"Tiểu thư đối tốt với chúng nô tỳ nhưng phu nhân chưa chắc thích, thấy nô tỳ mua nhiều quá nói không chừng sẽ mắng chúng ta phung phí." Bão Cầm bĩu môi chia từng phần nhỏ.
Nghiêm ma ma là người đầu tiên được nhận, nghe nha đầu nói như thế liền cười cười nhéo mũi nàng ấy một cái: "Tiểu nha đầu nhà ngươi."
Bão Cầm ôm son phấn ra ngoài, trở về mang theo một đĩa trái cây, lúc này Oánh Tú đã thay bộ y phục. Thẩm phu nhân hạ quyết tâm chiêu đãi Lý thị một phen, rốt cuộc vẫn là tôn kính thần tài, vì thế đồ dùng trong phủ cũng tốt lên không ít.
"Tiểu thư, giữa trưa lúc ra ngoài, nô tỳ nghe người ngoài chợ nói thế tử gia của Nam Dương Hầu phủ muốn cưới thanh quan nhân Họa Phường về làm thế tử phi." Bão Cầm nhìn nàng, tò mò hỏi, "Lần trước không phải người cũng du hồ sao? Liễu Nhứ Nhi có phải rất xinh đẹp không?"
Oánh Tú đang chỉnh lại tóc, nghe vậy tay liền cứng đờ: "Nàng ta xác thật rất đẹp, chỉ là bên ngoài nhiều lời đồn đãi, không thể tin."
"Nô tỳ thấy bọn họ đúng là sẽ như vậy đấy! Bởi vì sáng nay xe ngựa của hầu phủ dừng trước Họa Phường, có người khiêng một rương đồ vào trong, thậm chí còn có người thấy thế tử xuống xe đi vào Họa Phường." Bão Cầm giúp Oánh Tú chỉnh lại góc chăn, buông màn che xuống rồi đóng cửa, ra ngoài.
Trong phòng lập tức im ắng, Oánh Tú ôm ngực nghĩ tới lời Bão Cầm vừa nói, nàng sao có thể không nhớ hình ảnh Tề Hạo Thịnh hưng phấn qua Họa Phường, chỉ là hầu gia sẽ đồng ý cho một kỹ nữ tiến vào hầu phủ, thậm chí là ngồi lên vị trí thế tử phi sao?
Không chỉ Oánh Tú nghĩ không ra, ngay cả Liễu Nhứ Nhi ở Họa Phường cũng nhìn không thấu. Nhìn vàng bạc châu báu Tề Hạo Thịnh đưa tới đầy phòng, nàng một chút cũng không vui.
Nha hoàn mang trái cây vào, thấy nàng chống cằm dựa vào cửa sổ liền nhịn không được mà hỏi: "Tiểu thư, thế tử gia tặng nhiều đồ như thế, người sao một chút cũng không vui vậy?"
"Ngài ấy hà tất phải..." Liễu Nhứ Nhi thở dài, đây là muốn đẩy cả hai tới đầu sóng ngọn gió sao? Đứng cao ngã càng đau, ở Họa Phương cũng vậy, cô nương xuất sắc như nàng không ít, tuy nàng là thanh quan nhưng thân phận kỹ nữ sinh ra đã định, nàng sao có thể tiến vào hầu phủ?
"Thế tử gia đối với tiểu thư tình thâm ý trọng, đây là đang thể hiện quyết tâm với người, hiện tại mọi người đều biết, rất nhanh thôi thế tử gia sẽ đón tiểu thư vào hầu phủ."
Liễu Nhứ Nhi nhìn nha hoàn của mình, khẽ cười: "Chuyện sao có đơn giản như thế? Hầu phủ chẳng lẽ là nơi ta muốn vào liền vào được sao?"
"Nhưng đã có thế tử gia bảo vệ tiểu thư!" Nha hoàn suy nghĩ đơn thuần. Có một người không chê xuất thân của ngươi, đối tốt với ngươi, còn chuộc thân cho ngươi, đưa ngươi biết bao vàng bạc, đây chính là điều hạnh phúc nhất thế gian, vì sao tiểu thư vẫn rầu rỉ không vui chứ?
Liễu Nhứ Nhi thật ra cũng rất cảm động, nhiều lần cũng muốn đi theo tiếng lòng của mình, chỉ l à lời ma ma dạy không ngừng vang lên bên tai.
Ngươi có thể bán rẻ tiếng cười tiếng hát của mình, tuyệt đối không thể bán thân.
Nữ tử Họa Phường chính là bạc mệnh, ngươi đã vào đây thì chớ trách ông trời đối với ngươi không công bằng, không cho ngươi những thứ ngươi muốn.
Nếu ngươi thật sự muốn ở cùng thế tử gia, ngươi nhớ lại những con bướm rực rỡ, nghĩ tới thiên cơ đi.
Từ cửa sổ Liễu Nhứ Nhi nhìn ra mặt hồ phẳng lặng, nàng không cam lòng...
Chỉ mấy ngày, tin đồn thế tử gia Nam Dương Hầu phủ coi trọng Liễu Nhứ Nhi của Họa Phường truyền khắp kinh thành, ngay cả khi hạ triều, Khánh vương gia khi trước muốn liên hôn với hầu phủ cũng chế nhạo trêu chọc Tề Trung Dương: "Trung Dương huynh, nhi tử huynh đúng là có phong thái của huynh khi đó!"
Tề Trung Dương cười xấu hổ, tuy còn trẻ ông ta cũng từng trải qua hai chuyện hỗn trướng như vậy nhưng nào giống nhi tử nháo nhào cho mọi người biết?
"Khánh vương gia nói đùa, Hạo Thịnh tuổi còn trẻ, kinh thành lời ra tiếng vào là điều không thể tránh khỏi."
"Không sao, chỉ cần không giống lời đồn thật sự muốn cưới người ta làm thế tử phi là được, tuổi trẻ khí thịnh, nên như thế!" Khánh vương gia vỗ vai Tề Dương Trung.
Tề Dương Trung vội gật đầu: "Đương nhiên sẽ không, Ngọc Hân năm nay chắc đã mười bốn rồi?"
"Nha đầu đó hả, rất bướng bỉnh, ngày nào cũng phải có mẫu thân nó trông chừng." Nghe ông ta nhắc tới nữ nhi của mình, đáy mắt Khánh vương gia toàn là ý cười.
Tề Trung Dương cũng cười theo, cùng ông ta đi tới cửa cung.
Tề Hạo Thịnh ở hầu phủ không ôm được mỹ nhân về như truyền thuyết, sau ngày đó, Liễu Nhứ Nhi không còn gặp hắn, mỗi lần hắn tới Họa Phường, nàng đều lấy cớ thân mình không khỏe cự tuyệt gặp mặt khiến Tề Hạo Thịnh vô cùng khổ sở. Sau khi bị Tề Trung Dương phạt quỳ trong từ đường, hắn vẫn kiên trì tới Họa Phường, có người nói hắn bị điên nên mới không quản thân phận thế tử, cũng có người nói thế tử gia thâm tình, bản thân phải học hỏi theo.
Ngay cả Chung Từ Văn ngây ngốc ở Tề phủ cũng nhịn không được mà hỏi Tề Hạo Minh: "Biểu ca, đệ thấy thế tử này không ngốc, sao lại trực tiếp tới Họa Phường cầu thế tử phi chứ? Đây không phải là muốn đắc tội Khánh vương phủ sao?"
Tề Hạo Mình đẩy ly trà mới rót tới trước mặt hắn, sau đó mở nắp ấm trà thêm lá, một cổ thanh hương lập tức phiêu tán khắp tiểu các.
Thấy y không nói lời nào, Chung Từ Văn tự mình phân tích: "Khánh vương gia muốn gả tiểu nữ nhi của thế tử, nếu thế tử không muốn, đây không phải là đánh vào mặt mũi hai nhà sao? Nếu chỉ muốn hỏi cưới Liễu cô nương, ngài ấy có thể làm âm thầm, trong hoàn cảnh như lúc này, hầu gia sẽ không đồng ý. Về tình về lý thật không thể nào hiểu nổi."
Chung Từ Văn phân tích cả buổi lại thấy biểu ca của mình vẫn còn nấu trà, có chút sốt ruột.
Tề Hạo Minh buông chung trà xuống, nói: "Khánh vương gia nói muốn gả tiểu nữ nhi cho Đại ca khi nào?"
"Việc này cần gì ai nói chứ? Gia Cát Ngọc Hân đã tới tuổi gả, Khánh vương gia vừa ý thế tử, đương nhiên có loại suy nghĩ này."
"Đó chẳng qua là lời đồn Khánh vương gia thích Đại ca, Gia Cát gia chưa thông báo, Đại ca cũng chưa từng chính miệng nói muốn cưới Liễu cô nương làm thế tử phi với mọi người, nhiều người tặng lễ cho Liễu cô nương như thế, vì sao đồ Đại ca đưa tới lại bị người ta lời ra tiếng vào?"
"Ý của biểu ca là..." Chung Từ Văn như bừng tỉnh, lập tức gật đầu, "Đệ hiểu rồi!"
Suy nghĩ nửa ngày, hắn lại nghi hoặc nhìn y "Vị trí thế tử trước nay đều lập trước hoặc đích, cho dù tung tin đồn nhảm cũng không thể chứng minh điều gì." Huống chi Tề Hạo Thịnh không giống người dễ dàng bị thao túng, vì việc này mà bị hãm hại.
Tề Hạo Minh uống ngụm trà, thong thả nói: "Ai dám chắc chắn?"
Lời đồn xác thật không quá ảnh hưởng tới Tề Hạo Minh, cũng không thể khiến vị trí thế tử của hắn dao động, nhưng nó đủ làm ý định của Khánh vương gia lung lay, càng ảnh hưởng tới thanh danh của Gia Cát Ngọc Hân.
"Hiện tại Đại ca chưa thành thân, tất cả vẫn còn là biến số."
Chung Từ Văn càng nghĩ càng cảm thấy không có khả năng.
Ánh mắt Tề Hạo Minh sâu xa nhìn chậu cây xanh đặt cạnh giá sách, muốn tránh họa, nhưng ở nơi này sao có thể thật sự trốn khỏi? Tề Hạo Minh khó mà giải thích với hắn lợi ích trong việc liên hôn, thấy hắn lúc này có chút nhàm chán, y liền mở miệng đuổi người: "Đệ cũng ở đây nhiều ngày rồi, về Chung gia đi."
"Biểu ca, ngày nào huynh cũng nói một câu như vậy, huynh không phiền nhưng đệ nghe thấy phiền lắm." Chung Từ Văn nhảy xuống ghế, đi dạo quanh tiểu các một vòng.
Ánh mặt trời ngoài đình viện đúng lúc chiếu xuống, quay đầu liền thấy Trác Dạ đẩy xe tới, hắn bất giác nhìn nửa người dưới của Tề Minh Hạo, đôi chân kia vẫn không nhìn ra tốt xấu, chính mình đã ở Tề phủ hơn nửa tháng, những lúc đại phu tới xem bệnh, kết quả đều giống hệt lời Tề Hạo Minh từng nói, nhưng cứ như vậy trở về Chung gia báo cáo kết quả, hắn khó tránh sẽ bị la mắng một phen.
Vì thế, hắn càng nỗ lực đánh giá Tề Hạo Minh, vẫn không từ bỏ ý định mà hỏi: "Biểu ca, nếu chân huynh vẫn luôn không tiện, có phải huynh định không cưới vợ luôn không?"
Lời này Tề Hạo Minh không phải nghe lần đầu tiên: "Cũng không nhất định."
"Không nhất định là có ý gì?"
"Không nhất định chính là nói nếu lão tổ tông muốn ta cưới, ta liền không cưới, nếu đổi thành người khác, có lẽ còn có thể suy xét lại."
Tề Hạo Minh trực tiếp như vậy khiến Chung Từ Văn ngẩn người, hắn nhanh chóng hoàn hồn, hỏi: "Ý của biểu ca là huynh đã có người vừa ý?"
Nhìn biểu tình hưng phấn của hắn, qua nửa ngày, Tề Hạo Minh mới nhàn nhạt một câu: "Không có."
Chung Từ Văn đương nhiên không tin, cẩn thận đánh giá y một phen, ánh mắt dừng bên hông y lập tức sáng ngời: "Biểu ca, ngày thường huynh không thích mang nhiều đồ bên người, sáo ngọc này chẳng lẽ do cô nương đó tặng?"
Tề Hạo Minh rũ mắt nhìn thoáng qua, phất tay ý bảo Trác Dạ đẩy mình về phòng, ném cho Chung Từ Văn mấy chữ: "Không phải cô nương, là nam tử tặng."
Chung Từ Văn sững sờ, vẻ mặt như đưa đám, trò đùa gì nữa đây biểu ca...
OoOoO
Oánh Tú ngồi trước cửa sổ xoa cổ, cuối cùng cũng thêu xong lễ mừng thọ cho Kiều lão phu nhân. Một tấm thổ cẩm thêu một trăm chữ Thọ, nền hồng tơ vàng đan xen, vô cùng xinh đẹp.
Thanh Bích tiến lên giúp nàng xoa bóp bả vai: "Tiểu thư, thọ thần của lão phu nhân còn chưa tới, người cần gì phải thêu gấp như vậy?"
"Vẫn luôn cảm thấy thời gian không đủ, thêu sớm mới tốt." Oánh Tú vừa lòng nhìn thành phần của mình, cầm kéo cắt sạch những sợi chỉ dư thừa, "Đến lúc đó sớm đưa qua Kiều phủ cũng tốt hơn vội vội vàng vàng."
"Nếu biểu tiểu thư dụng tâm như vậy, lão phu nhân khẳng định sẽ cao hứng." Bức thêu trăm chữ thọ này Oánh Tú đã thêu hơn một tháng, Thanh Bích mỗi ngày phụng dưỡng bên cạnh đương nhiên rất rõ ràng.
Oánh Tú cẩn thận cuộn lại, đặt vào hộp: "Không cầu bà vui vẻ, chỉ cầu bà khỏe mạnh."
Vén màn lên, Hương Lăng mang đồ ăn tới: "Hôm nay xuống bếp lấy đồ ăn sáng, nô tỳ nghe nha hoàn nói đường tiểu thư hình như vì chuyện hôm đó mà tức giận."
Oánh Tú ngẩng đầu: "Nha hoàn dưới bếp cũng biết chuyện này."
Hương Lăng bẹp miệng, dọn đồ ăn lên bàn: "Không hẳn, có bà bà giữ cửa sau không biết."
Thanh Bích đi tới gắp đồ ăn đưa tới trước mặt Oánh Tú: "Hương Lăng khoa trương quá, có điều trên dưới trong phủ đúng là không ít người biết chuyện này."
Ngay cả nha hoàn dưới bếp cũng biết? Oánh Tú chậm chạp dùng hết bữa sáng, thời điểm ra khỏi Vân Thư Viện đúng lúc gặp Oánh Vận ở hoa viên một mình ngồi trong đình.
Mấy ngày trước, vài vị đồng liêu của Thẩm Hạc Nghiệp tới, trong đó có một vị đại nhân trẻ tuổi, không biết thiếu niên kia bị sao lại xông vào hậu viện, vô tình gặp Thẩm Oánh Vận đang tản ộ hoa viên.
Vừa thấy người lạ, ban đầu Oánh Vận kinh hoảng một trận, đợi nhìn kỹ y phục xa hoa của người kia, nàng ta từ kinh hoảng chuyển thành ngượng ngùng. Thiếu niên hỏi đường rồi nhanh chóng muốn rời đi, Oánh Vận thấy hắn không bị mình hấp dẫn, dưới tình thế khẩn cấp đã hỏi hắn có thân phận gì.
"Cô nương, nàng trong tình huống không quen không biết hỏi tên họ người lạ tựa hồ có chút không ổn, cáo từ."
Lời này bị hai nha đầu bên cạnh Oánh Vận nghe thấy, không quá hai ngày, toàn bộ Thẩm phủ đều biết, bà tử nha hoàn bên dưới tiếp lời nhau không biết biến tướng câu chuyện thành thế nào, Oánh Vận cũng vì việc này mà tức giận mấy ngày nay.
May là chỉ trong Thẩm phủ, nếu dạo chơi bên ngoài, có lẽ đây lại trở thành chủ đề trong buổi thưởng trà.