Mục lục
Nắng Hạn Gặp Mưa Rào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời tiết tháng bảy. Sáng nắng chiều mưa là chuyện hoàn toàn bình thường.

Hôm nay lúc Lương Đông bước ra khỏi ký túc xá, rõ ràng tiết trời trong xanh, thế mà khi kết thúc buổi học, ngoài trời lại đột nhiên đổ mưa lớn.

Đường từ lớp học đến ký túc xá không phải là xa, nhưng mà nếu bây giờ đội mưa trở về. Chắc chắn sẽ ướt hết.

Lương Đông đứng ở trước cửa lớp học, muốn tìm xem có ai quen biết để cùng đi trở về hay không. Nhưng mà, những người hắn quen biết, đều lâm vào tình trạng giống hắn, không mang theo ô.

Lương Đông đứng ở chỗ này đã gần mười phút, nhìn bầu trời không có dấu hiệu nào muốn tạnh. Đang định hứng mưa chạy về, thì đằng sau có một giọng nói truyền đến:

“Bạn học Lương Đông, có muốn đi cùng về ký túc xá không?”

Lương Đông xoay người, phát hiện ra đối phương là một nam sinh, cao khoảng một mét tám, trong tay cầm theo một chiếc ô nhỏ.

Lương Đông nhìn gương mặt người này, đơ ra một chút. Cuối cùng, vẫn không thể nhớ ra là đã gặp ở đâu. Hắn hoàn toàn không quen biết cậu nam sinh kia. Vì thế quay lại hỏi:

“Tôi đã gặp cậu ở đâu sao?”

Nam sinh kia đi về phía Lương Đông, bật ô, bước xuống bậc thềm, ánh mắt nhìn hắn, ý nói cùng đi. Lương Đông cũng chẳng suy nghĩ nhiều, quen hay không quen cũng chẳng có vấn đề gì. Trước về ký túc xá không bị ướt là được.

Bởi vì cậu nam sinh kia thấp hơn Lương Đông, cho nên cầm ô phải giơ tay lên cao một chút, nhìn rất tốn sức. Vì thế mà Lương Đông cũng lịch sự đề nghị để hắn cầm ô.

“Cậu ở phòng nào?” Lương Đông vừa đi vừa nói

Nam sinh quay sang cười với Lương Đông:

“Tôi ở khu C!”

Khu Lương Đông ở là khu A, khu C ngược đường với chỗ Lương Đông ở. Lương Đông trong lòng thầm nghĩ, nam sinh này chắc chắn có việc gì đó muốn nhờ, cho nên mới có lòng tốt, dẫn hắn về thế này:

“Khu C sao? Tôi ở khu A. Cám ơn cậu đã cho tôi đi nhờ ô!”

Nam sinh và Lương Đông đi được một đoạn, thì có một trận gió thổi đến. Đợt gió này rất mạnh, làm bật tốc chiếc ô ngược lên, sau đó cán ô không hiểu sao cũng bị nong ra, vì thế mà Lương Đông và người bên cạnh phải chạy đến trú ở chỗ mái hiên căng tin gần đó.

Ô hỏng không thể sửa, hai người lại đứng ở chỗ này đợi mưa ngớt. Lương Đông quay sang nói với cậu nam sinh:

“Tôi nghĩ mưa sắp ngớt rồi đó, chúng ta đợi một lúc có thể về!”

Nam sinh không nói gì chỉ cười gật đầu. Đứng một lúc, cậu ta đột nhiên quay sang hỏi Lương Đông:

“Cậu đang quen Khương Chí Phong sao?”

Bởi vì mưa rơi xuống mái tôn, cho nên tạo ra tiếng động rất lớn. Lương Đông cũng không nghe thấy rõ ràng lời nói kia của cậu ta, hắn chỉ nghe loáng thoáng có từ quen Khương Chí Phong. Trong lòng nghĩ, chắc nam sinh này hỏi hắn có quen biết Khương Chí Phong hay không. Vì thế mà Lương Đông liền trả lời:

“Đúng vậy, cậu cũng biết Chí Phong sao?”

Nam sinh kia không nói gì, hai người cứ đứng trầm mặc một lúc. Không biết qua bao lâu, nam sinh này lại mở miệng:

“Tôi biết cậu trước đây quen với Tạ Phi Tốn, bây giờ chuyển sang Khương Chí Phong. Nhưng mà không quan trọng, tôi có thể đợi được. Chỉ cần cậu cho tôi một cơ hội!”

Lúc mà nam sinh kia mở miệng, đột nhiên trên không trung có một vệt sáng xé ngang bầu trời âm u, sau đó kéo theo tiếng sấm rền. Cho nên Lương Đông không thể nghe rõ nam sinh kia nói gì, hắn chỉ nghe trong lời nói của cậu ta có Tạ Phi Tốn, có Khương Chí Phong.

Nhìn sang nam sinh bên cạnh, Lương Đông liền phát hiện ra, bộ mặt của cậu ta hiện tại so với trái cà chua còn muốn đỏ hơn. Hai tay nắm chặt đặt ở bên đùi, đầu cúi xuống nhìn chằm chằm mặt đất. Lương Đông lại cứ tưởng nam sinh này bị cảm gió, cho nên quay sang hỏi:

“Cậu có sao không vậy?”

Nam sinh nghe Lương Đông hỏi câu này, liền ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn:

“Hả?”

“Vừa rồi cậu nói gì?” Lương Đông hỏi

Nam sinh kia lại cúi đầu xuống, nhỏ giọng đáp lại:

“Tôi nói tôi có thể đợi!”

Mưa tuy không lớn, nhưng đứng dưới mái tôn lại phát ra hiệu ứng tiếng động vô cùng rõ ràng. Cậu nam sinh này nói rất nhỏ, hơn nữa lại cúi đầu xuống như thế, cho nên Lương Đông không thể nào mà nghe lọt tai mấy câu kia:

“Cậu nói gì cơ?”

Nam sinh ngẩng đầu, gương mặt lại càng đỏ hơn. Cậu ta không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Lương Đông.

Lương Đông cũng phát hiện ra có điều gì đó không ổn, nhưng hắn chỉ nghĩ là nam sinh này bị bệnh, không nghĩ tới lại là cái kia. Lúc hắn còn đang suy đoán, người này rốt cuộc làm sao. Thì bên tai liền truyền đến giọng nói lớn.

Là giọng của nam sinh đứng bên cạnh hắn:

“Tôi nói, tôi thích cậu!”

Lần này, thì Lương Đông có thể nghe rõ ràng rồi.

Phía sau có tiếng bước chân gấp gáp, ước chừng là nhóm hai ba người. Lời nói kia của nam sinh này, chắc chắn những người đi phía sau có thể nghe được.

Lương Đông từ bé đến giờ. Đã từng đi tỏ tình, cũng đã từng được tỏ tình. Nhưng chưa bao giờ, hắn lại sợ được tỏ tình như lúc này.

Vào một sáng mưa rào, hai người đứng dưới mái hiên, đợi mưa ngớt. Thời điểm, khung cảnh, mọi thứ đều rất tốt. Tỏ tình vào lúc này, chắc chắn sẽ được đối phương đồng ý đến đến tám mươi phần trăm.

Nhưng với Lương Đông, đối phương là con gái thì có thể suy nghĩ. Nhưng đằng này lại là con trai…

Hắn ngoại trừ hoang mang, sợ hãi ra, thì chẳng còn tâm trí nào khác.

Sau khi nam sinh kia nói ra câu này, đám người đi ở phía sau lại nhốn nháo:

“Hình như có người đang tỏ tình. Mau mau đến đó xem!”

Lương Đông có thể nghe rõ được câu này của mấy người phía sau. Cũng có thể cảm nhận được tiếng bước chân dồn dập, như đang chạy vô cùng rõ ràng.

Ở đây không có ai khác ngoài hai bọn họ. Nếu như đám người kia mà chạy đến, chỉ sợ là…

Nếu thật là như thế, vậy hắn sau này còn dám ló mặt ra ngoài sao?

Vì thế, Lương Đông không suy nghĩ nhiều. Bất chấp ngoài trời vẫn còn mưa, vội vàng chạy thẳng về phía ký túc xá.

Lúc Lương Đông chạy, còn có một vệt sét từ trên bầu trời đánh xuống, theo sau là tiếng nổ lớn. Khiến cho Lương Đông giật mình, suýt chút nữa thì ngã đập mặt xuống đất.

Cũng may, hắn phản ứng kịp. Nếu không thì, không hiểu sẽ là tình huống gì tiếp theo đây…

___

Vì chạy ngoài trời mưa, cho nên cả người Lương Đông ướt hết. Hắn nhanh chóng đi vào phòng tắm, tắm rửa một lượt.

Hiện tại, đứng ở trong phòng tắm rồi, tim vẫn đập loạn. Có lẽ do vừa rồi chạy một mạch lên tầng ba, cho nên nhịp tim vẫn chưa thể khôi phục trở lại.

Nghĩ đến vẻ mặt e thẹn của nam sinh kia, Lương Đông đột nhiên cảm thấy rùng mình.

Kể từ đó, hắn rút ra được một kết luận. Nếu như sau này, gặp ai đó đột nhiên đối xử tốt với mình. Hắn sẽ nâng cao cảnh giác.

Dĩ nhiên, ngoại trừ một người. Mặc dù hắn biết rõ người đó có ý xấu, nhưng vẫn cam nguyện lao đầu vào.

Lương Đông tắm xong, trời cũng ngừng mưa. Đi ra bên ngoài lan can hóng gió, phát hiện ra phía cuối chân trời có một đường vòng cung rất lớn. Tuy mờ nhạt, nhưng Lương Đông có thể nhận ra…

Đó là cầu vồng.

Nhìn thấy cầu vồng, không hiểu sao trong lòng Lương Đông lại vui vẻ trở lại.

Hắn từ trước đến nay đều không có hứng thú đứng ngắm cầu vồng. Nhưng hôm nay lại khẽ cười khi nhìn thấy.

Lương Đông cảm thấy có cái gì đó rất yên bình, rất ấm áp. Hắn cứ đứng ngắm nhìn như vậy, cho đến khi, từ phòng 301 bước ra một người.

Người này mặc quần xanh áo hồng, chân đi dép xỏ ngón màu tím. Trên tay còn cầm một chiếc ô có in rất nhiều bông hoa nhỏ.

Lương Đông nheo mắt, nhìn về phía người này. So với cầu vồng ở chân trời kia, thật sự như là muốn so cao thấp.

Sau này, mỗi lần mưa hết, cầu vồng xuất hiện, Lương Đông lại nhớ đến người này.

Bởi vì…

Người đó chính là cầu vồng của hắn ___ Triệu Tử Thiêm.

Triệu Tử Thiêm thấy Lương Đông đứng ở bên ngoài, cũng có chút bất ngờ. Sau đó liền đi về phía Lương Đông cười chào hỏi:

“Trùng hợp nha, cậu ở phòng 302 sao?”

Lương Đông nhìn Triệu Tử Thiêm một lượt, sau đó gật đầu:

“Sao cậu lại ở đây?”

Triệu Tử Thiêm xoay người chỉ về phía phòng 301:

“Tôi quen Tạ Phi Tốn phòng 301!”

Lương Đông không hỏi tiếp, mà chỉ về phía cầu vồng đã sớm mờ nhạt ở cuối chân trời cho Triệu Tử Thiêm thấy:

“Nhìn kìa”

Triệu Tử Thiêm cũng theo hướng chỉ tay của Lương Đông. Phát hiện ra đó là cầu vồng, liền nở một nụ cười, rồi nói:

“Là cầu vồng!”

Lương Đông nhìn Triệu Tử Thiêm cười, ngây ngẩn trong phút chốc. Sau đó không biết bao lâu, hắn mới khôi phục lại tinh thần, bắt đầu muốn trêu trọc Triệu Tử Thiêm:

“Nhìn này!” Lương Đông đưa tay chỉ đến trước ngực Triệu Tử Thiêm

Triệu Tử Thiêm nhìn xuống người mình, không phát hiện ra có gì kỳ quái, cho nên ngẩng đầu khó hiểu hỏi Lương Đông:

“Có gì sao?”

Lương Đông gật đầu nói:

“Có”

Triệu Tử Thiêm lại cúi đầu, nhìn trước ngó sau mình một lượt, ngay cả áo trước ngực cũng kéo ra một chút để nhìn cho rõ hơn.

Lương Đông đột nhiên lớn tiếng cười:

“Ha ha, cậu so với cầu vồng còn rực rỡ hơn!”

Triệu Tử Thiêm nghe thấy vậy liền đen mặt, liếc nhìn Lương Đông một cái, cầm chiếc ô vẫn còn ướt, đánh về phía người Lương Đông:

“Không nói chuyện với cậu nữa, tôi đi đây!”

Triệu Tử Thiêm đi rồi, Lương Đông vẫn đứng ở trên tầng dõi theo bóng dáng của Triệu Tử Thiêm.

Dưới trời mưa nhẹ, cả người Triệu Tử Thiêm được che dấu bởi chiếc ô hoa khá lớn. Chỉ để lộ ra đôi dép màu tím, đang gấp gáp bước nhanh trong mưa.

Đến khi, Lương Đông không còn thấy bóng dáng của Triệu Tử Thiêm nữa, thì phát hiện ra cầu vồng cũng đã không còn.

Lương Đông cười nhẹ, bước vào trong ký túc xá, nằm lên giường…. đi ngủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK