Tề Hạo Minh rất thông minh, lớn lên phấn điêu ngọc trác. Lão hầu gia rất thích đưa y đi khắp nơi, khi còn tập tễnh đi được, y đã được lão hầu gia dẫn vào cung gặp các hoàng tử. Đối với người không phải đệ đệ nhưng thập phần đáng yêu Tề Hạo Minh này, các vị hoàng tử không hề keo kiệt mà vui vẻ với y, đặc biệt là nhi tử của Hoàng Hậu lúc đó Tứ hoàng tử sủng y như đệ đệ.
Bốn tuổi, hầu gia dần ý thức được chúng nhi tử bị mình xem nhẹ, xuất phát từ áy náy và hoài niệm với mẫu thân của y đã mất, Tề hầu gia đặc biệt sủng ái Tề Hạo Minh, trong phủ dần có lời đồn rằng vị trí thế tử sẽ thuộc về y. Khi đó, lão hầu gia và hầu gia đều không nhận thức được rằng lời đồn vớ vẩn này sẽ thương tổn tới một tiểu hài tử.
Mùa đông năm năm tuổi, lão vương phi đột ngột qua đời, Tề Hạo Minh dọn ra một viện tử riêng.
Lão hầu gia sợ y thương tâm, vì thế thường xuyên dẫn y tới các yến hội trong cung. Tề Hạo Minh rất ngoan ngoãn, ngoại trừ ngày đưa tang lão vương phi khóc lóc rất lớn, những ngày còn lại, là y ở bên an ủi lão hầu gia. Tề Hạo Minh chính là người trước là bảo bảo ngoan ngoãn, sau trở thành hài tử quậy phá, bởi vì tuổi nhỏ không có mẫu thân, hơn nữa cá tính đặc biệt thích náo nhiệt, vì thế nó không thể an tĩnh ngồi một chỗ.
Từ ba lên sáu tuổi, số lần nó tiến cung thậm chí còn nhiều hơn cả đời quan viên, lúc ấy Tứ hoàng tử Túc Côn mười hai tuổi vô cùng yêu thương người đệ đệ này, mỗi lần đi đâu cũng dẫn theo nó.
Một ngày nó ở trong phủ nhàm chán, Tứ hoàng tử liền nghênh ngang tới cửa tìm. Dùng từ ngữ nào để hình dung vị Tứ hoàng tử này nhỉ? Chính là điển hình của ăn chơi trác táng, có tiền có quyền! Khi đó Tề Hạo Minh đang ở ao nhỏ cho cá ăn, cảm thấy kỳ quái tại sao lúc này Tứ hoàng tử lại tới mình.
Hỏi ra mới biết, là trong nhà lão sư giảng bài xảy ra chuyện, lúc ấy nghe nói nữ nhi của thái phó giảng bài cho hoàng tử Kiều Tư Hoài khó sinh mà mất, mẫu tử đều vong, Kiều lão phu nhân nghe tin liền ngất đi, mấy nhi tử đều không ở cạnh, trong nhà không thể không có chủ sự, vì thế Kiều thái phó xin nghỉ, lão sư cũng vui vẻ cho Tứ hoàng tử nghỉ học, còn vui vẻ chuẩn hắn nghỉ ngơi hai ngày, bảo trọng thân thể.
Hai người cân nhắc một hồi, vào cung chơi khẳng định không như ý, ra ngoài lại có đám người đi theo, chơi cũng không thoải mái, Tề Hạo Minh liền nghĩ ra một lý do đường hoàng, hoàng tử phân ưu cho phụ hoàng, trong nhà đại thần xảy ra chuyện, thân là hoàng đế không thể mỗi nhà đều đi thăm, vì vậy hoàng tử thay mặt phụ hoàng tới an ủi một chút, thể hiện phong phạm hoàng gia!
Đi Kiều gia hay Thẩm gia do Túc Côn quyết định.
Thượng lượng một hồi, cả hai dẫn người tới Thẩm gia.
Thẩm Hạc Nghiệp thấy Tứ hoàng tử dẫn theo Tề Hạo Minh tới, thụ sủng nhược kinh ngây ra một lúc mới hoàn hồn. Ông ta vì thê nhi chết thương tâm khổ sở không sai, nhưng hoàng tử đã đích thân tới an ủi, ông ta liền vội tiếp đãi bọn họ.
Thừa dịp Thẩm Hạc Nghiệp bận rộn khắp nơi, cả hai trộm lẻn vào hậu viện Thẩm phủ. Thẩm phu đương nhiên chỉ bằng một góc của hoàng cung, lúc ấy hậu viện là nơi ở của riêng Thẩm phu nhân và tiểu thư Thẩm Oánh Tú, từ hoa viên đi dạo, bọn họ đi tới viện của nàng, bên trong có đoàn người chạy ra, Nghiêm ma ma bắt lấy một nha đầu, hỏi: "Tiểu thư đâu? Tiểu thư đi đâu rồi?"
Nha đầu bị giữ chặt nói không biết, Nghiêm ma ma chạy vội ra ngoài thấy Túc Côn và Tề Hạo Minh, sốt ruột hỏi: "Hai vị thiếu gia, xin hỏi có thấy một tiểu cô nương mặc y phục phấn hồng chạy ra không? Dáng vóc nhỏ thế này." Nghiêm ma ma không khỏi tự trách mình kém cỏi, chỉ là tiểu hài tử ba tuổi, sao nháy mắt đã không thấy đâu?
Thẩm phu nói không lớn thì không lớn, nhưng muốn giấu một người thật sự rất khó tìm, hơn nữa trong phủ đang loạn, người ra ra vào vào lại nhiều, Nghiêm ma ma để mất tiểu thư thật sự hoảng tới sắp phát điên rồi.
"Chúng ta không thấy, có điều có thể giúp đi tìm." Tề Hạo Minh nhẹ giọng.
Nghiêm ma ma miễn cưỡng cười cười: "Không cần làm phiền hai vị thiếu gia, từ bên này ra ngoài có thể tới tiền viện, không thể dẫn đường cho hai vị, xin thứ lỗi." Nói rồi bà ấy vội rời đi, tiếp tục tìm người.
"Tứ ca, chi bằng chúng ta giúp bà ấy tìm tiểu hài tử kia xem." Tề Hạo Minh quay đầu nhìn Túc Côn.
Túc Côn gật đầu: "Ta đi hướng này, đệ đi hướng kia, lát nữa chúng ta gặp mặt ở cổng lớn!"
Tề Hạo Minh gật đầu, theo hướng ra tiền viện tìm kiếm, dọc đường không ít nha hoàn bà tử đi ngang, ai nấy đều mang thần sắc vội vàng mà không để ý hậu viện xuất hiện người lạ. Tề Hạo Minh vừa tới cửa tiền viện liền có thể nhìn thấy linh đường bên kia. Bước chân qua ngạch cửa, nó vòng ra sau.
Trong linh đường căn bản không có người, nơi này bất giác lộ ra cảm giác âm khí, Tề Hạo Minh đỡ tường chậm rãi đi tới, còn chưa vòng qua góc tường đã nghe tiếng khóc thút thít. Tề Hạo Minh sáu tuổi khi đó nghe thấy đương nhiên sợ hãi, thân thể nhịn không được mà run lên, nghĩ thầm rốt cuộc nên trở về hay qua đó nhìn một cái. Nó ngẩng đầu nhìn mặt trời chói rực ngoài kia, cố gắng bình ổn cảm xúc.
Tề Hạo minh híp mắt đỡ vách tường đi ra, cửa sau nơi đó thoáng mở, tiếng khóc truyền tới, Tề Hạo Minh tự an ủi chính mình, đẩy cửa đi vào.
Một thân ảnh nhỏ cuộn tròn ngồi dưới bàn cạnh góc tường, Tề Hạo Minh nghiêng người, nương theo ánh sáng chiếu vào, y mới nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé màu hồng kia.
Tìm được rồi?
Suy nghĩ đầu tiên trong đầu Tề Hạo Minh chính là nó đã thắng Tứ hoàng tử, nâng bước đi vào, thì ra đây là căn phòng phía sau linh đường, trách không được còn có thể nghe tiếng niệm Phật phía trước.
Cảm giác có người, cục bột kia nức nở ngẩng đầu nhìn nó, ánh mặt trời chiếu phía sau khiến nó đột nhiên trở nên rạng rỡ phát sáng, vô cùng lóa mắt.
"Muội một mình ở đây làm gì?" Tề Hạo Minh ngồi xổm xuống nhìn tiểu cô nương sợ hãi rụt vào góc bàn, nước mắt trong suốt còn đọng vào khóe, một thân y phục màu hồng nhạt, đầu tóc đã rối bù, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng thập phần ủy khuất nhìn nó.
Oánh Tú nhìn y vẫn luôn mỉm cười, qua nửa ngày mới vươn đầu ngón tay chỉ linh đường bên kia, mềm mại gọi một tiếng: "Nương." Nói rồi, hai hàng nước mắt lập tức rơi ra, "Không thấy nữa."
Trái tim Tề Minh Hạo bỗng nhiên run lên, giống như bị kinh động, có lẽ vì thương tâm, nó duỗi tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé dính đầy tro bụi kia.
Oánh Tú theo bản năng rụt tay về, khóc càng thương tâm: "Không thấy nương nữa, nương không cần Tú Nhi, Tú Nhi muốn nương."
"Muội đừng khóc, muội đừng khóc."
Tề Hạo Minh nhìn nàng khóc tới mặt đỏ bừng, vội vàng an ủi, nhưng Oánh Tú căn bản không quan tâm, tay vẫn ôm chặt con búp bê bằng gỗ Kiều Tình Nhiên khắc cho mình trước đó: "Nương không giữ lời hứa, nương dẫn theo đệ đệ bỏ đi, không cần Tú Nhi, nương không cần tú nhi nữa."
Nhìn tiểu hài khóc lóc co rúm như cục bột, Tề Hạo Minh bất giác xúc động, cách vách không ngừng truyền tới tiếng niệm Phật như để nói với họ, người nằm trong quan tài kia đã vĩnh viễn rời xa bọn họ, rời xa nhân thế, mẫu thân của nàng vĩnh viễn không thể quay về.
"Tuy rằng nương muội đi rồi nhưng ít nhất muội từng gặp bà ấy, mà ta còn không biết nương mình trông như thế nào." Tề Hạo Minh mệt mỏi ngồi xuống, dứt khoát học giống nàng ngồi trên mặt đất, nhìn nàng ôm búp bê gỗ trong lòng, lẩm bẩm.
Tiếng khóc chậm rãi dừng lại, Oánh Tú ngẩng đầu nhìn tiểu ca ca trước mặt, sợ hãi hỏi: "Sao huynh không biết nương mình trông như thế nào?"
"Bởi vì lúc sinh ta, nương liền qua đời, trước nay ta chưa từng gặp bà ấy." Tề Hạo Minh trả lời như tự thuật một câu chuyện, có lẽ vì chưa từng gặp nên không thương tâm khó chịu như vậy, lão vương phi yêu thương nó, tuy rằng đáy lòng vẫn mong muốn có tình thương của mẫu thân, cho dù lúc nhỏ nó thậm chí từng khóc nháo hỏi vì sao mình không có nương nhưng cũng không bi thương như tiểu muội muội này.
Oánh Tú mở to hai mắt nhìn, nửa ngày, duỗi tay hướng về má nó. Tề Hạo Minh theo bản năng lùi về sau, nhưng bàn tay chậm rãi kia vẫn chậm rãi đưa tới, cuối cùng dán lên mặt mình, thanh âm non nớt truyền đến bên tai: "Ca ca đừng buồn, nương của huynh khẳng định rất xinh đẹp."
Một trận chua xót ập tới, hốc mắt Tề Minh Hạo nóng lên, nước mắt cứ thế mà rơi xuống.
Oánh Tú nỗ lực sờ sờ mặt nó: "Ca ca tuấn tú như vậy, nương của huynh nhất định cũng rất xinh đẹp."
Có lẽ vì đồng bệnh tương liên, Tề Hạo Minh kéo nàng lại gần. Oánh Tú mới ba tuổi cả mặt hồng hồng còn đọng nước mắt nhìn nó, còn định tiếp tục an ủi người chưa từng gặp nương đáng thương hơn mình này.
Chưa cần làm gì Tề Hạo Minh đã muốn bảo hộ nàng như vậy, hai hài tử ôm chặt nhau, cùng nhau khóc, cùng nhau an ủi. Oánh Tú đã trốn ở nơi này nửa ngày, nằm trong lòng Tề Minh Hạo, Oánh Tú dần dần thiếp đi, y cúi đầu nhìn nàng, bỗng nhiên có ý định muốn giữ nàng bên cạnh, như thế nó có thể bảo nàng, thay mẫu thân nàng yêu nàng.
Đây là một phần ký ức lúc nhỏ liên quan tới thần tình, còn chưa kịp nảy sinh tình yêu, nhưng chính Tề Hạo Minh lại không muốn kể cho Túc Côn đoạn chuyện xưa cùng cục bột sau linh đường đó, y giữ đoạn tâm tư này, một mình độc hưởng.
Đây cũng là một lời hứa hẹn khi nhỏ, trong lòng Tề Hạo Minh thầm hứa sẽ chiếu cố nàng, không bao giờ để nàng thương tâm, thậm chí y từng thề, mười năm sau nhất định phải quay về tìm nàng, như vậy y có thể luôn ở cạnh nàng, làm nàng vui vẻ.
Trở về hầu phủ không quá một tháng, Tề Hạo Minh xảy ra chuyện, ngoài ý muốn rơi xuống nước hôn mê bất tỉnh, sốt cao không lui, từ tay Diêm La Vương trở về, nửa thân dưới không còn tri giác, từ đó làm bạn với xe lăn, mà Oánh Tú ở nhà đợi tiểu ca ca từng hứa sẽ đến thăm nàng kia nửa năm, khóc lóc một hồi, nàng tuổi còn nhỏ rất nhanh liền quên mất chuyện này.
Thời gian như thoi đưa, năm Tề Hạo Minh mười lăm tuổi, chân vừa chưa khôi phục, lão hầu gia qua đời, hầu phủ mất đi một người thật lòng với y, y... Bắt đầu sốt ruột.
Bản thân như vậy sao có thể bảo vệ được cục bột kia?
Chín năm qua đi, Tề Hạo Minh vẫn không quên, thời gian như vậy, đa phần y đều ở Đinh Phong Viện của mình, ngồi trên xe lăn, nếu không có một tháng ra ngoài ngoài ý muốn đi, hiện tại có lẽ y vẫn không biết cục bột đã trưởng thành như vậy.
Có lẽ ông trời nghe được chờ mong của y, Nhị tiểu thư con vợ cả của Tề phủ Tề Lộ Hoa cử hành thơ hội, y gặp được cục bột hiện tại đã là cô nương duyên dáng yêu kiều, hoàn toàn thoát khỏi dáng vẻ trẻ con khi đó. Nàng đứng dưới gốc đào, một thân nhung trang màu hồng nhạt, biểu tình điềm đạm.
Thời điểm gặp lại là lúc du hồ của một năm sau, vừa giống lại không giống một năm trước, Tề Hạo Minh có loại cảm xúc không nói nên lời, mãi tới khi nàng rơi xuống nước, khi được cứu lên run rẩy bất lực nằm trong lòng biểu tình của mình, cả tâm trí của Tề Hạo Minh lập tức bị đoạn hồi ức kia bao phủ, gương mặt của mười năm trước cùng nàng của hiện tại giao thoa với nhau.
Nếu tiểu ca ca tới tìm muội trễ mười năm, cục bột muội có trách ta không?