Chương 175: Chỉ muốn triền miên cùng cậu. (Edit:Tiểu Phong)
* * *
Dán mác 21+ bạn nào dưới 21 cần có sự cho phép của phụ huynh khi đọc..
* * *
Hai thân thể chen chúc ở trong một chiếc bồn tắm, hai chân đan nhau, lồng ngực áp lồng ngực, gương mặt ướt sũng đối mắt nhìn nhau, giống như bao nhiêu năm chưa từng thấy, nhất định phải đem toàn bộ từng chút thay đổi trên gương mặt đối phương nhìn cho ra.
Sau đó thật lâu, Bạch Lạc Nhân mở miệng,"Cậu gầy đi."
"Nói thừa." Cố Hải lấy tay xoa xoa bụng Bạch Lạc Nhân,"Cả ngày tôi nhớ cậu như vậy, ăn không vào, ngủ không được, có thể không gầy hay sao?"
Bạch Lạc Nhân lại hỏi,"Lần này anh cậu về nước còn dự định quay về hay không?"
"Nghe ý anh ta nói thì tạm thời trở về tránh một thời gian, rồi mới trở về*, nhưng mà lần này thời gian lâu một chút."
(Cố Dương định cư bên Mỹ nên sẽ là trở về Mỹ.)
Bạch Lạc Nhân như có điều suy nghĩ.
Lực chú ý của Cố Hải đã sớm không biết chạy đi nơi nào, ngón chân gảy gảy lòng bàn chân của Bạch Lạc Nhân, đầu gối cố ý mài tới mài lui trên Tiểu Nhân Tử tay lén lút đưa đến phía dưới, túm mấy sợ lông, sắc tình mà giật giật mấy cái, ngay lập tức ánh mắt sắc bén của Bạch Lạc Nhân trừng qua, nhưng chỉ một ánh mắt đó, lại câu dẫn ba hồn bảy vía của Cố Hải đi mất, cậu ta cấp bách vù vù di chuyển đầu qua, , nhẹ nhàng lướt nước, hạ cánh ở trên lồng ngực ướt nhẹp cả Bạch Lạc Nhân, khớp hàm hơi mở ra, nhẹ nhàng cắn gặm, lúc đầu Bạch Lạc Nhân còn có thể chịu đựng một hồi, sau đó lực đạo càng lúc càng lớn, nhịn không được kêu lên một tiếng đau đớn.
"Cố Hải......"
"Tôi đây." Cố Hải dùng sức mút một hơi, khiến cho Bạch Lạc Nhân run rẩy một trận.
Bạch Lạc Nhân vội vàng tìm mò, cuối cùng cũng tìm được cự vật của Cố Hải, đặt ở trong tay ngắm nghía một trận, thấy Cố Hải tỏ ra dáng vẻ cấp bách không chịu nổi, ngay lập tức vỗ vỗ phía sau lưng của cậu ta, ý bảo cậu ta đứng lên, vẻ mặt Cố Hải tỏ ra vẻ vừa mừng vừa lo, nhìn Bạch Lạc Nhân mở miệng ngậm lấy vật kia của mình, khoang miệng ấm áp kích thích Cố Hải suýt chút nữa thì bắn ra.
"Nhân Tử......" Cố Hải khẽ gọi.
Bạch Lạc Nhân nâng mí mắt lên nhìn cậu ta một chút, miệng chậm rãi di chuyển, cẩn thận mà tuốt từ từ nếp nhăn trên đầu khấc. Ở với nhau lâu như vậy, sớm đã hiểu toàn bộ thân thể và tính cách của đối phương, xác định rõ ràng chỗ nào cần kích thích, dùng cách nào để kích thích, trong lòng vô cùng rõ ràng.
Hô hấp của Cố Hải càng lúc càng trở nên nặng nề, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ bất quy tắc, Bạch Lạc Nhân dùng đầu lưỡi liếm liếm mấy cái ở nơi quy đầu và khe rãnh nhỏ, ngay lập tức bắp thịt trên đùi Cố Hải căng chặt, bàn tay to hung hăng ấn mạnh đầu Bạch Lạc Nhân qua háng mình, cổ họng Bạch Lạc Nhân bị thúc vào có chút đau, phát ra tiếng ô ô, càng thêm kích thích ham muốn thú tính của Cố Hải, cậu dùng tay tăng nhanh tần suất đung đưa đầu của Bạch Lạc Nhân, trong miệng phát ra tiếng gầm nhẹ say mê sung sướng.
Quai hàm của Bạch Lạc Nhân có chút đau nhức, khóe miệng cũng nhanh có cảm giác căng lên, cậu ta tạm thời đem cự vật trong miệng nhả ra, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm một vòng ở bên ngoài, từ dưới lên trên, thong thả nhẹ nhàng, quét ngang qua đỉnh thì rất kiên nhẫn kích thích nơi nhạy cảm nhất này.
"Cậu dâm đãng thế này, ngộ nhỡ ngày nào đó bị người ta lừa gạt thì làm sao bây giờ?" Tay Cố Hải vỗ về gò má của Bạch Lạc Nhân, vẻ mặt tỏ ra si mê không thôi,"Nếu như cậu hầu hạ tôi giống như hầu hạ người khác, chỉ nghĩ thôi tôi cũng không chịu được."
Bạch Lạc Nhân không đếm xỉa đến loại tưởng tượng lo bò trắng răng của Cố Hải.
Tay Cố Hải theo lưng nhẵn bóng của Bạch Lạc Nhân một mạch di chuyển xuống dưới, ở trong kẽ mông vỗ về chơi đùa một trận, mượn dòng nước ướt át tiến vào một ngón tay. Bởi vì không đủ trơn, nên rất lâu mới có thể làm nơi đó mở ra, Bạch Lạc Nhân cảm thấy hơi đau, ngón tay của Cố Hải cũng cảm thấy lực cản cường đại.
"Xem ra mấy ngày nay cậu thật biết điều mà."
Để thưởng cho Bạch Lạc Nhân, Cố Hải đem hông của cậu ta nhấc lên, tư thế thân thể quỳ sấp, tách kẽ mông ra, đầu lưỡi thay thế ngón tay khuếch trương. Rất lâu rồi Bạch Lạc Nhân không bị kích thích mạnh mẽ như vậy, phần eo khẽ run tránh về phía trước, lại bị Cố Hải túm trở về.
Hưởng thụ thật tốt đi, hôm nay cho cậu một trận thoải mái.
Dùng sữa tắm làm dịch bôi trơn, rốt cuộc Cố Hải cũng xông vào cấm địa lâu ngày không vào, hai người đồng thời quỳ trong bồn tắm, một trận thô bạo và cắm rút thật nhanh, bốn phía đầu gối bọt nước văng khắp nơi. Đầu tiên Cố Hải đem hai tay của Bạch Lạc Nhân trói về phía sau lưng, ép cậu phải thẳng lên, lưng cậu ta dán vào lồng ngực của mình, hai người kịch liệt hôn nhau. Sau đó lại đem nửa người trên của cậu ép xuống dưới nước, chỉ còn lại có hai cặp mông vểnh vểnh nổi trên mặt nước, Cố Hải tùy ý thưởng thức, cặp mông ướt át càng thêm phần gợi cảm, lấy tay bấm một cái, cảm giác được đầy đủ vẻ săn chắc và đàn hồi.
Bốp!
Một tiếng phát trong trẻo vang theo tiếng nước chảy truyền đến bên tai Bạch Lạc Nhân, lập tức cảm giác đau hiện lên. Cậu ta còn chưa kịp chịu đựng, thì lại một cái phát nữa giáng xuống, không nặng thế nhưng rất tê buốt, sau đó vẫn tiếp tục bị phát, loại cảm giác đau này pha thêm một chút khoái cảm lạ thường, khiến người ta cảm giác như phát điên, trong nháy mắt Bạch Lạc Nhân quay đầu lại kháng nghị.
"Ngừng tay......."
"Cậu rất thích mà." So với Bạch Lạc Nhân Cố Hải còn hiểu cậu ta hơn.
Sau đó, dày đặc những cái phát thô bạo đánh xuống một điểm, Cố Hải đánh cũng rất có tiết tấu, rất nhanh, lòng bàn tay trở nên nóng rực dị thường.
"Ừm.....a....... Cố Hải........."
Bạch Lạc Nhân mất khống chế khẽ ngân nga, tần suất phát sau lưng cùng lực độ phát càng tăng, ý thức của cậu đúng là kháng cự, nhưng phần eo lại liên tiếp mà ưỡn ra, nghênh đón những kích thích mạnh hơn từ phía sau.
Rốt cuộc, một tiếng rên rỉ sụp đổ đầy thống khổ, Bạch Lạc Nhân tự mình bắn ra, Cố Hải điên cuồng mà rong ruổi một trận trong vách ruột chật hẹp, cũng gầm nhẹ mà đạt đến cao trào.
Sau khi tắm rửa xong, hai cơ thể mang theo thoang thoảng mùi thơm, hai người lại dính lấy nhau trên giường.
"Hay là cậu chợp mắt trước một lúc đi, tôi xuống dưới đi mua một ít đồ ăn rồi đi lên, chúng ta ăn chút gì đó rồi đi ngủ."
Cố Hải giống như không nghe thấy, tự mình kéo lấy khăn tắm trên người Bạch Lạc Nhân, gian tà cười nói,"Tôi thấy cậu hư hỏng không kịp được nữa rồi kìa."
Kết quả kéo khăn tắm xuống, phát hiện bên trong còn có một cái quần lót, kinh ngạc vô cùng,"Tôi nhớ là trước đây cậu đều trùm khăn tắm đi ra ngoài mà, có bao giờ mặc quần lót đi ra đâu."
Việc này làm cho gương mặt Bạch Lạc Nhân đỏ thẫm một trận, vốn là cậu có thói quen này, kết quả ngủ ở nhà Vưu Kỳ hai tối, bất đắc dĩ phải mặc quần lót đi ngủ, mỗi lần ngồi vào giường là phải xem mình có mặc quần lót chưa. Đương nhiên lý do này chắc chắn cậu sẽ không nói cho Cố Hải nghe.
"Chà chà...." Cố Hải còn đang tự mình ngây ngất,"Muốn đùa giỡn với tôi đúng không?"
Bạch Lạc Nhân nằm sấp ở trên giường không nói tiếng nào giả chết.
Tay của Cố Hải cởi quần lót của Bạch Lạc Nhân ra, thấy màu da lúa mạch ám lờ mờ đỏ hồng, không rõ dấu bàn tay nhưng lại rất nóng bỏng. Cậu ta đem gò má áp lên mông của Bạch Lạc Nhân, cọ cọ mài mài một lúc, sau đó lè lưỡi ra bắt đầu chơi trò chuồn chuồn đạp nước.
"Đừng làm như thế...... Ngứa lắm....." Bạch Lạc Nhân cười cười đẩy Cố Hải Cố Hải ra.
Cố Hải khẽ cười một tiếng,"Còn có cách ngứa hơn kìa, có muốn hay không?"
Chưa cho Bạch Lạc Nhân thời gian trả lời, Cố Hải trực tiếp mở miệng dâm tà ra, ở trên cặp mông bị phát đến đỏ ửng của Bạch Lạc Nhân mà gặm cắn, ngứa ngáy đến mức chân Bạch Lạc Nhân cũng đang run rẩy co quắp, giống như con cá chép ở trên giường không ngừng lăn lộn trốn tránh.
Cố Hải đuổi cùng giết tận không chịu buông tha, sau đó níu hai cái tay Bạch Lạc Nhân lại, buộc cậu ta lật mình lại, dùng vật cứng trong quần chạm vào cúc khẩu nhạy cảm của Bạch Lạc Nhân, từng chút từng chút nhẹ nhàng ma sát.
"Cậu còn muốn hả?" Bạch Lạc Nhân lấy tay chống đỡ lồng ngực Cố Hải ngăn cản xâm phạm.
Cố Hải nghiêng đầu qua tiến đến bên tai Bạch Lạc Nhân, đầu lưỡi trêu đùa vành tai nóng rực của cậu ta, vù vù hà hơi nóng vào bên trong, giọng nói ôn nhu láu cá,"Cậu không muốn hả?"
Bạch Lạc Nhân quay đầu chỗ khác, tỏ ra vẻ không chịu, không nhận mà ngầm chịu đựng.
Dường như Cố Hải cố tình trêu chọc cậu ta, bàn tay di chuyển đến đỉnh của Tiểu Nhân Tử, ngón tay thô ráp cọ cọ ở phía trên bụng, hai hàng lông mày Bạch Lạc Nhân nhíu chặt, răng cắn môi mỏng, trong ánh mắt nhìn Cố Hải mang theo một tia dữ tợn.
"Thật sự không muốn hả?" Cố Hải lại dùng cự vật ẩm ướt thúc một cái rồi chà sát một cái vào xung quanh cúc khẩu, không vội vàng mà chà xát.
"Muốn thì xin tôi đi."
Cố Hải ác ý nắm lấy cậu nhỏ của Bạch Lạc Nhân, bóp rất chặt, gần như làm cho Bạch Lạc Nhân không thở nổi.
Bạch Lạc Nhân lấy tay tách từng ngón tay Cố Hải ra, kết quả càng tách nắm lại càng chặt, đau đớn cùng sốt ruột thiêu đốt ý chí của cậu, trán chảy ra tầng mồ hôi mịn, cáu giận nhìn về phía Cố Hải, vẻ mặt của cậu vẫn tỏ ra như đang suy ngẫm.
"Cầu xin tôi đi, câu xin tôi thao cậu đi."
Cố Hải đang kích thích Bạch Lạc Nhân đến điểm cực hạn, nỗ lực tạo quyền khống chế tuyệt đối cho mình.
Bạch Lạc Nhân chịu đựng khó khăn, khớp hàm cắn chặt, cơ thể này đã sớm bị Cố Hải chăm sóc huấn luyện thành của riêng của mình rồi, Cố Hải dày công tôi luyện quả là không uổng. Phòng tuyến trong lòng Bạch Lạc Nhân chậm rãi sụp đổ, đột nhiên kéo đầu Cố Hải áp xuống cổ của mình, cổ họng phát ra tiếng cầu xin vỡ vụn.
"Xin cậu......."
"Xin tôi cái gì?" Cố Hải cắn yết hầu Bạch Lạc Nhân, một ngón tay luồn vào đâm đâm bộ vị yếu ớt.
Hô hấp của Bạch Lạc Nhân mất thăng bằng hoàn toàn, hàm răng hỗn loạn cắn vành tai Cố Hải, mơ hồ không rõ nói nhỏ,"Thao.......tôi......."
Thần kinh Cố Hải sớm đã đến suýt hỏng rồi, nghe được câu này, suýt nữa thì điên cuồng mạnh bạo xông vào lãnh địa chật hẹp ấm áp kia, thô bạo uy mãnh mà ra vào một trận, mỗi một lần đâm xuống cũng phải ngập gốc, khí thế khiếp người, hồn kinh phách lạc.
Lâu ngày không chịu cảm giác tiêu hồn mê loạn khiêu khích từng dây thần kinh, Cố Hải gầm nhẹ, bàn tay to nắm lấy cằm Bạch Lạc Nhân, một trận cướp đoạt mãnh liệt mà hôn qua, thở hồng hộc ép hỏi,"Nhân Tử, có phải cậu chỉ để tôi thao thôi hay không?"
Bạch Lạc Nhân giật tóc của Cố Hải, phần eo di chuyển nghênh đón, lúc Cố Hải đâm vào một cái, Bạch Lạc Nhân phát ra tiếng rên rỉ vỡ tan,"Ừm...... Đúng, chỉ để cho cậu thao."
Cố Hải nắm lấy tay của Bạch Lạc Nhân, hai mắt đỏ ngầu giống như ứ máu bên trong, cậu ta không hề điều khiển được tâm trạng mà cắn gặm môi mỏng của Bạch Lạc Nhân, sau đó đến cổ, ngực..... Giống như là một con dã thú cực đói, tóm được con mồi liền bắt đầu điên cuồng đánh chén..
"Bảo bối, bên trong cậu nóng quá, thật chặt, kẹp tôi thật thoải mái......" Cố Hải lưu manh mà khen ngợi.
Nhưng Bạch Lạc Nhân nghe cậu nói hai mắt liền phun lửa, tát một cái lên phía sau tai của Cố Hải,"Mỗi lần làm có thể đừng có lắm mồm nữa không?"
"Bởi vì tôi biết cậu rất thích."
Cố Hải cười gian tà, hai cánh tay ôm thật chặt lấy Bạch Lạc Nhân, cố ý đem môi dán đến bên tai của cậu, mặt dày mà nói mấy lời dâm mỹ với cậu,"Bảo bối, cái miệng nhỏ này của cậu ngậm tôi thật chặt, có phải JJ của anh trai ăn rất ngon không? Làm sao cậu lại ăn hăng hái như thế hả?....."
"A a a a......"
Chạng vạng hai người gọi đồ ăn ở bên ngoài, ở trên giường mà ăn, Cố Hải ăn rất ngon, vừa ăn còn vừa cướp, thật không biết buổi trưa cậu ta mới chơi một trận điên cuồng vậy mà, làm sao còn có thể hăng hái như thế. Bây giờ Bạch Lạc Nhân thấy thân thể tám múi của Cố Hải cũng bị kích thích.
Buổi tối trước khi ngủ, Bạch Lạc Nhân vừa mới đắp chăn lên đã bị Cố Hải xốc lên, Cố Hải tách chân của cậu ra, không nói lời gì đem Tiểu Nhân Tử ngậm vào trong miệng.
Một buổi chiều Bạch Lạc Nhân chẳng biết bị hiếp điên cuồng bao nhiêu lần, cái chỗ đó cũng có chút sưng lên, miệng Cố Hải vừa mới khẽ động, cảm giác ngứa ngáy đau đớn đâm thủng thần kinh cảm giác của Bạch Lạc Nhân, nước mắt suýt chút nữa chảy ra.
"Cậu đủ rồi đó......A....... Không được...... Đau....... Đừng........"
Kỳ thực Cố Hải rất thích nhìn bộ dạng Bạch Lạc Nhân muốn khóc lại không thể khóc này, vẻ mặt sụp đổ sắp khóc, cuộc đời này niềm vui lớn nhất của cậu chính là giày vò Bạch Lạc Nhân.
"A....ưm......"
Cố Hải đột nhiên mút một cái, Bạch Lạc Nhân run rẩy bắn ra tinh hoa của mình, Cố Hải không bỏ sót một giọt nào, nuốt sạch sẽ vào trong bụng.
Đợi cho Bạch Lạc Nhân mệt đến mức lả đi, cậu ta lại đem Bạch Lạc Nhân ôm vào trong lòng, vẻ mặt tỏ ra đặc biệt có cảm giác thành tựu.
"Rất nhớ cậu." Cố Hải hôn một cái lên khuôn mặt mệt mỏi của Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân hít sâu một hơi,"Cuối cùng cậu cũng nói một câu tiếng người."
Cố Hải đột nhiên áp mặt đến cổ Bạch Lạc Nhân, vô lại mà cọ tới cọ lui, ôn nhu gọi,"Nhân Tử, Nhân Tử, Nhân Tử, Nhân Tử......."
Một người đàn ông cao lớn mạnh mẽ áp vào lòng mà nũng nịu làm nũng là một việc thật khó hiểu, bỗng chốc Bạch Lạc Nhân liền nghĩ đến A Lang.
"Cậu làm sao thế?" Bạch Lạc Nhân túm Cố Hải lên.
Cố Hải híp mắt, vẻ mặt tỏ ra như thiếu nợ,"Mặc kệ đi, chỉ là rất nhớ cậu....."
Bạch Lạc Nhân biết, lúc người này phát điên tốt nhất không nên để ý tới, để cho cậu ta lẳng lặng phát điên một trận là được rồi.
Quả nhiên, không bao lâu Cố Hải liền yên tĩnh. Bạch Lạc Nhân nâng má của Cố Hải lên, phát hiện cậu ta đã ngủ say.
Lần đầu tiên lúc làm việc xấu xong tự mình ngủ trước.
Lăn qua lăn lại hai mươi mấy ngày, lại ngồi hơn mười tiếng tên máy bay, có thể không mệt mỏi hay sao?...... Bạch Lạc Nhân đau lòng nhìn chăm chú Cố Hải một lát, bàn tay lướt nhẹ qua gương mặt mệt mỏi của cậu ta, đắp kín chăn cho cậu, sau đó ôm cậu ta chìm vào giấc ngủ.
............
(Phong Phong: Không còn gì đê nói... im lặng và lạnh lù[email protected]@)
*************[Tiểu Phong gia trang]**************