Mục lục
Vương Phi, Ta Không Muốn Làm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương gia viết thư cho nàng rất ngắn gọn, chỉ vài câu đơn giản bảo nàng phải nghỉ ngơi cho tốt, giữ gìn sức khỏe. Ngoài ra, hắn còn nói rằng có thể sẽ mất thêm vài ngày nữa mới về kinh, dặn nàng ở nhà không cần lo lắng.

Diêu Phẩm Nhàn không hề bất ngờ. Bức thư này không hề mang theo chút tình cảm nào, đúng như phong cách của Vương gia mà nàng đã quen thuộc.

Đọc xong thư, Diêu Phẩm Nhàn suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định sẽ không viết thư hồi đáp.

Trước đây, mỗi khi hắn gửi thư về kinh, nàng luôn lập tức viết thư hồi âm ngay. Nhưng lần nào cũng vậy, sau khi nhận được thư của nàng, hắn cũng không vội trả lời, có khi đến vài tháng sau nàng mới nhận được hồi âm từ hắn.

Lần này, nàng cũng muốn làm điều tương tự - dùng chính thái độ mà hắn đã từng đối với nàng để đáp lại hắn.

Dù sau này hắn có hỏi, nàng cũng đã có sẵn lý do và cái cớ hợp lý.

Nàng đã bệnh nặng như vậy, không thể kịp thời viết thư hồi đáp thì có gì sai?

Nếu hắn thật sự trách cứ chuyện này, thì chính hắn mới là người không có phong độ.

Có lẽ nhờ vào bài học từ lần khóc lóc và náo loạn trước đây, lần này khi quyết định làm vậy, nàng không hề cảm thấy hoảng hốt hay lo lắng.

Mọi chuyện đều đâu vào đấy, cứ như thể đây là điều hiển nhiên phải làm.

Cũng chính lúc này, nàng mới nhận ra bản thân trước kia thật quá ngốc. Lúc nào cũng đặt Vương gia lên hàng đầu, nhưng cuối cùng nàng nhận lại được gì chứ?

Trước khi yêu người khác, nhất định phải biết yêu bản thân mình trước.

Sau khi đã hạ quyết tâm, Diêu Phẩm Nhàn liền đưa giấy bút cho Thanh Cúc cất vào hộp khóa lại, còn lá thư kia thì nàng tạm thời để sang một bên.

Nàng khép mắt lại, dựa vào chiếc gối mềm mà dưỡng thần, trong lòng suy nghĩ xem nên đối phó thế nào với những kẻ trong Diêu gia - những kẻ đang mong chờ nàng chết để có thể đưa Diêu Phẩm Nghiên vào thay thế vị trí của nàng.

Trong khi đó, Diêu Trọng Hòa quả thực đã đi tìm Hứa thái y để hỏi thăm tình hình.

Khi Hứa thái y khám bệnh cho Diêu Phẩm Nhàn, đúng lúc đó cũng là thời điểm nàng suy yếu nhất. Biết được rằng người đến hỏi là cha ruột của Ngụy Vương phi, Hứa thái y cảm thấy không cần phải giấu diếm điều gì, liền thành thật thuật lại toàn bộ tình trạng của nàng cho Diêu Trọng Hòa.

Sau khi nghe xong, sắc mặt Diêu Trọng Hòa trở nên trầm trọng.

Ông ta im lặng rất lâu, sau đó mới lên tiếng hỏi Hứa thái y: “Nhưng vài ngày trước đó, khi ta gặp nó, nó vẫn còn khỏe mạnh. Tại sao chỉ trong một thời gian ngắn như vậy, bệnh tình lại trở nên nghiêm trọng như vậy?”

Hứa thái y thở dài, trong lòng không khỏi tiếc nuối khi thấy Ngụy Vương phi tuổi còn trẻ mà lại bệnh nặng đến mức này.

Nhưng ông không dám suy đoán lung tung, chỉ nói ra sự thật. Còn những điều khác, ông cũng không rõ.

“Chuyện này... Hạ quan không biết tường tận. Hạ quan chỉ phụ trách bắt mạch và khám bệnh, những chuyện khác không rõ.”

Hứa thái y suy nghĩ một lúc, cân nhắc kỹ rồi mới quyết định kể cho Diêu đại nhân vài chuyện đã xảy ra trong cung cách đây không lâu.

“Vài ngày trước, Lục thất gia của phủ Quốc công bị thương ở chân trong cung, chắc hẳn Diêu đại nhân cũng đã nghe qua?”

Chuyện Lục hất gia bị thương xảy ra trong bữa tiệc thưởng hoa do Hoàng hậu tổ chức. Hôm đó, rất nhiều quyền quý và quan viên cấp cao được triệu vào cung dự tiệc. Dù Diêu gia không có tên trong danh sách được mời, nhưng Diêu Trọng Hòa là người khéo léo trên triều, cũng đã nghe phong thanh một chút về việc này.

“Ta có nghe qua, nhưng không rõ chi tiết. Hứa thái y là ngự y bên cạnh Hoàng thượng, chắc hẳn biết rõ chuyện gì đã xảy ra?”

Hứa thái y lại cân nhắc một lúc, không muốn nói quá nhiều, nhưng cuối cùng vẫn kể lại chuyện Ngụy Vương phi tiến cung dâng Băng Ti Thảo.

“Nói ra thì chúng ta đều là quan viên trong triều, không nên tin vào những chuyện kỳ quái. Nhưng lần này, sự việc thực sự có chút kỳ lạ. Ngày hôm trước, tại Từ Ninh cung của Thái hậu, hạ quan còn gặp Vương phi nương nương. Khi đó, sắc mặt nàng hồng hào, tinh thần vui vẻ, hoàn toàn không có dấu hiệu bệnh tật. Vậy mà ngay hôm sau, nàng lại đột nhiên ngã bệnh nặng, đến mức không thể xuống giường.”

Diêu Trọng Hòa khẽ mím môi, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên vẻ khó tin.

Ông ta im lặng hồi lâu rồi mới chậm rãi lên tiếng: “Ý của ngươi là... nó đã đắc tội ai đó?”

Hứa thái y lập tức ngắt lời ông ta: “Diêu đại nhân, hạ quan còn có việc bận, xin cáo từ.”

Diêu Trọng Hòa là người tinh ý, nghe vậy lập tức hiểu ra vấn đề. Ông ta không hỏi thêm nữa, chỉ ôm quyền nói: “Đa tạ.”

Nhận được sự ám chỉ từ Hứa thái y, trong lòng Diêu Trọng Hòa bắt đầu nảy sinh nghi ngờ.

Dù Hứa thái y không nói rõ, nhưng ông ta cũng đoán được rằng chuyện này có lẽ liên quan đến Băng Ti Thảo mà Phẩm Nhàn đã dâng lên trong cung. Có thể nàng đã vô tình đắc tội một nhân vật quan trọng nào đó, khiến bệnh tình đột nhiên trở nặng, đến mức thuốc thang cũng không có tác dụng.

***

Sau khi trở về, Diêu Trọng Hòa liền kể lại những gì mình nghe được từ Hứa thái y cho mẫu thân.

Tất nhiên, ông ta không nhắc đến những suy đoán liên quan đến thần quỷ, vì sợ làm mẫu thân lo lắng. Ông ta chỉ nói rằng Hứa thái y xác nhận bệnh tình của Vương phi thực sự rất nguy kịch.

Nghe con trai nói xong, lão thái thái càng tin chắc vào suy đoán của mình.

Tâm trạng bà có chút kích động, nhưng bà biết không nên để lộ điều đó, liền cố gắng kiềm chế.

“Tốt, ta đã biết.”

Sắc mặt bà vẫn nghiêm nghị, không hề bộc lộ bi thương, chỉ chậm rãi nói: “Những ngày tới, ta sẽ thường xuyên đưa Nghiên Nhi đến Ngụy Vương phủ. Vào thời điểm này, chắc hẳn nó sẽ hy vọng có người thân ở bên cạnh mình.”

Diêu Trọng Hòa vẫn giữ vẻ mặt trầm ngâm.

So với tính mạng của con gái, có lẽ thứ ông ta quan tâm hơn chính là tiền đồ của bản thân và tương lai của Diêu gia.

Nếu người con gái này thật sự phúc mỏng, hương tiêu ngọc vẫn*, thì quan hệ giữa Diêu gia và Ngụy vương phủ cũng sẽ dần phai nhạt.

*Hương tiêu ngọc vẫn: Ý chỉ người con gái trẻ trung bạc mệnh, ra đi khi tuổi còn xuân.

Ngụy vương vẫn còn trẻ, hắn nhất định sẽ tục huyền* (*tái hôn). Khi đó, sẽ có một tân vương phi, một tân vương tử, mà e rằng hắn rồi sẽ không còn thân cận với Diêu gia như trước nữa.

Nghĩ đến đây, lòng Diêu Trọng Hòa nhất thời rối bời. Thậm chí ông ta còn quên mất rằng, lúc này đáng ra ông ta nên quan tâm con gái của mình một chút.

Là Đại Lý Tự Khanh, công vụ của ông ta cũng không nhẹ nhàng. Ông ta không nán lại lâu ở sân viện của lão thái thái, chỉ trò chuyện một chút rồi rời đi.

Chờ Diêu Trọng Hòa đi rồi, sắc mặt nghiêm nghị của Diêu lão thái thái mới thoáng thả lỏng một chút.

Bà quay sang cháu gái lớn của mình, Diêu Phẩm Nghiên, người vẫn luôn ở bên bà, rồi chậm rãi nói: “Giờ mọi chuyện đã là ý trời. Con và muội muội dù sao cũng tình thâm, mấy ngày này con vất vả một chút, cùng ta thường xuyên đến Ngụy vương phủ. Bất kể thế nào, nàng vẫn là muội muội ruột của con, các con cùng chung một phụ thân.”

Nói xong, lão thái thái cầm lấy tay Diêu Phẩm Nghiên, nhẹ nhàng vỗ về.

Những lời này của lão thái thái hàm ý sâu xa, Diêu Phẩm Nghiên hiểu rất rõ.

Giờ phút này, nàng ta rũ mắt, hơi cúi đầu, không ai nhìn rõ được biểu cảm trên gương mặt, không biết nàng ta đang suy nghĩ gì. Chỉ thấy nàng ta vô cùng ngoan ngoãn, lão thái thái bảo nàng ta cần mẫn đến Ngụy vương phủ, nàng ta cũng nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.

Nhưng lúc này, Diêu Phẩm Nghiên đột nhiên nhớ đến một số chuyện của kiếp trước…

Ở kiếp trước, nhị muội của nàng quả thực đoản mệnh.

Trong thư từ qua lại với tổ mẫu, bà nói thân thể nàng ấy ngày một yếu đi, suốt ngày nằm liệt trên giường, thuốc thang cũng vô dụng.

Vài ngày trước, nàng ta còn đang thắc mắc, tại sao sau khi mình trọng sinh, tình trạng của nhị muội lại khác đi?

Bây giờ xem ra, có lẽ muội muội cuối cùng cũng không thoát khỏi kiếp nạn này…

***

Diêu Phẩm Nhàn không ngờ rằng Tĩnh vương phi lại tự mình đến Ngụy vương phủ thăm nàng.

Mấy năm nay, hai người bọn họ luôn âm thầm so đo với nhau, nhưng chưa ai từng bước chân đến phủ của người kia.

Ngay cả hôm ấy, khi nàng chủ động bắt tay giảng hòa trong Từ Ninh cung, nàng cũng hiểu rất rõ Tĩnh vương phi - người này dù có đồng ý giảng hòa, cũng nhất định phải giữ thái độ xa cách một thời gian mới chịu.

Nàng ta sao có thể dễ dàng tin vào lời giảng hòa của người khác?

Thế nhưng hôm nay, Tĩnh vương phi lại đích thân đến tận cửa.

Tĩnh vương phi vừa bước vào nội tẩm đã thấy Diêu Phẩm Nhàn liên tục dùng ánh mắt dò xét nhìn mình, nàng ta dứt khoát thừa nhận: “Được rồi, là Thái hậu bảo ta đến.”

Thái hậu nói nàng bị bệnh rất nặng, dặn nàng ta - với tư cách là vương tẩu - nên chủ động đến thăm hỏi.

Ban đầu, nàng ta không tin bệnh tình nghiêm trọng đến thế.

Mới hôm trước còn thấy nàng tràn đầy sức sống, không giống người bệnh chút nào.

Nàng ta chỉ nghĩ rằng tổ mẫu cưng chiều Diêu Phẩm Nhàn, muốn tìm cớ ép nàng ta đến Ngụy vương phủ nên mới nói quá lên mà thôi.

Thế nên dù đã đến, trong lòng nàng ta vẫn có chút miễn cưỡng.

Nhưng khi nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Diêu Phẩm Nhàn, nhìn nàng yếu ớt nằm trên giường, nàng ta lại không kìm được mà mềm lòng.

Rõ ràng mấy ngày trước vẫn còn khỏe mạnh, tại sao giờ lại thành ra thế này?

Dù là diễn trò cho người Diêu gia xem, cũng phải làm thật giống mới được.

Diêu Phẩm Nhàn cố ý không xuống giường, để tăng thêm cảm giác yếu ớt.

Nhờ chút sức khỏe còn sót lại, sắc mặt nàng lúc này đã khá hơn trước rất nhiều. Nhưng nàng lo rằng trông mình quá khỏe sẽ khiến bà cháu Diêu gia nghi ngờ, nên tranh thủ lúc bọn nha hoàn không chú ý, nàng lén dặm thêm chút phấn trắng, khiến sắc mặt càng thêm tiều tụy.

“Kệ đi, ngươi đã đến, ta rất vui.”

Nằm trên giường, Diêu Phẩm Nhàn yếu ớt nói, giọng nói mềm mại, vô lực.

Tĩnh vương phi nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng buông kiêu ngạo xuống, chủ động ngồi xuống mép giường, hỏi: “Sao ngươi lại thành ra thế này?”

Diêu Phẩm Nhàn thở yếu ớt, như thể nói chuyện cũng tốn sức.

Chỉ có đôi mắt nàng vẫn trong suốt, vô cùng đẹp.

“Không biết… Đột nhiên liền ngã bệnh… Cũng không biết có phải do trước đây bị ngươi làm tức giận hay không…”. Nàng còn không quên châm chọc Tĩnh vương phi.

Tĩnh vương phi: “……”

Nàng ta cố gắng giữ nụ cười trên mặt, tự nhắc nhở mình rằng Diêu Phẩm Nhàn là người bệnh, không nên chấp nhặt.

“Thái y nói thế nào? Ngươi có uống thuốc đúng giờ không?”

“Uống rồi.”

Diêu Phẩm Nhàn đáp nhẹ nhàng, “Thái hậu mỗi ngày đều đến giám sát ta, ngay cả khi buổi tối bà hồi cung, cũng để lại một ma ma tin cậy trông chừng. Một ngày ba lần thuốc, nếu ta không uống đúng giờ, bà sẽ lập tức biết ngay.”

Thật ra, những thứ thuốc này chẳng có tác dụng gì với nàng.

Nhưng nàng cũng không thể hồi phục quá nhanh, nếu không, chẳng phải sẽ khiến người ta nghi ngờ sao?

Thế nên, thuốc vẫn phải uống.

Những viên thuốc nào có thể lén bỏ đi, nàng đều đã bỏ. Còn những viên không thể giấu được, nàng đành phải nhắm mắt uống.

“Nghe lời thái y, uống thuốc đúng giờ thì sẽ không sao.”

Tĩnh vương phi nhìn nàng yếu ớt như vậy, trong lòng cũng có chút lo lắng.

“Chờ ngươi khỏi bệnh, ta vẫn muốn đấu với ngươi một trận.”

Diêu Phẩm Nhàn khẽ cười: “Yên tâm đi, ta nhất định sẽ khỏe lại.”

Nhưng Tĩnh vương phi vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.

Bên ngoài có nha hoàn vào bẩm báo: “Diêu lão thái thái và Diêu đại cô nương đã đến.”

Diêu Phẩm Nhàn yếu ớt mỉm cười, nói: “Để họ vào.”

Ngay lúc bà cháu Diêu gia bước vào nội tẩm, nàng bỗng quay sang hỏi Tĩnh vương phi:

“Ta nhớ hình như nhà mẹ đẻ ngươi có một vị đường muội, trước đây vì giữ đạo hiếu mà bỏ lỡ nghị thân, giờ hẳn là đã mãn tang rồi?”

Tĩnh vương phi thoáng giật mình: “Vũ Dao? Mới vừa mãn tang, sao vậy?”

Diêu Phẩm Nhàn cười khẽ, nói: “Không có gì… Ta thấy nàng đoan trang, nhàn nhã, lại sinh đẹp, tính tình cũng tốt… Ngày mai, ngươi dẫn nàng đến cho ta xem đi.”

Tĩnh vương phi gật đầu.

Còn Diêu lão thái thái và Diêu Phẩm Nghiên thì sắc mặt đen như đáy nồi.

—----------------------

Tác giả có lời muốn nói: 

Nhàn Nhàn: Xem kìa! Các ngươi quả nhiên có ý đồ xấu xa!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK