Chương 179: Bị bắt tại trận! (Edit:Tiểu Phong)
* * *
Cửa thang máy mở ra, bước chân của Cố Hải ngừng chốc lát, lẳng lặng đi ra ngoài.
Bạch Lạc Nhân ngồi xổm trước cửa nhà, trên mặt đất một đống đầu thuốc, nghe được tiếng cửa thang máy mở ra, mí mắt của cậu nâng lên, rất nhanh lại rũ xuống, trong tay còn có nửa mẩu thuốc chưa hút xong, mạnh mẽ rít một hơi, lại một đầu thuốc nữa ném xuống mặt đất.
Cố Hải cũng ngồi xổm người xuống nhìn Bạch Lạc Nhân, vẻ mặt ôn nhu không gì sánh được, giống như thằng khốn buổi trưa nay gây chuyện không phải là cậu vậy.
"Làm sao không muốn vào nhà? Ở nơi này đợi không lạnh hay sao?"
Dứt lời nắm lấy tay của Bạch Lạc Nhân, lạnh ngắt như sắt, vẻ mặt ngay lập tức đau lòng.
"Cậu vẫn luôn ở bên ngoài chờ tôi hả?"
Kỳ thực vấn đề này hỏi thì cũng như không, nhìn một đống đầu thuốc trên đất chẳng phải sẽ biết hay sao!
"Tôi vừa mới thấy tin nhắn." Cố Hải nâng cằm Bạch Lạc Nhân,"Nếu như tôi mà thấy sớm một chút, sẽ trở lại nấu cơm cho cậu ăn, cậu đã ăn cơm chưa?"
Bạch Lạc Nhân không lên tiếng, cứ như vậy yên lặng nhìn Cố Hải.
Cố Hải nhìn bộ dáng này của Bạch Lạc Nhân, liền biết là nhất định cậu ta chưa ăn.
"Đi, vào nhà đi, tôi làm chút gì cho cậu ăn."
Cố Hải đứng lên, vừa muốn kéo Bạch Lạc Nhân vào nhà, kết quả kéo cũng không hề di chuyển. Trái tim đóng băng nửa ngày vào giờ khắc này triệt để tan chảy, tan thành một vũng nước, đêm khuya vắng người này, nghĩ Bạch Lạc Nhân ngồi ở chỗ này chờ cậu ta trở về, nếu như, nếu như cậu ta không nhìn thấy tin nhắn, có phải là cậu sẽ ngồi ở đây chờ một đêm hay không?
Thuận lợi đem Bạch Lạc Nhân ôm vào trong ngực, cảm giác từ đầu đến chân cậu ta đều lạnh lẽo.
"Mình vào nhà có được không?" Cố Hải mềm giọng cầu khẩn," Về sau tôi lại giở trò vớ vẩn cậu cứ đánh tôi, bất kể tôi cáu gắt thế nào, cũng sẽ không để cậu ở nhà một mình."
Tay của Bạch Lạc Nhân cứng đờ xoa nhẹ lên cổ Cố Hải, một cảm giác lành lạnh theo động mạch cổ chảy vào tim.
"Nếu như cậu không trở về, tôi có vào căn nhà đó thì cũng không còn bất cứ ý nghĩa gì."
Cố Hải đau lòng vỗ về tóc Bạch Lạc Nhân, gò má ấm áp dán lên gương mặt lạnh lẽo của Bạch Lạc Nhân, trong lòng không có tư vị.
"Sau này tôi sẽ không đi nữa, thực sự không đi nữa."
Giờ này khắc này Bạch Lạc Nhân mới đem suy nghĩ trong lòng nói cho Cố Hải nghe.
"Cậu đi hơn hai mươi ngày, chuyện thống khổ nhất với tôi là ngủ một mình, mỗi lần tôi sờ tới bên cạnh không có ai, tôi sẽ tỉnh, sau đó sẽ không ngủ được nữa. Kỳ thực tôi vô cùng sợ, sợ cậu sẽ xảy ra chuyện, cho nên tôi không dám nghĩ, mỗi ngày tôi nhắm mắt lại, liền tự nói với mình cậu đang nằm bên cạnh. Tôi uống rượu là bởi vì trong lòng tôi khó chịu, tôi ngủ với người khác là vì muốn tìm một người bạn, để cho trong lòng tôi không hoảng sợ nữa, kỳ thực người này là ai cũng không quan trọng, chỉ cần tôi đang ngủ thì người này nhất định sẽ là cậu."
Những lời này nói xong trong lòng Cố Hải liền ẩm ướt, chua xót, vô cùng cảm động, cũng vô cùng đau lòng.
"Lúc đó tôi cần phải gọi điện thoại cho cậu nhiều hơn, không nên một cú điện thoại gọi lâu như vậy, sau đó rất nhiều ngày không có liên lạc với cậu. Tôi quá chú trọng thỏa mãn bản thân, lúc nào cũng quên cảm giác của cậu."
"Bây giờ cậu nói những lời này còn thấy ý nghĩa hay không?" Bạch Lạc Nhân nhéo tai Cố Hải,"Có nói thì việc cũng đã qua rồi!"
"Làm sao lại không có ý nghĩa?" Cố Hải dùng râu cọ cọ môi mỏng Bạch Lạc Nhân gây sự,"Ít nhất cũng để cho tôi biết tôi có lỗi với cậu bao nhiêu."
"Biết rồi thì thế nào?" Ánh mắt bén nhọn của Bạch Lạc Nhân quét qua con ngươi ôn nhu của Cố Hải,"Đã biết có lỗi với tôi, thì lần sau lúc xích mích cố gắng làm chết tôi hả?"
"Không phải, không phải, không phải vậy..... Cậu làm tôi, cậu làm tôi." Cố Hải mặt dạn mày dày mà cười làm lành.
"Đây chính là cậu nói đó, lần sau cậu lại giở trò vớ vẩn, tôi liền trực tiếp tụt quần cậu!"
Cố Hải cam tâm tình nguyện gật đầu.
Bạch Lạc Nhân cười cười, trong hành lang tối tăm giống như có một tia sáng ấm áp nhu hòa, trong suốt mà sáng tỏ. Trái tim Cố Hải trong nháy mắt bị mê hoặc, mắt nhìn thẳng vào đáy con ngươi trong vắt của Bạch Lạc Nhân, giống như toàn bộ chung quanh cũng đều không rõ, chỉ có ánh mắt của cậu, mũi của cậu, môi của cậu...... Ở trong lòng Cố Hải in sâu rõ ràng.
Tay của Cố Hải hơi dùng một chút lực, liền đem Bạch Lạc Nhân đẩy đến vách tường đằng sau.
Môi chạm môi, mới đầu là kiểu hôn chuồn chuồn lướt nước, sau đó là hôn tinh tế nhẹ nhàng, chưa bao giờ hôn đôi môi đỏ hồng ấy lại có cảm giác yêu thương đến vậy. Cạy khóe môi ra, quét ngang khớp hàm, chợt cảm thụ được sự ẩm ướt nơi đầu lưỡi cùng rung động. Tay của Cố Hải đỡ sau đầu của Bạch Lạc Nhân, tay của Bạch Lạc Nhân ôm gò má Cố Hải, tình cảm nồng nàn, quyến luyến kéo dài..........
Dưới ánh đèn u ám, bóng dáng thật dài của hai cơ thể phả vào cửa thang máy.
Cho đến khi, hai thân ảnh này bị tách làm hai.
Bọn họ vẫn hồn nhiên chưa phát hiện ra, không cố kỵ điều gì.
Vào giờ khắc này thời gian như dừng lại, ngoại trừ hai người đang trầm luân, còn có một người đang hết sức kinh hãi.
Cố Uy Đình chỉ muốn đến liếc mắt nhìn Cố Hải một chút, nhưng cái liếc mắt này cả cuộc đời ông ta cũng không thể quên.
Hai đứa con trai của ông ta, ở trong tầm mắt của ông ta, làm chuyện tằng tịu trời đất bất dung.
Cố đại thiếu tướng cũng không rảnh rỗi đến như vậy, tranh thủ thời gian mà tới đây xem cảnh tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía. Nếu như là người khác thì đã chảy máu mũi, nhất định là hâm mộ đố kị, mà ông ta chảy máu mũi, tuyệt đối là điềm báo thất khiếu chảy máu*.
(Bảy lỗ chảy máu: Bao gồm: 2 tai, 2 mắt, 2 mũi, 1 miệng.)
Hai người còn đang triền miên quên mình, đột nhiên chốt cửa phát ra tiếng gãy.
Cố Hải liếc mắt qua, thấy vẻ mặt Cố Uy Đình trương lên xanh xám uy nghiêm.
Mà lúc Cố Uy Đình hơi nghiêng con mắt, lại thấy Cố Hải đem đầu lưỡi của mình từ trong miệng Bạch Lạc Nhân lấy ra.
Không kịp phản ứng, Cố Hải đã bị Cố Uy Đình hung hăng túm tách khỏi người Bạch Lạc Nhân, một chân hung hăng đạp, thân thể Cố Hải chợt đập lên ván cửa, một thanh âm vang lên 'coong' một cái, đó là âm thanh của đầu đập vào trên tấm thép.
Có thể tưởng tượng, sau khi đầu Cố Hải bị đập một cú như thế thì cậu hoa mắt choáng váng đến mức nào. Cậu dùng toàn bộ lực nắm lấy chốt cửa, mới không để cho mình trượt chân ngã xuống đất.
Cố Uy Đình còn chưa hết giận, lại quay sang nâng Cố Hải lên.
Bạch Lạc Nhân vội vàng chắn trước người Cố Hải.
Toàn thân Cố Uy Đình tản ra khí phách khiếp người, làm cho lòng người cũng run lên sợ hãi.
"Cậu nghĩ rằng tôi không dám ra tay với cậu hay sao?" Cố Uy Đình căm tức nhìn Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân sừng sững bất động, cứ như vậy chắn ngang trước mặt Cố Hải, vẻ mặt tỏ ra thề sống chết dũng cảm bảo vệ.
Trong nháy mắt Cố Hải tỉnh táo lại, lại đem Bạch Lạc Nhân kéo đến phía sau, bày ra hình tượng nghiệt súc vô cùng nhuần nhuyễn.
"Ông dám động đến cậu ấy thử xem!"
Mặt hổ hung dữ của Cố Uy Đình khẽ chấn động.
"Mày vừa nói với tao cái gì?"
Bạch Lạc Nhân muốn đến bịt miệng Cố Hải lại, đáng tiếc quá chậm, tay vừa mới đưa tới đã bị Cố Hải vững vàng nắm lấy.
"Ông có đánh chết tôi, tôi cũng không có ý kiến, nhưng ông không thể ra tay với cậu ấy, ông đánh cậu ấy một cái, tôi sẽ gọi ông ít đi một tiếng ba!"
"Mày nghĩ rằng tao thích mày gọi tao là ba lắm hay sao?" Cố Uy Đình giật cổ áo của Cố Hải, khí thế cường đại ép tới,"Bây giờ tao ước gì không có đứa con trai như mày!"
"Bây giờ hối hận cũng đã muộn, ai bảo trước đây ông bảo mẹ tôi sinh ra hả?"
"Mày! !............"
Cố Uy Đình suýt chút nữa bị Cố Hải làm tức đến xuất huyết bên trong, đúng vậy, quả thực quá vô liêm sỉ, nhưng nó là huyết mạch duy nhất của Cố Uy Đình, là gửi gắm duy nhất và hy vọng của vợ trước của ông.
"Tất cả đi vào đây cho tao! !"
Sau khi hét lên một tiếng điên cuồng, hai vị con trai quý hóa cùng nhau vào phòng chấp nhận tra hỏi.
"Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Gương mặt Cố Hải bình tĩnh,"Không phải là ông đã nhìn thấy hết rồi hay sao?"
Cái chén trong tay Cố Uy Đình ném mạnh về phía Cố Hải, tiếng vỡ làm đau nhói màng nhĩ Bạch Lạc Nhân.
"Mày nói chuyện cẩn thận cho tao!"
Bạch Lạc Nhân đi đến túm tay của Cố Hải, muốn khuyên cậu ta bình tĩnh một chút, kết quả động tác này bị Cố Uy Đình nhìn thấy, chẳng biết từ đâu rút ra một cây roi quân đội, đột nhiên ném về phía cánh tay đang nắm của hai người, đau rát đau nhức, Bạch Lạc Nhân cứng rắn mà chịu đựng, trong đầu xuýt xoa, nhưng lại không hề buông tay ra.
"Chúng mày thật đúng là một đôi anh em tốt!"
Trong lòng Cố Hải căng thẳng, đột nhiên đem tay của Bạch Lạc Nhân kéo đến trước mắt, trên mu bàn tay vết máu rất rõ ràng, ánh mắt của Cố Hải cũng giống là muốn liều mạng, vừa mới muốn bùng phát, lại bị Bạch Lạc Nhân chặn trước.
"Chú, lỗi đều tại cháu, là cháu dẫn dụ Cố Hải."
Cố Hải nóng nảy, siết vai Bạch Lạc Nhân, tức giận nói,"Tôi cần phải dùng đến cậu chịu tội thay hay sao?"
Bạch Lạc Nhân hạ giọng,"Yên tâm, ba cậu không thể đụng đến tôi."
"Cậu là con của ông ấy, hay tôi là con của ông ấy hả? Hổ dữ không ăn thịt con! Ông ấy có tức giận thêm nữa cũng có thể làm gì tôi hả?"
"Ông ấy chắc là sẽ không giết chết cậu, nhưng cậu vẫn phải chịu tội mà!"
"Ông đây bằng lòng!"
Cố Uy Đình lạnh mặt nhìn hai đứa con trai ở trước mặt một túm một kéo, một túm một kéo, cuối cùng nhìn không được nữa, đột nhiên vỗ bàn một cái,"Hai đứa mày chậm trễ đủ chưa?"
Hai người đồng thời không lên tiếng, mặc dù như vậy, Cố Hải còn không quên lấy tay xoa xoa mu bàn tay bị đánh của Bạch Lạc Nhân.
Cố Uy Đình đứng lên, đi tới trước mặt hai người, bình tĩnh nhìn bọn họ.
Mặt của Cố Hải giương lên, tư thế chuẩn bị chiến đấu hướng về phía Cố Uy Đình.
Sau đó thật lâu, Cố Uy Đình mở miệng.
"Chúng mày ở cùng một chỗ thời gian lâu như vậy, bên cạnh lại có bạn gái, mới chỉ làm ra chuyện như vậy thôi sao?"
Cố Uy Đình ở quân đội bao năm như vậy, đối với hoàn cảnh đều đàn ông thuần chất thì chuyện gì cũng có thể xảy ra, thỉnh thoảng làm ra vài chuyện khác thường cũng không tính là gì, ít nhất thì so với việc làm nhục phụ nữ thì còn đỡ hơn. Nhưng với điều kiện là việc này là tình cờ phát sinh, với lại phải là người không thân thích, không đến mức trái luân thường đạo lý, trái tự nhiên như vậy!
"Không phải vậy." Cố Hải trả lời hết sức khí thế, cũng rất thèm đòn,"Trước đây chúng tôi đều có bạn gái, bởi vì yêu nhau, mới vứt bỏ tình yêu nam nữ, lựa chọn con đường không có đường lui như vậy, nhưng mà chúng tôi một chút cũng không thấy hối hận!"
Chẳng biết vì sao, lúc Cố Hải nói ra lời này, mặc dù biết sau đó sẽ nghênh đón một trận cuồng phong bạo vũ, nhưng trong lòng Bạch Lạc Nhân cũng không hề phản đối.
..............
*************[Tiểu Phong gia trang]**************