Tháo hán tử(*) này cũng không phải người nào xa lạ mà chính là tướng quân dũng mãnh thiện chiến Lê Tùng.
—————
Tháo hán tử: dùng để nói nam nhân nông nổi, lỗ mãng.
—————
Vì Lê Tùng có quan hệ tốt với Lục Lưu nên hắn cũng rất chịu khó đến Tuyên Vương phủ, chỉ tại lần trước Lê Tùng mang Lục Lưu đến tửu lâu nghe ca vũ làm cho tiểu Vương phi không vui nên số lần hắn đến mới giảm đi.
Vào lúc này Tuyên Vương phủ có thêm nột vị tiểu chủ nhân, đây chính là thời khắc vui mừng thế nên Lê Tùng càng không dám mặt dày mà đến nhiều lần.
Không thể không nói là hắn thật sự không ngừng hâm mộ đối với Lục Lưu.
Còn chính hắn đã hai mươi tư, lớn hơn Vương gia một tuổi đây, đừng nói là nhi tử, ngay cả tức phụ làm ấm giường cũng đều không có.
Giang Diệu đối với Lê Tùng đúng là không có thành kiến gì, nàng hiểu được hắn hành quân đánh trận khổ cực nên có lúc cần thả lỏng, chuyện này cũng dễ hiểu thôi, nhưng chuyện này cùng với chuyện hắn mang theo Lục Lưu đi ra ngoài lêu lổng là hai chuyện khác nhau —— nàng cũng không thể trơ mắt nhìn hắn dạy hư phu quân nhà mình. May mà Lục Lưu đáp ứng với nàng sẽ không đi hồ đồ cùng Lê Tùng, lúc này nàng mới yên tâm để hai người kết giao. Dù sao nam nhân ở bên ngoài cũng đều cần bằng hữu.
Nhưng hôm nay…
Giang Diệu và Lục Lưu vừa vào đến phủ liền thấy Lê Tùng cùng một thanh niên trẻ mặc trang phục hạ nhân đang lao vào đánh nhau.
Nam tử trẻ tuổi kia là Lưu Nam – nhi tử của Lưu quản sự ở Tuyên Vương phủ, vóc người cao to khoẻ mạnh, là người hiền lành, năm nay vừa vặn mười tám.
Lưu Nam tuy rằng cường tráng nhưng nếu đánh nhau thì sao có thể là đối thủ của Đại tướng quân Lê Tùng này? Hiện nay có thể kéo dài lâu như vậy thì Lưu Nam cũng có mấy phần bản lĩnh, nhưng nhìn tư thế này giống như là liều mạng rồi.
Giang Diệu cảm thấy kỳ lạ. Lê Tùng và Lưu Nam rốt cục có thâm cừu đại hận gì mà có thể huyên náo ngay tại Vương phủ như thế này?
Đợi đến khi Lục Hà tiến lên tách hai người kia ra thì trên mặt cũng bị trúng một quyền của Lê Tùng.
Sau đó Lê Tùng khinh bỉ “hừ” một tiếng hướng về phía Lưu Nam rồi sau đó hắn mới đi đến chỗ Lục Lưu.
Giang Diệu không đi cùng, chuyện như vậy vẫn là Lục Lưu đứng ra giải quyết thì tốt hơn. Nàng liếc mắt sang nhìn Bảo Lục đứng ở một bên khóc đến nức nở thì cũng có chút rõ ràng, nàng chỉ nói một câu:
“Em đi theo ta.”
Còn phía bên này, Lê Tùng theo Lục Lưu tiến vào tiền thính. Lê Tùng thấy vẻ mặt Lục Lưu lành lạnh, không có hỏi cái gì mà chỉ trực tiếp ngồi xuống uống trà.
Lê Tùng cũng đặt mông ngồi xuống ghế thái sư, tức giận nói:
“Ta biết hôm nay mình không đúng, nhưng lão tử thật sự nhịn không được. Ngươi nhìn cái tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển kia đi, cũng không tự biết bản thân mình là ai? Vậy mà lại dám cóc gẻ đòi ăn thịt thiên nga… Nữ nhân của lão tử mà hắn cũng dám chạm, cẩn thận lão tử đánh cho hắn đoạn tử tuyệt tôn….”
Nếu đổi lại là ngày thường, Lê Tùng dù không có quy củ thì cũng sẽ không nói chuyện như này ở trước mặt Lục Lưu, thế nên có thể thấy được hôm nay trong người Lê Tùng đang ngùn ngụt lửa giận.
Lục Lưu chỉ nhàn nhàn nhìn lướt qua Lê Tùng.
Tuy Lục Lưu không nói gì nhưng Lê Tùng bị ánh mắt này làm cho lúng túng, hắn nhất thời mất hết khí thế, chỉ sờ sờ mũi và nói:
“Ừm thì… Vương gia, ta nhìn trúng tiểu nha hoàn bên người Vương phi nhà ngươi. Ngươi xem…”
Ý tứ của Lê Tùng rất rõ ràng, hắn là người rất có nguyên tắc, xưa nay sẽ không làm mấy chuyện đùa giỡn hoang đường với nha hoàn, tuy nhiên không biết tại sao hắn lại đối với tiểu nha hoàn kia tâm tâm niệm niệm.
Lần trước ở tiệc đầy tháng của tiểu Thế tử, hắn sau khi hôn nàng rồi dỗ dành nàng xong thì từ lúc ấy đến giờ cũng chưa gặp lại tiểu tổ tông đấy đâu. Hắn đã nghĩ mấy ngày nữa sẽ mua cho nàng ít đồ trang sức rồi đồ ăn vặt để bồi tội với nàng, vậy chuyện này cũng sẽ thành quá khứ. Nhưng hắn vẫn nhớ như in hương vị của nàng, gần như là đến mức ăn ngủ không yên, sau đo hắn mới bỗng nhiên rõ ràng là mình đối với tiểu nha hoàn kia rất để bụng,
Nếu đã để bụng vậy thì hắn sẽ cưới nàng về nhà làm tức phụ.
Lê Tùng là người nhanh mồm nhanh miệng, làm việc không bao giờ dây dưa dài dòng thế nên hôm nay hắn liền trực tiếp tới đây để dỗ người… Lê Tùng lặng lẽ đi vào từ cửa sau, hắn vốn muốn cho nàng một niềm vui bất ngờ, thế mà lại nhìn thấy tên tiểu tử thúi kia đang muốn lấy lòng tiểu nha hoàn của hắn, đã thế còn muốn lôi kéo tay nàng.
Lê Tùng nóng máu, hắn liền vén tay áo xông lên đánh người. Nếu có dao trong tay thì hắn đã một đao chặt đứt cái tay muốn làm loạn kia rồi.
Đây là tức phụ mà hắn vừa ý, tiểu tử thúi này cũng dám tranh dành với hắn sao?
Hừ!
Cứ nghĩ đến chuyện vừa nãy là Lê Tùng lại hừng hực lửa giận, con mắt cũng đỏ bừng lên, hai tay nắm chặt thành quyền hằn rõ gân xanh, hắn nhìn vẻ mặt Lục Lưu vẫn cứ nhẹ như mây gió, bèn nói:
“Vương gia…. ngài đều đã có tức phụ đẹp đẽ cùng nhi tử mập mạp đáng yêu, còn ta thì… ta nhìn mà cũng thấy thèm, ta cũng muốn có lão bà làm ấm giường nha. Nếu tức phụ của ngài bị người khác sờ tay, ta xem ngài còn bình tĩnh được không…”
Lúc nãy vẻ mặt Lục Lưu còn không có biểu hiện gì, chờ đến khi nghe đến câu này của Lê Tùng, hắn mới mặt lạnh liếc mắt nhìn Lê Tùng.
Vậy mà da mặt Lê Tùng lại dày, vào lúc này hắn cũng không thèm để ý vẻ mặt của Lục Lưu và vẫn cứ lợn chết không sợ bỏng nước sôi, lầm bầm nói:
“Ngược lại ta đã sống nhiều năm như vậy, đến bây giờ mới vừa ý được một người, muốn lấy nàng về nhà để cùng nhau sinh sống thật tốt, ngài nhìn mà giúp ta đi…”
Lục Lưu mới không thích quản loại chuyện phiền phức này. Nhưng hôm nay hắn đã có kiều thê trong ngực, rồi lại còn có con trai ngoan nên tâm tình của hắn rất vui vẻ, khoan khoái. Thấy Lê Tùng phải chờ đợi lâu như vậy mới gặp được người, Lục Lưu đúng là cũng thấy có chút đồng tình.
Hắn lập tức nói:
“Chuyện này Bản vương không làm chủ được. Nha hoàn kia được Vương phi mang theo từ nhà mẹ đẻ, đã ở bên người hầu hạ nhiều năm rồi, Vương phi coi nha hoàn kia như tỷ muội… Trong ngày thường ngươi làm việc không biết điều, Vương phi đối với ngươi không có ấn tượng tốt, sợ là sẽ không đem nha hoàn kia gả cho ngươi đâu”
Lời này Lê Tùng rất không thích nghe, hắn bất mãn:
“Ta có chỗ nào không tốt? Không lẽ là do lần trước ta đi xem vũ cơ hát sao?”
Lê Tùng dừng lại một chút rồi tức giận nói tiếp:
“Vương gia, ngài nhìn ta đi. Ta đã hai mươi bốn tuổi, lại là một nam nhân cường tráng, nếu không chạm qua nữ nhân thì chẳng phải là có vấn đề sao…? Lúc này ta thật sự đã quyết định rồi, ta chân tâm muốn thành thân cùng nàng.”
Sau đó hắn lại lầm bầm:
“… Vương gia, ngài cũng là một nam nhân bình thường, chẳng lẽ trước khi thành thân cùng Vương phi, ngài cũng không chạm qua nữ nhân sao?”
Nam tử quý tộc hay trong hoàng thất ở trong mắt Lê Tùng thì mặc dù điểu vũ(*) còn chưa mọc đầy đủ đã bắt đầu có nha hoàn thông phòng để khai trai rồi. Tuyên Vương đối với tiểu Vương phi quả thực si tình khiến hắn kinh ngạc, nhưng những chuyện này… cũng là sau khi thú Vương phi nha.
Còn trước đây khi chưa gặp Vương phi mà Tuyên Vương lại thủ thân như ngọc căn bản là chuyện không thể.
——————
(*) Điểu vũ: là lông chim. 🤣
——————
Nhưng Lê Tùng tất nhiên không biết Lục Lưu thật sự là để điểu vũ mọc đầy đủ và thủ thân đến tận năm hai mươi mốt tuổi, đời này xác thực chỉ có một người là tiểu Vương phi.
Lê Tùng thấy sắc mặt Lục Lưu hờ hững không lên tiếng, hắn cho rằng Lục Lưu đã bị mình nói trúng rồi, âm thanh của hắn liền hạ thấp xuống và nói:
“Ngài xem chúng ta có giao tình lén lút ở điểm đó, hay là ngài thay ta đi nói một chút?”
“Ngươi muốn thành thân mà lại muốn Bản vương đi nói?”
Giọng điệu này chính là không có ý tứ muốn giúp.
Lê Tùng lúc này mới thở dài:
“Lần trước ta chọc nàng giận, hiện tại nàng còn không chịu để ý đến ta đây, nếu ta mà đi thì khẳng định nàng sẽ không để ta nói được một câu…”
Nói đến đây vẻ mặt Lê Tùng cũng ngậm lấy ý cười, tràn đầy xuân tâm phơi phới:
“Tiểu nha hoàn này tính khí rất lớn và cũng rất có hương vị…”
(๑>◡<๑)
Bảo Lục theo Vương phi nhà mình tiến vào phòng, sau đó liền “Phù phù” một tiếng quỳ xuống, Vương phi còn chưa có hỏi thì nàng đã tỉ mỉ kể rõ ràng, một chữ cũng không rơi.
Bảo Lục dáng ngưởi nhỏ bé mềm mại, khuôn mặt trắng nõn vào lúc này khóc đến oan ức, nhìn rất đáng thương.
Giang Diệu làm sao cam lòng để cho Bảo Lục quỳ?
Nàng lập tức đỡ Bảo Lục dậy, nghe lời Bảo Lục nói thì nàng đã biết Bảo Lục bị Lê Tùng trêu trọc, nàng tức giận nói:
“Em yên tâm, Lê tướng quân bắt nạt em thì ta sẽ bảo Vương gia đòi lại công đạo cho em, một lúc nữa ta sẽ bảo người đánh hắn bảy, tám mươi quân côn, đánh cho hắn da tróc thịt bong, trong vòng một tháng cũng không thể xuống được giường…”
Thảm như vậy sao….
Bảo Lục đang khóc nức nở liền ngừng lại, nàng thấy có chút sợ, đôi mắt rưng rưng nhìn Vương phi nhà mình, hỏi:
“Bảy, tám mươi quân côn vậy… vậy chẳng phải sẽ chết sao?”
Lúc trước còn ở Trấn Quốc Công phủ, nàng đã từng nhìn thấy hạ nhân phạm lỗi bị chịu đòn, đánh mới có mấy cái đã đau đến kêu gào thảm thiết…. vậy quân côn kia không biết phải đau đến nhường nào? Bảo Lục nghĩ đến thân hình Lê Tùng rất to cao rắn chắc, vậy mấy nam tử trong quân doanh kia cũng phải có thân hình cùng sức mạnh kiểu như này.. nghĩ đến đây làm khuôn mặt nhỏ của Bảo Lục sợ đến trắng bệch.
Người kia mặc dù chán ghét, nhưng mà… nhưng mà nàng cũng không muốn hắn bị đánh chết tươi đâu.
Giang Diệu thấy điệu bộ của Bảo Lục, nàng liền giả vờ không hiểu gì, chỉ gật đầu nói tiếp:
“Trong quân doanh mà bị đánh chết tươi cũng có đầy người. Nhưng như vậy không phải là tốt sao? Lê tướng quân kia quá mức hư hỏng nên phải mạnh mẽ giáo huấn hắn. Bảo Lục, em là nha hoàn thân cận của ta, em bị uỷ khuất thì dù như thế nào ta cũng phải lấy lại công đạo cho em…”
Trong lòng Bảo Lục rất cảm động, tuy nhiên nghe Vương phi nói xong thì nàng có chút nôn nóng, thấy Vương phi đứng dậy muốn đi tìm Vương gia, nàng mới cắn cắn môi chạy theo, yếu ớt nói:
“Thật ra… thật ra hắn cũng không đáng ghét như thế…”
Lúc này Giang Diệu mới không nhịn được mà “hi hi” cười ra tiếng.
Bảo Lục sững sờ nhìn Vương phi nha mình rồi đột nhiên hiểu ra, lúc này nàng mới đỏ
mặt gắt giọng:
“Vương phi…”
Sau đó Giang Diệu không có trêu trọc Bảo Lục nữa, nàng để Bảo Cân đưa Bảo Lục trở về phòng nghỉ ngơi.
Còn Lê Tùng bảo là muốn đơn độc gặp gỡ Bảo Lục thì Giang Diệu không đáp ứng, mà Lục Lưu tất nhiên là nghe lời thê tử, hắn lập tức đem người đuổi ra khỏi phủ và cũng lệnh thị vệ phải canh phòng chặt chẽ, nếu chưa có lệnh của hắn thì tuyệt đối không cho Lê Tùng đi vào.
Rồi Lục Lưu nói với thê tử chuyện Lê Tùng muốn thú Bảo Lục.
Giang Diệu nghe xong thực sự có hơi kinh ngạc.
Dù sao thân phận của Lê Tùng không nhỏ, hơn nữa hắn còn trẻ nên ngày sau nhất định sẽ có tiền đồ, lấy thân phận của Bảo Lục thì dù làm thiếp cũng không đủ phân lượng.
Nam nhân có chức có quyền lại có bản lĩnh, dáng dấp tuấn tú, tính tình cũng coi như là thẳng thắn, giá thị trường đương nhiên không thể kém được. Bây giờ chậm chạp còn chưa lập gia đình chẳng qua là lúc trước chưa có cơ hội thích hợp mà thôi. Lang bạt một trận, bây giờ hắn muốn yên bề gia thất thì trùng hợp lại gặp được tiểu nha hoàn của nàng.
Giang Diệu nhìn nhi tử ngủ say sưa như con heo mập ở trong nôi, nàng sợ đánh thức nhi tử nên nàng bèn lôi kéo Lục Lưu đi ra ngoài nói chuyện:
“Lê tướng quân quả thực không tệ, nhưng mà thân phận Bảo Lục…”
Lục Lưu nắm tay của thê tử, nói:
“Lê Tùng cũng xuất thân hương dã, nếu như muốn luận xuất thân thì nha hoàn kia cũng không kém hắn là bao nhiêu. Lúc trước hắn đã nói hắn không thích mấy vị tiểu thư yểu điệu, sau này nếu thật sự thành thân thì hắn cũng sẽ thú những cô nương hiền lành ở trong thôn…”
Cũng đúng thôi, những tiểu thư xuất thân cao quý cho dù biết Lê Tùng có tiền đồ vô lượng nhưng trong lòng khó tránh khỏi ghét bỏ xuất thân cùng tính tình của hắn.
Bảo Lục cũng là cô nương hương dã nhà nghèo. Mà những nhà nghèo kia nếu không nuôi nổi hài tử thì chỉ coi nhi tử như bảo bối, còn nữ nhi thì sẽ nuôi đến khoảng sáu, bảy tuổi là đem bán với giá cao.
Nói khó nghe chính là không khác gì với nuôi trâu, nuôi lợn.
“Lê Tùng… hắn thành tâm sao?”
Lục Lưu không nói thẳng là thành tâm hay không thành tâm, hắn chỉ nói:
“Nhân phẩm Lê Tùng thì nàng cũng biết một ít rồi, hắn nói muốn thành thân thì khẳng định không phải nhất thời nổi hứng. Cho dù sau này hắn cùng Bảo Lục không còn tình cảm thì hắn cũng sẽ không bạc đãi Bảo Lục.”
Nhưng Giang Diệu hi vọng Bảo Lục có thể gả cho một phu quân tốt và cùng nhau sinh sống trọn đời.
Giang Diệu buồn phiền nhíu nhíu mày lại, đầu nhỏ dựa vào lồng ngực Lục Lưu, hai tay vững vàng ôm chặt vòng eo của hắn:
“Nam nhân bọn chàng nhất định là đều bênh nhau. Cô nương gia lập gia đình là chuyện đại sự, sao có thể tùy tùy tiện tiện quyết định? Không được, thiếp phải suy nghĩ thật kỹ…”
“… Được, nàng cứ suy nghĩ kỹ đi.”
Lục Lưu rất biết nghe lời, dù sao thì hắn vẫn đứng về phía thê tử của mình.
Giang Diệu cân nhắc mấy ngày, lại thấy tiểu nha hoàn đã biết yêu nên cũng không giữ được, chẳng qua chỉ đang làm dáng thăm dò kiên trì của Lê Tùng mà thôi, trong tâm trạng thì cũng đã đáp ứng rồi.
Đến khi Lê Tùng nhận được tin tức thì rất cảm kích Lục Lưu, so với việc đánh thắng ba trận liên tiếp thì chuyện này còn càng vui vẻ hơn. Tuy nói không thể ôm tức phụ ngay lập tức nhưng cuối cùng cũng coi như có hy vọng, Lê Tùng ở quý phủ của mình mừng rỡ nhảy nhót tưng bừng, sau đó hắn liền quyết định cảm tạ Lục Lưu món quà thật lớn.
Ba ngày sau Lê Tùng lệnh cho người có tay nghề giỏi nhất ở Dân Châu trong vòng nửa tháng phải chế tác là “hảo vật” đưa đến Tuyên Vương phủ làm quà cảm ơn.
Ngày hôm ấy đúng lúc Lục Lưu còn chưa trở về phủ thì Giang Diệu vừa nghe Lê Tùng đưa lễ đến, thế nên nàng đi ra nhìn.
Thấy vật kia được trùm kín bằng một tấm vải đỏ, trông đúng là vô cùng thần bí.
Giang Diệu nổi lên hứng thú, nàng liếc mắt nhìn Bảo Lục đang chờ gả đỏ mặt đứng ở một bên sau đó mới xốc tấm vải lên nhìn một chút.
Bảo Lục đang nghĩ không biết tháo hán tử này sẽ đưa lễ vật gì để làm Vương gia, Vương phi vui vẻ đây? Vì biết Lê Tùng thẳng thắn muốn thú nàng làm thê tử, mà Vương phi cũng đã gật đầu nên trong lòng Bảo Lục liền đem Lê Tùng thành người nhà mà đối xử. Giờ khắc này nàng cũng hi vọng hắn có thể đưa lễ làm Vương gia, Vương phi hài lòng.
Bảo Lục mở to mắt ra để nhìn, thấy bên dưới tấm vải được xốc lên là một chiếc ghế bành bằng gỗ hoàng lê có hình thù kỳ quái, trên lưng ghế dựa trạm khắc hoa văn như ý cùng hoa mẫu đơn. Lưng ghế dựa có chút ngả thấp về sau, đại để là dùng để nằm ngả lưng… mà càng kỳ quái chính là phần mặt ghế còn kéo dài về phía trước, nói là một cái ghế nhưng nhìn thì giống như là một cái giường dùng để chợp mắt hơn.
Bảo Lục chưa từng thấy loại ghế như thế này mà chỉ cảm thấy rất kỳ quái. Nàng lập tức oán tháo hán tử kia không biết tặng lễ, trong lòng có cuống lên, mắt hạnh có chút hơi nước nhìn nhìn Vương phi nhà mình, nàng chỉ lo sẽ chọc giận đến Vương phi.
Nhưng Giang Diệu là người va chạm xã hội thượng lưu, lại là phụ nhân đã thành thân nên nàng lập tức biết cái ghế này dùng để làm gì, nhất thời mặt ửng hồng lên, trong lòng thì mạnh mẽ mắng cái tên tướng quân hạ lưu vô liêm sỉ kia một trận.
Thừa dịp Lục Lưu không ở đây, nàng lập tức sai người lấy danh nghĩa Lục Lưu đem cái ghế này trả lại và nhắc nhở Lê Tùng lần tới không được đưa tới những thứ đồ kiểu như này.
Nhưng cái ghế này còn chưa được che vải lại thì nam nhân đã đúng giờ trở về phủ, áo mũ chỉnh tề bước vào giống như gió xuân ấm áp đi về phía thê tử.
Lục Lưu vừa vào nhà đã thấy cái ghế này được đặt ở chính giữa, nhớ tới nụ cười ý vị thâm trường vừa nãy của Lê Tùng, lúc này Lục Lưu liền rõ ràng. Lục Lưu tiến lên nắm tay thê tử của mình để trở về phòng.
Tâm Giang Diệu nhảy lên một cái, nhưng thấy biểu hiện của Lục Lưu vô cùng bình thường, nàng nghĩ Lục Lưu không để ý lắm đến cái ghế này nên làm nàng thở phào nhẹ nhõm, sau đó vẻ mặt sung sướng bước theo hắn.