Sau đó có một chuyện còn đáng phải nhắc đến hơn chính là có một fanboy trên mạng, không rõ làm sao đột nhiên chụp một bức ảnh của chính cậu ta, ăn mặc tây trang vô cùng lịch sự, hơn nữa mang kính trắng rất tri thức, tay trái ôm một bó hoa, tay phải cầm một hộp nhẫn đã được mở sẵn, trong tư thế quỳ một chân, phía dưới còn có một bảng chữ viết lớn với tiêu đề: Triệu Tử Thiêm gả cho anh!
Triệu Tử Thiêm đã biết sự việc này từ sáng ngày hôm nay rồi, nhưng mà cậu cũng không mấy để tâm cho lắm. Có điều người trong cuộc không để ý, nhưng người ngoài cuộc lại phản ứng giống như cháy nhà vậy. Lương Đông vừa mới đáp chuyến bay xuống Bắc Kinh liền ngay lập tức đi đến nhà của Triệu Tử Thiêm.
Lương Đông ở bên ngoài sốt ruột nhấn chuông cửa, đợi khoảng vài giây không thấy ai ra mở cửa liền gõ cửa rầm rầm. Triệu Tử Thiêm vừa đi quay chương trình trở về, mới cởi được bộ quần áo ra định đi tắm thì phía bên ngoài liền có tiếng gõ cửa, cậu không biết hiện tại còn có ai đến nữa thế cho nền liền với tay lấy áo choàng tắm khoác vào rồi đi ra ngoài.
Cánh cửa vừa mở ra, Triệu Tử Thiêm cũng phải bất ngờ, Lương Đông kéo theo một va li đứng trước cửa nhà cậu, gương mặt nhăn nhó khó chịu, vừa nhìn thấy cậu liền không nói hai lời trực tiếp kéo lấy tay cậu nói lớn:
“Bảo bối gả cho anh!”
Triệu Tử Thiêm giật mình hốt hoảng, giọng của Lương Đông giống như là sợ người trong khu nhà không nghe thấy được tiếng hắn nói vậy, cậu trước tiên là đưa tay bịt miệng hắn lại sau đó liền ngó đầu ra bên ngoài xem có ai ở đó hay không. Phát hiện không có ai mới thở nhẹ một hơi rồi kéo Lương Đông vào trong nhà quát:
“Anh lại phát điên cái gì thế?”
Lương Đông vừa vào trong nhà liền nhấc bổng Triệu Tử Thiêm trên tay, hai tay đặt dưới mông cậu đỡ lấy khiến cho Triệu Tử Thiêm theo phản xạ phải ôm lấy cổ hắn để không bị ngã:
“Ngày mai anh đi mua nhẫn cho em đeo, mua cho em hẳn hai ngôi sao, một cái đặt là Đại Thiêm rất thích Lương Đông, một cái đặt là Đại Thiêm chỉ thích Lương Đông”
Triệu Tử Thiêm nhíu mày dãy dụa muốn thoát ra khỏi vòng tay của ai kia:
“Sao ngày hôm nay đã trở về rồi? Không phải nói ngày mai mới về hay sao?”
Lương Đông đi đến chỗ ghế sô pha, đặt Triệu Tử Thiêm ngồi trên đùi hắn, gương mặt lại không tự chủ tiến sát về phía ngực cậu cọ cọ:
“Hôm nay xong việc cái trở về luôn”
Triệu Tử Thiêm bị nhột liền đẩy đầu Lương Đông sang một bên:
“Chưa có tắm đâu”
Lương Đông ngẩng đầu, hai mắt đột nhiên lóe sáng khác thường:
“Anh cũng chưa tắm, lát nữa chúng ta cùng nhau tắm”
Triệu Tử Thiêm liếc Lương Đông một cái nhưng không từ chối mà chuyển sang việc khác:
“Đã ăn cơm hay chưa?”
Lương Đông hỏi lại:
“Em ăn hay chưa?”
Triệu Tử Thiêm lắc đầu, Lương Đông thản nhiên nói:
“Vậy lát nữa chúng ta cùng ăn!”
Lương Đông giống như nhớ ra việc gì đó, đôi tay ở bên eo Triệu Tử Thiêm lại ra tăng thêm sức lực ôm chặt lấy cậu:
“Em sao lại xấu xa như thế hả? Anh chỉ đi có hai ngày thôi, em ở nhà rốt cuộc làm cái gì rồi?”
Triệu Tử Thiêm không hiểu lời Lương Đông nói, thế cho nên lúc này liền ngơ ngác hở một tiếng. Phải nói cái bộ dạng ngu ngơ kia của Triệu Tử Thiêm làm cho Lương Đông trong người khó chịu, sóc nhỏ nhà hắn từ khi nào thì đạt đến trình độ này, cho dù có biểu hiện như thế nào cũng rất câu dẫn, chẳng trách có người trên mạng công khai cầu hôn với vị này nhà hắn:
“Làm cái gì để người ta công khai cầu hôn? Đã làm cái gì rồi hả?”
Triệu Tử Thiêm đến bây giờ mới hiểu chuyện Lương Đông muốn nhắc tới, thấy dáng vẻ hấp tấp vội vàng kia của Lương Đông, lại nghĩ đến biểu hiện vừa rồi của Lương Đông ở ngoài cửa, Triệu Tử Thiêm nhịn không được lớn tiếng cười ha ha. Lương Đông nhìn Triệu Tử Thiêm cười đến hai mắt híp lại, bên khóe mắt còn có nếp nhăn, hẳn là ai kia vui lắm. Lương Đông bực bội nhéo vào eo Triệu Tử Thiêm một cái:
“Không cho phép cười”
Bởi vì Lương Đông chỉ dùng lực rất nhỏ, chính vì thế mà Triệu Tử Thiêm liền bị nhột, cả người khẽ cong lên tránh móng vuốt của lừa lớn. Con sóc nhỏ kia dường như không phát giác ra được ánh mắt nóng bỏng của người bên cạnh, thế cho nên cứ vô từ cười khanh khách ở trên người Lương Đông. Người nào đó cả người rất nhanh khô nóng ngứa ngáy, hắn nửa tháng rồi chưa được tiếp xúc thân mật với Triệu Tử Thiêm như thế này, bàn tay mang theo sự gấp gáp tiến vào trong áo choàng tắm sờ soạng khắp ngực cậu. Đôi môi tiến sát vào bên tai Triệu Tử Thiêm thổi gió:
“Hôm nay anh ở lại đây, không về!”
Triệu Tử Thiêm ngày mai phải rời Bắc Kinh đi tham dự một lễ hội chia sẻ chiến lược âm nhạc bốn ngày sau mới quay trở về. Hôm nay nếu không để cho Lương Đông ở lại, không chỉ ai kia nghẹn mà đến chính bản thân cậu cũng nghẹn chết mất. Triệu Tử Thiêm không có ý định phản kháng ngược lại còn kéo đầu Lương Đông về phía ngực mình, đầu ngón tay thon dài nắm lấy mái tóc ngắn của Lương Đông. Cậu có thể cảm nhận được sự trơn trượt mềm mại của mái tóc kia, Lương Đông thấy Triệu Tử Thiêm chủ động như thế trong lòng vui sướng không thôi, hắn nhanh chóng cởi áo choàng tắm của Triệu Tử Thiêm vứt sang một bên. Triệu Tử Thiêm giọng nói khàn khàn thay đổi:
“Đi tắm trước đã!”
Lương Đông mỉm cười trực tiếp ôm Triệu Tử Thiêm vào trong phòng tắm, một đêm mê loạn đến hiện tại mới chính thức khai màn…
___
Trong những ngày Triệu Tử Thiêm không ở Bắc Kinh, Lương Đông bận rộn với công việc của chính mình. Buổi fan meeting lần thứ hai của Hạ Này cũng sắp đến ngày diễn ra, lần này Lương Đông lại một tay chọn địa điểm, như lần trước đã thông báo với mọi người đợt này sẽ tới Thành Đô. Lương Đông vì chuyện fanboy cầu hôn sóc nhỏ nhà mình âm thâm lên sẵn mọi kế hoạch. Địa điểm tổ chức cụ thể chính là Thế Ngoại Đào Viên trung tâm tổ chức tiệc cưới lớn nhất ở khu vực Tây Nam.
Trước hôm fan meeting diễn ra chín ngày, Lương Đông sớm không bán vé muộn không bán vé vẫn là phải bán vé vào lúc 13 giờ 14 phút. Hôm đó là ngày 17 tháng 12, Triệu Tử Thiêm đang ngồi ở nhà sắp xếp lại quần áo một lượt, Lương Đông đột nhiên gọi điện đến thông báo với cậu nói là đã mở bán vé trực tuyến rồi. Triệu Tử Thiêm ừ một tiếng rồi cúp máy, Lương Đông ở bên này vội vàng nói:
“Anh muốn cùng em trọn đời trọn kiếp!” Ý của Lương Đông là muốn đề cập đến những con số, khi ghép thành sẽ ra một câu như vây.
Triệu Tử Thiêm không phải là người lãng mạn, nhưng Lương Đông lại là một người rất lãng mạn. Một người không hiểu phong tình như Triệu Tử Thiêm thành đôi với một người lúc nào cũng thích làm mấy trò thâm ý như Lương Đông, sẽ dẫn đến tình trạng thâm ý đôi khi bị gạt qua một bên giống như hiện tại, Lương Đông còn chưa kịp nói ra lời kia Triệu Tử Thiêm đã sớm cúp máy rồi.
Lương Đông thở dài trong lòng: Sóc nhỏ nhà hắn lãng mạn một chút thì chết sao?
___
Khi Lương Đông và Triệu Tử Thiêm đến Thành Đô, Thành Đô liền có tuyết. Giống như Thiên Tân lần trước cũng vậy, rất lâu rồi phải tính đến con số hàng chục năm nay, Thành Đô không có tuyết rơi vào thời điểm này. Ngày hôm ấy Thành Đô không chỉ có tuyết mà còn là bão tuyết, Triệu Tử Thiêm rất lo lắng mọi người vì thế sẽ không đến được cho nên cứ đi đi lại lại ở bên ngoài, một chốc lại ngó ra nhìn, một lát lại chạy vào bên trong thở dài. Lương Đông thấy thế liền buồn cười hỏi:
“Em sao thế?”
Triệu Tử Thiêm nhíu mày lắc đầu. Lương Đông làm sao mà không hiểu ai kia đang nghĩ cái gì, hắn đứng dậy đi đến chỗ Triệu Tử Thiêm khoác vai cậu nói:
“Hôn lễ… cô dâu căng thẳng cũng là điều đương nhiên!”
Triệu Tử Thiêm dùng cùi trỏ huých vào ngực Lương Đông rồi liếc mắt nhìn hắn lẩm bẩm:
“Anh không thể nghiêm túc một chút sao?”
Lương Đông đưa tay xoa xoa ngực mình cười cười nói:
“Là đang muốn giảm bớt áp lực cho em mà, thật ra chú rể như anh đây cũng không kém áp lực đâu”
Triệu Tử Thiêm không thèm nói chuyện với Lương Đông nữa, bĩu môi bước ra bên ngoài lén nhìn mọi người. Có điều gương mặt vừa rồi nhăn nhó, hiện tại liền giãn ra rất nhiều sau đó nụ cười không hiểu sao lại nhếch lên cao. Không biết là vì thời tiết bên ngoài xấu như vậy nhưng người hâm mộ vẫn đến rất đông, hay là vì một câu nói kia của Lương Đông… Hôn lễ cô dâu đương nhiên căng thẳng!.
Trước giờ lên sân khấu, MC có đi vào trong khán đài phỏng vấn Lương Đông và Triệu Tử Thiêm một chút. MC hỏi:
“Mấy con số mà các cậu đưa ra, như là 19 vạn, 27 vạn, 69 vạn, cái này là có ý nghĩa gì?”
Triệu Tử Thiêm đứng bên cạnh vẫn còn chưa hiểu lắm, nhưng Lương Đông rất nhanh đã trả lời:
“Trước tiên là số 19, lấy 9 là số cuối, ý nghĩa chính là trường trường cửu cửu. Còn 27 chính là…” Lương Đông nói đến đây liền quay sang nhìn Triệu Tử Thiêm ý muốn cậu nói tiếp.
Triệu Tử Thiêm do dự đọc ra ngày sinh nhật của cậu:
“Có phải là 827 hay không?”
Lương Đông mỉm cười hai mắt híp lại thành đường thẳng, chỉ tay sang phía Triệu Tử Thiêm nói:
“Là sinh nhật vợ!”
Triệu Tử Thiêm nghe vậy vừa xấu hổ vừa tức giận, phải biết hiện tại đang ghi hình trực tiếp người hâm mộ ngồi ở bên ngoài đều có thể thông qua màn hình lớn trên sân khấu kia mà xem được hết. Triệu Tử Thiêm liếc Lương Đông một cái, rồi vung tay đánh vào người hắn liên tục.
Lương Đông bị đánh mấy cái mới sửa lời đính chính lại:
“Được rồi, được rồi, tôi nói lại, là sinh nhật của Triệu Tử Thiêm!... À 69, 69 chắc các bạn hiểu, cái này tôi không giải thích nhiều nữa…”
Triệu Tử Thiêm trong lòng bực bội, lừa lớn nhà cậu nhất định là sợ thiên hạ chưa đủ loạn thế cho nên mới nói chuyện như vậy.
Triệu Tử Thiêm sau câu nói đó liền nhanh chóng giải thích lại:
“Chỉ là một cơ số mà thôi!”
___
Fan meeting lần này của Lương Đông và Triệu Tử Thiêm được một chương trình lớn tài trợ, thế cho nên lần này thật sự còn thành công hơn lần trước. Thành Đô lần nay Lương Đông được như ước nguyện, cuối cùng cũng có một lần Triệu Tử Thiêm làm trò lãng mạn đối với hắn, cho dù đó chỉ là do chương trình yêu cầu. Có điều dù nói gì thì nói coi như cũng được thỏa mãn phần nào rồi.
Chuyện là Lương Đông và Triệu Tử Thiêm cùng nhau chơi trò kịch chiếu bóng, hai người đứng sau một tấm màn chắn làm theo yêu cầu của chương trình đề ra. Có một đoạn Triệu Tử Thiêm phải bế Lương Đông xoay tròn rồi hôn, bởi vì đứng sau một tấm màn chắn cho nên có hôn hay không thì khán giả bên dưới cũng không biết được. Nhưng mà Triệu Tử Thiêm quả thật lại hôn xuống, tuy rằng đó chỉ là một nụ hôn lướt qua kéo dài chưa đến ba giây, có thể Triệu Tử Thiêm là cố ý hôn xuống, cũng có thể Triệu Tử Thiêm chỉ là vô tình chạm phải môi Lương Đông mà thôi. Nhưng mà dù thế nào đi chăng nữa, Lương Đông vẫn tình nguyện tin rằng là Triệu Tử Thiêm cố tình hôn xuống, cứ coi như đó là lần lãng mạn đầu tiên mà sóc nhỏ nhà hắn đã làm.
Lương Đông và Triệu Tử Thiêm tiếp theo có chơi một trò chơi goi là “đương nhiên rồi”. Có rất nhiều chủ đề mà hai người cần đặt câu hỏi cho đối phương, trong đó có một chủ đề là trong phòng tắm.
Lương Đông muốn là người hỏi Triệu Tử Thiêm trước, thế cho nên hắn liền nói:
“Trong phòng tắm, xà phòng của anh rơi rồi, em có nhặt giúp anh không?”
Triệu Tử Thiêm buồn cười, thật ra nếu hai người tắm chung thì Lương Đông luôn là người tắm cho cậu, xà phòng có rơi xuống đất người nhặt cũng sẽ là Lương Đông, nhưng mà Triệu Tử Thiêm vẫn nói:
“Đương nhiên rồi…” Sau đó Triệu Tử Thiêm đột nhiên rất nghiêm túc nhìn Lương Đông hỏi ra một câu thế này: “Có phải từ trước đến nay anh chỉ tắm với một mình em hay không?”
Lương Đông làm sao mà không biết con sóc nhỏ kia là đang muốn kiểm tra hắn, chính vì thế mà Lương Đông cố tình không trả lời ngay, hắn giả bộ nghĩ nghĩ một chút để cho ai đó ngồi đối diện phải sốt ruột:
“Đương nhiên rồi!”
Sau đó có một chủ đề là cầu hôn, Lương Đông vừa nghe vậy liền mỉm cười. Triệu Tử Thiêm lần này giành là người hỏi trước, nhạc nền bắt đầu chuyển sang thành nhạc tiến vào lễ đường. Triệu Tử Thiêm hỏi Lương Đông:
“Lương Đông tiên sinh tôn kính, anh có đồng ý một đời một kiếp, không rời xa, không ghét bỏ, kiên định gả cho Triệu Tử Thiêm tiên sinh hay không?” Triệu Tử Thiêm hỏi xong câu này cũng cảm thấy mình dường như có chút gấp gáp rồi, nhưng trong lòng vẫn tránh không được chờ mong.
Lương Đông đứng dậy, nói rất rõ ràng:
“Sẽ không!”
Triệu Tử Thiêm giờ phút này liền chuyển sang hụt hẫng, nụ cười ở trên môi cũng hơi cứng lại một chút, nhưng rất nhanh sau đó Lương Đông liền nhìn Triệu Tử Thiêm nói tiếp:
“Bởi vì lấy và gả là hai việc hoàn toàn không giống nhau”
Triệu Tử Thiêm lảng sang chuyện khác:
“Anh ấy thua rồi!”
Lương Đông không quan tâm mình thắng hay là thua, hắn hiện tại chỉ muốn giải thích rõ ràng một chút, là muốn giải thích cho mọi người cùng nghe, cho những người có ý với sóc nhỏ nhà hắn, cho cả sóc nhỏ không hiểu phong tình nhà hắn hiểu nữa:
“Tôi không nói đương nhiên rồi…” Nói rồi liền quay sang nhìn Triệu Tử Thiêm: “Bởi vì đối với anh lấy và gả là hai việc hoàn toàn khác nhau. Nhưng mà đã đề cập đến chuyện này rồi, anh cũng muốn hỏi em một câu… ừm…” Lương Đông đổi giọng, nói với người điều chỉnh nhạc sân khấu: “Cho tôi một khúc nhạc thật nồng nàn”
Nhạc rất nhanh chuyển sang điệu du dương, Lương Đông theo đó ở trước sự chứng kiến đông đảo của mọi người hỏi Triệu Tử Thiêm:
“Nếu mười năm sau, anh vẫn chưa lấy vợ, em vẫn chưa gả đi, em có nguyện ý sống cùng với anh không?” Lương Đông sau đó còn nghịch ngợm thêm vào một câu nói với khán giả bên dưới: “Đương nhiên tôi đẹp trai như thế này, nếu mà chưa lấy vợ cũng không thực cho lắm…”
Lương Đông muốn nói, với điều kiện của hắn như vậy không lo không lấy được vợ, nhưng mà hắn tình nguyện đợi vị không hiểu phong tình kia nhà hắn.
Triệu Tử Thiêm có vẻ như hơi xúc động, cậu cứ ngồi ở đó im lặng không nói nhìn chằm chằm Lương Đông. Sau đó một lúc sau mới trả lời rằng:
“Em có thể lấy anh!”
Lại là một chữ lấy nữa, Lương Đông buồn cười nói:
“Có lẽ vấn đề này phải tranh cãi với nhau cả đời!”
Chủ đề tiếp theo rất nhanh liền chuyển tới, lần này là gặp nhau trên phố.
Triệu Tử Thiêm trở về với vẻ tinh nghịch vốn có, giống như một người phát ghen hỏi:
“Nói đi, có phải là anh lại đi tán gái rồi hay không?”
Lương Đông sau khi nghe câu này liền câm nín, nếu muốn thắng trò chơi này chỉ cần nói ra ba chữ đương nhiên rồi, nhưng cho dù đây chỉ là trò chơi hắn cũng sẽ không trả lời như vậy. Lương Đông đứng dậy nói:
“Tôi thua rồi!”
Thành Đô ngày hôm đó thật sự rất đông vui, Lương Đông và Triệu Tử Thiêm cùng với người hâm mộ ngồi xem lại Hạ Này trên màn hình lớn. Người bên dưới trăm miệng như một đều nói ra ba chữ thế này:
“Ngủ Đại Thiêm, ngủ Đại Thiêm, ngủ Đại Thiêm…”
Ngươi hâm mộ là có ý muốn nói ngủ cùng với Triệu Tử Thiêm, Lương Đông ngồi bên trên có muốn bỏ ngoài tai câu nay cũng không được. Lần trước hắn trong một cuộc phỏng vấn cùng Triệu Tử Thiêm có đọc được một câu thơ của fan: “Xuân phong mười dặm chẳng bằng anh, nhưng chỉ mong ngủ một giấc cùng Triệu Tử Thiêm” Lúc ấy Lương Đông đổ giấm đến mức đã định kéo tay dắt Triệu Tử Thiêm về nhà, hiện tại lại nghe thấy mấy lời kia nữa Lương Đông nhịn không được đứng dậy, giả bộ kéo ghế đang ngồi muốn đáp xuống phía dưới. Triệu Tử Thiêm thấy thế liền vắt chéo chân, dùng một ngón tay chỉ Lương Đông ý bảo hắn nghiêm túc một chút. Lương Đông cuối cùng vẫn là nhẫn nhịn, sợ sóc nhỏ nhà mình nổi giận nữa thì không tốt.
Thành Đô ngày hôm nay coi như một lời hẹn ước, Lương Đông khi đó 21, Triệu Tử Thiêm 22, mười năm sau của bọn họ quả thật không thể nói trước...
Thành Đô hôm ấy không có nhẫn cầu hôn, chỉ là ngồi đối diện nhau định ra một lời ước hẹn.
Thành Đô hôm ấy Triệu Tử Thiêm không nói đồng ý sẽ sống chung với Lương Đông, chỉ nói mười năm sau có thể lấy hắn.
Thành Đô hôm ấy Triệu Tử Thiêm hỏi Lương Đông có đồng ý gả cho cậu hay không, Lương Đông nói không gả, chỉ nói đối với hắn gả và lấy là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Thành Đô hôm ấy Lương Đông chỉ nói một câu thôi, 827 là sinh nhật vợ!
Thành Đô của mười năm sau vẫn ở tại Thế Ngoài Đào Viên trung tâm tổ chức tiệc cưới lớn nhất khu vực Tây Nam này, quả thực không có nhạc du dương như lần đó nữa, cũng không có đông đảo người hâm mộ chứng kiến, càng không có một chiếc bàn tròn cùng hai chiếc ghế nhỏ bọn họ năm ấy ngồi. Lương Đông và Triệu Tử Thiêm không bước vào bên trong khán phòng, mà chỉ đứng ở bên ngoài cửa Thế Ngoại Đào Viên lẳng lặng nhìn nhau… bởi vì trên ngón áp út của Triệu Tử Thiêm đã có một vòng tròn bạc đeo vào đó rồi… dĩ nhiên đây là để nói sau.
___
Lương Đông và Triệu Tử Thiêm trở về Bắc Kinh thì một tuần sau là lễ giáng sinh. Giáng sinh này Lương Đông không trải qua cùng với Triệu Tử Thiêm mà phải bay tới Thượng Hải chuẩn bị cho kế hoạch ra mắt một EP âm nhạc mới của riêng hắn.
Triệu Tử Thiêm ngày hôm ấy ngồi ở nhà chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết bên ngoài rơi không dày nhưng vẫn cảm thấy được cái lạnh thấu xương. Triệu Tử Thiêm không mấy quan tâm đến ngày lễ này nên nhà cửa cũng chẳng buồn trang trí cái gì cả, liếc mắt nhìn thấy phố xá bên dưới ngập tràn ánh đèn, người người qua lại đông hơn ngày thường. Triệu Tử Thiêm xoay xoay điện thoại di động trong lòng bàn tay, cuối cùng quyết định nhấn số của Lương Đông gọi cho hắn.
Đầu dây bên kia một lúc sau mới tiếp nhận cuộc gọi, Triệu Tử Thiêm nghe được phía bên đó rất ồn ào liền hơi nhíu mày hỏi Lương Đông:
“Đang làm cái gì vậy?”
Lương Đông cầm điện thoại đi ra ngoài:
“Anh đang cùng một vài người bàn bạc kế hoạch âm nhạc”
Triệu Tử Thiêm biết Lương Đông đang có kế hoạch ra đơn khúc, cậu cũng đang chuẩn bị quay một bộ phim hành trình. Nhưng mà bây giờ đã là mười giờ rồi, phía bên kia lại có tiếng đồ sứ va vào nhau, Triệu Tử Thiêm nghi ngờ hỏi:
“Có phải anh uống rượu hay không?”
Lương Đông không có ý định giấu giếm:
“Anh có uống một chút!”
Triệu Tử Thiêm lạnh giọng nói: “Không cho uống!” rồi cúp máy luôn. Lương Đông tửu lượng rất tốt, điều này Triệu Tử Thiêm biết, nhưng mà hiện tại không có cậu bên cạnh hắn nếu như lát nữa uống say rồi rất nguy hiểm, ở trên đường có khi nào sẽ gặp điều gì đó không hay hay không.
Lương Đông đưa điện thoại về phía trước, nhanh chóng nhấn số của Triệu Tử Thiêm gọi lại. Bên kia không trả lời, Lương Đông liền lắc đầu cười khổ, đành nhắn tin lại cho Triệu Tử Thiêm.
[Lương Đông ZG]: Bây giờ anh lập tức trở về khách sạn.
Triệu Tử Thiêm nhìn thấy tin nhắn liền mỉm cười, trong lòng bỗng chốc cảm thấy an tâm. Lương Đông quả thật nói là làm, vừa vào bên trong liền từ biệt mọi người ra về.
Mười một giờ lăm mươi chín phút, máy điện thoại của Lương Đông truyền đến một cuộc gọi video call từ Triệu Tử Thiêm. Lương Đông khẽ cười, nhanh chóng để điện thoại lên trên thành giường rồi ngồi ngay ngắn ở phía trước sau đó mới nhấn nút tiếp nhận cuộc gọi của ai kia.
Triệu Tử Thiêm vừa mới tắm xong, đang ngồi dùng khăn bông lau tóc. Lương Đông vừa nhìn thấy liền nhíu mày:
“Tại sao bây giờ mới tắm?”
Triệu Tử Thiêm cười cười:
“Giáng sinh mà, em phải tắm trước khi giáng sinh đến!”
Lương Đông lạnh mặt:
“Lấy máy sấy tóc đi”
Triệu Tử Thiêm bướng bỉnh lắc đầu:
“Không muốn, máy sấy không tốt cho tóc”
Lương Đông nghiêm giọng:
“Có phải muốn anh về sấy tóc cho em không hả?”
Triệu Tử Thiêm xoay người sang nhìn vào màn hình máy điện thoại ừ nhẹ một tiếng. Giây tiếp theo hai người liền im lặng, không biết qua bao lâu Lương Đông mới nhẹ giọng nói:
“Bảo bối, giáng sinh năm sau nhất định sẽ cùng em trải qua!”
Triệu Tử Thiêm rất nhanh mỉm cười, hoàn hảo che giấu nỗi buồn của mình hỏi lại:
“Chỉ mỗi giáng sinh thôi sao?”
Lương Đông cười ha ha:
“Không hứa cùng em một đời trải quá... nhưng từ thứ hai đến chủ nhật, ngày nào cũng sẽ cùng em trải qua!”
Một khoảng thời gian sau này, bốn năm dài đằng đẵng Lương Đông và Triệu Tử Thiêm từ thứ hai cho đến chủ nhật đều không cùng đối phương trải qua, dĩ nhiên đây là để nói sau…