“Được rồi, anh đưa Thập Niệm về nhà đi”
Lương Đông thản nhiên bước xuống xe, vòng xuống phía sau bế Lương Thập Niệm trên tay hướng Triệu Tử Thiêm nói:
“Anh đã đáp ứng Thập Niệm để nó ngủ ở nhà của em”
Triệu Tử Thiêm trong lòng cười thầm:
“Vậy để tôi bế Thập Niệm lên nhà, anh cứ trở về trước đi”
Lương Đông nhìn Triệu Tử Thiêm một cái:
“Em lúc trước không phải đã nói để cho anh ngủ lại nhà của em hay sao?”
Triệu Tử Thiêm giả bộ khó xử:
“Thật ra nhà tôi chỉ có một cái giường thôi”
Lương Đông bế Lương Thập Niệm đi qua người Triệu Tử Thiêm nói:
“Anh cũng không ngại”
Triệu Tử Thiêm ở phía sau lưng Lương Đông khẽ nở một nụ cười mãn nguyện, nhưng rất nhanh sau đó cậu liền thay nụ cười đó bằng một bộ mặt nghiêm túc, nhanh chóng bước lên trước mặt Lương Đông chặn hắn lại:
“Như vậy cũng không hay lắm đâu, anh ít nhất cũng nên gọi về báo cho cô Bạch một tiếng, nói là hôm nay anh ngủ ở tại chỗ tôi rồi, đừng để cô ấy phải lo lắng”
Lương Đông gật đầu đáp ứng:
“Anh sẽ gọi”
Thật ra Lương Đông làm sao mà nghe không hiểu ra được ý đồ của Triệu Tử Thiêm chứ, con sóc nhỏ kia nhất định là muốn Bạch Từ biết chuyện hắn hôm nay ngủ lại nhà cậu, căn bản cậu một chút cũng không sợ Bạch Từ có lo lắng hay không, bởi vì mục đích cuối cùng của cậu chỉ là làm cho Bạch Từ tức giận mà thôi. Lương Đông dù sao cũng là đối với người này cưng chiều không có thuốc chữa, nếu như con sóc nhỏ kia muốn như vậy thì hắn cũng không phiền để cho cậu được vừa lòng.
Lương Đông lúc bước vào nhà của Triệu Tử Thiêm thứ đầu tiên hắn nhìn thấy chính là tủ đựng sưu tầm vô cùng lớn, trong đó có rất nhiều mô hình máy bay cùng với cúp giải thưởng mà trước đây hắn và cậu nhận được, cũng có một số cúp mới mà Triệu Tử Thiêm trong khoảng thời gian hắn không ở mà được trao.
Lương Đông lên tiếng khẽ hỏi Triệu Tử Thiêm:
“Em thích sưu tầm máy bay sao?”
Triệu Tử Thiêm tròng lòng chẳng hiểu sao có một chút buồn bực, chỉ để lại cho Lương Đông một câu rồi đi vào trong phòng ngủ:
“Tôi chỉ là giữ hộ một người mà thôi”
Trong phòng ngủ của Triệu Tử Thiêm được bố trí vô cùng đơn giản, một cái giường lớn được phủ chăn đệm màu xanh dương, tủ quần áo hai ngăn làm bằng gỗ được sơn màu nâu tối, trên cửa sổ đặt một chậu cây xương rồng nhỏ. Lương Đông đặt Lương Thập Niệm nằm xuống giữa giường, Triệu Tử Thiêm mở tủ quần áo muốn lấy đồ đi tắm:
“Tôi đi tắm trước, anh cũng đừng quên gọi điện báo cho cô Bạch một tiếng, tránh để cô ấy phải lo lắng”
Lương Đông khẽ mỉm cười, trực tiếp lấy điện thoại ra nhấn số của Bạch Từ. Triệu Tử Thiêm cố tình đứng ở trước tủ quần áo giả bộ lấy đồ lâu một chút, mục đích chính là muốn nán lại nghe cuộc trò chuyện kia.
Bạch Từ ở bên này thấy Lương Đông gọi điện cho mình liên vô cùng kích động, cô nhanh chóng nhấn vào nút tiếp nhận cuộc gọi:
“Đông à, em nghe đây”
Lương Đông liếc nhìn bóng lưng đang đứng ở trước tủ quần áo một cái sau đó mới lạnh giọng lên tiếng nói với Bạch Từ:
“Tôi gọi điện báo cho cô biết, tối hôm nay tôi không về nhà, phiền cô nói lại cho ba mẹ tôi”
Bạch Từ nhíu mày hỏi:
“Anh ở đâu? Anh tại sao lại không về nhà?”
Lương Đông cố ý nói thật chậm rãi mục đích chính là muốn cho con sóc nhỏ đang đứng ở trong góc kia nghe thấy;
“Tôi ở cùng em ấy!”
Triệu Tử Thiêm nghe thấy câu này liền mãn nguyện cầm quần áo bước vào trong phòng tắm. Lương Đông mắt thấy cánh cửa phòng tắm đóng lại rồi, hắn liền không quan tâm người phụ nữ đang ở đầu dây bên kia nổi điên cái gì liền trực tiếp cúp điện thoại.
Lương Đông bước vòng quanh phòng ngủ quan sát một lượt, Triệu Tử Thiêm treo rất nhiều ảnh cá nhân ở trên tường, những bức ảnh cũ mới đều đủ cả, có tấm ảnh trước đây hắn khen cậu đẹp, cũng có tấm anh mới chụp trong khoảng thời gian hắn không có ở bên cạnh cậu. Phòng của Triệu Tử Thiêm căn bản cũng không có chỗ nào có thể giấu đồ, hắn đi đến phía tủ đầu giường mở ra ngăn tủ kia, bên trong ngăn tủ đựng toàn đồ trang sức từ khuyên tai, nhẫn cho đến vòng tay.
Lương Đông vừa liếc nhìn qua liền thấy được một chiếc vòng tay đựng ở bên trong hộp màu tím vô cùng cẩn thận, đó là chiếc vòng tay sinh nhật bốn năm về trước hắn tặng cho Triệu Tử Thiêm
- Thật ra chìa khóa này cũng chính là xin lỗi em… Bởi vì trước đây đã đáp ứng em, nhưng hiện tại anh thật sự không mua được, anh chính là như vậy, anh thừa nhận mình không đủ năng lực, anh bây giờ không mua được chính là không mua được. Đợi đến một ngày anh mua được rồi, anh sẽ đem chìa khóa của tất cả các phòng sửa thành chìa khóa trên tay em để em có thể mở được tất cả.
Lương Đông cảm giác mọi chuyện giống như mới chỉ xảy ra, không nghĩ nó lại trôi qua nhanh đến vậy. Đã lăm năm rồi, sóc nhỏ nhà hắn đợi hắn lăm năm rồi, nhà tam hoàn nhất định sẽ có cho cậu. Lương Đông nhanh chóng cầm lấy vòng tay kia đút vào trong túi quần của mình rồi đóng lại ngăn tủ kia, cả một quá trình đó diễn ra chưa đến ba giây, Triệu Tử Thiêm vẫn ở trong phòng tắm chưa bước ra ngoài cho nên cậu vẫn chưa thể biết mình bị người nào đó lấy đi một món đồ quan trọng.
Triệu Tử Thiêm rất nhanh mặc quần áo chỉnh tề bước ra từ phòng tắm, trên đầu đội một cái khăn bông trắng ngăn không cho nước nhỏ xuống quần áo. Hôm nay Triệu Tử Thiêm mặc một cái quần lửng cùng áo phông màu trắng, chất vải không quá mỏng manh nhưng cũng đủ làm cho Lương Đông vừa nhìn thấy liền kích động, Triệu Tử Thiêm vẫn làm ra vẻ bình thường chậm rãi vừa bước đi vừa lau lau tóc của mình:
“Anh đi tắm đi, quần áo của tôi có lẽ anh cũng mặc vừa đấy”
Lương Đông khàn giọng ừ một tiếng, sau đó hắn vẫn chưa có ý định muốn bước vào trong phòng tắm mà ở lại hỏi Triệu Tử Thiêm một câu thế này:
“Đại Thiêm, em có biết ở đây khu nào yên tĩnh một chút nhưng lại có đầy đủ tiện ích, thích hợp để ở hay không?”
Triệu Tử Thiêm dừng lại động tác quay đầu lại phía sau nhìn Lương Đông nhíu mày một cái:
“Anh muốn ở?”
Lương Đông khẽ mỉm cười:
“Cũng không hẳn là như vậy, là mua cho một người”
Triệu Tử Thiêm nghe đến đây liền khẩn trương, Lương Đông vừa rồi mới gọi điện cho Bạch Từ, hiện tại lại hướng cậu nói muốn mua nhà, còn nói không phải mua cho hắn như vậy là hắn muốn mua cho Bạch Từ sao. Triệu Tử Thiêm hiện tại không thể cố tỏ ra dáng vẻ bình thường được nữa, cậu nhanh chóng xoay lưng lại với Lương Đông, không muốn để cho hắn nhìn ra được vẻ bất bình thường từ cậu:
“Anh mua cho một người sao? Người đó hẳn là rất quan trọng nhỉ?”
Lương Đông thoải mái dùng ánh mắt thưởng thức bóng lưng của người phía trước, hắn biết sóc nhỏ kia nhất định là không vui, nhưng mà hắn chính là muốn nhìn thấy bộ dạng tức đến đứng không vững này của cậu cho nên liền xấu xa đáp lại:
“Em nói nếu không quan trọng anh sẽ tặng cho người đó một căn nhà sao?”
Triệu Tử Thiêm hai tay nắm lấy khăn bông khẽ siết chặt, cậu không thể để cho Lương Đông mua nhà cho Bạch Từ được, nếu Lương Đông muốn mua nhà thì căn nhà đầu tiên đó cũng phải là của cậu, người khác đừng hòng chiếm được tiện nghi này. Triệu Tử Thiêm hít một hơi cố gắng trấn tĩnh lại bản thân:
“Tôi không có kiến thức về nhà ở cho lắm, anh vẫn là đi hỏi công ty nhà đất thì hơn”
Lương Đông cũng không nóng vội như con sóc nhỏ kia, hắn trước sau vẫn duy trì thái độ vô cùng hòa hoãn:
“Như vậy ngày mai em có rảnh hay không?”
Triệu Tử Thiêm lạnh giọng:
“Ngày mai về cơ bản tôi rảnh, ngoại trừ buổi sáng có một cuộc hẹn với nhà sản xuất phim”
Lương Đông hỏi lại:
“Vậy buổi tối rảnh sao?”
Triệu Tử Thiêm khó chịu quay về phía sau nhìn Lương Đông:
“Anh hỏi làm cái gì?”
Lương Đông đối với dáng vẻ tức giận kia của Triệu Tử Thiêm chính là phi thường hài lòng, cậu giận dỗi như vậy biểu hiện cho cậu đang ghen tuông:
“Đại Thiêm, tối mai cùng anh đi mua nhà nhé”
Triệu Tử Thiêm vì câu nói kia của Lương Đông mà thất thần, phải biết lời nói đó của hắn đối với cậu có bao nhiêu quan trọng. Lăm năm trước Lương Đông đã nói sẽ tặng cậu một căn nhà tam hoàn, bây giờ hắn đứng ở trước mặt cậu nói ra một câu kia, thử hỏi Triệu Tử Thiêm cậu không kích động mới là lạ, có điều căn nhà kia Lương Đông mua cũng không phải là mua cho cậu. Triệu Tử Thiêm lắc đầu từ chối:
“Không đi, tôi cũng không phải là người anh mua nhà cho, anh vẫn là nên dắt người đó đi mua thì hơn”
Lương Đông trong lòng thầm nghĩ, hắn không phải là đang dắt người đó đi mua nhà hay sao. Nhưng mà Lương Đông muốn dành cho Triệu Tử Thiêm một bất ngờ cho nên hắn cũng sẽ không ngay bây giờ nói ra cho cậu biết:
“Coi như em giúp anh lần này, có thể không?”
Triệu Tử Thiêm nghĩ một hồi, lấy kinh tế hiện giờ của Lương Đông mà nói một căn nhà tam hoàn hay đến mười căn tam hoàn hắn cũng có thể mua. Nếu như cậu không đi cùng với hắn, người này có thể hay không sẽ vung tay mua một căn nhà tam hoàn tặng cho Bạch Từ, Bạch Từ lý nào lại có thể có được nhà toan hoàn, nhà tam hoàn của Lương Đông cũng chỉ một mình cậu được mà thôi. Chi bằng ngày mai cậu cùng hắn đi mua nhà, sau đó dẫn hắn đến một khu đất trống ở ngoại thành, tốt nhất là nơi không có nhiều dân cư sinh sống, tiện ích căn bản cũng không có, chỉ cho hắn mua căn nhà đấy tặng cho Bạch Từ, như vậy nếu sau này Lương Đông nhớ ra mọi chuyện nhà tam hoàn đầu tiên hắn mua sẽ là dành cho cậu. Triệu Tử Thiêm nghĩ vậy liền được an ủi được phần nào, cậu làm ra vẻ miễn cưỡng đáp ứng:
“Được rồi, vậy tối mai tôi sẽ cùng anh đi xem nhà… Nhưng mà tôi nói trước, tôi thật sự không có kiến thức về vấn đề nhà đất lắm, lúc đó anh đừng có thất vọng”
Lương Đông nhận được lời đồng ý của Triệu Tử Thiêm liền hài lòng, hắn nhanh chóng đi vào trong phòng tắm để tắm rửa. Lúc Lương Đông từ trong phòng tắm bước ra rồi mới thấy Triệu Tử Thiêm đã ngủ, sóc nhỏ nhà hắn vẫn là quen thói đi ngủ mở cửa sổ không bật điều hòa mà chỉ bật quạt, mở cửa sổ ra muỗi sẽ bay vào cho nên hiện tại mới chùm chăn kín đầu như vậy. Lương Đông thở dài khẽ lắc đầu nhanh chóng đi về phía cửa sổ đóng cửa lại rồi kéo chăn ở trên mặt Triệu Tử Thiêm xuống.
Triệu Tử Thiêm lúc ngủ nhìn vô cùng đáng yêu, đôi lông mi dày rủ xuống, môi mỏng khẽ chu về phía trước, một tay gối ở trên đầu an ổn ngủ. Dáng ngủ của sóc nhỏ nhà hắn vô cùng ngoan, lúc ngủ không có đá tay đá chân lung tung, buổi tối lúc đi ngủ sẽ nằm nghiêng sang bên trái, nhưng lúc tỉnh dậy sẽ là nằm thẳng ra.
Lương Đông đứng ở đó nhìn Triệu Tử Thiêm một lúc cuối cùng liền đưa tay tắt điện leo lên giường ngủ. Tuy rằng hiện tại Lương Thập Niệm đang nằm ở giữa nhưng mà hôm nay cũng là lần đầu tiên sau lăm năm xa cách hắn cùng cậu được ngủ chung giường.
Không biết có phải là ngày nghĩ đêm mơ hay không mà hôm nay Triệu Tử Thiêm lại mơ thấy một giấc mơ, cậu mơ thấy Lương Đông mua cho Bạch Từ một ngôi nhà tam hoàn ở trên tầng chín, hơn nữa số phòng còn là 999, hai người họ đứng ở trên cao nhìn xuống phía dưới, Bạch Từ không rõ lấy từ đâu một chiếc dép đáp xuống chín tầng trúng ngay người cậu. Triệu Tử Thiêm hốt hoảng bật dậy, thấy không gian xung quanh tối om liền nhanh chóng đưa tay mở đèn ngủ ở bên cạnh giường.
Từ khi Lương Đông rời đi, Triệu Tử Thiêm quen mỗi khi đi ngủ phải mở đèn mới có thể ngủ, cậu sợ mỗi khi mình giật mình tỉnh dậy xung quanh cậu sẽ là bóng tối bủa vậy, như vậy thật sự vừa cô đơn vừa lạnh lẽo. Triệu Tử Thiêm hô hấp không ổn định, cả người toàn là mồ hôi ngồi dậy tựa vào phía sau thành giường, mắt thấy Lương Đông nằm ở trên giường cùng cậu, Triệu Tử Thiêm mới có một chút gọi là bình tĩnh trở lại.
Triệu Tử Thiêm ngồi thất thần một chút, bắt đầu suy nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng tiêu cực, hốc mắt rất nhanh nóng bừng lên, trong con ngươi lanh lợi kia bắt đầu bị nước mắt bao phủ. Triệu Tử Thiêm nghĩ nếu như sau này Lương Đông và Bạch Từ giống như ở trong giấc mơ kia cùng nhau ở cùng một chỗ, cậu lúc đó nhất định sẽ không chịu nổi đả kích này mà chết mất. Triệu Tử Thiêm giọng nói run run, đưa tay chạm vào một bên má của Lương Đông vuốt nhẹ:
“Anh không được mua nhà cho cô ấy, không được cùng cô ấy ở một chỗ… Anh không được không quan tâm đến em”
Người kia có vẻ như vẫn đang ngủ rất say, căn bản không có một chút mảy may nhíu mày nào. Triệu Tử Thiêm nhoài người sang bên cạnh, cúi người đặt một nụ hôn lên môi của Lương Đông. Cậu không dám dùng lực quá mạnh, lại càng không dám đưa đầu lưỡi của mình vào phía trong, chỉ dám ở trên môi Lương Đông nhẹ nhàng chạm nhẹ lưu luyến mãi mới có thể rời đi:
“Anh không thể không quan tâm đến em được…”
Triệu Tử Thiêm trong miệng luôn lẩm bẩm câu đó, cuối cùng bắt đầu nằm xuống chỗ cũ đắp chăn nhắm mắt ngủ, đèn ngủ ở bên cạnh vẫn bật sáng cho nên khi người nào đó vừa mở mắt ra liền có thể thấy được con sóc nhỏ trộm hôn mình vừa rồi khóe mắt ẩm ướt.
Buổi sáng ngày hôm sau Miên Miên đến tận nhà của Triệu Tử Thiêm đón người, tiếng chuông cửa sau ba hồi báo liền tự động được mở ra, người đứng đối diện Miên Miên hiện tại là một chàng trai thân cao hơn một mét chín, mặc trên người áo choàng tắm, có lẽ người này vừa mới gội đầu cho nên tóc hơi bết dính lại với nhau, trên tay hắn còn cầm một cốc cà phê phát ra hơi nóng bốc lên cao.
Miên Miên lúc đầu vẫn chưa thể nào thích ứng được, cứ đứng thất thần ở bên ngoài cứng miệng nhìn chằm chằm Lương Đông. Lương Đông khẽ nhíu mày đứng sang một bên ý để cho Miên Miên bước vào nhà:
“Em ấy vẫn còn ngủ”
Miên Miên lấy lại tinh thần bước vào bên trong:
“À… ừ…cậu nói cái gì? Đại Thiêm giờ này vẫn còn chưa chịu dậy?”
Lương Đông đóng cửa:
“Ngày hôm qua em ấy muộn mới ngủ, cho nên bây giờ vẫn chưa muốn rời giường”
Lương Đông là nói sự thật, Triệu Tử Thiêm đúng là hôm qua gặp ác mộng cho nên hiện tại vẫn còn chưa thể tỉnh dậy. Miên Miên đi về phía phòng ngủ nhìn thấy Triệu Tử Thiêm và Lương Thập Niệm nằm ở trên giường, sau đó nhìn qua Lương Đông rồi làm ra dáng vẻ không thể tin nổi vào mắt mình, hai người này không phải làm luôn ở bên cạnh một đứa nhỏ chứ.
Triệu Tử Thiêm cảm giác bên ngoài có người liền mơ màng mở mắt, hình ảnh đầu tiên cậu nhìn thấy chính là Miên Miên đứng ở bên ngoài phòng ngủ nhìn cậu chằm chằm, Triệu Tử Thiêm nhíu mày với tay cầm điện thoại lên nhìn phát hiện ra đã gần bảy giờ rồi liền giật mình tỉnh dậy. Cậu ngày hôm nay có buổi hẹn với đạo diễn phim lúc tám giờ:
“Miên tỷ, tỷ đợi một chút, tôi rất nhanh sẽ chuẩn bị xong”
Miên Miên đi ra ngoài phòng khách đợi Triệu Tử Thiêm, Lương Đông hiện tại cũng đang ngồi ở ghế sô pha trong phòng khách. Lương Đông thì cảm thấy vô cùng thoải mái nhưng mà Miên Miên ngay cả đến hít thở mạnh cũng không dám, Lương Đông bây giờ là phú hào rồi cho nên cô rất sợ nếu như mình nói sai câu gì đó, cuộc sống sau này của cô có thể hay không sẽ liên lụy.
Lương Đông nhấp một ngụm cà phê rồi đặt tách cà phê đó xuống bàn lên tiếng hỏi:
“Em ấy đóng vai nam chính sao?”
Miên Miên giật mình sau đó có điểm lúng túng trả lời Lương Đông:
“Hả… Đúng là thế!”
Lương Đông cũng nhìn thấy được người bên cạnh căng thẳng như thế trong lòng bắt đầu cười thầm, không phải lúc trước người này luôn ở trước mặt hắn lớn tiếng nói hắn và Triệu Tử Thiêm đừng có làm ra mấy cái hành động đáng xấu hổ sao, sao bây giờ lại trở nên sợ sệt thế này:
“Em ấy đóng thể loại phim gì?”
Miên Miên cũng không dám nhiều lời, Lương Đông hỏi cái gì cô sẽ trả lời cái đó tuyệt đối không nói thêm gì cả:
“Là cổ trang”
Lương Đông nhớ sóc nhỏ nhà hắn nói rất muốn đóng phim cổ trang, còn nói thích nhất là đóng Trương Vô Kỵ rồi cho hắn làm Triệu Mẫn:
“Là cổ trang sao? Là phim gì?”
Miên Miên thấy người này không hiểu tại sao lại nói nhiều như vậy hại cô giống như là ngồi lấp lửng trên đống lửa vậy:
“Là ỷ thiên đồ long ký”
Quả thật là Ỷ Thiên Đồ Long Ký, Lương Đông trong lòng cũng khẽ vui mừng thay cho Triệu Tử Thiêm, sau đó hắn giống như nhớ ra điều gì đó liền nhíu mày hỏi:
“Triệu Mẫn là ai đóng?”
Miên Miên theo bản năng đưa tay lên trán lau mồ hôi:
“Vẫn còn chưa xác định, đạo diễn vẫn còn đang lựa chọn giữa Mao Tổ Nhi và Hàn Kha”
Lương Đông vốn tưởng rằng Triệu Mẫn sẽ do Phó Tiểu Hinh đóng bởi vì dù sao sóc nhỏ nhà hắn và cô ấy cũng được người bên ngoài nói là một đôi, hiện tại Triệu Mẫn không phải do cô ấy đóng thì hắn cũng yên tâm rồi.
Đúng lúc này Triệu Tử Thiêm từ trong phòng ngủ bước ra, một dáng vẻ hấp tấp vội vàng nhanh chóng muốn rời đi:
“Được rồi Miên tỷ mau đi thôi”
Miên Miên cũng nhanh chóng đứng lên:
“Mau đi thôi, còn phải qua đón Tiểu Hinh nữa xe của cô ấy bị hỏng”
Lương Đông nghe thấy tên người kia lại nhíu mày, lúc định hỏi gì đó thì hai người kia đã rời đi rồi.
Triệu Tử Thiêm đi được một lúc thì Lương Thập Niệm cũng tỉnh dậy, Lương Đông mang Lương Thập Niệm đi ăn sáng rồi hai người cùng nhau đi tới trụ sở công ty tài chính Lương thị tại Bắc Kinh. Lương Đông dắt tay Lương Thập Niệm đứng trước cửa phòng 64 gõ cửa, phía bên trong phòng một lúc sau mới lên tiếng:
“Vào đi”
Lương Đông mở cửa phòng bước vào thì thấy Lương Thế Thành quần áo chỉnh tề ngồi ở bàn làm việc, Đinh Nhạc một thân tây trang là thẳng ngồi ở chỗ bàn tiếp khách nghịch đầu ngón tay. Nếu như là trước đây Lương Đông nhất định sẽ không cảm thấy có cái gì khác lạ, nhưng hiện tại hắn chỉ vừa liếc nhìn qua nút áo sơ mi vẫn còn chưa cài hết kia của Đinh Nhạc liền biết được hai người này rốt cuộc ở trong phòng làm cái gì.
Lương Thế Thành thấy Lương Đông cùng Lương Thập Niệm đến liền giật mình, hai đôi lông mày khẽ nhíu chặt rồi rất nhanh khôi phục lại vẻ bình thường hướng Đinh Nhạc dịu giọng nói:
“Nhạc Nhạc, em xuống báo với mọi người nói lùi lại thời gian họp lại ba mươi phút, anh cùng Đông Nhi có chuyện phải bàn”
Đinh Nhạc nhanh chóng đứng dậy rời đi, cánh cửa phòng đóng lại ba người đều im lặng không ai nói gì. Lương Đông khẽ mỉm cười nhìn Lương Thập Niệm:
“Thập Niệm, màu chào người này đi”
Lương Thập Niệm ngẩng đầu nhìn Lương Đông hỏi:
“Nhưng mà con phải chào là gì a?”
Lương Thế Thành nghe câu nói kia liền chấn động, Lương Đông đứng ở một bên đã thu hết được biểu cảm đặc sắc kia vào đáy mắt:
“Con cứ chào là…”
Lương Thế Thành khẽ ho nhẹ, nhấn điện thoại bàn gọi cho ai đó: “Thư ký Trần phiền cậu nên đây một chút” Nói rồi Lương Thế Thành liền cúp máy đứng dậy từ trên ghế da đi về phía Lương Đông: “Đông Nhi, mau mang đứa nhỏ này ra ngoài hai chúng ta cùng nhau nói chuyện”
Lương Đông gật đầu, thư ký Trần vừa lên Lương Đông liền hướng Lương Thập Niệm nói:
“Thập Niệm còn ra ngoài chơi với chú này một chút, ba có chuyện phải bàn, bàn chuyện xong chúng ta cùng đi đón ba nhỏ có được không?”
Lương Thập Niệm nghe thấy lát nữa được đi đón ba nhỏ liền vô cùng vui sướng chính vì thế rất nhanh đã gật đầu đáp ứng. Trong phòng làm việc rộng lớn hiện tại chỉ có hai người là Lương Đông và Lương Thế Thành. Lương Thế Thành cuối cùng vẫn là người lên tiếng trước:
“Nói đi, cháu muốn cái gì?”
Lương Đông tự rót cho mình một tách trà rồi đưa lên mũi khẽ ngửi:
“Cháu giúp chú một việc lớn như vậy, nhưng chú lại giấu cháu chuyện quan trọng…”
Lương Thế Thành im lặng một chút rồi mới hỏi:
“Chuyện quan trọng gì?”
Lương Đông đặt tách trà xuống bàn, giọng nói không một chút biểu cảm:
“Chuyện của em ấy”
Lương Thế Thành giật mình, sau đó lại trở về dáng vé bình thường không kích động mạnh như trước:
“Cháu nhớ ra rồi sao?”
Lương Đông không trả lời câu hỏi đó của Lương Thế Thành mà đi thẳng vào vấn đề mà hắn muốn:
“Như vậy chú cũng nên phải bồi thường cho cháu, nếu không…”
Lương Thế Thành hiểu ý của Lương Đông, thật ra ông cũng không có ý định giấu Lương Đông chuyện của Triệu Tử Thiêm chẳng qua là khi đó anh trai ông cùng chị dâu đi đến cầu xin quá mức thành khẩn cho nên ông cũng đành một mắt nhắm một mắt mở không nhắc chuyện của Triệu Tử Thiêm trước mặt Lương Đông nữa. Hiện tại đứa cháu trai này phát hiện ra rồi, xem ra liền tới tìm ông tính sổ đây mà:
“Nói đi, cháu muốn cái gì?”
Lương Đông khẽ mỉm cười:
“Đương nhiên cháu muốn ở cùng em ấy, cho nên cháu sẽ chuyển về Bắc Kinh”
Nếu bây giờ Lương Đông không quay trở lại Pháp, vị trí phó tổng giám đốc kia cũng không thể tùy tiện giao cho một người khác. Dù sao Lương Đông cũng thật sự là người có năng lực, nếu như để hắn đi công ty nhất định tổn thất:
“Không được, nếu cháu rời đi vậy vị trí kia ai đảm nhận?”
Lương Đông bình thản:
“Để Cody làm”
Lương Thế Thành nhíu mày:
“Vậy còn vị trí tổng giám đốc của cậu ta? Cậu ta không thể cùng một lúc gánh vác hai trọng trách được”
Lương Đông vẫn thản nhiên giống như chuyện này vô cùng dễ dàng giải quyết:
“Vậy thì chú qua đó làm tổng giám đốc, cháu sẽ qua bên này, không phải mọi chuyện được giải quyết rồi hay sao?”
Lương Thế Thành đương nhiên cũng không muốn qua bên đó, không phải là vấn đề trụ sở Pháp, trụ sở Bắc Kinh mà vấn đề nằm ở chỗ Đinh Nhạc, ông không thể không có lý do gì mà đưa Đinh Nhạc qua Pháp được, Đinh Nhạc nhất định sẽ không rời đi:
“Chuyện gì cũng có thể đáp ứng cháu nhưng chuyện này thì không thể, cháu cũng có thể mang Đại Thiêm qua Pháp mà”
Triệu Tử Thiêm còn có công việc ở đây, hơn nữa ba mẹ cùng họ hàng của cậu cũng ở chỗ này, nếu hắn mang Triệu Tử Thiêm qua Pháp, sóc nhỏ kia nhất định sẽ không đồng ý đi cùng hắn:
“Không được, em ấy không muốn sống ở Pháp”
Lương Thế Thành lên giọng:
“Vậy cháu nghĩ Nhạc Nhạc muốn sống ở Pháp sao?”
Lương Đông không kiên nhẫn nữa trực tiếp đứng dậy:
“Vậy cháu mang Thập Niệm đi gặp Đinh Nhạc”
Lương Thế Thành lớn tiếng:
“Đông Nhi…”
Lương Đông dừng lại nhưng không quay đầu lại nói:
“Một là chú cùng Đinh Nhạc qua Pháp, Đinh Nhạc vĩnh viễn sẽ không biết chuyện gì cả, còn không…”
Lương Thế Thành thở dài một tiếng cuối cùng cũng đáp ứng:
“Được rồi, ba tháng, chú cần thời gian ba tháng để thuyết phục Nhạc Nhạc”
Lương Đông cảm thấy ba tháng rất lâu, hắn làm sao có thể rời xa sóc nhỏ nhà mình ba tháng được:
“Một tháng, cho chú thời hạn một tháng”
Lương Thế Thành nhìn cháu trai mình tức giận không có chỗ phát tác, kết quả chỉ có thể gật đầu đáp ứng:
"Được, một tháng thì một tháng!".