Mục lục
Thượng Ẩn - Sài Kê Đản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quyển Thứ Nhất: Rung Động Thanh Xuân
Chương 130: Đừng khinh người như vậy. (Edit:xASAx)
* * *
Năm ngày Bạch Lạc Nhân không ở đây này, nhà họ Bạch bị quậy đến gà bay chó chạy.
Vốn là, Khương Viên đã lo liệu xong xuôi thủ tục xuất ngoại cho Bạch Lạc Nhân, đang khua chiêng giống trống liên hệ trường học bên kia, hết thảy kế hoạch đều tiến hành đâu vào đấy. Khương Viên cũng đã đi tìm Bạch Hán Kỳ, đem ý định của mình nói với Bạch Hán Kỳ, Bạch Hán Kỳ chưa tỏ rõ đồng ý hay phản đối, chỉ nói tôn trọng ý kiến con trai.
Kết quả, đến điểm mấu chốt này, Bạch Lạc Nhân lại không thấy đâu.
Khắp nơi đều tìm không ra.
Hỏi Thạch Tuệ, Thạch Tuệ nói không biết; hỏi Dương Mãnh, Dương Mãnh cũng nói không biết; muốn hỏi Cố Hải, kết quả phát hiện Cố Hải cũng không thấy đâu nữa.
Cuối cùng Khương Viên liền đến nhà Bạch Hán Kỳ náo loạn.
Bà ta một mực chắc chắn là Bạch Hán Kỳ có âm mưu, đem con lén giấu đi rồi, Bạch Hán Kỳ giải thích thế nào cũng không nghe. Tự nhiên tìm cảnh sát tới, nói nếu không giao con ra, liền bắt Bạch Hán Kỳ nhốt vào cục cảnh sát. Ầm ĩ một trận như vậy, Bạch Hán Kỳ chưa vô tù, bà nội Bạch đã phải nhập viện. Khương Viên còn sợ chưa đủ loạn, phái rất nhiều người đến, một nhóm theo dõi Bạch Hán Kỳ, một nhóm theo dõi trước cửa nhà Bạch Hán Kỳ, cho đến khi Bạch Lạc Nhân xuất hiện mới thôi.
Khương Viên cả ngày ầm ĩ như thế, tất cả hàng xóm láng giềng đều bị làm phiền, chốc chốc lại có tiếng cảnh báo vang lên vài cái, buổi trưa buổi tối đều không ngủ ngon giấc, quậy quá đáng đến ai cũng bàng hoàng.
Bạch Hán Kỳ không muốn tìm được Bạch Lạc Nhân sao? Ông so với Khương Viên còn gấp hơn đây! Nhưng gấp thì có ích lợi gì? Bạch Lạc Nhân và Cố Hải cùng nhau mất tích, ai cũng liên lạc không được, muốn tìm cũng tìm không được!
Thấy đã sắp đến mười lăm tháng giêng, người ta ai cũng thảnh thơi đi mua đồ nguyên tiêu, nhưng Bạch Hán Kỳ ngay cả một bước cũng không đi được. Mỗi ngày đều phải đúng giờ đi bệnh viện, may là có thím Trâu ở đó chăm sóc bà nội Bạch, cơ bản không phải Bạch Hán Kỳ không thể phân thân. Về đến nhà còn phải đề phòng đám "giặc cỏ" tới làm loạn, khiến hàng xóm láng giềng chịu tội. Việc khiến cho ông lo lắng nhất không ngoài Bạch Lạc Nhân, thằng con này sao không chào hỏi một tiếng đã đi chứ?
Thật ra đây cũng là sơ sót của Cố Hải, bởi vì chuyện xảy ra đột ngột, đã quên báo với Bạch Hán Kỳ. Bạch Lạc Nhân cho là lúc mình hôn mê, Cố Hải đã sớm nói dối giấu diếm Bạch Hán Kỳ rồi, cũng không lại làm việc thừa nữa.
Sáng sớm, Bạch Hán Kỳ bọc mấy cái bánh quẩy liền ra cửa, suy nghĩ ngày hôm nay vào bệnh viện sớm một chút, lúc về cũng có dư thời gian đi tìm con mình.
Kết quả, đi tới đầu ngõ đã bị Khương Viên cản lại.
Khương Viên mấy ngày nay cũng bị giày vò quá thể, náo loạn và tức giận đều tiêu hao thể lực, huống hồ bà ta còn lo lắng cho con trai của mình.
"Lạc Nhân đâu?"
Mỗi ngày, Khương Viên hầu như đều hỏi Bạch Hán Kỳ những lời này, cũng không phải hỏi thẳng mặt, mà là hỏi qua điện thoại.
Bạch Hán Kỳ cho dù tính khí tốt, bị Khương Viên hỏi như vậy cũng thấy phiền.
"Tôi đã nói nó không có ở nhà, tôi cũng đang đi tìm nó, bà thấy đủ chưa?"
"Chưa đủ!" Khương Viên dùng túi của mình đánh Bạch Hán Kỳ, "Ông bây giờ biết đi tìm nó rồi à? Mấy hôm trước ông làm gì? Ngày đầu con đi mất ông làm gì? Nhất định nguyên nhân là do ông, ông và con đàn bà đó coi thường con tôi, mới ép nó bỏ đi."
"Thằng nhỏ Đại Hải sao cũng không thấy đâu? Có phải cũng là do bà ép buộc? Hả?" Bạch Hán Kỳ tức giận trừng mắt Khương Viên.
Sắc mặt Khương Viên không ngừng thay đổi, ném cái túi mấy vạn đồng xuống đất, tức giận thở hổn hển hai cái nặng nề, không nói gì.
Bạch Hán Kỳ xanh mặt nhìn Khương Viên, "Nó cũng mười bảy tuổi rồi, cũng sắp mười tám tuổi rồi, nó có thực sự rời khỏi nhà, cũng có năng lực tự gánh vác sinh hoạt, cô phải cứ náo loạn tới mức này sao?"
"Bạch Hán Kỳ, ông nghe thử lời ông nói là tiếng người sao?" Khuôn mặt xinh đẹp của Khương Viên bởi vì phẫn nộ có chút vặn vẹo, "Ông biến con tôi thành cái gì? Biến thành con heo nhà các người nuôi trong chuồng sao? Muốn nuôi thả thì nuôi thả, muốn nuôi nhốt thì nuôi nhốt sao! Đã nhiều năm như vậy, ông có dạy dỗ nó sao? Ông xem thử nó hiện tại thành cái dạng gì? Lạnh lùng vô tình, không phân biệt thị phi, cả mẹ ruột của mình cũng không nhận."
Bạch Hán Kỳ trực tiếp ném bánh quẩy xuống đất, nổi giận mắng: "Đó chính là vì bà tự mình làm sai!"
Khương Viên thấy Bạch Hán Kỳ muốn đi, liền tiến lên cản lại, Bạch Hán Kỳ đẩy bà ta một cái, bà ta lảo đảo té xuống đất.
Trên xe lập tức có hai người trẻ tuổi đi xuống, khống chế Bạch Hán Kỳ bắt vào trong xe.
Đầu tóc Khương Viên đều rối loạn, mắt ngấn nước quát: "Đừng làm ông ta bị thương, không thì con tôi sẽ liều mạng với tôi."
Buổi chiều Bạch Lạc Nhân mới về đến nhà, vừa vào nhà cậu liền phát hiện không được bình thường, trong nhà một người cũng không có. Ngay cả ông nội Bạch và bà nội Bạch không bao giờ ra khỏi cửa, giờ phút này cũng không thấy bóng dáng. A Lang vẫn ở trong chuồng gầm rú, Bạch Lạc Nhân đi tới xoa xoa đầu nó, A Lang yên lặng một lúc, lại hướng cửa trước sủa loạn, vừa sủa vừa đập lên lồng sắt.
Bạch Lạc Nhân đứng dậy đi ra cửa, vừa ra khỏi cửa, liền thấy ba bóng người chạy về phía tây.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Đang nghĩ ngợi, thím Trương hàng xóm đi tới.
Bạch Lạc Nhân mau chóng chạy đến hỏi: "Thím à, nhà cháu mọi người đi đâu rồi?"
Thím Trương nhìn thấy Bạch Lạc Nhân, liền trợn to hai mắt, sau đó túm cánh tay cậu, đánh lên vai hai cái.
"Cái thằng hư thân này, đi ra ngoài chơi sao không nói một tiếng hả? Hai ngày nay ba mày tìm mày sắp phát điên rồi, bà nội mày cũng lo đến nhập viện rồi."
Sắc mặt Bạch Lạc Nhân lập tức thay đổi, cậu gọi điện cho Bạch Hán Kỳ, kết quả không ai bắt máy, lại gọi điện cho thím Trâu, thím Trâu nói bà đang ở bệnh viện, Bạch Lạc Nhân vội vội vàng vàng chạy vào bệnh viện.
Thấy Bạch Lạc Nhân, bà nội Bạch liền khỏe hơn phân nửa, ông nội Bạch, thím Trâu và Mạnh Thông Thiên đều ở đây, chỉ thiếu Bạch Hán Kỳ.
"Nhân Tử, gọi điện cho ba con chưa?" thím Trâu hỏi.
Bạch Lạc Nhân lắc đầu, "Vẫn chưa, không gọi được ạ."
"Con gọi lại thử xem." Thím Trâu có hơi gấp gáp, "Sao có thể không gọi được chứ? Cái ông Bạch này, nhất định lại quên mang điện thoại di động ra ngoài rồi."
Bạch Lạc Nhân lại thử gọi vào số Bạch Hán Kỳ.
Bạch Hán Kỳ bị Khương Viên "mời" đi, nhốt trong một căn phòng, thuốc lá ngon trà ngon hầu hạ, chỉ là không cho đi ra ngoài.
Điện thoại di động ở trong tay Khương Viên, lúc nãy Bạch Lạc Nhân gọi điện, Khương Viên vừa lúc đi ra ngoài. Giờ mới trở về, nghe điện thoại di động kêu, mau chóng chạy tới nhận, phát hiện là số Bạch Lạc Nhân, kích động đến điện thoại di động cũng cầm không chắc.
Quả nhiên chiêu này hiệu quả mà, nhốt lão Bạch, tiểu Bạch liền chịu không được.
"Lạc Nhân, con rốt cuộc cũng xuất hiện, mẹ cũng sắp lo đến chết rồi."
Sao lại là Khương Viên nhận? Bạch Lạc Nhân trong lòng buồn bực, sợ bị thím Trâu nghe, đi nhanh ra khỏi phòng bệnh.
"Ba của tôi đâu?"
"Ba con đang ở cùng với mẹ, nếu con muốn gặp ông ta, thì đến chỗ mẹ đi, mẹ sẽ cho người tới đón con."
Hai mươi phút sau, Bạch Lạc Nhân đến chỗ Khương Viên.
Khương Viên nhìn thấy Bạch Lạc Nhân liền nhào tới ôm, nước mắt nước mũi tèm lem.
"Lạc Nhân, mấy ngày nay con đi đâu? Mẹ lo muốn chết."
Bạch Lạc Nhân trực tiếp đẩy bà ra, hỏi: "Ba của tôi đâu?"
Bạch Hán Kỳ đứng ở cửa, sắc mặt xanh đen nhìn Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân vừa bước tới, ông liền tức giận nói một câu.
"Mấy ngày nay mày làm gì?"
Bạch Lạc Nhân còn chưa trả lời, Khương Viên đã tức giận.
"Ông la nó cái gì?"
Bạch Lạc Nhân không chút phản ứng với hành động của Khương Viên, trực tiếp đi tới bên cạnh Bạch Hán Kỳ, hỏi: "Ba, sao ba lại ở đây?"
Bạch Hán Kỳ hai mắt nhìn Khương Viên, hướng Bạch Lạc Nhân nói: "Con trai, chúng ta về nhà rồi nói."
Đang định rời đi.
Khương Viên ngăn ở trước mặt hai người, giọng nói cứng rắn quay qua Bạch Hán Kỳ nói: "Ông có thể đi, để con tôi ở lại."
"Nó việc gì mà ở lại đây với bà?"
Khương Viên lúc này cũng không giữ hình tượng, trực tiếp nói rõ.
"Tôi tốn nhiều tâm tư như vậy, còn 'mời' ông về đây, tôi làm để làm gì? Ông cho là tôi thật sự muốn mời ông tới đây uống trà sao? Tôi thật vất vả mới gặp được con tôi, ông cứ như vậy lôi nó đi? Sau đó ông sẽ đem nó giấu đi đúng không? Lại để cho tôi năm ngày năm đêm không gặp được mặt con trai đúng không? Bạch Hán Kỳ, ông cũng thật không có tính người mà!"
"Khương Viên, bà đừng khinh người quá đáng..."
"Ba!" Bạch Lạc Nhân đột nhiên cắt ngang Bạch Hán Kỳ, "Ba đi trước đi, con muốn biết bà ta rốt cuộc muốn làm gì."
"Nhân tử, ba làm sao có thể để một mình con ở chỗ này chứ hả?" Bạch Hán Kỳ nóng nảy.
Bạch Lạc Nhân quay đầu nhìn Bạch Hán Kỳ, "Yên tâm đi, ba, con lập tức về nhà."
Khương Viên quét mắt liếc Bạch Hán Kỳ, "Tạm biệt không tiễn."
Bạch Hán Kỳ đi rồi, Khương Viên kéo Bạch Lạc Nhân vào phòng, cho cậu thấy thành quả mấy ngày nay, nói ba câu lại nhắc tới Thạch Tuệ, như vũ khí giành chiến thắng, sợ Bạch Lạc Nhân không biết bà ta và Thạch Tuệ thông đồng với nhau, dùng đủ mọi mánh khóe muốn gạt Bạch Lạc Nhân ra nước ngoài.
Khương Viên vừa nói, Bạch Lạc Nhân liền biết vì sao Bạch Hán Kỳ bị mời đến đây, cũng biết vì sao bà nội Bạch phải nhập viện, cũng biết vì sao trong nhà họ Bạch một người cũng không có, A Lang lại ở trong chuồng sủa rồi, thậm chí, cậu còn loáng thoáng đoán được, vì sao Cố Hải lại đột nhiên lại quyết định làm một việc hoang đường như vậy...
..............
---------------xASAx-------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK