt thịt, không có tiều tụy, trong lòng hắn lo lắng cũng ít mấy phần. Hắn mỉm cười nói:
“Diệu Diệu.”
Giang Diệu cũng gọi một tiếng Hoắc đại ca.
Hoắc Tuyền kéo tay Giang Diệu, sẵng giọng:
“Ca ca chỉ nhìn thấy Diệu Diệu, đều không nhìn thấy Hoàng hậu muội muội này sao???.”
Lời nói này của muội muội làm Hoắc Nghiễn mặt đỏ tới mang tai, có chút xấu hổ nói:
“Không cho nói bậy.”
Hoắc Tuyền le lưỡi một cái, thì không nói bậy, đỡ phải khiến ca ca nàng ở trước mặt người trong lòng bị xấu. Nàng hướng về Bảo Cân, Bảo Lục phía sau Giang Diệu nói:
“Sân viện của ta mới nuôi một con cún con, hai vị tỷ tỷ nếu không cùng ta đi nhìn một cái?”
Hai tiếng tỷ tỷ này làm Bảo Cân và Bảo Lục không chịu đựng nổi, dù sao vị đứng trước mặt này lập tức sẽ làm Hoàng hậu. Chỉ là Hoắc Tuyền xưa nay không quan trọng mấy vấn đề này, đối với nha hoàn bên người cũng vô cùng tốt. Nhưng vào lúc này thì ý định của Hoắc Tuyền là rất rõ ràng.
Bảo Cân nhìn về phía Giang Diệu, dùng ánh mắt hỏi dò ý của tiểu thư. Dù sao có chuyện lần trước ở trong cung, nàng không dám rời tiểu thư nửa bước.
Giang Diệu mặc dù có không muốn nhưng nhìn Hoắc Tuyền tích cực cố gắng như vậy nàng cũng chỉ có thể gật đầu nói:
“Các ngươi cùng Tuyền tỷ tỷ đi nhìn một cái đi, chờ một lúc nữa ta liền đến.”
Hoắc Tuyền biết Giang Diệu nể tình mình, nhanh chóng mang theo Bảo Cân cùng Bảo Lục rời đi.
Hoắc Nghiễn thật sự có chút mừng rỡ, nhất thời ngôn ngữ luống cuống, không biết nên bắt đầu nói từ đâu. Hắn ngơ ngác nhìn tiểu cô nương mỹ mạo trước mặt, mở miệng nói:
“Diệu Diệu, muội… Thân thể muội khá hơn chút nào chưa?”
Giang Diệu có chút buồn cười. Hoắc Tuyền thường thường đến gặp nàng, đại để cũng có hắn ở đó. Cha mẹ và các ca ca quan tâm nàng, là bởi vì bọn họ là người thân, bây giờ Hoắc Nghiễn là người ngoài lại đối với nàng tâm tâm niệm niệm, nàng xác thực nên cảm kích. Giang Diệu trả lời:
“Đa tạ Hoắc đại ca quan tâm, ta đã không sao rồi.”
Hắn biết nàng không có chuyện gì.
Hoắc Nghiễn cười cười, lại nói:
“Lễ lần trước muội tặng sinh nhật ta…ta rất yêu thích…”
Đối diện với âm thanh ấm áp của nam tử cùng đôi mắt sạch sẽ sáng bóng, Giang Diệu bỗng nhiên cảm thấy có chút áy náy. Nàng thực sự nghĩ tới gả cho hắn, cho nên mới không có từ chối sự quan tâm của hắn từ trước cho tới nay. Chỉ là, Lục Lưu cũng đối với nàng để tâm…
Hiện nay nàng còn không biết hắn đối với nàng để tâm đến mức nào, chí ít Nhị ca nàng khinh bạc Tiết biểu tỷ thì lập tức liền hướng tỷ ấy xin lỗi rồi đồng thời cầu hôn, mà Lục Lưu hắn…
Giang Diệu rũ mắt, lạnh nhạt nói:
“Hoắc đại ca yêu thích là tốt rồi.”
Hoắc Nghiễn ngẩn ra, cho rằng mình đã nói sai lời, cúi đầu nhìn nàng một cái, cẩn thận nói:
“Diệu Diệu, ở phố Trường Bình có một cửa hàng mới bán hạt dẻ rang đường. Hạt dẻ ở đây ăn cực kỳ ngon, ta cùng A Tuyền thường thường đi, nếu một lúc nữa muội rảnh rỗi, chúng ta có thể cùng đi sao?” Hắn sợ nàng hiểu lầm, vội nói tiếp:
“… A Tuyền cũng đi.”
Hạt dẻ rang đường ăn lúc nóng hổi là ngon nhất, ba ca ca của Giang Diệu bình thường cũng dẫn nàng đi ra ngoài ăn.
Giang Diệu trong lòng suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là gật đầu.
Hoắc Nghiễn vẻ mặt căng thẳng, lòng bàn tay đều có chút mồ hôi, đến khi nhìn thấy tiểu cô nương gật đầu, mới nở nụ cười xán lạn.
Sau đó Hoắc Nghiễn đưa Giang Diệu đi tới sân cùng Hoắc Tuyền, Hoắc Tuyền nhìn Giang Diệu yên lặng, cho rằng muội ấy tức giận, mới kéo Giang Diệu đến một bên, giải thích:
“Diệu Diệu, muội đừng nóng giận nha. Tỷ biết làm như vậy có chút không đúng, nhưng mà… Ca ca của tỷ, hắn thật sự rất lo lắng cho muội. Diệu Diệu, lần sau tỷ tuyệt đối sẽ không như thế nữa, muội tin ta một lần nhé. Ca ca của tỷ.. hắn…hắn không bắt nạt muội chứ?”
Tuy nói ca ca của nàng không phải loại người như vậy, nhưng nàng sợ vì quá yêu thích Giang Diệu mà lại làm ra chuyện gì hồ đồ.
Giang Diệu nói: “Muội nói muốn giận tỷ sao?” Nàng cười cười lại nói:
“Có điều lời này là tỷ nói, lần sau không được như thế nữa đâu đấy.”
Hoắc Tuyền nhìn Diệu Diệu không có chuyện gì, mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghe lời này của Giang Diệu, nàng lại âm thầm hối hận chính mình đem lời nói ra quá mức đầy đủ. Trong bụng nàng ảo não, chỉ là tiểu cô nương trước mặt này nhẹ dạ, mọi việc nói vài lời hay liền xong.
Yến hội qua đi, Giang Diệu nói với Kiều Thị muốn cùng Hoắc Tuyền đi ra ngoài mua hạt dẻ rang đường, Kiều Thị đúng là không phản đối.
Hai tiểu cô nương ngồi ở trong xe ngựa, Giang Diệu sợ lạnh, trực tiếp co lại thành một đoàn, trong lồng ngực ôm lò sưởi tay nóng hầm hập.
Hoắc Tuyền không sợ lạnh nhưng khi vén rèm lên, nhìn ca ca đang ngồi trên lưng ngựa khoác áo choàng có mũ màu xanh lam khiến nàng đau lòng sắp hỏng rồi.
Thật vất vả đến phố Trường Bình.
Giang Diệu ngồi ở trên xe ngựa từ rất xa đã ngửi thấy hương thơm của hạt dẻ xào đường.
Hai tiểu cô nương xuống xe ngựa, Hoắc Nghiễn xuống ngựa đi tới bên cạnh hai người, hướng về cửa hàng nhỏ cách đó không xa làm ăn thịnh vượng,chỉ tay nói:
“Chính là chỗ ấy, chúng ta cùng nhau qua đấy thôi.”
Giang Diệu và Hoắc Tuyền gật đầu, nàng quấn chặt áo choàng lông lên người rồi cùng Hoắc Tuyền trực tiếp đi tới.
Hạt dẻ rang đường này cực thơm ngon, mới vừa rang xong, từng hạt màu nâu óng ánh, nóng hầm hập.
Hoắc Nghiễn đưa các nàng ngồi ở bên bàn nhỏ, còn mình thì đi xếp hàng mua hạt dẻ.
Hoắc tuyền tới gần, hướng về phía Giang Diệu nói: “Ca ca này của tỷ, chính là quá thành thật.”
Giang Diệu nhìn Hoắc Nghiễn phong độ tuấn tú đứng trong đám người như hạc đứng trong bầy gà, mặt cũng giãn ra nở một nụ cười. Xác thực loại người quân tử khiêm tốn như Hoắc Nghiễn đúng là hiếm thấy.
Quá nửa khắc đồng hồ, Hoắc Nghiễn cùng gã sai vặt cầm mấy túi hạt dẻ lại đây, Giang Diệu và Hoắc Tuyền mong chờ nhìn, vốn là có chút thèm, hiện nay cũng không kịp nhớ rụt rè, cầm lấy một viên hạt dẻ nóng hổi, liền bắt đầu tự mình bóc.
Hoắc Nghiễn thân thiết dặn dò:
“Từ từ ăn thôi, trước tiên thổi đã, cẩn thận nóng.”
Giang Diệu thổi mấy lần, đem vỏ dễ dàng bóc ra liền lộ ra thịt hạt dẻ vàng óng ánh no đủ, nàng vui vẻ cắn một miếng, đột nhiên mặt biến sắc, nửa viên hạt dẻ đang ngậm trong miệng, vội vàng nói:
“Nóng, nóng nóng nóng…”
Sắc mặt Hoắc Nghiễn thay đổi, cũng không để ý nam nữ khác biệt, trực tiếp đưa bàn tay đưa đến dưới cằm Giang Diệu, nói:
“Mau mau phun ra.”
Đầu lưỡi bị nóng, Giang Diệu làm sao còn nghĩ nhiều như vậy, vừa nghe Hoắc Nghiễn nói vậy liền lập tức đem nửa viên hạt dẻ phun ra ngoài.
Miễn cưỡng nhả trên bàn tay của Hoắc Nghiễn.
Nhưng Hoắc Nghiễn nửa điểm cũng đều không chê bẩn, chỉ lo lắng nhìn miệng nàng, hỏi:
“Nóng sao?”
Giang Diệu cúi đầu, nhìn lòng bàn tay Hoắc Nghiễn mang theo nửa viên hạt dẻ cùng với nước miếng của nàng, trên mặt nóng rát, lắc lắc đầu nói:
“Không có chuyện gì.”
Cách đó không xa trên xe ngựa đen tuyền, Lục Lưu trầm mặt chậm rãi đem mành thả xuống.
Lục Hà bên cạnh thăm dò hỏi:
“Vương gia?”
Lục Lưu nói: “Hồi phủ.”
Vương gia ở thật xa tự mình đi đến nơi này muốn mua hạt dẻ rang đường, vậy mà… mà đến nơi rồi lại trở về sao???
Lục Hà có chút khó có thể tin, nhưng nhìn cử chỉ thân thiết của hai người bên kia, Lục Hà liền rõ ràng nguyên nhân tâm tình Vương gia nhà mình đột nhiên không muốn nữa.
Giữa lúc Lục Hà lên xe ngựa, lại nghe người bên trong nói:
“Đi phố Trường Hưng.”
Phố Trường Hưng??? Cái kia không phải là… Lục Hà cười cười, trong lòng liền vui vẻ thoải mái.
Hắn hiểu… Vương Gia là đang ôm cây đợi thỏ…
。・°°・(>_<)・°°・。
“Tiểu thư, để nô tỳ nhìn một cái xem đầu lưỡi còn đau không?”
Trên đường trở về Trấn Quốc Công phủ, bên trong xe ngựa, Bảo Cân quan tâm hỏi.
Giang Diệu vỗ vỗ miệng, lẩm bẩm lắc đầu nói:
“Không có chuyện gì, ngày mai là tốt rồi.”
Đầu lưỡi nàng xác thực bị phỏng nên ngay cả hạt dẻ rang đường cũng đều không muốn ăn, đã nghĩ hồi phủ.
Bảo Cân đau lòng nói:
“Lúc nãy nếu để nô tỳ thổi nguội cho tiểu thư thì đã không có chuyện gì rồi…”
Giang Diệu cũng là hối hận. Không chỉ không ăn được, hơn nữa còn ở trước mặt Hoắc Nghiễn bêu xấu, cũng làm khó hắn không chê nàng.
Nói được một lúc thì xe ngựa không hề có điềm báo trước liền ngừng lại, Giang Diệu cùng Bảo Cân hai mặt nhìn nhau.
Bảo Cân phản ứng nhanh, lập tức thò đầu ra nhìn, lại thấy là xe ngựa của Tuyên Vương thì sợ đến mặt đều trắng.
Nàng vội vàng hướng về phía tiểu thư nói:
“Tiểu thư, là Tuyên Vương… Chúng ta làm sao bây giờ?”
Bảo Cân biết chuyện Tuyên Vương bắt nạt tiểu thư nhà mình nên đương nhiên sẽ không giống như trước đây sẽ cảm thấy Tuyên Vương là người tốt, càng sẽ không cảm thấy hắn sẽ không làm thương tổn tiểu thư nhà nàng.
Giang Diệu đúng là không hoang mang, chỉ để Bảo Cân xuống nhìn một cái. Bảo Cân xuống xe ngựa, cùng Lục Hà nói vài câu, sau đó vẻ mặt đưa đám trở lại xe ngựa nói với Giang Diệu:
“Tuyên Vương muốn tiểu thư lên xe ngựa của hắn, tiểu thư.. chuyện này không được… Chúng ta vẫn nên nghĩ cách trở về đi thôi.”
Giang Diệu rũ mắt suy nghĩ một chút, cảm thấy nhiều ngày trôi qua như vậy hẳn là Lục Lưu đã nghĩ rõ ràng, hôm nay có lẽ là cho nàng một câu trả lời.
Giang Diệu làm việc xưa nay không dây dưa dài dòng, không do dự chút nào, quay về Bảo Cân và Bảo Lục nói:
“Các ngươi yên tâm, ta đi một chuyến. Nếu có động tĩnh gì, ta sẽ gọi các ngươi.”
Bảo Cân do dự một lúc, gật gật đầu. Bảo Lục cũng gật đầu theo.
Lục Lưu ngồi ở trong xe ngựa, hai tay thon dài tùy ý đặt ở trên đầu gối, ngón tay trỏ buồn bực ngán ngẩm gõ gõ nhẹ, đến khi nghe thấy động tĩnh có người lên xe ngựa, hắn mới ngẩng đầu nhìn lên.
Tiểu cô nương ăn mặc một thân áo gấm hồng lựu, khoác bên ngoài là áo choàng lông ấm áp.
Ánh mắt Lục Lưu lơ đãng đánh giá một phen, nhưng nhìn trang phục tiểu cô nương hôm nay so với ngày đó tiến cung còn muốn trang trọng hơn.
… Có điều chỉ là Bình tân Hầu phủ, một cái tiệc trăm ngày nho nhỏ mà thôi.
Lục Lưu lạnh nhạt nói:
“Ngồi đi.”
Giang Diệu có chút không mò ra tâm tư của hắn, ngoan ngoãn ngồi xuống, cử chỉ thật là thục nữ.
Nhưng mông nàng vừa mới đặt xuống đệm lót thì nhận ra xe ngựa chạy đi, Giang Diệu sợ đến trắng mặt, nói:
“Vương gia!”
Nàng tin tưởng hắn nên mới lên xe ngựa…
Lục Lưu thấy nàng bộ dáng bị làm sợ, giải thích:
“Yên tâm, chỉ là tìm một chỗ yên lặng nói chuyện, không quá nửa phút, Bản vương nhất định đưa nàng trở lại.”
Giang Diệu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng hai tay gắt gao nắm một góc của áo lông, khuôn mặt nhỏ căng thẳng, vẻ mặt có chút bất mãn, ngữ khí cũng lạnh nhạt mấy phần:
“Vương gia muốn nói chuyện gì?”
Thấy nàng tức giận, Lục Lưu cũng ý thức được việc mình làm có chút không đúng, đã dọa sợ nàng rồi.
Nếu là ngày thường thì hắn còn cố gắng mở miệng chịu tội, nhưng vào lúc này cái miệng hắn lại hỏi:
“Vừa mới nãy nàng cùng Hoắc Nghiễn đang làm gì?”
Giang Diệu nhíu mày, bất mãn nhìn hắn, bỗng nhiên có chút hiểu ra —— hẳn là cảnh tượng vừa nãy vừa vặn bị hắn nhìn thấy? Hơn nữa giọng điệu này của hắn khiến Giang Diệu cảm giác mình giống như là thê tử bị bị chính phu quân của mình bắt gian…
Cái cảm giác này quá hoang đường, nhưng Giang Diệu không thích có hiểu nhầm, không có nhăn nhó trực tiếp giải thích:
“Thời điểm ta ăn hạt dẻ không cẩn thận làm đầu lưỡi bị phỏng…”
Phỏng?
Vẻ mặt Lục Lưu không chút nào thả lỏng, lông mày ngược lại càng nhíu chặt hơn. Hắn cực nhanh ngồi lại gần nàng, cúi đầu nhìn nàng:
“Để bản vương nhìn một cái.”
Để chứng minh chính mình không có nói dối, Giang Diệu cũng không nghĩ quá nhiều, nàng nhẹ nhàng giương cằm, chậm rãi mở ra miệng nhỏ, để hắn thấy rõ mình không cẩn thận bị phỏng đầu lưỡi…