Bầu không khí trong kinh thành nhất thời trở nên căng thẳng. Ngày đưa tang Thái Tử, khắp phố treo đầy lụa trắng, đây là việc cuối cùng Hoàng Thượng có thể làm cho hài tử này. Tần gia vốn hi vọng Hoàng Thượng có thể truyền vị trí thái tử cho hai đứa nhỏ, nhưng nhận được thủ dụ của Hoàng Thái Hậu, không ai còn dám hành động tùy tiện.
Thái Tử Phi không cần dọn ra khỏi Thái Tử phủ, có điều nơi này từ đây sửa thành Ứng Vương phủ, Thái Tử Phi được phong Ứng vương phi. Bảng hiệu của Thái Tử phủ bị thu hồi, ý tứ của Hoàng Thái Hậu quá rõ, hài tử của Túc Diệp sau này không còn cơ hội bước lên vị trí tối cao kia.
Tần gia đi sai một nước, thua hết bàn cờ, Tề Quốc Công chống quải trượng vào cung lại bị Hoàng Thượng cự tuyệt không gặp. Tần gia bọn họ nhờ tình cảm ngày xưa mới có thể giữ được vị trí Thái Tử Phi, nhưng một chút cũng không thể lung lay quyết định của Hoàng Thượng.
Trưởng tử chết, kế vị nên là đích tử, nhưng hoàng tử duy nhất Hoàng Hậu sinh hạ là Định Vương hiện tại sống chết không rõ, nước một ngày không thể không vua, cũng không thể không có người thừa kế, bá quan văn võ dâng tấu, hi vọng Hoàng Thượng mau chóng lập thái tử.
Oánh Tú nhìn bầu trời sau khi đưa tang Thái Tử vẫn còn xám xịt, trong lòng càng thấp thỏm. Định Vương mất tích, việc này dường như khác với kiếp trước. Kiếp trước, thời điểm Thái Tử hoăng, Định Vương tuy cũng gặp mai phục nhưng vẫn bình yên trở về, cùng Cửu hoàng tử Triệu Vương tranh chấp ngôi vị hoàng đế.
Khi đó Nam Dương Hầu đứng ngoài cuộc, mà nàng lại bệnh nặng nằm trên giường, sự tình từ đầu tới cuối nàng căn bản không quá rõ ràng.
"Tiểu thư, có người tự xưng là ma ma của Trác tiểu thư tới." Bão Cầm đi vào, thấy Oánh Tú ngây ngốc dựa bên cửa sổ, nhẹ giọng.
"Mau mời bà ấy vào."
Không bao lâu, Bão Cầm dẫn người vào, đi đầu là một phụ nhân tuổi tác tương đương Nghiêm ma ma, ăn mặc không phải y phục của kinh thành, phía sau có hai nữ tử trẻ tuổi đi theo.
"Tề phu nhân." Ma ma cung kính chào hỏi Oánh Tú, "Trong thư tiểu thư thường xuyên nhắc người với ta, nói người vô cùng chiếu cố nàng ấy."
"Đây là việc nên làm. Ma ma, mời bên này." Oánh Tú tự mình đưa bọn họ tới viện của Trác Nhân. Trác Nhân nghe tin họ tới, nhanh chóng ra ngoài.
"A ma..." Trác Nhân bổ nhào vào lòng phụ nhân kia.
Thấy vậy, Oánh Tú cùng Bão Cầm rời đi, người thân gặp mặt, nàng ở lại hình như không được lễ phép.
"Tiểu thư ngốc, sắp làm nương rồi, sao vẫn còn như vậy?" Trác Lan đau lòng xoa đầu nữ tử trong lòng, "Đã lâu như vậy, người ở kinh thành có quen không?"
"Quen, rất quen, mọi người đối xử với ta rất tốt." Trác Nhân gật đầu, kéo các nàng vào phòng, "A ma đi đường vất vả, nghỉ ngơi một chút đi."
Trác Lan nhìn nàng, bộ dáng muốn nói lại thôi, chỉ cười gật đầu.
Thư Thảo vào dâng trà, Trác Nhân kéo tay Trác Lan ngồi xuống giường, hỏi: "Cha có nói gì không?"
"Cha người, ông ấy có thể nói gì! Nữ nhi đã chạy theo người ta, hài tử cũng có, chẳng lẽ cha người còn bắt người trở về sao?" Trác Lan thấy nàng dè dặt, biết nàng vẫn còn sợ đảo chủ muốn đưa mình về, liền an ủi.
"Ông ấy không nói gì khác?" Trác Nhân không khỏi thất vọng.
Hai cô nương trẻ tuổi đi theo Trác Nhân không quen biết, các nàng nhanh chóng mang đồ ra. Trác Lan điểm nhẹ lên trán nàng, cười nói: "Nha đầu ngốc, đảo chủ sao có thể quên người? Ngài ấy nói mấy thứ này là cho cháu ngoại của mình, không phải cho người, cũng không phải cho tiểu tử thúi kia!"
Trác Nhân mở hộp ra, là san hô ở đảo Di Châu, mỗi hạt đều lộng lẫy tỏa sáng, vừa nhìn liền biết vô cùng quý giá. Trác Nhân khẽ cười, miệng lẩm bẩm: "Thứ này ta hỏi thế nào ông ấy cũng không cho, bây giờ thì hay rồi, ngược lại thoải mái hào phóng tặng cháu ngoại."
Trác Lan sủng nịnh nhìn nàng, không nói gì thêm.
OoOoO
Đêm khuya, Tề Hạo Minh mới mệt mỏi trở về, Oánh Tú thấy y như vậy, không khỏi lo lắng: "Mục tỷ tỷ sao rồi?"
"Hoàng Hậu nương nương đã đón Định vương phi cùng hài tử vào cung, ta cũng mới từ trong cung trở về. Tú Nhi, chi bằng nàng về Tề phủ ở mấy ngày đi, hiện tại ở trong phủ không an toàn."
"Trác Nhân sắp sinh, không thể đi lại nhiều, chi bằng mấy ngày nữa thiếp sai người thu dọn chút đồ đạc, trước mở lời với Tam đệ muội?" Oánh Tú biết dọn về Nam Dương Hầu phủ là hạ sách, nhưng đến lúc đó nếu xảy ra binh hỏa, nơi này không đủ khả năng tự bảo vệ chính mình.
"Ngày mai ta đi thương lượng với Cẩn Trạch huynh, nếu không nàng cùng hài tử tới Kiều gia cũng được." Tề Hạo Minh lắc đầu, "Không cần nói với Tam đệ muội, cứ về Kiều gia đi."
"Có phải chàng muốn rời kinh không?" Oánh Tú thấy y vội vàng dặn dò, không khỏi lo lắng.
"Thất ca nhận được mật báo của Tứ ca, nhưng Thất ca rời kinh thật sự quá rêu rao, ngày mai ta dẫn theo Trác Dạ ra ngoài một chuyến, Cẩn Trạch huynh sẽ tới đón nàng và hài tử về Kiều gia."
Thành Vương nhận được mật báo của Định Vương, nhưng hiện tại trong kinh thành thủ vệ nghiêm ngặt, ra vào đều bị kiểm tra, huống chi còn có người âm thầm giám sát, cầm lệnh bài của Thành Vương ra ngoài, thật sự quá rêu rao.
"Nhưng, chàng là người của Tứ ca mọi người đều biết, như vậy chẳng phải cũng rõ ràng sao?"
"Hai chân của ta chưa lành, không thể làm được gì, cho dù muốn cũng không thể chạy, nếu bọn họ muốn có tin tức của Tứ ca, đương nhiên sẽ thả ta ra ngoài." Tề Hạo Minh an ủi, "Đừng lo lắng, có Trác Dạ bên cạnh, sẽ không sao."
Tề Hạo Minh muốn biến bản thân thành con mồi dẫn dụ bọn họ xuất hiện, nàng sao có thể không lo lắng? Oánh Tú nắm lấy tay y, lắc đầu: "Bọn họ ngay cả Tứ ca cũng dám ra tay, Trác Dạ chỉ có một mình, làm sao đủ?"
"Chỉ cần chưa nhìn thấy Tứ ca, bọn họ sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Nàng yên tâm, ngày mai thu dọn đồ đạc về Kiều gia, như vậy ta mới có thể yên tâm." Tề Hạo Minh ôm nàng vào lòng. Từ xưa tới nay thắng là vua thua là giặc, cho dù bọn họ không có hành động, cũng sẽ có người ép bọn họ không thể không đi.
"Được, vậy chàng nhớ phải tự bảo vệ chính mình." Oánh Tú nén nước mắt, vùi đầu vào lòng y.
OoOoO
Hôm sau, Tề Hạo Minh vừa ra khỏi cửa, Oánh Tú liền cho người thu dọn đồ đạc, đồng thời phái người báo với Trác Nhân để họ cũng chuẩn bị, chờ Kiều Cẩn Trạch tới đón.
Tới trưa, người vẫn chưa tới, Oánh Tú cùng Bão Cầm đứng ở cửa, từ xa nhìn thấy mấy chiếc xe ngựa đi về hướng này.
"Tiểu thư, hình như không phải xe ngựa của Kiều gia."
"Mau, đi cửa sau xem. Thanh Bích, ngươi dẫn theo bà vú cùng hai thiếu gia từ cửa sau ra ngoài, tới Thượng Quan phủ cũng được, tới chỗ Tứ thúc cũng được, đừng tới Kiều gia, cũng đừng trở về." Oánh Tú phát hiện có chỗ không đúng, vội giao đồ cho Thanh Bích, thúc giục, "Mau, Tử Yên, ngươi cũng đi theo, mau!"
Nói rồi, nàng kéo tay Trác Nhân, dặn dò: "Muội muội, muội dẫn người từ cửa Tây ra ngoài, Bình Nhi đi cùng các muội, mọi người chia nhau ra, đừng để bị phát hiện."
"Oánh Tú tỷ tỷ, vậy tỷ phải làm sao đây?" Trác Nhân thấy nàng không ngừng dặn dò mọi người, lại không hề nhắc đến bản thân, sợ nàng căn bản không có ý định rời đi.
"Ta ở lại, bọn họ mới có người để bắt. Mọi người đi mau!" Oánh Tú vừa quay đầu liền thấy Tráng Tráng kéo tay bà vú không chịu buông, giống như cảm nhận được nguy hiểm, ngây ngốc không chịu đi theo.
"Nương, con muốn nương, con không muốn đi!"
"Tráng Tráng ngoan, con phải bảo vệ đệ đệ, rất nhanh nương sẽ cùng cha tới tìm các con. Lúc ra ngoài nhớ phải an tĩnh một chút, đừng nói chuyện, có biết hay chưa?" Oánh Tú ngồi xổm xuống lau nước mắt cho nó, lại hôn lên trán nó một cái, cuối cùng giao nó cho Thanh Bích: "Đi mau!"
"Tiểu thư, bên ngoài có người gõ cửa, nói là Kiều gia phái người tới đón chúng ta." Bão Cầm lần nữa chạy ra ngoài xem tình hình.
Oánh Tú nhìn bầu trời, nếu là biểu ca phái người tới, sao có thể nói như vậy?
"Kêu bà tử giữ chặt cửa." Oánh Tú nghe Tráng Tráng khóc lóc gọi nương, cố nén cảm xúc mà quay đầu, "Bão Cầm, xem ra ngươi phải ở lại cùng ta rồi."
"Tiểu thư, nô tỳ cũng không muốn đi, nô tỳ muốn ở bên cạnh tiểu thư."
Phía sau bỗng nhiên truyền tới tiếng bước chân dồn dập, Trác Nhân và Thanh Bích đi chưa được bao lâu đã trở về. Oánh Tú nhìn vẻ mặt nôn nóng của Thanh Bích, trái tim lạnh đi vài phần.
OoOoO
Thời tiết hôm nay vô cùng đẹp, Tề phủ an an tĩnh tĩnh, cổng lớn bỗng nhiên mở ra, mấy hắc y nhân xông vào kéo người vào trong xe ngựa, xe ngựa rất nhanh rời khỏi Tề phủ.
Không bao lâu, xe ngựa của Kiều gia mới tới, Kiều Cẩn Trạch nhìn cổng lớn Tề phủ mở rộng, trong lòng dự cảm không tốt, chờ vào tới đại sảnh, chỉ thấy đám người bị trói vào cột, nhưng Oánh Tú và hai hài tử đều không thấy.
Đêm đó, kinh thành bỗng nhiên có tiếng động lớn, trong hoàng cung, Hoàng Thượng và Hoàng Thái Hậu bị giam cầm, Triệu Vương suất binh đánh vào hoàng cung, chém chết hai gã thủ tướng, khống chế được hoàng quyền.
Cổng thành không cho ai ra vào, nữ quyến của các nhà võ tướng đều bị mời vào cung, thậm chí có kẻ cố tình gây chuyện thị phi, xông vào nhà người ta phóng hỏa giết người, cướp bóc tài sản.
Trong cái đêm sáng trưng này, Gia Cát Ngọc Hân đứng dưới hành lang nhìn về nơi nổi lửa ở a, phía sau là Gia Cát Ngọc Đồng.
"Tỷ tỷ xem, lửa thật đẹp."
Gia Cát Ngọc Hân quay đầu, cười khẽ: "Thắng bại chưa định, làm sao ngươi biết hầu vị này có thể lấy về?"
Sắc mặt Gia Cát Ngọc Đồng thoáng thay đổi, khóe miệng cong lên ý cười trào phúng: "Chẳng lẽ tỷ tỷ còn hi vọng hắn trở về cứu tỷ ra ngoài sao? Chỉ cần trận này thắng lợi, tất cả sẽ như phụ thân nói, Tề phủ có thể lấy lại hào quang của quá khứ, cho dù tỷ không có đích tử."
Gia Cát Ngọc Hân ngẩn ra, đột nhiên nhớ tới Oánh Tú còn ở bên ngoài, tâm trạng nhất thời hoảng loạn, bụng lại truyền tới đau đớn.
"Tỷ tỷ đừng lo lắng, tất cả những gì phụ thân làm đều vì tương lai của tỷ tỷ." Gia Cát Ngọc Đồng thấy nàng khổ sở hít thở, khẽ cười.
"Ngươi đừng vui mừng quá sớm, cho dù thành công, Gia Cát Ngọc Đồng ngươi cũng chỉ có thể làm một di nương mà thôi, cho dù ta chết, ngươi cũng không có cơ hội." Gia Cát Ngọc Hân hít sâu một hơi, xoay người về phòng.
Chờ Gia Cát Ngọc Đồng đi rồi, Gia Cát Ngọc Hân lấy ra khối ngọc bội trong lòng, đập nát thành hai, sau đó viết một phong thơ, cùng giao một phần ngọc bội cho Yên Chi: "Mau tới Thiên Tiên Lâu giao cho chưởng quầy!"
Oánh Tú tỉnh lại, ánh đèn lóe sáng khiến nàng không kịp thích ứng, muốn cử động lại phát hiện hai tay bị trói phía sau. Nàng nhìn xung quanh một hồi, nơi này là đại điện, xung quanh còn có không ít nữ quyết cũng bị trói vào cột.
"Tiểu thư, người tỉnh rồi."
Bên tai truyền tới tiếng của Bão Cầm, Oánh Tú thở phào nhẹ nhõm, nghiêng đầu liền thấy Bão Cầm đang ôm Tráng Tráng đã ngủ, bên cạnh là bà vú của nó.
"Tiểu thư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Bão Cầm sớm đã tỉnh, nhìn đại điện này ngày càng nhiều nữ quyến, thậm chí có người ăn mặc rất đơn bạc, giống như vừa từ trên giường bị đưa tới, vốn có người một hai đòi về, nhưng nhìn hai tiểu thư khuê tú bị đưa đi, tiếng xin tha từ cách vách truyền tới, sau đó không còn ai dám lớn tiếng ồn ào.
"Chúng ta đừng nói chuyện, nơi này đều là nữ quyến, chờ mọi chuyện qua rồi, bọn họ tự nhiên sẽ thả chúng ta rời đi." Hiện tại Oánh Tú chỉ sợ phản quân quá súc sinh, nơi này đều là nữ quyến trói gà không chặt, chỉ sợ sẽ có không ít người sống không bằng chết.