Mục lục
Vương Phi, Ta Không Muốn Làm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chữ “Vương gia” nàng đã gọi suốt bao nhiêu năm, còn “Phu quân” thì chỉ mới gọi được bao lâu đâu? Vậy nên, một khi có chuyện gấp xảy ra, theo bản năng nàng vẫn buột miệng gọi là “Vương gia”.

Nhưng sau khi bị nhắc nhở, Diêu Phẩm Nhàn lập tức ý thức được mình lỡ lời, liền vội vàng sửa lại, liên tục gọi mấy tiếng “Phu quân”, rõ ràng là có ý lấy lòng.

Lúc này, nàng thật sự thấy chột dạ, lo lắng Vương gia sẽ tra hỏi vì sao nàng lại tự ý một mình đến nơi thôn xóm hẻo lánh này. Nàng biết rõ ánh mắt Vương gia sắc bén đến mức nào, chỉ cần hắn nghi ngờ, chắc chắn sẽ truy hỏi đến cùng. Mà một khi bị hắn tra hỏi, nàng sợ mình sẽ không chống đỡ nổi, sớm muộn gì cũng sẽ bị "thẩm vấn" đến khai sạch mọi chuyện.

Theo lý mà nói, với tâm trạng chột dạ và lo sợ như vậy, lẽ ra nàng nên rất sợ phải đối mặt với Vương gia. Thế nhưng, khi hắn bất ngờ xuất hiện trước mắt nàng, nàng không kịp phản ứng, thì ngoài ngạc nhiên, trong lòng nàng còn dâng lên niềm vui và xúc động.

Giống như Thanh Cúc từng nói, thực ra khi nãy nàng cũng thấy nhớ nhà. Tuy chưa thể trở về, nhưng chỉ cần có Vương gia ở bên, nàng đã thấy an lòng, như vậy là đủ rồi.

Có lẽ là vì vừa rồi chịu chút khổ, lại có phần ấm ức trong lòng, nên khi bất ngờ nhìn thấy người mà mình có thể dựa vào, nàng không kìm được mà bắt đầu tỏ ra yếu đuối.

Khóe mắt bỗng chốc ươn ướt, nàng cảm thấy mình sắp khóc đến nơi.

Nhưng may mà nàng vẫn còn lý trí, biết lúc này mà khóc thì chẳng khác nào đang làm bộ làm tịch, mà nàng cũng xấu hổ khi phải rơi nước mắt trước mặt hắn, nên cố gắng kìm lại.

“Sao phu quân lại đến đây?” Nàng đã rời khỏi giường đất, lúc này đang đứng sát bên cạnh hắn, đến nỗi chính nàng cũng cảm thấy bản thân lúc này có chút giống... cún đang làm nũng.

Trong lòng Ngụy vương vốn đã vô cùng bực bội, vừa lo lắng sự an toàn của nàng, vừa giận vì nàng dám cả đêm không về nhà, hơn nữa còn ở cùng với…

Trên đường phi ngựa đến đây, tâm trạng và sắc mặt của hắn đều cực kỳ căng thẳng. Khi vừa bước vào phòng, vẻ mặt hắn vẫn còn âm trầm đến mức đáng sợ. Hắn đã sớm nghĩ xong, lát nữa gặp nàng nhất định phải nghiêm khắc dạy dỗ một trận ra trò.

Nhưng vào giây phút nhìn thấy nàng, tất cả tức giận và oán trách trước đó tan biến ngay lập tức.

Chỉ còn lại một ý nghĩ: nàng bình an là tốt rồi. Chỉ cần nàng vẫn an toàn, khỏe mạnh đứng trước mặt hắn, vậy thì hắn còn có thể mong cầu điều gì hơn?

Mắng nàng một trận ư? Hắn thực sự không thể mở miệng được.

Dù nói gì thì nói, hắn vẫn chẳng bao giờ nỡ nghiêm khắc với nàng.

Vì vậy, lúc này trong lòng Ngụy vương có chút bức bối. Rõ ràng trong lòng vẫn còn giận, vẫn thấy khó chịu, vậy mà lại chẳng thể làm gì.

Đối với người đã khiến mình tức giận, hắn lại càng không nỡ, cũng không muốn trách móc lấy nửa lời.

Nếu đã như thế, thì cũng chỉ còn cách… tự mình nuốt hết cơn giận vào trong.

Diêu Phẩm Nhàn biết rõ mình đã làm sai, vì vậy lúc này nàng vô cùng ân cần, không chỉ hỏi han chăm sóc mà còn chủ động thừa nhận lỗi lầm của mình. Nàng còn hứa với hắn, lần sau sẽ không còn hành động tùy hứng như vậy nữa.

Nàng đã suy nghĩ kỹ rồi, lần sau dù có nhiệm vụ gì, nàng cũng sẽ cố gắng hoàn thành. Nàng không muốn làm tiểu ngũ phải chọn những nhiệm vụ không thể thực hiện được nữa.

Còn như chuyện hôm nay, nàng cũng không nghĩ rằng nó sẽ xảy ra lần thứ hai.

Tuy Ngụy vương tức giận vì đêm nàng không về nhà, nhưng khi nhìn thấy nàng, lòng hắn lại mềm ra. Hắn thắc mắc trong lòng. Hắn không hiểu vì sao thê tử mình lại đến cái nơi khỉ ho cò gáy này?

Càng khó chịu hơn là nàng còn đi với Thầm Hàn Thanh để điều tra vụ án.

Ngụy vương sống hơn hai năm rồi, chưa từng sợ điều gì. Nhưng bây giờ hắn đang sợ, sợ Thẩm Hàn Thanh có vị trí đặc biệt trong lòng nàng.

“Sao nàng lại đến đây? Sau khi bình tĩnh lại, hai phu thê ngồi xuống nói chuyện. Ngụy vương cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi với giọng dịu dàng.

Diêu Phẩm Nhàn nói một nửa sự thật: “Khi dâng hương ở Thanh Lương Tự, thiếp nghe nói về vụ án mạng liên quan đến thôn Mã Ngưu này. Thiếp muốn tìm hiểu thêm, nên đã đến đây xem sao.” 

Khi nói những lời này, Diêu Phẩm Nhàn đã cố gắng khiến nó nghe có lý, nhưng trong giọng nói vẫn có chút gì đó lảng tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt Ngụy vương, rõ ràng là sợ bị phát hiện.

Ánh mắt của Ngụy vương sắc bén và sâu thẳm, không ai hiểu được hắn. Hắn nhìn chằm chằm vào nàng, đôi mắt đen láy như mực, thấy rõ sự chột dạ trong ánh mắt nàng, sự lảng tránh không thành thật ấy khiến hắn biết nàng đang nói dối. Ngụy vương siết chặt tay đặt lên đầu gối, quai hàm cũng hơi căng ra, có thể cảm nhận được hắn đang nghiến răng, cơn giận dâng lên trong lòng.

Chỉ là, Ngụy vương không hề kích động, mà cố gắng kiềm chế tính nóng nảy của mình. Vẫn giữ được sự bình tĩnh, hắn tiếp tục nói: “Nhưng nàng có nghĩ đến nơi này vừa xảy ra án mạng, hung thủ có thể ẩn nấp đâu đó. Nếu nàng gặp phải chuyện gì thì sao?” Mỗi câu của hắn đều trầm trọng, như muốn nhấn mạnh sự nguy hiểm mà nàng có thể phải đối mặt.

Diêu Phẩm Nhàn đáp: “Đúng, chuyện đó thiếp cũng đã nghĩ đến. Nhưng lúc ấy nghĩ rằng có nhiều hộ vệ của vương phủ như vậy, lại còn có hai ám vệ mà phu quân phái đến bảo vệ thiếp… nên cảm thấy chắc không có vấn đề gì. Thiếp… thiếp lớn như vậy, đây là lần đầu tiên làm một việc to gan như thế.. Lúc đó thiếp không cảm thấy có gì nguy hiểm, nhưng bây giờ nghĩ lại, quả thật có chút sợ.”

“Phu quân, lần sau thiếp sẽ không làm vậy nữa.” Cảm nhận rõ ràng sự tức giận và quan tâm của hắn, lại còn vì sự “hồ nháo (làm loạn)” của mình mà khiến hắn phải vất vả bôn ba đi một chuyến, Diêu Phẩm Nhàn nói thật lòng, thành khẩn hứa hẹn: “Tuyệt đối sẽ không có lần sau!”

Ngụy vương nhìn chằm chằm Diêu Phẩm Nhàn một lúc lâu, như thể đang muốn nói gì đó nhưng lại kìm nén lại. Đúng lúc này, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng của cận vệ.

“Vương gia, Kinh Triệu Phủ phủ doãn Thẩm đại nhân muốn gặp.”

Ngụy vương bản năng liếc nhìn thê tử mình một cái, rồi mới xoay người, ra lệnh: “Mời Thẩm đại nhân vào.”

Dứt lời, Ngụy vương khoanh tay lại, quay người ngồi xuống một bên. Khi Thẩm Hàn Thanh đẩy cửa bước vào, Ngụy vương đã ngồi uy nghiên, còn vương phi thì ngồi bên cạnh hắn.

Thẩm Hàn Thanh chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi lập tức tiến lên thỉnh an.

“Thần…”

“Thẩm đại nhân không cần đa lễ.” Ngụy vương ngắt lời, không để hắn thỉnh an, rồi ngay lập tức nói xin lỗi: “Thẩm đại nhân vì công vụ mà đến, nội tử (vợ) lại làm phiền đến công việc của đại nhân, bổn vương thay nội tử xin lỗi Thẩm đại nhân.”

Thẩm Hàn Thanh vội vàng đáp: “Thần không dám.” Hắn cúi người, thể hiện sự cung kính, “Vương phi không hề làm phiền đến thần, cũng không làm gián đoạn công việc. Không chỉ thế, vương phi còn giúp thần đưa ra một số hướng đi cho vụ án.”

“Thật vậy sao?” Ngụy vương không khỏi ngạc nhiên, quay sang nhìn thê tử mình: “Nhàn nhi, nàng cũng có thể phá án à?”

Diêu Phẩm Nhàn cảm thấy có chút ngượng ngùng, đôi má ửng hồng. Nàng vội vàng xua tay, đáp: "Thẩm đại nhân quá khen rồi. Ta đâu giúp gì cho Thẩm đại nhân trong chuyện phá án, chỉ là có vài ý tưởng nho nhỏ, cứ tùy tiện nói một chút thôi. Nhưng kỳ thật, những điều ấy, Thẩm đại nhân hẳn đã sớm nhận ra, ta chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi."

Thẩm Hàn Thanh nghe vậy, khẽ mỉm cười, lắc đầu nói: "Vương phi khiêm tốn rồi." 

Hắn quay lại, đối mặt với Ngụy vương khi nói chuyện, nhưng lần này, ánh mắt hắn lại không rời khỏi Diêu Phẩm Nhàn, như thể muốn cho nàng thấy sự trân trọng trong từng lời nói. "Thần biết những điều ấy, vì đây vốn là sở trường của thần. Nhưng vương phi lại có thể quan sát kỹ như vậy, thật sự là tài năng và sự tỉ mỉ, vô cùng có thiên phú."

Diêu Phẩm Nhàn chỉ cười khẽ, không nói gì thêm.

Trong khi hai người trò chuyện, Ngụy vương vẫn lặng lẽ quan sát từng cử chỉ, ánh mắt không rời khỏi họ. Dường như không để lộ một chút cảm xúc nào, nhưng lại tinh tế nhận ra mọi thay đổi nhỏ trên khuôn mặt của họ. Đợi khi cuộc trò chuyện đã kết thúc và bầu không khí trở lại yên tĩnh, Ngụy vương mới lên tiếng hỏi: "Vụ án này, Thẩm đại nhân, ngài có thể giải quyết sớm được không?"

Thẩm Hàn Thanh đáp một cách chắc chắn: "Hồi điện hạ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tối nay thần có thể giải quyết xong."

Ngụy vương nghe vậy, trong lòng thoáng yên tâm. Mặc dù là một người rất kiên định và ít khi bày tỏ cảm xúc, nhưng đối với Thẩm Hàn Thanh, Ngụy vương thực sự có sự kính trọng. Hắn không chỉ là một vị quan xuất sắc, mà còn là người có tấm lòng rộng lớn, luôn nghĩ đến dân chúng, dù trong hoàn cảnh nào cũng không quên trách nhiệm của mình.

Hiện nay trong triều không thiếu những quan viên lười biếng, chỉ nghĩ đến việc nhận bổng lộc mà chẳng chịu làm việc thực sự, suốt ngày ngồi hưởng thụ mà không đóng góp gì. Những kẻ như vậy thật đáng ghét.

Chính vì vậy, những người tài năng như Thẩm Hàn Thanh càng trở nên quý giá hơn, nổi bật giữa đám quan lại chỉ biết ăn bám.

Ngụy vương dù có để ý đến việc trong lòng thê tử liệu có còn để ý đến Thẩm Hàn Thanh, nhưng hắn không bao giờ để chuyện riêng của mình ảnh hưởng đến sự nghiệp hay làm khó dễ một người tài giỏi như vậy. Với Ngụy vương, công việc và chuyện riêng là hai điều hoàn toàn khác nhau.

Vì vậy, mỗi khi nói đến công việc, Ngụy vương luôn giữ vững phong thái điềm tĩnh, không để cảm xúc cá nhân làm ảnh hưởng đến quyết định và thái độ của mình.

“Vừa rồi nghe Nhàn nhi nói, vụ án này thực sự rất tàn nhẫn, hung thủ lại càng là kẻ ác độc, không biết thương xót. Thẩm đại nhân có thể nhanh chóng tìm ra hung thủ, còn giúp người vô tội bảo vệ được công lý, thực sự là rất khó khăn.” Ngụy vương nói, giọng điệu nghiêm túc nhưng không thiếu sự khâm phục.

Khi chuyển sang nói về công việc, Thẩm Hàn Thanh cũng đáp lại một cách nghiêm túc:

“Thần không dám nhận những lời khen từ điện hạ, đây chỉ là bổn phận của thần mà thôi.” Sau đó, hắn tiếp tục: “Thần không muốn quấy rầy vương gia và vương phi nghỉ ngơi, ngoài kia còn một số công việc cần thần xử lý. Thần xin phép cáo lui.”

Ngụy vương gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Thẩm đại nhân, mọi việc cẩn thận.”

“Vâng.” Thẩm Hàn Thanh chắp tay, cúi người lui ra, sau đó quay người rời đi.

Sau khi Thẩm Hàn Thanh rời đi, Diêu Phẩm Nhàn lập tức nói toàn bộ những suy đoán của mình với phu quân.

“Thẩm đại nhân nói ta đoán không sai, giờ chỉ còn thiếu một bước nữa là dựng lên thiên la địa võng, để hung thủ tự sa vào lưới. Nhưng mà, ta thật sự không hiểu, tại sao một đôi phu thê trong mắt người ngoài ân ái như thế, lại có thể rơi vào tình trạng như thế này?” Diêu Phẩm Nhàn nói, giọng điệu không khỏi có chút nặng nề.

Ngụy vương biết nàng hôm nay đã phải chịu một cú sốc không nhỏ, nên ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vỗ về. Hắn cố gắng trấn an nàng bằng những lời dịu dàng: “Thế gian này, loại người nào cũng có, có thánh nhân, cũng có cầm thú. Chỉ cần công lý còn tồn tại, dù có phải đem những kẻ cầm thú ấy ra ánh sáng, thì cũng coi như là cho người chết một cái kết trọn vẹn.”

Diêu Phẩm Nhàn tựa vào ngực hắn, cảm nhận được sự vững vàng từ cơ thể hắn, lòng nàng cũng dần bình yên lại. "Ta chỉ cảm thấy lòng người quá khó đoán."

Nàng thở dài một hơi, cảm thấy trong lòng mình dần dần vững vàng hơn rất nhiều.

Có lẽ vì hôm nay bôn ba suốt cả ngày, cộng thêm sự chắc chắn trong lòng, Diêu Phẩm Nhàn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Khi tỉnh lại, ánh sáng mờ ảo của bình minh đã bắt đầu phủ lên không gian.

Nàng nằm trên giường đất, cảm giác được vòng tay ấm áp của người đàn ông bên cạnh tối qua đã không còn nữa. Một không gian lạ lẫm bao quanh, khiến nàng đột ngột ngồi dậy, lòng hoang mang.

Thanh Cúc đúng lúc bê chậu nước nào, thấy chủ tử đã tỉnh, nàng vui vẻ nói: “Canh bốn, Vương gia đã rời đi, nói là có việc cần vào triều gấp, trước khi đi còn dặn dò nô tỳ phải chăm sóc ngài thật tốt. Vương gia còn dặn, khi vương phi tỉnh lại, phải cho ngài nghỉ ngơi rồi về kinh.”

Diêu Phẩm Nhàn biết mình phải về, nhưng lúc này, điều nàng quan tâm hơn cả chính là tiến triển của vụ án.

“Thẩm đại nhân đã bắt được hung thủ chưa?” Nàng hỏi, đôi mắt sáng lên một tia mong đợi.

Thanh Cúc nhanh chóng đáp: “Đã bắt được rồi, ban đêm đã dăng thiên la địa võng. Hung thủ hiện giờ đang bị giam giữ tại nhà hắn, Thẩm đại nhân đích thân giám sát, đợi một lát nữa huyện lệnh huyện Mã sẽ tới, sau đó sẽ áp giải hắn đi nha môn thẩm vấn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK