Mục lục
Thượng Ẩn - Sài Kê Đản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quyển Thứ Nhất: Rung Động Thanh Xuân
Chương 128: Tôi sai rồi.(Edit:xASAx)
* * *
Bác sĩ tới là một bác sĩ ngoại khoa rất có kinh nghiệm, lại xuất ngoại du học nhiều năm, loại tình huống này gặp qua không ít. Nhưng tình trạng thương tổn như Bạch Lạc Nhân thế này, ông vẫn là lần đầu tiên thấy được. Lông mày rậm nhíu chặt, quay sang vết thương nhìn tựa như toàn là máu, lại quay sang Cố Hải nhìn, lại quay nhìn vết thương, lại quay nhìn Cố Hải, một câu cũng không nói.
Cố Hải nóng nảy, "Bác sĩ, cậu ta rốt cuộc thế nào?"
"Không có gì, không cần lo lắng, chỉ bị thương ngoài da."
Trong lòng Cố Hải không thả lỏng chút nào, như cũ lôi bác sĩ hỏi: "Sẽ không để lại di chứng gì về sau chứ?"
"Cái này..." Bác sĩ làm khó một chút, "Cố gắng đừng lặp lại việc này."
Ý của bác sĩ là, đừng dùng thủ đoạn thô bạo này lần thứ hai, Cố Hải lại hiểu sai ý, cậu lý giải thành sau này cũng không thể làm tiếp chuyện như vậy. Sắc mặt trong nháy mắt u ám không ít, thế nhưng trước mắt cũng không quan tâm những thứ này, Bạch Lạc Nhân bị thương nặng như vậy, làm sao để cậu ta mau chóng khỏe mạnh mới là việc chính.
"Bác sĩ, nếu chỉ bị thương ngoài da, sao lại ngất đi?"
Bác sĩ đồng tình liếc mắt nhìn Bạch Lạc Nhân, thở dài, nói xa xôi: "Cậu nói sao lại ngất đi? Đau quá đó."
Cố Hải vừa nghe lời này, môi đều trắng bệch, "Có... Có thể đau vậy sao?"
Bác sĩ rất kiên nhẫn giải thích cho Cố Hải, "Tổ chức đầu dây thần kinh xung quang hậu môn khá nhiều, hơn nữa còn có cảm giác đau do sợi thần kinh cột sống tạo thành, mạch máu phân bố dày đặc, cho nên đối với đau nhức là nhạy cảm nhất. Cậu nên đến phòng khám chỗ tôi làm phẫu thuật trĩ nhìn thử xem, đàn ông rắn chắc, cường tráng như cậu, ai cũng đều kêu khóc thảm thiết . Không phải tôi hù dọa cậu, loại đau đớn này cũng đã đến cực hạn chịu đựng của người bình thường."
Cố Hải giống như một cây cọc gỗ đứng tại chỗ, nghiêm mặt tính toán thời gian, vừa rồi mình làm bao lâu? Hai mươi phút? Nửa tiếng? Hay là... một tiếng?
Khuôn mặt vặn vẹo của Bạch Lạc Nhân trong trí nhớ khiến Cố Hải hận không thể đem mình đi băm vằm.
"Cậu giúp tôi giữ cậu ta một chút, tôi xử lý vết thương trước đã." Bác sĩ nói.
Cố Hải lấy lại tinh thần, nhanh chóng đi rửa tay, trở về dựa theo chỉ thị của bác sĩ, giữ hông Bạch Lạc Nhân đè xuống. Bác sĩ nhẹ nhàng mở hai mông, Cố Hải cũng không dám liếc mắt nhìn, chỉ quan sát ánh mắt của bác sĩ, cũng biết tình trạng bên trong ghê gớm cỡ nào.
"Một hồi nếu cậu ta giãy giụa, cậu cứ đè xuống, để tránh động đến vết thương."
Cố Hải biến sắc, mở miệng hỏi: "Cậu ta hôn mê rồi, làm sao còn giãy giụa?"
Bác sĩ lại nói đủ để Cố Hải sống không bằng chết, "Cậu ta rất có thể bị đau mà tỉnh dậy."
Sự thật quả là như vậy, ngay khi bác sĩ định mở rộng một chút, đưa dụng cụ vào phía trong ruột tiến hành khử trùng thì thân thể Bạch Lạc Nhân giật mạnh, mắt còn chưa mở, nắm tay đã vung lên, trên mặt hiện lên vẻ đau đớn, trán hiện lên một tầng mồ hôi mịn.
Cố Hải đau lòng thảm thiết, quay qua bác sĩ điên cuồng hét lên: "Ông không thể nhẹ tay à? Ông tới đây trị bệnh hay là giết người hả?"
Bác sĩ tuổi không nhỏ, bị một tên nhóc mắng chửi như vậy, sắc mặt nhất định khó coi.
"Tôi cho cậu biết, đổi bác sĩ khác, cũng phải qua quá trình này. Nếu cậu cho rằng tôi làm không tốt, có thể lập tức đổi người."
Bạch Lạc Nhân vì mất sức bất tỉnh lần thứ hai.
Cố Hải mặt xám như tro liếc mắt nhìn Bạch Lạc Nhân, tay lại lần nữa hướng hông cậu ta đè xuống, ánh mắt ý bảo bác sĩ tiếp tục.
Quá trình sau đó đại khái kéo dài năm phút, bác sĩ cố gắng hết sức thực hiện động tác từ từ, nhẹ nhàng một chút, nhưng cũng đồng nghĩa thời gian Bạch Lạc Nhân chịu khổ kéo dài một ít. Cả quá trình này, Bạch Lạc Nhân tỉnh lại bốn năm lần, mỗi lần đều sẽ đau đến vặn vẹo thân thể, Cố Hải chỉ có thể đè cậu ta lại, đè không được cũng phải đè, cho đến lúc ngất đi, sau đó lại tỉnh lại, cứ hành hạ như thế, mãi cho đến lúc bác sĩ nói một tiếng xong rồi...
Như là đã trải qua một lần địa ngục giày vò vậy.
Nước mắt Cố Hải không khống chế được rơi xuống, cùng mồ hôi lăn lộn một chỗ, nhìn vô cùng lo lắng khó chịu.
Bác sĩ nhịn không được nhìn Cố Hải, tên nhóc này nhìn vô cùng cứng rắn, sao lại yếu đuối như vậy? Người bệnh còn chưa có gì, ngược lại cậu ta thì khỏe mạnh, khóc đến không giống người.
Sớm biết như vậy, lúc đầu sao còn làm làm gì ?
"Được rồi, tôi vừa rồi là hù dọa cậu thôi, coi như dạy dỗ cậu một lần. Thân thể cậu ta hiện giờ rất yếu, đối với đau đớn tương đối mẫn cảm, không có gì, một tên nhóc lớn như vậy đau không chết đâu! Cậu đó, sau này nhớ cho kỹ!"
Nói xong gắn kim truyền dịch cho Bạch Lạc Nhân, cũng căn dặn Cố Hải: "Mấy ngày này đừng cho cậu ta ăn cơm, ruột bị thương nghiêm trọng, nếu như bài tiết có thể sẽ bị nhiễm khuẩn. Tôi truyền dịch cho cậu ta cũng đủ để cậu ấy duy trì năng lượng cần cho sinh hoạt bình thường, những thứ khác đều kiêng ăn đi."
Vẻ mặt Cố Hải đau khổ gật đầu.
Một lát sau, có y tá đưa tới một ít thuốc, thuốc uống, thuốc dùng ngoài đều có, phương pháp sử dụng cụ thể đều viết trên hộp thuốc. Bác sĩ đưa thuốc cho Cố Hải, cũng đem cách thức liên lạc với mình cho Cố Hải, để cậu ta có tình huống đặc biệt liền gọi điện cho mình, sau đó để hộ lý ở lại chăm sóc, còn mình vội vội vàng vàng đi qua chỗ khác.
Cuối cùng, vừa truyền dịch xong, hộ lý cũng đi, Cố Hải lại phát hiện Bạch Lạc Nhân nóng rần lên, lại mau chóng gọi hộ lý tới. Hộ lý kiểm tra nhiệt độ cơ thể Bạch Lạc Nhân, quả thực sốt không nhẹ, nhanh chóng gọi điện cho bác sĩ, bác sĩ lại chạy tới. Tiêm cho Bạch Lạc Nhân một mũi hạ sốt, cho uống thuốc hạ sốt xong, căn dặn Cố Hải đừng để cậu ta cảm lạnh, đến khuya mới rời khỏi.
Cố Hải cởi áo ôm Bạch Lạc Nhân thật chặt, như vậy có thể trực tiếp cảm nhận được nhiệt độ của cậu, cũng có thể tăng độ ấm trong chăn. Trên người hai người đắp hai cái chăn bông to dày, hơn nữa nhiệt độ trong phòng vốn đã cao, làm cho thân thể Cố Hải và Bạch Lạc Nhân ướt đẫm mồ hôi, vẫn lăn qua lăn lại đến sau nửa đêm, Cố Hải mới cảm giác thân nhiệt Bạch Lạc Nhân từ từ hạ xuống.
Sáng sớm, Cố Hải cho người đưa chăn mới tới, đưa một bộ hoàn toàn ẩm ướt bỏ đi.
Bác sĩ tới kiểm tra một chút, dặn dò vài câu liền đi; hộ lý truyền dịch cho Bạch Lạc Nhân xong cũng đi.
Mãi cho đến gần trưa, Bạch Lạc Nhân mới tỉnh lại.
Trước đó, Cố Hải một giọt nước cũng không uống, vẫn luôn ở bên cạnh coi chừng, chịu đựng đến hai mắt biến thành màu đen. Trong lòng thầm mong Bạch Lạc Nhân mau chóng tỉnh lại, nhưng cũng vừa sợ thấy cậu ta mở mắt ra, sợ nghe được cậu nói 'cút', sợ không thể chuộc được tội ác mình đã làm.
Bạch Lạc Nhân lại thật ra không có cảm giác gì, phản ứng đầu tiên khi mở mắt ra là đau, đau như thế nào hả? Từ đầu đến chân, từ da thịt đến khớp xương, khắp nơi đều kêu gào đau đớn.
Hai mươi mấy tiếng đồng hồ này, dường như chết đi sống lại một lần.
Cảnh tượng hai mươi mấy tiếng trước, cậu không dám nhớ lại, cậu tình nguyện tin tưởng đó là một giấc mộng. Hiện tại, người gây ra ác mộng này đang nằm ở bên cạnh, dùng ánh mắt đầy tơ máu quan sát cậu.
"Cậu tỉnh rồi?"
Cố Hải thử lấy tay sờ soạng vai Bạch Lạc Nhân một chút, "Đỡ hơn chút nào chưa?"
"Đừng đụng vào tôi!"
Bạch Lạc Nhân hiện tại đặc biệt sợ có người chạm vào cậu, cậu cảm giác khắp nơi trên người mình đều là vết thương, ở đâu cũng đều chạm không được, chỉ nói một câu lớn tiếng như vậy, cũng muốn làm cho thần kinh trên mặt phát đau. Cậu hiện tại nằm sấp trên giường, mặt hướng về phía Cố Hải, đờ ra cảm thấy cái cổ phát đau, rất cố gắng quay đầu đi, hướng sang bên kia, đầu ong ong vang dội.
Từ lúc Bạch Lạc Nhân mở miệng ngăn mình tới cậu xoay đầu quay sang bên kia, mỗi một chi tiết, Cố Hải đều ghi vào trong mắt, hắn biết, Bạch Lạc Nhân là dùng cách thức này biểu lộ nội tâm chán ghét và thù hận của cậu ta đối với mình. Tuy rằng đã sớm có chuẩn bị tâm lý, mà khi cảnh tượng này xuất hiện trước mắt mình, Cố Hải vẫn khó chịu đến vặn vẹo trái tim.
"Tôi biết, cậu bây giờ ước gì tôi biến mất trước mắt cậu, tôi hiện tại thừa nhận tôi rất hối hận. Cậu có quyền lựa chọn người mình thích, có quyền trải nghiệm một đoạn tình cảm có thể khiến tôi không thích, có quyền chọn ra nước ngoài... Là tôi cố chấp tự cho là mình đúng, là tôi ích kỷ muốn giữ cậu lại. Nếu tôi biết cậu phải chịu đau khổ thế này, có đánh chết tôi, tôi cũng sẽ không làm như vậy! Tôi tình nguyện để cậu bị cô ta lừa gạt, dù là tương lai cậu bị thương, ... ít nhất ... Tôi cũng không nhìn thấy..."
"Chờ cậu khỏe lại, cậu muốn ném tôi từ trên lầu xuống dưới, tôi cũng sẽ không lên tiếng. Nhưng bây giờ, cậu hãy để tôi ở lại đi, cậu cũng không muốn nhiều người thấy vết thương của cậu, đúng không?"
"Tôi phá hủy tất cả tôn nghiêm của cậu trước mặt cô ta, cậu chắc vô cùng khó có thể chấp nhận đúng không? Tôi không muốn một lần nữa khoét sâu vết thương của cậu, thế nhưng cậu cũng không cần quá để tâm, thực sự, loại người như cô ta, ngay cả bản thân cũng bỏ được mà tự giày xéo, cô ta còn biết cái gì gọi là tôn nghiêm chứ? Tất nhiên, tôi không phải vì biện hộ cho tôi, tôi chỉ sợ cậu lẩn quẩn trong lòng."
"Nhân Tử, chờ cậu khỏe lại, tôi cho cậu chém tôi mấy dao."
Một lúc thật lâu, Bạch Lạc Nhân thật sự không nhịn nổi, mở miệng nói: "Cậu có thể đừng lải nhải nữa hay không?"
Cậu hiện giờ toàn thân đau nhức, tinh thần vô cùng mệt mỏi, đặc biệt muốn yên tĩnh một chút. Nhưng từ lúc cậu mở mắt ra, người này ở bên cạnh nói không dứt, đầu của cậu đều muốn nổ tung. Cậu hiện giờ đầu óc trống rỗng, thân thể không khỏe đã vượt khỏi giới hạn cậu có thể khống chế, cậu đã không còn hơi sức suy nghĩ những vấn đề kia.
"Vì sao không cho tôi nói?" Cố Hải vẫn đang kiên trì.
Bạch Lạc Nhân nhẫn nhịn cuối cùng trả lời một cậu, "Tôi phiền."
Cố Hải không lên tiếng, lại nằm bên cạnh không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân lại ngủ, ngủ gần được hai tiếng, sau khi tỉnh lại tinh thần đỡ hơn một chút, trên người vẫn còn đau.
Cố Hải thấy Bạch Lạc Nhân tỉnh dậy, rất tự giác từ trên giường đi xuống, đi tới trước cửa sổ. Cậu là sợ Bạch Lạc Nhân chán ghét mình, không muốn cậu xoay đầu nhiều, khiến cổ đau nhức. Thật ra Bạch Lạc Nhân cơ bản không có nghĩ nhiều như vậy, cổ thế nào thấy thoải mái thì cậu xoay sang đó, hiện giờ tất cả hành động của cậu đều do cảm giác trên người chi phối .
"Có hơi đói." Bạch Lạc Nhân lầm bầm một câu.
Cố Hải trong thoáng chốc nghe được Bạch Lạc Nhân tự nhủ, trong tích tắc xoay người, trên mặt thoáng vui mừng.
"Cậu nói gì?"
Bạch Lạc Nhân mở miệng hỏi: "Có gì ăn không?"
Nụ cười trên mặt Cố Hải từ từ ngưng trệ, không khỏi chua xót trong lòng một trận, khó khăn lắm mới nói với tôi một câu, khó khăn lắm mới nói ra một yêu cầu với tôi, khó khăn lắm mới có một cơ hội biểu hiện, dĩ nhiên là... muốn ăn.
"Không có?" Bạch Lạc Nhân liếm môi một cái.
Cố Hải quay mặt chỗ khác, không dám nhìn biểu tình Bạch Lạc Nhân, "Bác sĩ nói không cho cậu ăn."
"A, không cho ăn à..." Bạch Lạc Nhân uể oải lầu bầu một câu.
Cố Hải an ủi: "Yên tâm, có tôi ở với cậu, cậu không ăn tôi cũng sẽ không ăn, hai chúng ta cùng truyền dịch, trước khi cậu có thể ăn gì đó vào miệng, tôi tuyệt đối không đụng tới bất cứ thứ đồ ăn gì."
Bạch Lạc Nhân vừa định đáp một câu nói, đồ thần kinh, liền thấy Cố Hải đem tất cả đồ có thể ăn được trong phòng đều gom lại, trực tiếp quăng ra ngoài cửa sổ.
............
(Cảnh rửa hậu môn làm em sợ quá các mẹ ơi... Tuệ Tuệ đi thật rồi.. )
-------------xASAx-------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK