Chương 88: Bây giờ kéo không ra! (Edit:Tiểu Phong dâm đãng.)
* * *
Hôm nay có một chương nhá! ( Tại vì tui đang tranh thủ đọc hết truyện cho làm nhanh hơn.. )
* * *
Phòng Phỉ từ tòa nhà văn phòng đi ra, thấy xe Cố Hải dừng ở phía dưới.
Phòng Phỉ quay sang vẫy tay với Cố Hải.
Cố Hải cười cười thò đầu ra ngoài cửa xe vẫy vẫy.
"Bao nhiêu lâu rồi không nhìn thấy cậu, mấy ngày nay cậu đi đâu?" Phòng Phỉ vừa nói, vừa mở cửa xe phía bên phải ngồi vào.
"Không đi đâu cả, chỉ đi hai nơi, đến trường về nhà."
"Về nhà?" Phòng Phỉ kinh ngạc một chút,"Cậu và ba cậu ngừng chiến tranh lạnh rồi hả?"
"Không phải quay về cái nhà ấy."
"Cậu vẫn còn ở căn hộ mới kia hả?"
Cố Hải chỉ cười không nói.
Phòng Phỉ nhìn chằm chằm Cố Hải một hồi," Gần đây có chuyện vui gì hả? Suốt ngày len lén mỉm cười...."
"Tôi thì có thể có chuyện gì vui vẻ hả? Ngón tay của Cố Hải gõ nhịp trên vô lăng," Còn có chuyện làm cho tôi đang phát sầu đây!"
Vẻ mặt Phòng Phỉ tỏ ra đề phòng,"Không phải cậu lại chạy đến cầu cứu chị chứ hả? chị biết thừa cậu không có chuyện gì tốt đẹp mà."
"Không phải." Vẻ mặt Cố Hải trở nên nghiêm túc,"Là tôi đang muốn tìm chị nói chuyện tình cảm."
"Nói chuyện tình cảm?" Phòng Phỉ lộ vẻ ngờ vực,"Kim Lộ Lộ lại quay về tìm cậu hả?"
"Đừng có nhắc đến cô ta với tôi."
"Cậu nhìn lại xem, chị vừa mới đoán lý do là vì cô ta, cậu có thể có khí phách một chút hay không? Cô ta như vậy......"
"Ngừng." Cố Hải vung tay ra hiệu,"Thật sự không phải bởi vì cô ta."
"Thế chuyện gì xảy ra?"
Trên khuôn mặt anh tuấn của Cố Hải lộ ra chút đắc ý, giống như câu tiếp theo cậu nói ra là một điều cậu vô cùng tự hào.
"Tôi thích một người con trai."
Hai tròng mắt của Phòng Phỉ suýt chút nữa bay ra ngoài của xe.
"Không đúng..... Tiểu Hải, cậu đừng đùa giỡn, cậu nói thật với chị......."
Phòng Phỉ nói năng lộn xộn, bàn tay không ngừng sờ tới sờ lui trên thân thể cường tráng của Cố Hải,"Việc này..cậu.. sao có thể như thế hả? Cậu nhìn xem cậu rất đàn ông mà! Có đi ra đường lớn mà chọn cũng không tìm ra người thứ hai đàn ông như cậu mà."
Cố Hải cười nhạt,"Có thể là kích thích tố nam trong người tôi quá nhiều, cho nên không có cô gái nào có thể thỏa mãn tôi."
Phòng Phỉ cười khúc khích,"Thằng nhóc, dọa chị đúng không? Cậu bị Kim Lộ Lộ đả kích quá tàn nhẫn, tính trả thù xã hội đúng không?"
"..........Tôi nói là sự thật."
Nụ cười của Phòng Phỉ từ từ cứng lại, ánh mắt ngay lập tức nhìn chằm chằm Cố Hải một hồi lâu, thấy vẻ mặt của cậu càng ngày càng nghiêm túc, không chút nào tỏ ra trêu đùa, trong lòng đột nhiên liền có chút không rõ ngọn nguồn.
"Cậu....Cậu...tóm lại có chuyện gì xảy ra?"
"Về nhà tôi sẽ kể cho chị."
Phòng Phỉ rót một cốc cà phê cho Cố Hải, ngồi xuống ghế salon chau mày lo lắng nhìn Cố Hải.
"Tôi cũng không biết vì sao tôi thích cậu ấy như thế, tôi khẳng định tính hướng của tôi rất bình thường, đi ở trên đường tôi tuyệt đối không liếc mắt nhìn con trai. Nhưng mà đối với cậu ấy thì không phải thế, tôi xa cậu ấy một ngày liền rất nhớ, nhớ đến mức tối cũng không ngủ được. Tôi chỉ muốn đối tốt với cậu ấy, đối tốt với cậu ấy không cần điều kiện gì, hận không thể đem toàn bộ thế giới đều nhét vào trong tay cậu ấy."
"Mị lực của cậu ta khá lớn đó!"
Vừa nhắc tới mị lực của Bạch Lạc Nhân, Cố Hải rốt cuộc cũng như được bật công tắc, vừa mở miệng liền không thu lại được. Đem toàn bộ chuyện nói vô số lần với người khác, một lần nữa nói cho Phòng Phỉ, nói đến ba hoa chích choè, vẻ mặt phấn khởi, đem Bạch Lạc Nhân nói từ trên trời xuống dưới đất không gì không làm được, tìm khắp muôn nghìn chúng sinh tam giới không tìm được người thứ hai như vậy.
Phòng Phỉ hoàn toàn biến thành tượng đá.
Cô thân là chị họ Cố Hải nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng thấy Cố Hải cử chỉ điên rồ như vậy, tạm thời không nói đến việc lạ đời là Cố Hải khen một người đến mức nhức óc, mà còn là cái vẻ mặt của cậu ta, thần thái này của cậu, cũng làm cho Phòng Phỉ nghẹn họng nói không tiếng.
Đây là yêu nghiệt phương nào hả? Đem em trai tôi mê hoặc đến như thế này hả!
"Bây giờ đàn ông con trai đều làm sao hết vậy? Gái đẹp bày đầy trước mặt cũng không muốn, còn muốn làm với đàn ông."
"Đều?" Cố Hải liếc mắt nhìn Phòng Phỉ,"Bên cạnh chị còn có người như thế hả?"
"Không những có, mà còn rất nhiều, cậu quên rồi sao?Chị làm công tác truyền thông, cả ngày tiếp xúc người trong giới giả trí, thật thật giả giả gặp không ít. Chị có một người bạn thân, chính là bạn cùng phòng với người yêu cũ của tôi, không biết ma xui quỷ khiến gì, lại quen một người đàn ông, cha mẹ cậu ta thúc giục kiếm đối tượng kết hôn, cậu ta lại cả ngày ôm ấp đàn ông, cũng vì chuyện này mà cậu ta phát sầu! Cậu cũng là vì chuyện này mà phát sầu hả?"
Cố Hải mấp máy môi,"Tôi không phải vì chuyện này mà phát sầu."
Vẻ mặt Phòng Phỉ không thông,"Thế vì cái gì?"
"Người ta không hề đáp lại tôi."
"Náo loạn cả ngày hóa ra cậu ta không thích cậu hả? Vậy cậu bám theo cậu ta phí công làm gì?" Phòng Phỉ cũng có chút bực bội thay cho Cố Hải.
Sắc mặt Cố Hải thay đổi,"Cũng không phải cậu ấy không thích tôi, là cậu ấy không chấp nhận tôi, tôi cảm thấy đối với tôi cậu ấy cũng có chút tình ý."
"Chuyện như vậy chị cũng không cách nào nghĩ cách cho cậu được, chị cũng không thể làm hại cậu, nếu để cho dì chị biết, không phải tối nào bà cũng tới tìm chị hay sao....." Phòng Phỉ nhỏ giọng bĩu môi thoái thác.
"Như vậy đi, chị gọi bạn thân của chị đến đây cho tôi, tôi học hỏi anh ta một chút."
.........
"Hai cậu cứ nói chuyện tự nhiên, tôi tránh đi một chút."
Phòng Phỉ bưng một ly cà phê đi vào phòng ngủ của mình.
Cố Hải ngồi đối diện một người đàn ông cao lớn đẹp trai, hai người ngồi đối diện nhau, không hề giống như đang nói chuyện phiếm, mà giống như đang chuẩn bị đánh nhau kịch liệt vậy.
"Ý của cậu là, cậu ấy cho phép cậu ở nhà cậu ấy, nhưng không chịu ngủ chung một cái giường với cậu?"
Cố Hải gật đầu,"Đúng, quan hệ của hai chúng tôi giống như đã nói với anh, tốt cũng rất tốt, thân thiết cũng rất thân thiết, nhưng quan trọng chính là cậu ấy không cho tôi chạm vào cậu ấy, cũng không thừa nhận cậu ấy thích tôi."
"Còn phải thừa nhận cái gì hả? Người đàn ông kia nhếch môi cười,"Không phải cậu ấy đã thừa nhận rồi hay sao?"
Ánh mắt Cố Hải tập trung vào đôi môi của người đàn ông này, cậu rất thích nghe những lời này.
"Nếu cậu ấy đã nghe cậu thổ lộ tình cảm, mà không hề tỏ ý bài xích, cũng không bày tỏ bất cứ điều gì, thì chứng minh trong lòng cậu ta cũng đã thầm chấp nhận rồi. Cậu suy nghĩ một chút, ví dụ cậu là một thẳng nam tính hướng bình thường, lại có một người con trai khác tỏ tình với cậu, cậu sẽ không trở mặt với cậu ta hay sao? Cậu sẽ cho phép cậu ta ở lại nhà mình hay sao? Sợ rằng cậu tránh cậu ta còn không kịp đó! Đương nhiên, không phải tôi nói cậu bạn kia không bình thường, ý của tôi là cậu ấy đã chấp nhận cậu. Nói không chừng cậu ta cũng đã sớm nhìn ra nhưng cậu ta đang giả ngốc để cố ý thử thách cậu."
"Kỳ thực anh nói những lời này tôi cũng hiểu, nhưng mấu chốt của vấn đề là......"
"Cậu ta không cho cậu chạm vào?" Người đàn ông này tiếp lời của Cố Hải.
Cố Hải đứng dậy nắm tay người đàn ông này.
"Kỳ thực vấn đề này, nói dễ giải quyết cũng không phải mà khó khăn cũng không phải, quan trọng là ở cậu."
Cố Hải vui lòng mong muốn được chỉ giáo.
"Chỉ bốn chữ, miễn là cậu dám!"
Cố Hải hơi nheo mắt lại.
Buổi chiều thứ hai không có tiết học, trường học bố trí đợt tổng kiểm tra sức khỏe.
Vưu Kỳ vừa loay hoay kéo khóa áo, vừa thuận miệng nói,"Nghe nói lần này kiểm tra sức khỏe này tất cả mọi người đều phải cởi toàn bộ quần áo ra, 20 nam sinh một phòng kiểm tra một lượt, rồi kiểm tra từng người một."
Vẻ mặt của Bạch Lạc Nhân nhìn lơ đãng xuống dưới che giấu trái tim đang đập bất ổn.
Tan học, Bạch Lạc Nhân tìm lớp phó, cậu ta phụ trách sắp xếp thứ tự từng đợt kiểm tra sức khỏe.
"Lúc kiểm tra cậu đừng để tôi với Cố Hải cùng một nhóm nhé."
"Vì sao?" Lớp phó kinh ngạc,"Không phải cậu với Cố Hải quan hệ rất tốt hay sao? Tôi còn cố ý để hai cậu vào cùng một nhóm đấy!"
"......." Bạch Lạc Nhân đỡ trán, "Cậu không cần quan tâm, đừng sắp xếp chung một nhóm là được."
"Đi, kiểm tra sức khoẻ đi." Cố Hải vỗ vỗ vai Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân thản nhiên đáp lại một câu,"Tôi với cậu không chung một nhóm, nhóm chúng tôi phải cuối tiết mới tới."
Sắc mặt của Cố Hải thay đổi,"Dù sao cũng không có tiết, cùng đi đi, chờ ở phòng học không chán hả!"
"Tôi có chút mệt, tôi ngủ một chút."
Bạch Lạc Nhân nói xong, ngay tức khắc úp mặt xuống bàn."
Cố Hải thật bất đắc dĩ đành đi xuống.
Đi đến sân thể dục thấy nam sinh lớp khác tụm lại một tốp đi đến, cũng đang bàn tán về vấn đề này, vậy Cố Hải mới biết kiểm tra không được mặc quần áo. Chẳng trách tên nhóc này lại không muốn đi kiểm tra với mình, nhất định cậu ta cũng biết vấn đề này! Cố Hải vừa tức vừa buồn cười, cậu cho rằng thiếu một cơ hội thưởng thức thì tôi không thể nhìn hay sao? Tối hôm nay tôi sẽ lột sạch cậu! Đồ nhỏ nhen, xem cậu còn cự nự được không.
Bạch Lạc Nhân mới vừa nằm không bao lâu, lớp phó liền chạy vào trong lớp gọi cậu.
"Kiểm tra một nhóm nữa là đến nhóm cậu đó, nhóm một cũng đã đi xuống rồi. Bởi vì rất nhiều lớp cùng nhau kiểm tra, cho nên xếp hàng rất dài, lớp chúng ta phải chung một hàng, tôi thấy, kiểm tra cơ quan sinh dục là nhanh nhất...."
Trong lớp vang lên vô số tiếng ho khan và huýt sáo ầm ầm lên, nữ sinh trong lớp ai cũng đỏ mặt, nam sinh sao lại không biết kiểm tra như thế nào chứ?
Lúc Bạch Lạc Nhân đi xuống, nhóm trên cậu còn chưa kiểm tra hết, tất cả đều xếp hàng trước phòng kiểm tra cơ quan sinh dục.
Cố Hải quay đầu lại, từ xa quay về phía Bạch Lạc Nhân chớp mắt vài cái.
Bạch Lạc Nhân không đếm xỉa đến mà ngoảnh mặt đi không đáp lại ánh mắt của Cố Hải.
"Nhóm một lớp 27, mau bước lên."
Bạch Lạc Nhân nhìn chằm chằm Cố Hải đi vào, cửa phòng kiểm tra sức khoẻ đóng lại, Bạch Lạc Nhân thở dài một hơi.
Cố Hải là người đầu tiên cởi quần ra.
Mười giây đồng hồ sau, cửa phòng kiểm tra sức khoẻ đột nhiên mở hé một chút, thoáng cái bảy tám người chui ra ngoài.
Vưu Kỳ buồn bực,"Sao các cậu kiểm tra nhanh như vậy?"
Một người nam sinh trong đó lấy tay ra hiệu đũng quần, mặt lộ vẻ sợ hãi,"Bọn tôi còn phải chờ một chút cho nó giãn ra, bây giờ kéo cũng không ra được!"
(Kiểu sợ quá nó* co thụt lại đấy..)
Mấy cậu nam sinh còn lại rụt đầu chạy đến cuối hàng.
Kết quả, bác sĩ từ trong phòng đi ra, cau mày nói,"Cái nhóm này sao lại ít người thế hả? Các cậu, đi vào bổ xung."
Bạch Lạc Nhân ngây ngẩn cả người.
Bác sĩ quay sang bên Bạch Lạc Nhân chỉ chỉ,"Đang nói các cậu đó, còn đứng ngây đó làm gì, không có nhiều thời gian đâu!"
............