Triệu Tử Thiêm vừa đứng dậy bước chân xuống dưới giường đã cảm giác đầu đau như búa bổ, bước chận cũng giống như là đeo đá tảng ở phía sau vô cùng nặng nề mệt mỏi tiến vào trong phòng tắm. Triệu Tử Thiêm nhìn sắc mặc của mình ở trong gương cũng phải hoảng sợ nhíu mày một chút, gương mặt hơi sưng không có huyết sắc, lấy tình trạng này cậu liền có thể đoán ra mình nhất định bị cảm mạo rồi.
Triệu Tử Thiêm nhanh chóng đánh răng rửa mặt, mặc quần áo lại thật cẩn thận rồi mở cửa rời đi. Lương Đông hai tiếng sau bị tiếng chuông điện thoại làm tỉnh giấc, hắn đưa tay sờ soạng ở dưới gối cầm lên điện thoại của mình, mắt thấy màn hình di động tối om nhưng tiếng chuông điện thoại vẫn cứ kêu. Lương Đông nhíu mày nhìn xung quanh căn phòng một lượt, thấy trên tủ đầu giường có ánh đèn di động nhấp nháy, hắn với tay lấy xuống chiếc điện thoại kia nhìn xem là ai gọi tới.
Lương Đông do dự một chút mới quyết định nhấn điện thoại nghe:
“A lô”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, không biết qua bao lâu mới có giọng nói của một người đàn ông trung niên cất lên:
“Cậu là…”
Lương Đông vừa rồi nhìn màn hình di động đã biết được người gọi tới là ba Triệu:
“Cháu là Lương Đông”
…
Hai tiếng sau tại quán cà phê cách xa khách xa khách sạn Triệu Tử Thiêm đang ở khoảng 30km, Lương Đông một thân quần áo đơn giản, áo sơ mi trắng cùng quần âu đen ngồi ở quán cà phê tầng 2 cạnh cửa sổ sát đất đợi người. Hôm nay Lương Đông có một cuộc hẹn ngồi nói chuyện với ba Triệu, Lương Đông thân là một phó tổng giám đốc từng đứng ở trên bục cao trình bày kế hoạch với hàng trăm người phía dưới chưa từng thấy run sợ một phút nào. Nhưng hiện tại khi hắn ngồi ở chỗ này đây đợi ba Triệu, Lương Đông tránh không được vẫn có một chút căng thẳng.
Ba Triệu là một người đàn ông trung niên sắp bước sang tuổi thứ sáu mươi, gương mặt với những đường nét mềm mại không cứng nhắc giống như ba hắn ở nhà. Lương Đông vừa nhìn qua liền có thể tự đánh giá ở trong lòng rằng người này có vẻ như rất hiền. Lương Đông đứng lên, cúi người chào lễ độ:
“Chào bác Triệu”
Ba Triệu không tỏ ra thái độ quá mức gần gũi, cũng không quá mức xa lạ chỉ đưa tay về phía trước ý nói Lương Đông ngồi xuống ghế:
“Cậu ngồi đi”
Lương Đông ngồi xuống ghế hướng ba Triệu hỏi:
“Bác uống gì?”
Ba Triệu không cần lật thực đơn ở trên bàn trực tiếp chọn luôn:
“Cho tôi một ly hồng trà đi”
Lương Đông lớn tiến gọi phục vụ nói mang đến một ly hồng trà, ba Triệu lúc đầu âm thầm đánh giá qua Lương Đông một lượt, hỏi hắn một số chuyện không mấy liên quan, dĩ nhiên ba Triệu vẫn không biết Lương Đông trước đây bị tai nạn giao thông mất trí nhớ. Trà được mang lên, hơi nóng bốc quẩn quanh miệng ly, ba Triệu nhìn Lương Đông lên tiếng hỏi:
“Nghe nói cậu bây giờ đang ở bên Pháp làm việc đúng không?”
Lương Đông đáp:
“Cháu lúc trước đúng là như vậy, hiện tại sẽ ở lại Bắc Kinh không đi nữa”
Ba Triệu không cảm thấy quá mức bất ngờ vì việc Lương Đông sẽ ở lại chỗ này phát triển sự nghiệp, dù sao thì gia đình hắn cũng ở đây hết. Có điều thứ làm ba Triệu hiện tại phải bất ngờ chính là thái độ kiên quyết không một chút giấu giếm nào kia của Lương Đông, ông im lặng ngẩng đầu nhìn hắn đánh giá một lượt, cuối cùng cũng chịu đi thẳng vào vấn đề:
“Chuyện của Đại Thiêm… tôi ngày hôm nay đến đây cũng không nói cho mẹ của nó biết”
Lương Đông ngồi ở một chỗ lưng dựng thẳng chăm chú nghe những lời nói ra tiếp theo đây của ba Triệu:
“Thật ra thì Đại Thiêm mấy năm nay quả thật thay đổi rất nhiều, tôi biết giữa cậu và nó vẫn còn dây dưa chưa muốn chấm dứt. Đại Thiêm mấy năm đúng là thay đổi không ít, nó không còn hoạt bát hay cười như trước nữa, dường như đã biến thành một con người sống nội tâm. Tôi biết sự thay đổi này của Đại Thiêm là vì ai mà thành, cũng biết cậu có chỗ đứng thế nào trong lòng nó, nhưng mà mấy năm nay Đại Thiêm không có cậu vẫn có thể trải qua được, cho nên cậu cũng đừng nên làm xáo trộn cuộc sống trước đây của nó nữa”
Lương Đông hai tay ở dưới gầm bàn đặt trên đầu gối khẽ run run một chút, hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý trước khi đến đây. Lần ấy bị mẹ Triệu cầm cán chổi đánh hắn vẫn còn nhớ rõ ràng, nếu như bây giờ bị ba Triệu đánh nữa hắn cũng can tâm, có điều ba Triệu lại hoàn toàn trái ngược với mẹ Triệu, từ đầu đến cuối vẫn giữ hòa khí không một chút nóng nảy nào. Lương Đông hít một hơi thật sâu, ánh mắt mang theo tia thành khẩn nhìn người đàn ông trung tuổi trước mặt dõng dạc nói:
“Quãng thời gian trước đây Đại Thiêm không có cháu đúng là vẫn có thể trôi qua được, nhưng mà bây giờ cháu trở về rồi, cháu nhất định sẽ tạo cho em ấy quãng thời gian tiếp theo đây sẽ là vui vẻ nhất. Nếu bây giờ cháu không ở bên cạnh em ấy, em ấy nhất định sẽ rất buồn, nhất định sẽ suy sụp, cháu không muốn lại một lần nữa để cho em ấy không vui”
Ba Triệu đối với lời nói kia của Lương Đông cũng đã sớm chuẩn bị, ông biết không phải chỉ vì một câu nói của ông mà làm cho Lương Đông nhanh chóng đồng ý:
“Đại Thiêm lúc trước đã từng suy sụp nhưng rồi nó vẫn có thể đứng lên từ chỗ đó, đến bây giờ cũng sẽ là như vậy. Cậu hẳn cũng biết nếu như trên tay có một vết thương không thể chữa trị được, thì việc lựa chọn bỏ đi cánh tay đó sẽ là thông minh nhất. Lúc đầu có thể sẽ phải chịu đau đớn, sẽ không thể quen ngay được, nhưng sau đó sẽ từ từ thích nghi, kiên quyết đau một lúc còn hơn là đau dai dẳng đến suốt cả cuộc đời”
Ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa kính, tia nắng màu vàng nhạt rọi vào bên trong chiếc bàn của hai người đang ngồi. Phía dưới lòng đường xe cộ tấp nập, đoàn xe dài dằng dặc không có điểm kết thúc nối đuôi nhau đi trên đường. Giờ cao điểm của mỗi buổi sáng sẽ bắt đầu như thế, tuy rằng có chút phiền phức những vẫn không thể nào thay đổi được, buộc con người phải tự mình thích nghi, tự mình quen với những phiền phức này. Cũng giống như Lương Đông và Triệu Tử Thiêm vậy, hai người rõ ràng mang tính cách trái ngược nhau, ngay từ khi bắt đầu đã xác định còn đường phía trước không dễ đi, nhưng mà tính đến thời điểm hiện tại đã là mười năm, bọn họ dường như đã quen với sự chông gai này, để đến mức mỗi sáng thức dậy việc đầu tiên muốn làm chính là nắm tay đối phương cùng nhau bước đi trên những khó khăn kia:
“Em ấy không đơn giản chỉ là một cánh tay của cháu mà em ấy chính là sinh mạng của cháu… nếu như cháu không có em ấy, cháu sẽ không ngừng tìm đủ mọi cách để có được. Bác cũng biết trên thế gian này không có ai ngu ngốc đến mức tự mình không cần sinh mạng cả”
Ba Triệu nhấp một ngụm hồng trà, một lời nói kia của Lương Đông nói không làm ông cảm động thì chính là không đúng, nhưng ba Triệu ngoài mặt vẫn không tỏ ra bất cứ một tia lung lay nào:
“Cậu nói rất hay, người trẻ tuổi đúng là nên không ngần ngại như vậy. Quyết đoán tự tin là một đức tính tốt, nhưng nếu như cứ bảo thủ với suy nghĩ đó của mình đến một thời gian sau cậu nhất định sẽ hối hận. Tôi sống đến từng tuổi này rồi, số người tôi từng nhìn qua còn nhiều hơn là số bước chân cậu từng bước, tôi hiểu cái gì là sự nông nổi của tuổi trẻ, cái cậu đang làm hiện tại chính là nông nổi. Đừng để vì một phút sai lầm khi còn trẻ mà làm ảnh hướng đến người xung quanh, ngay cả đến chính bản thân cậu cũng không tránh khỏi đâu”
Lương Đông không một chút bối rối vẫn giữ nguyên thái độ bình tĩnh kia, cái hắn muốn biểu hiện cho ba Triệu thấy chính là hắn có đủ khả năng để cho Triệu Tử Thiêm một cuộc sống hạnh phúc. Hắn biết không có ba mẹ nào là không muốn con mình hạnh phúc cả, chỉ cần hắn để cho họ thấy được thì bọn họ nhất định sẽ không ngăn cản hắn và Triệu Tử Thiêm nữa:
“Cháu không nông nổi, mười năm nay đã đủ cho cháu suy nghĩ thật kỹ chuyện này. Cháu đã xác định rất rõ ràng, trên đời này ngoài Triệu Tử Thiêm ra thì cháu sẽ không để ý đến ai khác cả”
Ba Triệu khẽ mỉm cười:
“Đứa nhỏ kia là con của cậu? Cậu nói cậu trên đời này không để ý đến ai khác tại vì sao còn có đứa nhỏ đây?”
Lương Đông hơi khựng lại một chút, hắn cũng thật không ngờ ba Triệu lại biết đến sự tồn tại của Lương Thập Niệm. Bí mật về thân phận thật của Lương Thập Niệm ngoài mẹ đứa nhỏ biết còn có hắn cùng Lương Thế Thành, đã gọi là bí mật thì chuyện này càng ít người biết càng tốt, nhưng bây giờ ba Triệu đã hỏi đến vấn đề này, Lương Đông nếu như không nói ra thì ba Triệu nhất định sẽ làm khó hắn và Triệu Tử Thiêm:
“Thập Niệm không phải là con ruột của cháu, nhưng mà nó đối với cháu cũng rất quan trọng”
Ba Triệu bị bất ngờ, hai mắt mở lớn hỏi lại:
“Cậu nói cái gì? Đứa nhỏ kia không phải là con ruột của cậu?”
Lương Đông khẽ gật đầu:
“Cũng không quan trọng, cháu sớm đã coi nói như con ruột rồi”
Ba Triệu lại nhấp thêm một ngụm trà nữa:
“Chuyện này Đại Thiêm biết chưa?”
Lương Đông lắc đầu:
“Em ấy chưa biết”
Ba Triệu nhíu mày:
“Cậu có định nói cho Đại Thiêm biết hay không?”
Lương Đông lờ mờ nghe ra được ý tứ trong câu hỏi kia của ba Triệu, nếu như một người kiên quyết phản đối hắn sẽ còn quan tâm đến vấn đề này hay sao? Lương Đông kín đáo mở cờ trong bụng, nhưng bên ngoài mặt vẫn không biểu lộ ra cái gì quá rõ ràng, hắn không thể để cho đối phương nhận ra đối phương đã để lộ sơ hở, nếu không ba Triệu rất có thể sẽ thẹn quá hóa giận:
“Nếu em ấy hỏi thì cháu sẽ thẳng thắn trả lời không nửa điểm giấu giếm”
Ba Triệu nhíu mày:
“Đứa nhỏ đó có phải là con ruột của cậu không cũng không quan trọng, tôi cũng sẽ không chấp nhận cậu. Cậu căn bản không có gì để đảm bảo Đại Thiêm sau này đi theo cậu sẽ được hạnh phúc”
Lương Đông bình tĩnh thật rõ ràng đáp:
“Cháu đúng là không có cái gì cả, nhưng nếu em ấy muốn thì cháu cái gì cũng có thể thực hiện cho em ấy”
Ba Triệu cao giọng:
“Cậu nói thì rất hay, tôi bây giờ chỉ nói một câu thế này thôi, nếu Đại Thiêm muốn có danh phận cậu có thể cho nó hay không?”
Lương Đông khẽ mỉm cười:
“Chỉ cần em ấy muốn, danh phận nhất định có”
Ba Triệu ha ha cười lớn, đưa tay gõ lên mặt bàn:
“Tôi rất thích những người nói được làm được, cậu đã mạnh miệng nói như thế thì ngay bây giờ cậu thử chứng minh cho tôi thấy đi”
Lương Đông chính là đợi câu nói này của ba Triệu, hắn chỉ cần ba Triệu nói ra lời này thì hắn sẽ có cách làm cho ba Triệu sập bẫy:
“Cháu cũng rất nể phục những người nói được làm được, nếu bây giờ cháu có thế chứng minh được cho bác thấy, vậy thì bác cũng phải chấp nhận cháu”
Ba Triệu bị bất ngờ trước lời nói kia của Lương Đông, ông có điểm giật mình nhìn vẻ tự tin của người trước mặt, trong lòng tránh không khỏi có điểm chạnh lòng không dám hứa trước. Lương Đông không để cho ba Triệu có cơ hội từ chối, hắn nhanh chóng nói thêm vào:
“Thật ra thứ cháu chuẩn bị xuất ra đây có đủ chứng minh được cho bác hay không thì cháu cũng vẫn chưa dám chắc”
Ba Triệu có cảm giác như Lương Đông đang cố tình dụ ông chấp nhận lời đề nghị kia của hắn, ba Triệu mặc dù biết Lương Đông không hề đơn giản nhưng mà ông quả thật rất tò mò với cái gọi là chứng minh kia của Lương Đông, dù sao vấn đề có danh phận đối với Triệu Tử Thiêm cũng là vấn đề không thể nào có thể thực hiện được, đến lúc ấy ông chỉ cần nói ông tâm không phục là xong:
“Được, nếu như cậu chứng minh cho tôi thấy cậu có thể cho Đại Thiêm một danh phận vậy thì tôi sẽ không phản đối cậu nữa”
Lương Đông là một doanh nhân hắn đương nhiên không thể chỉ nói miệng suông được, hắn bỏ điện thoại của mình đặt ở trên bàn đã để sẵn chế độ ghi âm:
“Chỉ là cháu muốn chắc chắn thôi, phiền bác có thể lặp lại lời bác vừa nói hay không?”
Ba Triệu nhìn màn hình điện thoại nhíu mày, nhưng nói cũng đã nói rồi nếu như hiện tại ông không lặp lại một lần nữa chẳng phải là bị người ta chê cười không giữ lời hứa hay sao. Đến lúc xem xong cái gọi là chứng minh kia của Lương Đông ông cứ một mực nói không phục là được:
“Nếu như cậu chứng minh cho tôi thấy cậu có thể cho Đại Thiêm một danh phận, tôi đây sẽ không phản đối cậu nữa”
Lương Đông khẽ mỉm cười nhắc lại:
“Đại Thiêm là Triệu Tử Thiêm, cậu trong lời nói kia mà bác nói chính là Lương Đông phải không?”
Ba Triệu bực bội khó chịu:
“Phải!”
Lương Đông hài lòng từ trong túi lấy ra một số giấy tờ mà hắn đã chuẩn bị sẵn từ trước ở nhà, Lương Đông để số giấy tờ đó lên trước mặt của ba Triệu chậm rãi giải thích:
“Đây là bằng cấp của cháu, đây là tổng số tài sản của cháu bao gồm cả bất động sản, đây là giấy xác nhận sức khỏe của cháu, đây là giấy tờ chứng minh cháu chưa từng vướng vào bất cứ một vụ phạm pháp nào, đây là…”
Ba Triệu đưa tay về phía trước cắt ngang lời nói của Lương Đông:
“Dừng lại, cho dù cậu có tài giỏi đến đâu, cậu có nhiều tiền như thế nào thì cũng không có nửa phần quan hệ đến vần đề Đại Thiêm có danh phận hay không”
Lương Đông từ trong số giấy tờ kia lấy ra một tờ giấy đặt lên trước mặt:
“Cái này bác tự xem đi”
Ba Triệu thờ ơ cúi đầu mắt thấy trên đó toàn là chữ nước ngoài liền nhíu mày gạt bỏ:
“Tờ giấy này là cái gì?”
Lương Đông khẽ mỉm cười lớn tiếng gọi phục vụ:
“Phục vụ”
Một nam nhân viên phục vụ nhanh chóng chạy đến:
“Ngài cần dùng thêm đồ uống?”
Lương Đông lắc đầu chỉ vào tờ giấy ở trên bàn kia:
“Cậu có biết tiếng Pháp hay không?”
Phục vụ gãi đầu khó xử:
“Tôi trước nay chưa từng học qua tiếng Pháp”
Lương Đông cũng không vội:
“Nhà hàng của cậu có ai biết tiếng Pháp hay không?”
Nam phục vụ im lặng một chút giống như là đang ngẫm nghĩ, Lương Đông trực tiếp nói thẳng luôn vào vấn đề:
“Ai có thể dịch được tờ giấy này viết cái gì tôi sẽ trả cho người đó một tháng lương”
Nam phục vụ kia mở lớn hai mắt, ba Triệu ngồi đối diện cũng phải giật mình. Mọi người xung quanh nghe thấy lời nói kia của Lương Đông cũng bắt đầu chú ý đến. Nam phục vụ nhanh chóng chạy vào bên trong gọi người tới, lúc sau khoảng hai mười người bao gồm cả nhân viên và quản lý đều chạy ra đứng vây quanh bàn của Lương Đông, mười phút trôi qua nhưng ai cũng đều lắc đầu chịu bó tay. Khách hành từ lầu một cũng chạy lên xem thử, lầu hai từ lúc đám nhân viên kia tập chung ở chỗ này cũng bắt đầu đứng dậy xem xét, cả một quán cà phê hai tầng lầu đều giống như bị một tờ giấy của Lương Đông thu hút, ai cũng đều có cơ hội nhìn qua ít nhất một lần. Có một chàng trai đeo ba lô, trên mắt mang một cặp kính cận nhìn qua vô cùng giống sinh viên, cậu ta là người duy nhất ở chỗ này trừ Lương Đông có thể dịch ra được nội dung của tờ giấy đó.
Ba Triệu thấy mọi người tập chung ở chỗ này nhiều như thế liền có điểm nóng nảy:
“Cậu không phải là từ Pháp trở về hay sao? Cậu tại vì sao còn muốn người ta dịch hộ chứ?”
Lương Đông khẽ mỉm cười:
“Cháu sợ những điều cháu nói bác sẽ không tin, cho nên cháu muốn tìm một người ngoài cuộc dịch cho bác hiểu”
Chàng sinh viên nọ từ trong đám người chen lên:
“Tôi có thể dịch được nội dung trong tờ giấy đó viết gì. Nếu như tôi dịch được anh sẽ trả tôi phí đúng chứ?”
Lương Đông vô cùng hào phóng, không biết người kia có dịch đúng hay là không hắn đã cho cậu ấy một khoản tiền không nhỏ. Nam sinh viên kia khẽ nâng gọng kính mắt, mọi người ở bên cạnh cũng im lặng hít thở lắng nghe:
“Đây là giấy đăng ký kết hôn của hai người tên Lương Đông và Triệu Tử Thiêm…”
Ba Triệu giống như là sét đánh ngang tai còn tưởng mình nghe nhầm:
“Cậu nói cái gì?”
Nam sinh viên kia lặp lại:
“Là giấy đăng ký kết hôn của hai người tên Lương Đông và Triệu Tử Thiêm, ở đây ghi rõ ngày tháng là 29.7.2022 địa điểm đăng ký tại Pháp, đã có chữ kỹ của hai bên cùng con dấu của cơ quan có thẩm quyền về vấn đề này của Pháp”
Ba Triệu bần thần không thể tin nổi:
“Cậu nói cái gì, cậu có dịch nhầm hay không, chuyện này không thể nào…”
Nam sinh viên kia từ trong ba lô của mình lấy ra một cuốn sách rất dày, đó là cuốn từ điển Pháp- Trung, cậu ta nhanh chóng mở ra được trang sách có từ kết hôn bằng tiếng Pháp để chỉ cho ba Triệu thấy. Ba Triệu vẫn còn chưa thể thích ứng được việc này, Lương Đông đã hướng mọi người hỏi:
“Mọi người thấy sao, có phải là giấy đăng ký kết hôn hay không, nếu như mọi người cho tôi một câu trả lời vậy thì tiền uống nước của mọi người hôm nay tôi sẽ trả”
Đám người xung quanh nghe thấy thế liền nhao nhao mượn cuốn từ điển của nam sinh viên kia để xác nhận rồi gật đầu:
“Đúng vậy, đây đích thực là giấy đăng ký kết hôn”
“Tôi nhìn con dấu đỏ kia đúng là rất giống thật…”
“Không thể nào là hàng giả được…”
Lương Đông vô cùng hài lòng đối với kết quả này, hắn nhẹ giọng hướng ba Triệu khẽ gọi:
“Bác Triệu, tờ giấy này chính là tờ giấy đăng ký kết hôn… cháu cùng con trai bác đúng là đã đăng ký kết hôn rồi”
Mọi người nghe thấy lời kia của Lương Đông lại giật mình thêm nữa, câu nói kia bọn họ có thể hiểu ra được tờ giấy này có điểm đặc biệt so với tờ giấy kết hôn trong nước. Ba Triệu không nói gì, Lương Đông lại quay sang mọi người chỉ vào chỗ ký tên của Triệu Tử Thiêm nói:
“Mọi người nói xem em ấy đã có một danh phận hay chưa?”
Nam sinh viên kia là người đầu tiên lên tiếng trước:
“Hai người cũng đã ký vào tờ giấy đăng ký kết hôn rồi còn cần hỏi đến vấn đề này nữa hay sao?”
Mọi người theo lời nam sinh viên kia cũng gật đầu bàn tán:
“Đúng là như vậy…”
“Chàng trai kia cũng thật là tốt số…”
Mọi người sau hồi bàn tán cảm thấy không có chuyện gì của mình nữa liền rời đi, Lương Đông khi ấy mới lên tiếng kéo ba Triệu ra khỏi suy nghĩ của ông:
“Bác Triệu, bác Triệu…”
Ba Triệu giật mình, ông cảm thấy mình giống như là bị lừa bán mất con trai rồi:
“Tôi không phục”
Lương Đông nhún vai:
“Mọi người cũng đã đều công nhận em ấy có danh phận, bác hiện tại không phải là muốn nuốt lời chứ?”
Ba Triệu cứng miệng không nói đồng ý cũng không nói phản đối, ông hiện tại ngoài im lặng ra cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Lương Đông sắp xếp lại giấy tờ bỏ vào trong túi, hắn không cho ba Triệu có cơ hội nghĩ ra bất cứ một phản đối nào khác liền đứng dậy muốn rời đi trước:
“Bác Triệu cháu còn có việc phải làm, thứ lỗi cho cháu không thể tiếp bác được. Còn có Đại Thiêm cũng đang quay phim ở gần đây, chờ em ấy quay xong cháu sẽ đưa em ấy về nhà một chuyến. Nhờ bác báo tin này cho bác gái ở nhà biết, em ấy thích nhất ăn địa tam tiên do bác gái làm”
Lương Đông bước xuống lầu thì ba Triệu mới giật mình có phản ứng lại, ông vội vã quay lại phía sau ý muốn ngăn cản Lương Đông nhưng mà đã không thấy bóng dáng người kia đâu cả. Ba Triệu có điểm bất an nếu như để mẹ Triệu ở nhà biết chuyện này, bà ấy khẳng định sẽ không tha thứ cho ông.
Ngày hôm nay ba Triệu hẹn Lương Đông đến đây nói chuyện chính là muốn xem Lương Đông là con người thế nào, muốn khuyên bảo cậu ta không nên cố chấp nữa. Nhưng mà không ngờ đến cuối cùng ông không khuyên được ai cả ngược lại còn bị lừa bán mất con trai, ông cảm thấy mọi chuyện giống như là đã được sắp xếp sẵn rồi, chỉ cần ông ngu ngốc nhảy vào cái bẫy này nữa là xong. Từ buổi hẹn uống trà ngày hôm nay ba Triệu coi như là được mở rộng tầm mắt rút ra được một chân lý, cùng Lương Đông nói chuyện chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ.