Mục lục
Trùng Sinh Chi Lại Vì Hầu Môn Phụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều lão gia tử, Kiều lão gia và Kiều Cẩn Hiền về, lúc này mặt trời đã xuống núi, Kiều phu nhân vẫn ở trong viện, từng bước từng bước thẩm vấn nha hoàn bà tử nơi này, không hề có ý bỏ qua.

Thời điểm thấy Kiều Cẩn Hiền tới, trên mặt Trương thị liền lộ một mạt kinh hỉ, ý thức còn có Kiều phu nhân bên cạnh, chỉ gọi một tiếng: "Tướng công."

Kiều Cẩn Hiền nhìn nha hoàn bà tử đầy viện, trong đó có người vì đứng lâu mà sắc mặt đã tái nhợt, nhíu mày nhìn Kiều phu nhân: "Mẫu thân làm gì vậy?"

"Con tạm thời đừng xen vào, cha và gia gia con có phải đã về không?" Kiều phu nhân nhận ly trà uống một ngụm, liếc nhìn Trương thị bên cạnh.

Kiều Cẩn Hiền gật đầu, rất tự nhiên đi về hướng Trương thị.

"Vậy con tới viện của lão phu nhân đi." Kiều phu nhân không định giữ Kiều Cẩn Hiền ở lại, thấy hắn do dự, sắc mặt liền trầm xuống, "Ngây ra đó làm gì, nãi nãi con buổi chiều chịu kinh hách, sao hả, cố phải muốn ta mời con đi con mới bằng lòng không?"

"Không phải mẫu thân, con đây lập tức qua đó, vậy Nghiên Nhi nàng có cùng nhi tử đi thăm nãi nãi không?" Kiều Cẩn Hiền thấy sắc mặt Trương thị hơi kém, không biết trong viện đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng đoán được thê tử phạm lỗi khiến mẫu thân tức giận, vì thế mở miệng cầu tình.

"Không cần, nó ở lại đây, con đi đi." Trên mặt Kiều phu nhân lộ vẻ mệt mỏi.

Kiều Cẩn Hiền nhìn Trương thị, xoay người rời đi. Thấy nhi tử đi rồi, Kiều phu nhân nhàn nhạt một câu: "Tiếp tục hỏi."

Oánh Tú và Kiều Thi Nhã ở cạnh Kiều lão phu nhân, khổ sở một trận, Kiều lão phu nhân mới chịu tựa vào giường đệm, Vương ma ma giúp bà ấn huyệt thái dương. Kiều lão phu nhân thở dài: "Người và hài tử đang yên đang lành thế mà đều không còn."

"Nãi nãi, đi cũng đã đi rồi, người vẫn phải bảo trọng thân thể, Đại ca vẫn rất tốt, hài tử sẽ có lại thôi." Thi Nhã mặc dù tức giận nhưng cũng không muốn lão phu nhân vì thương tâm mà ảnh hưởng tới sức khỏe.

Oánh Tú nhận lấy khăn lông của Bão Cầm, đưa cho Thi Nhã: "Bà ngoại, biểu tỷ nói rất đúng, người đừng để trong lòng kẻo ảnh hưởng thân mình."

"Dù thế nào cũng là hai mạng người, bà đỡ đều đã chuẩn bị, chút ít thời gian nữa hài tử sẽ chào đời, bất luận là nam hay nữ đây cũng là hài tử đầu tiên của Cẩn Hiền, trong nháy mắt lại đi như vậy." Kiều lão phu nhân vẫn chưa buông bỏ xuống được, Kiều gia mấy thế hệ không có tiền lệ nạp thiếp, đến Kiều Cẩn Hiền, nạp thiếp không nói, còn làm chó gà không yên.

Thi Nhã cũng biết lão nhân gia còn rối rắm chuyện đích tử, Đại ca tốt xấu gì cũng là đích trưởng tôn của Kiều gia, đừng nói là đích trưởng tử, hiện tại đích trưởng nữ cũng không có, sao có thể không thương tâm?

"Đại tẩu này sớm đã phạm vào thất xuất (1)." Thi Nhã lẩm bẩm một tiếng.

(1) Thất xuất: 7 điều cấm kỵ mà phụ nữ phong kiến nếu phạm phải sẽ bị đuổi khỏi nhà chồng, gồm không con, dâm dật, không thờ cha mẹ chồng, lắm điều, trộm cắp, ghen tuông, có ác tật.

Ngoài cửa truyền tới tiếng của Kiều lão gia. Vừa trở về, nghe nói mẫu thân không thoải mái, Kiều lão gia triều phục còn chưa thay đã chạy tới. Kiều lão phu nhân thấy Kiều lão gia, lại một trận thương tâm: "Tôn tử đáng thương của ta, sao lại mệnh khổ như vậy."

Kiều lão gia tử cũng tới, thấy Oánh Tú ở đây, gương mặt nghiêm túc liền lộ ý cười.

Kiều lão gia đỡ Kiều lão phu nhân nằm xuống, an ủi: "Mẫu thân, người yên tâm."

"Sao có thể yên tâm được?" Kiều lão phu nhân lau nước mắt.

"Cẩn Hiền đâu?" Kiều lão gia tử ngồi bên cạnh Kiều lão phu nhân, nắm tay bà, "Xảy ra chuyện lớn như vậy, nó có phải lại vội vàng trở về xem tức phụ của mình không?"

Mọi người đều biết Kiều Cẩn Hiền rất che chở Trương thị, Oánh Tú vội kéo Thi Nhã không cho nàng nói chuyện, nhẹ nhàng lắc đầu, có ông ngoại và cữu ở đây, mặc kệ có quyết định gì, đều có bọn họ làm chủ.

Kiều lão gia nghe phụ thân mình nói như vậy, sắc mặt cũng lộ vẻ phẫn nộ, vừa muốn phái người đi tìm, Kiều Cẩn Hiền đã tới. Thấy Kiều lão phu nhân nằm trên giường, hắn liền quỳ xuống: "Tôn tử bất hiếu, khiến nãi nãi lo lắng."

"Nãi nãi là đau lòng cho cháu, hài tử ngoan, đứng lên đi."

Kiều Cẩn Hiền nhìn sắc mặt nghiêm trọng của gia gia và phụ thân, trong lòng vô cùng nghi hoặc: "Cháu vừa chỗ mẫu thân tới đây, thấy nha hoàn bà tử đứng trong viện, mẫu thân lại không nói gì, chỉ bảo cháu tới thăm người trước. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Thấy hắn là người duy nhất ở nơi này không biết sự tình, trong lòng Kiều lão phu nhân lại khổ sở một trận.

Vương ma ma vội cầm khăn lau nước mắt cho bà ấy: "Lão phu nhân, cẩn thận thân mình, Đại thiếu gia từ nhỏ mệnh đã rất tốt, nhất định sẽ khá lên."

"Di nương trong phòng con, hôm nay tranh chấp với tức phụ con, té ngã mà mất, hài tử cũng không còn." Kiều lão gia nhìn nhi tử, nhắc nhở một câu, "Nếu việc này liên quan tới Nghiên Nhi, Kiều gia chúng ta không chấp nhận được chủ mẫu tương lai ghen tị như vậy, cho người Trương gia tới dẫn nó về đi."

Kiều Cẩn Hiền sửng sốt, ngây ra nửa ngày, quay đầu nhìn Thi Nhã và Oánh Tú. Thi Nhã chỉ hừ một tiếng không thèm để ý, Oánh Tú nhẹ giọng giải thích: "Sau cơm trưa muội và Thi Nhã qua thăm Đại biểu tẩu, kết quả thấy di nương trong viện hai người đã nằm dưới đất, hơi thở thoi thóp."

Sắc mặt Kiều Cẩn Hiền lập tức tái nhợt, chỉ nửa năm đã mất đi hai hài tử, đối với hắn mà nói, không gì có thể đả kích trái tim hơn. Trương thị khó hoài thai, hiện tại di nương kia chỉ còn hai tháng là sinh, hiện tại sao lại đột nhiên không còn?

Trong đầu thoáng hiện lên bộ dáng vui sướng của Trương thị khi nhìn thấy hắn và phản ứng của mẫu thân, trong lòng Kiều Cẩn Hiền dâng lên dự cảm không tốt. Với hiểu biết của hắn về Nghiên Nhi, nguyên nhân di nương té ngã chỉ sợ không đơn giản như vậy.

"Đang yên đang lành sao lại té ngã?" Kiều Cẩn Hiền thấy Oánh Tú lắc đầu, trong lòng càng sốt ruột.

Kiều lão gia tử thấy hắn không có tiền đồ như vậy, hừ lạnh một tiếng: "Vậy phải hỏi tức phụ của ngươi!"

"Gia gia, Nghiên Nhi sẽ không làm như vậy, hài tử của nàng không còn, trong lòng rất khó chịu, cũng hi vọng cái thai này của di nương an ổn chào đời, sao có thể hại di nương té ngã?" Kiều Cẩn Hiền lắc đầu, ngày càng hốt hoảng.

Oánh Tú thở dài, trong lòng Trương thị khó chịu là không sai, hi vọng có thể hoài hài tử của Kiều Cẩn Hiền cũng không sai, nhưng khi thấy kẻ khác chia sẻ trượng phu với mình, dù muốn làm hiền phụ, bản thân cũng không thoải mái.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nương của ngươi sẽ tra rõ." Kiều lão gia tử sai người dọn cơm chiều, "Mọi người qua thiên thính dùng bữa đi, sắc trời cũng không còn sớm. Thi Nhã, Tú Nhi, hai cháu ở đây một đêm, hiện tại trở về cũng không an toàn. Thiệu Trị, phái người tới Tề gia và Thượng Quan gia báo một chuyến, tránh để bọn họ lo lắng."

Trong sảnh, Kiều Cẩn Hiền thất thần mà ăn. Sắc trời tối sầm, Kiều phu nhân mới dẫn người tới nơi này, rốt cuộc là tự té ngã hay bị Trương thị đẩy, đều phải hỏi hai nha hoàn bị nhốt kia. Ngậm miệng không khai cũng không sao, Kiều phu nhân cũng có rất nhiều cách, Kiều lão phu nhân nghe bà kể liền nói: "Nếu Hoàn Nhi kia tới Trương phủ báo tin, vậy kêu bọn họ tới đây, Kiều gia chúng ta không phải không nói lý. Suốt đêm tra hỏi chúng ta, đây là Kiều gia, không chấp nhận các nàng ở dưới mí mắt của ta giở trò lừa gạt!"

Thời tuổi trẻ, phong cách làm việc của Kiều lão phu nhân sắc bén hơn Kiều phu nhân rất nhiều, rất nhiều cách quản gia của Kiều phu nhân đều do Kiều lão phu nhân dạy, được lão phu nhân cho phép, Kiều phu nhân tùy ý ăn một ít, sau đó lại dẫn mấy bà tử tới phòng chất củi.

Người trong viện cơ hồ đều bị Kiều phu nhân nhốt lại, Trương thị căn bản không thể tới phòng củi dặn dò họ, giờ Tuất vừa tới, Kiều lão gia kêu Kiều Cẩn Hiền về trước, hai người Oánh Tú và Thi Nhã về nơi lúc trước Thi Nhã ở.

Kiều Cẩn Hiền về phòng, bên trong giống như chưa từng phát sinh chuyện gì, giường đệm toàn bộ đều được thay mới, chỉ là trong viện đã thiếu đi một người.

Trương thị thấy hắn trở về, vội tiếp đón: "Cẩn Hiền, chúng ta không ở Kiều gia nữa, chúng ta về Nam Tầm được không?"

Kiều Cẩn Hiền nhìn sắc mặt Trương thị tái nhợt, duỗi tay vuốt ve gương mặt nàng ta, ôn nhu hỏi: "Nghiên Nhi, nàng đã làm gì Băng Lan?"

Trái tim Trương thị lập tức lạnh đi vài phần, thu lại hoảng loạn trong mắt, miễn cưỡng nở nụ cười: "Tướng công, thiếp có thể làm gì Băng Lan, thiếp vì hài tử trong bụng muội ấy, cho dù lòng có ủy khuất, thiếp cũng đều nhịn, chỉ tiếc bụng của thiếp không biết cố gắng, không thể sinh cho tướng công một hài tử." Nói tới đây, Trương thị bật khóc.

Kiều Cẩn Hiền xoa nước mắt trên mặt nàng ta, ánh mắt khó có thể che giấu thất vọng: "Thời điểm ở Nam Tầm, nàng nói muốn một năm sau mới có hài tử, ta theo ý nàng, sau hai năm không có tin hỉ, ta cũng không trách nàng, từ Nam Tầm trở về, cha và nương đều chưa từng khó xử nàng, nàng lại nói nương ám chỉ muốn nàng nạp thiếp, ta liền theo ý nàng, Kiều gia tới ta mới có chuyện nạp thiếp, gia gia và nãi nãi tức giận, ta cũng che chở nàng, đầu năm nàng và Băng Lan đều hoài thai, nàng lại không vui, hài tử vất vả lắm mới cầu được cũng mất, nàng nói xem, nàng rốt cuộc muốn cái gì?"

Trương thị nghẹn ngào nhìn hắn: "Thiếp chỉ muốn giữ chàng bên cạnh thiếp thôi, Cẩn Hiền, thiếp không làm gì Băng Lan cả, chàng phải tin thiếp."

"Nàng đẩy ta tới phòng các nàng ấy, ta không trách nàng, mấy lần qua phòng của Băng Lan, đều cảm thấy vô cùng oi bức, hỏi nha hoàn mới biết là nàng phân phó, lý do chỉ vì có thai không chịu được lạnh. Nếu nàng đã không muốn các nàng ấy có hài tử của ta, vì sao lại ép ta nạp thiếp?" Kiều Cẩn Hiền nhìn nàng khóc lóc như hoa lê dính mưa, bỗng nhiên mất hết kiên nhẫn, nàng ấy vĩnh viễn là thế này, thời điểm trong lòng có chút không vừa ý, sẽ luôn thể hiện mình ủy khuất như thế, muốn cột hắn vào người, sau đó lần nữa đẩy ra.

"Nghiên Nhi, ta cũng là người, cũng có trái tim, cũng biết mệt, Băng Lan đang hoài thai, vốn không thể dĩ hạ phạm thượng với nàng." Kiều Cẩn Trạch nhớ lại lời Kiều lão gia tử nói, trong lòng vô cớ mà đớn đau, trong tội bất hiếu, vô hậu là nặng nhất, cưới một người không phải hiền phụ, đây là gia môn bất hạnh.

"Tướng công, chàng không tin thiếp, thiếp biết, lúc ở Nam Tầm chàng sẽ không đối xử với thiếp như vậy, về Kiều gia rồi cái gì cũng thay đổi, chàng cũng thay đổi." Trương thị khóc lóc gạt tay hắn ra, xoay người chạy ra ngoài.

Kiều phu nhân rất nhanh đã tra ra ngọn nguồn sự tình, di nương và Trương thị tranh chấp cái gì, Trương thị như thế nào lại "không cẩn thận" đẩy di nương đụng vào góc bàn ngã xuống đất, sự tình phát sinh Trương thị không phái người mời đại phu tìm Kiều phu nhân trước, ngược lại phái Hoàn Nhi tới Trương gia. Nhìn hai nha hoàn co quắp kia, Kiều phu nhân cười lạnh, mời Trương gia tới thì thế nào, bà thật muốn xem Trương phu nhân sẽ than nữ nhi của mình số khổ ra sao.

"Trông chừng bọn họ, không có lệnh của ta ai cũng không được mở cửa." Ra khỏi phòng chất củi, dù trời đã tới, Kiều phu nhân vẫn tới viện của Kiều lão phu nhân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK