Mục lục
Nắng Hạn Gặp Mưa Rào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh nói sẽ sao?” Lương Đông làm bộ hỏi lại Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm một tay chống lên thành cầu, một tay đặt ở phía dưới mình nắm chặt cổ tay của Lương Đông ngăn không cho hắn làm càn:

“Đông đừng như vậy, một lát nữa có người đến thì không hay”

Lương Đông cúi đầu xuống cần cổ của Triệu Tử Thiêm hít một hơi thật sâu, một cơn gió khẽ thổi qua khiến cho đám mây vốn dĩ che mất đi một nửa của mặt trăng cũng dần dần phải di chuyển sang một bên. Ánh sáng yếu ớt vừa rồi thay bằng nguồn sáng vô cùng mạnh, Triệu Tử Thiêm ngẩng đầu nhìn trăng sáng cúi đầu nhìn xung quanh liền có chút lo lắng sợ sệt:

“Đông đừng nha…”

Lương Đông một tay ở dưới Tiểu Thiêm Thiêm xoa nắn, một tay lại ở trước ngực cậu sờ loạn, giọng nói khàn khàn ghé sát tai Triệu Tử Thiêm hỏi:

“Đừng cái gì?”

Triệu Tử Thiêm hai chân run rẩy sắp đứng không vững, bàn tay cố muốn gạt cái móng lừa của ai đó để thoát ra:

“Có người đấy… sẽ có người đến…”

Lương Đông lên tiếng:

“Bây giờ liền muốn em, xem em sau này có dám làm loạn hay không”

Phía xa bắt đầu có tiếng nói, Triệu Tử Thiêm giật mình hốt hoảng luống cuống kéo Lương Đông:

“Có người đến đây, em nghe thấy có tiếng người đến đây”

Lương Đông đương nhiên cũng phát hiện ra được có người đi về phía này, hắn có điểm mất hứng buông Triệu Tử Thiêm ra giúp cậu kéo khóa quần rồi chỉnh áo lại thật cẩn thận:

“Coi như hôm nay em may mắn”

Lương Đông bước đi, Triệu Tử Thiêm nhanh chân chạy theo phía sau hắn, gương mặt vẫn còn ửng đỏ, đôi chân bởi vì vừa rồi phải chịu đựng kích tình quá lớn mà run rẩy mới bước được có hai ba bước liền khụy xuống, Lương Đông quay lại phía sau thấy Triệu Tử Thiêm bị ngã mà giật mình đi đến:

“Làm sao vậy?”

Triệu Tử Thiêm tức giận nổi nóng quát tháo:

“Bỏ ra đi, không cần anh quan tâm”

Tiếng người càng ngày càng rõ, Triệu Tử Thiêm phụng phịu tự đứng dậy, Lương Đông nhanh tay kéo Triệu Tử Thiêm lại chế trụ eo nhỏ của cậu không cho cậu bước đi. Triệu Tử Thiêm xoay người, mắt thấy có hai người ngoại quốc đang đi đến liền hốt hoảng muốn đẩy tay Lương Đông ra nhưng vô dụng, cuối cùng chỉ còn cách khuất phục nhỏ giọng nói:

“Đông à, có hai người đang đến”

Lương Đông híp mắt, Triệu Tử Thiêm càng nóng ruột hơn:

“Đông à, người ta đến đó”

Lương Đông nhanh tay khoác vai Triệu Tử Thiêm kéo đi, bước qua hai người nọ, cả một quá trình đó đều vô cùng tự nhiên không ai có thể nhận ra được có điểm gì không đúng. Triệu Tử Thiêm hậm hực suốt cả buổi, Lương Đông nhìn người bên cạnh xụ mặt liền hết cách, kết quả vẫn phải đi đến quán bên vệ đường mua cho Triệu Tử Thiêm một túi hồng khô ngọt nhét vào tay ai đó.

Triệu Tử Thiêm dúi túi hồng khô ngọt đó về phía Lương Đông trả lại cho hắn trong lòng thầm nghĩ đừng tưởng mang mấy thứ đồ ăn này ra liền có thể dỗ cậu, không có dễ dàng như vậy đâu. Lương Đông mở túi nhỏ lấy ra một miếng hồng khô đưa đến trước miệng của Triệu Tử Thiêm:

“Ăn đi, hồng khô ngọt ở đây chính là đặc sản, đợi đến khi trở về Bắc Kinh rồi là không thể ăn được đâu”

Triệu Tử Thiêm nhanh chóng bước đi không thèm để ý đến lời của Lương Đông nói, lúc hai người ngồi vào trong xe rồi Triệu Tử Thiêm liền khoanh tay nhìn sang một bên, làm ra bộ dạng oán giận hờn dỗi. Lương Đông biết Triệu Tử Thiêm chính là người thích mềm không thích cứng, hắn nhanh chóng lấy ra một miếng hồng khô ngọt cắn thử một miếng nhỏ rồi nói:

“Không phải là mua phải hồng giả rồi chứ, hồng sao lại cay như vậy”

Triệu Tử Thiêm trong lòng thầm lo lắng sợ Lương Đông ăn phải mấy thứ thực phẩm nhân tạo, nhưng ngoài mặt vẫn không hề biểu hiện một chút biểu cảm nào. Lương Đông đặt túi hồng vào tay Triệu Tử Thiêm:

“Đại Thiêm em nhìn xem có phải là hồng giả hay không?”

Triệu Tử Thiêm không nói không rằng đặt túi hồng khô ngọt sang một bên, Lương Đông nghiêng người hôn một cái vào má của người ta:

“Bảo bối cười một cái đi”

Triệu Tử Thiêm nhịn không nổi nữa lớn tiếng quay sang quát Lương Đông, cậu có cảm giác mình giống như bị ai đó tùy ý trêu chọc hết lần này đến lần khác không thể phản kháng lại được. Lương Đông lúc nào cũng thế, muốn sờ chỗ này liền sờ, muốn hôn chỗ kia liền hôn, bản thân cậu rất là không thoải mái:

“Đông ca, anh…”

Lời còn chưa nói xong, miệng của cậu đã được nhét vào một miếng hồng, vị ngọt sắc rất nhanh tràn ngập khoang miệng, Lương Đông đưa tay kéo Triệu Tử Thiêm vào lòng, cúi đầu hôn lên tóc cậu:

“Bảo bối đừng tức giận, em tức giận anh cũng không vui”

Triệu Tử Thiêm đương nhiên không thể nhổ miếng hồng kia ra kết quả chỉ còn cách nhai nhai, miếng hồng lớn vô cùng mềm, nhưng độ dẻo cũng không vừa, Triệu Tử Thiêm nhóp nhép nhai vừa nhai vừa nói:

“Đừng tưởng chỉ dựa vào mấy miếng hồng này liền coi như xong”

Lương Đông khẽ mỉm cười, sóc nhỏ nhà hắn chính là đơn giản như vậy, ngoài miệng tuy rằng nói thế nhưng Lương Đông biết chỉ bằng mấy miếng hồng này Triệu Tử Thiêm liền không tức giận nữa:

“Được được, hồng khô có ngọt không?”

Triệu Tử Thiêm bĩu bĩu môi:

“Anh vừa rồi cũng đã ăn không phải là biết rồi sao”

Lương Đông cười ha ha:

“Ngọt! Nhưng không ngọt bằng em”

Triệu Tử Thiêm một tay lấy thêm một miếng hồng nữa từ trong túi giấy hướng Lương Đông đưa lên trước mặt:

“Dẻo miệng giống như nó vậy”

Lúc xe dừng lại ở trước cửa khách sạn đã là mười giờ đêm, Lương Đông ngày mai có chuyến bay từ Thành Đô về Bắc Kinh lúc bảy giờ, Triệu Tử Thiêm phải ở lại Thành Đô để tiếp tục tham gia vào buổi fansign ký tặng HONG ngày hôm sau. Triệu Tử Thiêm mở cửa bước vào bên trong phòng, xoay người lại đã thấy Lương Đông bước vào phòng đối diện rồi, cậu có chút bất ngờ cùng hụt hẫng không hiểu tại sao Lương Đông lại không vào phòng cùng cậu. Triệu Tử Thiêm thay đồ xong liền ôm túi hồng ngọt ngồi xếp bằng ở giữa giường lớn.

Cánh cửa rất nhanh chậm rãi bật mở, đương nhiên người thản nhiên xuất hiện ở trong phòng cậu như vậy chỉ có thể là Lương Đông. Lương Đông đã thay quần áo, một thân pijama màu xanh nhạt của khách sạn chuẩn bị cho, trên tay hắn cầm một thứ gì đó hình chữ nhật chậm rãi tiến đến giường ngủ của cậu.

Triệu Tử Thiêm nhìn một hồi liền phát hiện ra Lương Đông đang cầm EP HONG của cậu, Lương Đông đưa EP HONG đó ra trước mặt Triệu Tử Thiêm nói:

“Mau ký cho anh đi”

Triệu Tử Thiêm cầm lấy EP HONG kia cười:

“Anh lại muốn làm trò gì nữa vậy”

Lương Đông ngồi xuống bên cạnh Triệu Tử Thiêm từ trong hộc tủ đầu giường mở ra lấy một cái bút màu dúi vào tay cậu:

“Không có gì chỉ muốn em ký tặng thôi mà”

Triệu Tử Thiêm hắng giọng giả bộ coi Lương Đông như một người hâm mộ hỏi:

“Tên gì?”

Lương Đông phối hợp đáp:

“Lương Đông!”

Triệu Tử Thiêm gật đầu mở nắp búp bắt đầu ký xoẹt xoẹt lên tấm bìa, phía cuối còn có một dòng chữ vô cùng nắn nót. Lương Đông nhìn EP HONG hài lòng mỉm cười, Triệu Tử Thiêm đưa bút cho Lương Đông rồi bỏ thêm một miếng hồng ngọt nữa vào trong miệng mình:

“Có hài lòng không?”

Lương Đông bật cười:

“Đương nhiên!”

Lương Đông nhìn dòng chữ “Thiêm Thiêm của Đông Đông” kia liền không thể nào khép được nụ cười. Triệu Tử Thiêm khẽ vươn vai một cái lấy dây thun buộc túi hồng lại thật cẩn thận rồi cất sang một bên:

“Đi ngủ thôi, anh cũng về phòng đi ngủ đi”

Lương Đông nằm xuống bên cạnh Triệu Tử Thiêm ôm lấy thân thể mềm mại kia vào trong lòng hỏi:

“Muốn anh về phòng sao?”

Triệu Tử Thiêm không nói muốn hay là không chỉ đáp một câu thế này:

“Anh muốn về hay không em cũng không thể quản”

Lương Đông đột nhiên xoay người đè lên người của Triệu Tử Thiêm, bàn tay chậm rãi cởi từng nút áo sơ mi trên người cậu xuống. Triệu Tử Thiêm không từ chối, chỉ im lặng nhìn Lương Đông nói:

“Đông ca, thất tịch vui vẻ”

Lương Đông khẽ mỉm cười, hắn cúi người hôn xuống đôi môi kia, vị ngọt thơm của hồng khô rất nhanh làn tràn khắp mọi giác quan của hắn. Lương Đông càng hôn càng sâu, càng hôn càng cuồng nhiệt đến mức không thể kìm hãm lại được:

“Em cũng vậy, thất tịch vui vẻ, ngày mai nhớ uống thuốc đúng giờ có biết chưa”

Triệu Tử Thiêm khẽ gật đầu, hai tay chủ động vòng lên cổ Lương Đông ôm lấy hắn. Sáng sớm ngày hôm sau Lương Đông tỉnh dậy từ rất sớm, người nào đó vẫn còn nằm ở trong chăn ngủ ngon lành. Lương Đông đưa tay vuốt nhẹ gương mặt của Triệu Tử Thiêm một cái, cúi người hôn nhẹ vào đôi môi kia rồi luyến tiếc rời đi.

Lúc Triệu Tử Thiêm tỉnh lại Lương Đông đã sớm rời đi rồi, ngày hôm nay nhiệt độ chạm ngưỡng gần 39 độ, Triệu Tử Thiêm tổ chức buổi fansign ký tặng ở ngoài trời, trên sân khấu có hai chiếc quạt nhỏ chạy hết công suất nhưng mồ hôi ở phía sau lưng của Triệu Tử Thiêm vẫn chảy dòng dòng. Thân thể buổi sáng thức dậy có chút nhức mỏi đau đầu, hiện tại lại gặp thời tiết nắng nóng thế này liền vô cùng khó chịu, nhưng khi cậu đứng ở trên sân khấu vẫn không quên hướng người hâm mộ nở nụ cười.

Từng người cầm theo EP HONG của Triệu Tử Thiêm đi lên phía trên sân khấu đợi cậu ký tặng, có một người hâm mộ đi đến phía trước cậu nói thế này:

“Đại Thiêm hôm nay là thất tịch, anh có thể chúc em vài câu hay không?”

Bởi vì người ở xung quanh vô cùng ồn ào, Triệu Tử Thiêm cũng không nghe thấy rõ ràng câu nói của cô gái kia, chính vì vậy liền vừa ký tặng vừa trả lời:

“Tự cầu nhiều phúc đi!”

Đã qua hơn ba mươi phút, Triệu Tử Thiêm vẫn chưa kết thúc buổi ký tặng, ngó đầu nhìn phía sau còn rất nhiều người xếp hàng chờ đến lượt, Triệu Tử Thiêm mỗi lần ký một cái liền phải đứng lên ôm người hâm mộ một cái. Miên Miên đứng bên đột nhiên nhận được điện thoại, mở điện thoại ra xem thử phát hiện thì ra là tin nhắn của Lương Đông gửi đến.

[Lương Đông ZG]: Đừng quên cho em ấy uống thuốc!

Lương Đông không nhắc Miên Miên cũng quên, Miên Miên từ trong túi xách lấy ra một viên thuốc nhỏ nhanh tay dúi vào tay cho Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm nhìn xung quanh một hồi, mắt thấy không có ai để ý đến mình liền nhét thuốc vào miệng khẽ nhíu mày nuốt ực một cái. Triệu Tử Thiêm là quen cách uống thuốc không cần nước, cho dù thuốc có đắng đến mấy cậu vẫn có thể dễ dàng uống được. Miên Miên đứng ở bên cạnh cũng nhanh tay quạt cho Triệu Tử Thiêm, nắng trưa oi bức thật sự khiến cho người ta cảm thấy vô cùng mệt mỏi, đến khi mọi việc xong xuôi cũng là hai giờ trưa. Ba giờ Triệu Tử Thiêm có chuyến bay trở về Bắc Kinh, cậu chỉ vừa mới kết thúc buổi fansign liền ngồi xe đến thẳng sân bay luôn, ngay cả thay bộ quần áo cũng không có thời gian chừ đừng nói là ăn trưa.

Cơm ở trên máy bay không hợp khẩu vị của Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm chỉ động đũa gắp một vài miếng thịt rồi bỏ lại không ăn nữa. Mới ngủ một giấc khi tỉnh dậy đã là lăm giờ chiều, Triệu Tử Thiêm mệt mỏi xuống máy bay trở về nhà mình. Lừa lớn nhà cậu ngày hôm nay cũng có buổi họp báo cho bài hát mới mà hắn chuẩn bị ra mắt, là một ca khúc cổ phong mang tên Tiêu Dao. Triệu Tử Thiêm lần trước rảnh rỗi cũng đến phòng thu nghe hắn hát đến thuộc luôn cả lời.

Ngày hôm ấy Triệu Tử Thiêm một mình đi đến nhà hàng nhỏ ở dưới khu nhà cậu, nhận được tin nhắn của Lương Đông nói lát nữa sẽ qua nhà cậu.

[Lương Đông ZG]: Bảo bối, một lát nữa xong việc sẽ về với em.

Triệu Tử Thiêm nhìn thấy tin nhắn kia của Lương Đông khóe miệng khẽ nhếch lên cao, nhưng mà vẫn nhắn lại cho hắn một tin thế này.

[Triệu Tử Thiêm DTX]: Không cần đến, không có nhà đâu.

[Lương Đông ZG]: Em đi đâu?

[Triệu Tử Thiêm DTX]: Ở nhà, nhưng mà không muốn gặp anh.

Triệu Tử Thiêm đợi mãi không thấy Lương Đông nhắn tin lại cho mình, cứ tưởng hắn giận rồi đang định nhắn lại cho hắn thì điện thoại của cậu chợt rung lên.

[Lương Đông ZG]: Em không muốn gặp anh như vậy cũng không muốn gặp Tiểu Đông Đông luôn sao?

Triệu Tử Thiêm đang uống nước cũng phải ho sặc sụa, không phải vì lời nói không biết xấu hổ kia của Lương Đông mà là vì bức ảnh quá mức chói mắt kia của hắn. Hắn từ khi nào lại chụp được tấm ảnh này, Triệu Tử Thiêm vội vàng nhìn người xung quanh mắt thấy không ai chú ý đến mình mới che che giấu giấu nhắn tin lại cho Lương Đông.

[Triệu Tử Thiêm DTX]: Không biết xấu hổ.

[Lương Đông ZG]: *tin nhắn hình*

Triệu Tử Thiêm nhìn hai tấm ảnh của Lương Đông gửi đến liền tức giận đến mặt mũi đỏ bừng, bộ dạng hiện tại chỉ hận không thể xông qua màn hình đánh cho con lừa lớn kia một trận. Tin nhắn bằng hình ảnh mà Lương Đông gửi tới chính là hình chụp lại của cậu lúc đang… là hình ảnh của cậu nhưng mà cậu đến tột cùng vẫn không đủ can đảm dám nhìn. Triệu Tử Thiêm trong lòng thầm chửi mắng, lần sau nhất định phải đề phòng cảnh giác hơn một chút, tốt nhất là lúc làm phải giấu điện thoại của Lương Đông đi.

Buổi tối ngày hôm ấy Triệu Tử Thiêm tình cờ gặp mẹ Lương ở quán ăn, đương nhiên thái độ của mẹ Lương đối với cậu không thể giống như lúc đầu được nữa. Trong ánh mắt kia biểu thị rõ ràng sự chán ghét cùng khinh bỉ, mẹ Lương nói rất nhiều cũng giải thích rồi đưa ra viễn cảnh cho cậu hiểu, Triệu Tử Thiêm trong cả một quá trình đó trước sau chỉ ngồi im lặng lắng nghe. Lương Đông cũng đã nói với cậu rồi: Tùy tiện nghe người ta nói một chút, quyết định vẫn là ở mình.

Mẹ Lương nói không muốn Triệu Tử Thiêm xuất hiện ở trước mặt Lương Đông nữa, Triệu Tử Thiêm cũng nói sinh nhật của cậu kết thúc Lương Đông sẽ đi rồi. Mẹ Lương lại nói Lương Đông đi Pháp rồi nhất định sẽ quen người con gái khác ở bên đó, gia đình bà cũng không ngại có một cô con dâu là người ngoại quốc, Triệu Tử Thiêm lúc đó lại im lặng không nói gì. Thật ra cậu không biết nên phải nói cái gì, cậu không thể khẳng định chắc chắn Lương Đông qua đó rồi liền sẽ không thay lòng, cậu càng không thể lớn tiếng nói với mẹ Lương rằng nếu như chuyện đó xảy ra cậu sẽ chấp nhận hết.

Lương Đông về nhà lúc mười giờ đêm, cả người tỏa ra một mùi rượu nhàn nhạt. Triệu Tử Thiêm trầm tĩnh ngồi ở ghế sô pha nhìn hắn, đầu nhỏ tựa vào lòng ngực người ta, thần trí không biết có phải là do mùi rượu từ trên người Lương Đông truyền đến hay không mà khiến cho Triệu Tử Thiêm mộng mị mê man.

“Em sao vậy?” Lương Đông hỏi.

Triệu Tử Thiêm nhắm mắt:

“Hôm nay em tình cờ gặp mẹ anh, thái độ của mẹ anh đối với em bây giờ so với trước đây thật sự rất khác. Mẹ anh nói nếu như có một cô con dâu ngoại quốc cũng không ngại”

Lương Đông nhíu mày, đau lòng siết chặt Triệu Tử Thiêm hơn:

“Không có đâu, mẹ anh không ngại nhưng anh ngại”

Triệu Tử Thiêm giống như con mèo nhỏ gật đầu ưm một cái.

Thời gian không phải cứ như vậy bình yên mà trôi qua như trước đây nữa. Triệu Tử Thiêm và Lương Đông sẽ có những lúc đột nhiên cãi nhau vô cớ rồi làm lành, cứ cãi nhau vô cớ rồi làm lành lại với nhau. Ở show 1 tỷ 3 decibel hôm đó cũng vậy, chỉ vì ngày hôm trước Triệu Tử Thiêm trễ hẹn với Lương Đông, hắn liền trong chương trình làm mặt lạnh không thèm để ý đến cậu. Nhưng mà nói thì nói vậy, lúc Triệu Tử Thiêm không cẩn thận bị xước tay vẫn giả bộ lạnh lùng hỏi cậu:

“Làm sao vậy?”

Triệu Tử Thiêm trước thái độ của người nào đó liền bĩu môi:

“Không sao”

Trợ lý Trương Dĩnh đứng bên cạnh thấy hai người này vô cùng kỳ lạ, vì vậy liền hỏi:

“Hai người các cậu có chuyện…”

Người thư ba còn chưa kịp nói hết câu, cả Lương Đông và Triệu Tử Thiêm đã đồng loạt quay sang lạnh giọng nói:

“Chuyện nhà!”

___

Trước sinh nhật của Triệu Tử Thiêm một tuần xảy ra một sự kiện, Triệu Tử Thiêm đã sớm lên kế hoạch định sẵn vào ngày 27 tháng 8 hôm đó sẽ tổ chức một HONG party cực hoàng tráng ở Nam Kinh. Đây không chỉ là party sinh nhật theo kiểu trình diễn mà còn là một concert theo kiểu party thế cho nên Triệu Tử Thiêm đương nhiên rất muốn ba mẹ tới tham dự. Tối ngày hôm ấy Triệu Tử Thiêm gọi điện về cho mẹ Triệu, người ở đầu dây bên kia rất lâu mới nhấc máy, Triệu Tử Thiêm hít một hơi thật sâu rồi khẽ nói:

“Mẹ, sinh nhật này của con sẽ tổ chức ở Nam Kinh, con muốn ba mẹ tới”

Mẹ Triệu im lặng một hồi mới đáp:

“Mẹ không muốn nhìn thấy người không nên nhìn!”

Triệu Tử Thiêm sớm biết mẹ Triệu sẽ nói những lời đại loại như vậy, nhưng khi chính tai nghe được câu nói này Triệu Tử Thiêm vẫn là nhịn không được mà đau lòng:

“Anh ấy cũng tới”

Đầu dây bên kia rất nhanh truyền đến tiếng tút tút đơn điệu, Triệu Tử Thiêm ngồi thất thần ở một chỗ cuối cùng quyết định không gọi cho mẹ Triệu nữa. Không phải là Triệu Tử Thiêm không để ý tới mẹ Triệu mà là khi kết thúc buổi sinh nhật này… Lương Đông sẽ tạm rời khỏi cậu một thời gian dài, cậu rất muốn Lương Đông có mặt trong ngày sinh nhật của cậu.

Có thể nói Triệu Tử Thiêm là một đứa con bất hiếu, có thể nói Triệu Tử Thiêm đối với tình yêu sẽ đặt trên tất cả, có thể nói cậu không coi trọng tình thân, mọi người nói cậu ra sao cậu đều có thể chấp nhận… Nhưng Lương Đông đối với cậu thật sự rất quan trọng, quan trọng đến mức cậu muốn dành những thứ tốt đẹp nhất cho hắn.

Triệu Tử Thiêm vì buổi party này mà tập đến quên ăn quên ngủ, cả một tuần hầu như đều không gặp mặt Lương Đông. Lương Đông đứng ở phía sau tấm kính phòng tập im lặng quan sát sóc nhỏ nhà mình luyện tập, hắn nhìn thấy được Triệu Tử Thiêm vì buổi party này mà nỗ lực rất nhiều, hắn thấy sóc nhỏ nhà mình gầy đi rất nhiều rồi.

Cố đô Lục triều Nam Kinh, kịch viện Thái Dương Cung tại ven hồ Huyền Vũ là địa điểm tổ chức sinh nhật lần này của Triệu Tử Thiêm, ekip tổ chức phía sau đều là những bậc thầy lão làng mời từ Hàn Quốc, đèn led dài mười sáu mét làm choáng ngợp bạn bè giới truyền thông, mười ba màn hình chiếu siêu cấp lớn bố trí ở tất cả mọi góc quay đều có thể lưu giữ được những ký ức tốt đẹp này. Sức chứa của kịch viện Thái Dương Cung lên đến hàng nghìn người, đủ rộng lớn để cho Triệu Tử Thiêm có thể thỏa sức bùng nổ hết mình trên sân khấu.

Triệu Tử Thiêm trước ba ngày liền bay đến Nam Kinh xem xét lại tất cả, Lương Đông kết thúc fansign ký tặng Tiêu Dao trước một ngày cũng bay đến Nam Kinh. Buổi tối hôm ấy hắn ngồi ở dưới sân khấu, cả hàng nghìn ghế chỉ có duy nhất chiếc ghế hắn đang ngồi là không trống. Lương Đông nhìn người trên sân khấu luyện tập vũ đạo, hát đến khàn cả giọng, gân xanh hiện rõ ở bên cần cổ, sắc mặt nhợt nhạt vô cùng mệt mỏi vẫn cố gắng, Lương Đông nhịn không được mà đau lòng, tay đặt ở trên thành ghế nắm chặt.

Mười một giờ đêm Lương Đông gọi đồ ăn từ bên ngoài tới, Triệu Tử Thiêm và hắn cùng nhau ngồi ở tại sân khấu này ăn cơm. Lương Đông đưa tay lau mồ hôi trên tóc của Triệu Tử Thiêm:

“Bảo bối nhỏ em đừng như vậy”

Triệu Tử Thiêm sụt sịt mũi, uống thêm một ngụm nước nữa rồi lắc đầu:

“Em không sao, vẫn còn được!”

Lương Đông biết mình hiện tại có nói gì đi chăng nữa cũng không thể ngăn cản Triệu Tử Thiêm, cuối cùng hắn chỉ còn biết đau lòng im lặng nhìn người trước mặt ăn cơm. Triệu Tử Thiêm ăn bị sặc ho khan, Lương Đông luống cuống vội vàng đi đến bên cạnh vỗ lưng cho cậu. Triệu Tử Thiêm gạt tay hắn ra xua tay:

“Không sao, không sao hết”

Lương Đông nhịn không được nữa liền kéo Triệu Tử Thiêm ôm vào lòng:

“Nhất định bù đắp xứng đáng cho em”

Triệu Tử Thiêm cứ như vậy nhắm mắt im lặng ở trong lòng ngực Lương Đông ngủ quên lúc nào không hay. Lương Đông thở dài thật cẩn thận bế Triệu Tử Thiêm lên xe trở về khách sạn. Hắn biết Triệu Tử Thiêm vì hắn mà chọn lựa kết quả này, hắn biết Triệu Tử Thiêm vì muốn hắn đến tiệc sinh nhật của cậu mà quyết định không thuyết phục ba mẹ đến đây tham dự, hắn biết tất cả, biết cả những cố gắng quyết tâm của Triệu Tử Thiêm. Lương Đông lúc đặt Triệu Tử Thiêm ngồi vào trong xe liền cúi đầu hôn nhẹ vào trán cậu khẽ nói:

“Bảo bối nhỏ, nhất định bù đắp xứng đáng cho em!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK