Thẩm phu nhân không định dẫn Oánh Tú theo, nhưng trên thiếp ghi rất rõ ràng, mời chính là Thẩm gia đại tiểu thư, nếu bà lấy lý do thân mình Oánh Tú không khỏe, liệu có khiến Định Vương phủ cho rằng Thẩm phủ không biết điều không?
Càng khiến Thẩm phu nhân không thể cự tuyệt chính là, vị biểu tỷ của Oánh Tú vừa xuất giá không lâu Kiều Thi Nhã đặc biệt tới Thẩm phủ, phụng mệnh cùng Oánh Tú tới Định vương phủ, lần này người Định vương phi mời đều là tiểu thư khuê tú trong kinh thành, đương nhiên cũng có Thi Nhã, bà ấy lại không mời các phu nhân, vì thế Thẩm phu nhân không thể bỏ thể diện này được.
Lên xe ngựa, Thi Nhã có vẻ phá lệ hưng phấn, kéo tay Oánh Tú nói cười không yên.
"Biểu tỷ, tỷ ở tướng quân phủ nghẹn tới sắp chết rồi sao?"
Thi Nhã không khỏi ủ rũ: "Kỳ nghỉ kết thúc Nhị biểu tỷ phu của đệ lại trở về vị trí của mình, sớm đi muộn về, cũng không thể đi tìm mẫu thân và tổ mẫu nói chuyện suốt."
Sau tân hôn mười ngày, Thượng Quan Linh lại bắt đầu bận rộn, một mình Thi Nhã ở tướng quân phủ xác thật có chút nhàm chán, nữ nhi đã xuất giá không thể thường xuyên chạy về nhà mẹ đẻ, nàng lại là người không chịu ngồi yên, cái gì cũng không thể làm thật khiến nàng chán tới chết.
"Vậy tỷ nên dành thời gian thay Nhị biểu tỷ phu ở cạnh Thượng Quan phu nhân nhiều một chút. Thượng Quan lão phu nhân không phải lễ Phật sao? Tỷ có thể cùng bà ấy sao kinh phật, đỡ phải nghĩ nhiều như vậy." Oánh Tú nhìn khuôn mặt nhỏ của nàng nhíu mày tới hồng nhuận, nếu không phải biết rõ sự tình thật sẽ cho rằng nàng ấy ở tướng quân phủ sống không thoải mái.
Thi Nhã biểu tỷ là người mệnh tốt, trong trí nhớ của nàng, rất nhanh bọn họ sẽ chào đón hài tử đầu tiên.
"Ta có qua đó, chỉ là nghe tới ngủ luôn." Nhắc tới việc này Thi Nhã vẫn có chút e lệ, rõ ràng là cùng Thượng Quan lão phu nhân qua Phật đường, kết quả chính mình lại ngủ quên mất, "Sau lão phu nhân còn giễu cợt ta, nói ta nhất định là quá chuyện tâm, phải đi vào mộng mới lĩnh hội thiền ý."
"Lão phu nhân không trách tỷ thì tốt, nếu tỷ ngồi một chỗ cảm thấy mệt, vậy thì dứt khoát sao kinh thư đi, như vậy sẽ không buồn ngủ nữa." Oánh Tú cười nhìn nàng, "Tỷ còn chưa nói sao lại tới đón muội."
"Là chịu sự ủy thác của người ta!" Dứt lời, Thi Nhã nháy mắt với Oánh Tú, "Muội đón xem là ai nhờ ta tới đón muội!"
Oánh Tú bất giác đỏ mặt, oán trách trừng mắt một cái: "Sao muội biết!"
Thi Nhã giả vờ thở dài: "Vậy thật đáng tiếc, người nọ còn nhờ biểu ca nói với ta, sợ Thẩm phu nhân không cho muội ra ngoài."
Oánh Tú cười nhéo tay Thi Nhã một cái: "Được rồi, từ khi nào tỷ cũng giễu cợt muội hả!"
Định Vương phủ so với Bình Dương Vương phủ Oánh Tú từng đi, Bình Dương Vương được Tiên Hoàng phong tước, không thể xem là hoàng gia nhân sĩ chân chính, nếu hậu thế không có công lao vượt bậc, vương vị này sẽ ngày càng đi xuống, nhưng nếu triều đại không thay đổi, vương vị của Định Vương phủ này cứ thế mà truyền cho đời sau.
Xuống xe ngựa liền có người dẫn các nàng vào trong phủ, dù sao cũng từ hoàng cung mà ra, nơi này ngay cả nha hoàn cũng trang điểm theo cung nữ, Oánh Tú từng nghe nói Định vương phi là nữ tử vô cùng xuất sắc.
Tới nơi tiếp khách, từ cửa vọng vào đình đài lầu các, bên trong có khoảng ba bốn cái bàn, bên ngoài gác mái cửa mở rộng, tùy ý các nàng ra vào ngắm cảnh.
"Thượng Quan thiếu phu nhân, Thẩm tiểu thư, Vương phi chúng ta cho mời." Ngồi xuống không lâu liền có người tới báo Định vương phi muốn gặp các nàng.
Thi Nhã chu miệng, nhỏ giọng: "Vừa thành thiếu phu nhân, nghe cách xưng hô liền cảm thấy già đi."
Oánh Tú khẽ cười nắm lấy tay nàng, theo người đến truyền lời qua đình đài nghe diễn, phía dưới đã diễn cùng một vở kịch, các nàng đi theo lên noãn các lầu hai: "Vương phi, Thượng Quan thiếu phu nhân, Thẩm tiểu thư tới."
"Vào đi."
Người nọ mở cửa mời các nàng vào, trong noãn các có ba người, một người ăn mặc quý khí chính là Định vương phi Mục Nhiễm Tranh, cùng Thi Nhã chào hỏi một hồi, nàng bất động thanh sắc mà đánh giá Oánh Tú, cười nói với phu nhân ngồi cạnh, "A Đồng cũng thật trầm ổn, đệ muội của mình tới cũng không giới thiệu."
"Người không phải không biết." Nữ tử được gọi là A Đồng chính là tẩu tử của Thi Nhã, thê tử của trưởng tử Thượng Quan tướng quân Mạnh thị, nàng đứng dậy kéo Thi Nhã và Oánh Tú qua, "Đừng câu nệ như vậy, xem người dọa các nàng rồi kìa."
Thi Nhã lúc này không dở tính tình, ngoan ngoãn ngồi xuống, còn không quên nắm tay Oánh Tú.
"Tiểu nương tử nhà này là ai, trông thật xinh đẹp." Một phu nhân khác sắc mặt hiền lành nhìn Oánh Tú, m ở miệng hỏi.
Mạnh thị ở bên tai Thi Nhã nhẹ giọng một câu, Thi Nhã liếc nhìn Định vương phi một cái, trả lời vị phu nhân kia: "Đây là biểu muội nhà ta, Trịnh tỷ tỷ có thể gọi nàng là Oánh Tú."
Vị phu nhân kia trộm vỗ nhẹ tay Định vương phi, mặt đầy ý cười: "Xem đệ muội của A Đồng kìa, ta từng tuổi này còn gọi tỷ tỷ."
"Trịnh tỷ tỷ vốn trẻ tuổi mà!" Định vương phi thoáng nhìn Oánh Tú, khóe miệng lộ một mạt tán thưởng, lại nhìn bình phong đối diện noãn các nơi các nàng đang ngồi, trong mắt tràn đầy ý cười.
Phía sau bình phong thật lớn chỉ có hai người, một người đứng, một người ngồi, người đứng kia xuyên qua bình phong trộm nhìn phía trong noãn các kia, tầm mắt lắc lư vài vòng trên người Oánh Tú.
Tề Hạo Minh bất đắc dĩ nhìn bộ dáng muốn làm tặc của Túc Côn, một hai muốn xem Oánh Tú rốt cuộc có được không, Tứ ca này đúng là vẫn coi y như hài tử!
Túc Côn quay đầu đưa tay ý bảo Tề Hạo Minh an tĩnh, rất nhiều lần Oánh Tú đều cảm giác có người đang nhìn mình, quay đầu nhìn bình phong kia, không khỏi cảm thấy quỷ dị.
Ngồi trong noãn các một hồi, vở kịch trên đài đúng lúc tới cảnh Trạng Nguyên cầu thê, khóe miệng Oánh Tú bất giác cong lên ý cười, con hát diễn vai Trạng Nguyên kia đúng là giống như đúc.
Một màn thu vào mắt Định vương phi, nàng khẽ ho một tiếng, nói với Trịnh thị bên cạnh: "Trịnh tỷ tỷ, ngồi ở đây lâu cũng cảm thấy buồn chán, chi bằng chúng ta ra ngoài đi dạo một chút đi."
Oánh Tú và Thi Nhã vội vàng đứng dậy, Định vương phi nhìn các nàng, cười nói: "Các ngươi cứ thoải mái đi chơi đi, trong viện phía trước có giải câu đố, chỉ là bên ngoài khá lạnh, trong phòng đã đốt lò sưởi, nếu thấy lạnh thì cứ trở về."
"Vâng." Oánh Tú và Thi Nhã chờ bọn họ rời đi mới ra ngoài, trong lòng Oánh Tú có nghi hoặc, theo bản năng quay đầu nhìn tấm bình phong kia, dọa Túc Côn hoảng sợ.
Xác định các nàng đã đi xa, Túc Côn mới dám mở miệng: "Đệ đệ, Thẩm cô nương này đúng là có mắt nhìn, thế mà mấy lần nhìn về phía này."
Tề Hạo Minh bất đắc dĩ tiếp nhận chủ ý của Túc Côn, một hai phải để hắn tự mình thấy người mới yên tâm: "Huynh nhìn người khác như vậy, có thể không bị phát hiện sao?"
"Tứ ca là muốn giúp đỡ đệ, nếu không tận mắt nhìn thấy, ta sao có thể yên tâm giao đệ cho nàng? Phu thê nếu không đồng tâm, cuộc sống tương lai sẽ không hòa thuận." Túc Côn nhìn Tề Hạo Minh, nghiêm túc nói, "Đệ xem, trong phủ nếu không có tẩu tử của đệ, ta ở bên ngoài sao có thể an tâm đánh giặc, đây chính là vì ta và tẩu tử đệ đồng tâm."
Túc Côn nói chuyện vẫn không quên khen chính mình và Mục Nhiễm Tranh phu thê đồng tâm, nét mặt lộ rõ vẻ khoa trương.
"Tẩu tử là kỳ nữ, nương tử của ta cũng chưa chắc kém, Tứ ca thấy thế nào?"
Túc Côn thấy y khẽ cười, ngập ngừng nói: "Miễn cưỡng cho qua."
Bên kia, Định vương phi nghe hai vị phu nhân nói chuyện, ý cười trên khóe miệng càng đậm, nàng cảm thấy Thẩm cô nương này trầm ổn, trước có sai người hỏi thăm chuyện của nàng ấy, biết nàng ấy là đồ đệ của Tô Diệu Qua, đánh giá lại cao thêm vài phần. Nữ tử vừa trầm ổn lại thông tuệ rất hợp làm thê tử của đệ đệ, huống chi y cũng thích.
Định vương phi và Định Vương chỉ là giúp đỡ Tề Hạo Minh một ải mà thôi, hôn sự này vẫn là phải được hầu gia và Tuyên Quốc phu nhân định đoạt, giờ phút này Tề Hạo Minh chỉ muốn gặp mặt Oánh Tú một lần, đem hiểu lầm ở Bình Dương Vương phủ nói rõ. Oánh Tú bị Thi Nhã kéo đi suýt chút mệt tới hôn mê bất tỉnh, vừa ngồi xuống trong noãn các, Thi Nhã lại nói muốn đi giải câu đố, Oánh Tú liền dứt khoát để nàng ấy đi một mình.
Trong noãn các đặt không ít điểm tâm, bên bếp lò còn trà nóng, không thấy nha hoàn ở đây, Oánh Tú đứng dậy tự rót cho mình ly trà, tựa vào cửa sổ nhìn ngắm cảnh trí trong viện.
Ngoài cửa truyền tới tiếng bánh xe, Tề Hạo Minh phất tay ý bảo Trác Dạ canh giữ bên ngoài, tự mình đi vào noãn các. Oánh Tú nghe động tĩnh liền quay đầu, lập tức hiểu rõ mục đích của yến hội hôm nay.
Định vương phủ mời ít người không nói, thiếp còn phát tới Thẩm phủ xa xôi, Thi Nhã được người ta nhờ vả, ban đầu nàng còn hoài nghi, hiện tại gặp được người liền lập tức hiểu rõ.
Thấy bất đắc dĩ lộ rõ trong mắt nàng, Tề Hạo Minh cười nói: "Không phải ta an bài."
"Vậy sao ngài biết ta ở đây?"
"Là Định vương phi muốn gặp nàng." Tề Hạo Minh thẳng thắn trả lời.
Oánh Tú không khỏi kinh ngạc: "Định vương phi gặp ta làm gì?"
Tề Hạo Minh hắng giọng, kiên định nhìn Oánh Tú: "Định vương phi nói, tẩu ấy muốn gặp người ta một lòng cầu thú, nữ tử đó trông như thế nào."
Noãn các trong nháy mắt rơi vào tịch mịch, chỉ còn tiếng vang truyền từ bếp lò, trái tim Tề Hạo Minh căng chặt, y vốn không định nhắc với Oánh Tú việc này sớm như vậy, dọa nàng bỏ chạy, nhưng lời Định vương phi nói khiến y phải suy nghĩ sâu xa, nếu chờ chân khỏi mới đi cầu thú, đến lúc đó thân phận của nàng và y quá chênh lệch, không thể vì y muốn nghênh đón nàng tốt hơn mà khiến nàng rơi vào khốn cảnh, đây là chuyện Tề Hạo Minh không muốn xảy ra.
Mặt Oánh Tú bất giác đỏ lên, nàng không phải hồ đồ, ý tứ của Tề Hạo Minh ít nhiều nàng cũng biết, chỉ là mấy ngày này nội tâm thật sự rất loạn, hiện tại y lại nói thẳng như thế, nàng bỗng nhiên không biết chống đỡ thế nào.
Thật lâu sau, một tiếng thở dài truyền vào tai y: "Tại sao ngài lại một lòng muốn cưới ta?"
Miệng lưỡi như trở nên khô khốc, Tề Hạo Minh cầm ly trà uống một ngụm, trấn định cảm xúc mới trả lời: "Từ năm đó bắt đầu nói phải bảo vệ nàng, không để nàng chịu khổ, ta đã ghi tạc chuyện này trong lòng, có lẽ khi đó chỉ là tuổi còn nhỏ, không hiểu ý nghĩa bên trong, mãi tới năm trước ở hầu phủ lần nữa gặp nàng, ta mới biết mấy năm nay bản thân đang kiên trì vì điều gì."
Tề Hạo Minh có tình cảm với Oánh Tú, ngay từ đầu cũng không thể giải thích có phải vì yêu hay không, mãi tới nhiều năm sau chỉ một ánh mắt liền tâm động mới khiến y muốn tiếp tục theo đuổi, huống hồ đáy lòng y vốn dĩ vẫn giữ mãi lời hứa năm đó, phải bảo vệ nàng, không bao giờ để nàng chịu khổ. Một ánh mắt đó càng khiến y kiên trì đi làm, rất muốn Oánh Tú sẽ đáp lại.
Đáy lòng Oánh Tú dâng lên một cổ chua xót, đôi mắt đã ươn ướt, nàng ngơ ngẩn nhìn y, thấy y bắt đầu hoảng loạn. Không bỏ đi tình ý của y, cái gọi là một sai sót thua cả bàn cờ, kiếp trước nàng đi nhầm một bước, cho nên mới bỏ qua nhiều điều như vậy sao?