Ngụy Vương: “……” Hắn không tin nàng lại không nhận ra.
Nhưng nếu đã nhận ra, lại còn cảm nhận được rõ ràng, thì vì cớ gì nàng vẫn hành xử như vậy?
Vương phi của hắn, vốn dĩ không phải người ưa mạo hiểm hay táo bạo. Có thể hắn chưa hiểu rõ hết tính cách nàng, nhưng trong chuyện phu thê, hắn tự cho mình là người hiểu nàng không ít. Nàng không phải kiểu phụ nữ chủ động, càng chẳng phải người liều lĩnh; phần lớn thời gian, nàng chỉ thích yên tĩnh nằm đó, tận hưởng mà thôi.
Mỗi lần bị trêu ghẹo, nàng đều sẽ xấu hổ, ngượng ngùng cúi đầu, dùng tay che mặt không để hắn nhìn — vẻ mặt ửng đỏ đến đáng yêu ấy, hắn nhớ mãi.
Vậy nên lúc này, rõ ràng nàng đã cảm nhận được sự khao khát giữa hai người đang bùng cháy, cớ sao còn cố ý trêu chọc, quyến rũ hắn thêm?
“Cái gì?” Ngụy Vương ngỡ mình nghe nhầm, hoặc là đã hiểu sai, nên cẩn thận hỏi lại một lần nữa.
“Thần thiếp nói, nơi này có vẻ hơi nóng. Nhìn thấy trán Vương gia lấm tấm mồ hôi, thần thiếp chỉ là muốn lấy khăn tay, thay Vương gia lau một chút.” Diêu Phẩm Nhàn nghiêm túc lặp lại lời mình.
Lần này, Ngụy Vương đã nghe rõ, song hắn lại từ chối.
Trong phòng và ngoài phòng, nàng dường như là hai người hoàn toàn khác biệt. Khi ở trong phòng, Vương phi của hắn còn biết thẹn thùng, nhưng một khi bước ra ngoài, đối diện với người khác, nàng lại có phần chủ động, thậm chí là hơi bám người. Ngược lại, Ngụy Vương thì không giống vậy — khi đã đóng cửa, mọi chuyện thế nào cũng được, nhưng ở bên ngoài, hắn vẫn hy vọng có thể giữ được sự điềm đạm và nghiêm túc cần có.
Vì thế, Ngụy Vương nhẹ nhàng đáp: “Không dám phiền Vương phi, để bổn vương tự làm là được rồi.”
Ánh mắt Ngụy Vương khẽ rũ xuống, dừng lại nơi chiếc khăn đỏ thắm đang được nàng siết chặt trong tay. Nhưng ánh nhìn ấy chỉ thoáng lướt qua khăn tay một cái chớp mắt, rất nhanh sau đó, tầm mắt liền bị hút lấy bởi những ngón tay mảnh mai, thon dài như lột từ củ hành non trắng nõn, tinh tế mềm mại, tựa ngọc thượng hảo hạng được tạc từ dương chi bạch ngọc — bóng loáng, thanh thoát, quyến rũ đến khó dời mắt.
Đôi tay này… hắn không phải chưa từng thấy qua, nhưng lúc này lại khiến tim hắn đập rối loạn.
Có lẽ cũng bởi tâm trí vừa rồi đã bị xáo trộn, nên giờ đây chỉ cần một ánh nhìn thoáng qua đôi tay ấy, hắn liền tâm viên ý mã*, không khỏi nghĩ ngợi lung tung.
(*tâm viên ý mã: lòng như khỉ, ý như ngựa — chỉ tâm ý dao động, khó kiểm soát)
Nhưng đúng vào lúc Ngụy Vương còn đang ngây người, bên kia, Diêu Phẩm Nhàn đã chẳng hề nghe theo lời hắn — nàng thản nhiên đưa tay lên.
Lau mồ hôi cho hắn thì đã sao? Ở bên ngoài thì nhất định phải né tránh nàng như thể nàng là mãnh thú hay thủy triều dữ dội sao?
Có bản lĩnh đêm đến cùng nàng ân ái, cớ sao ban ngày lại dè dặt như thể chưa từng quen biết?
Trong lòng Diêu Phẩm Nhàn vừa âm thầm trợn mắt chửi mắng, vừa nhẹ nhàng đưa tay lau đi giọt mồ hôi nơi trán phu quân.
Đối diện với hành động thân mật như vậy, Ngụy Vương theo bản năng cảm thấy không ổn, nhưng khi nàng đã tiến đến gần, hắn cũng không thực sự đẩy nàng ra. Chỉ khẽ nhắm mắt, nín thở, tỏ ra như thể: "Muốn làm gì thì làm đi."
Có điều, trong lòng Ngụy Vương lúc này lại dâng lên đôi chút tò mò. Hắn thật sự muốn xem nàng định đi xa đến đâu.
Hắn chắc chắn nàng không có gan lớn đến mức giữa ban ngày ban mặt lại dám tùy tiện trêu chọc hắn như vậy. Hắn muốn biết, rốt cuộc nàng đang toan tính điều gì.
Thế nhưng — Diêu Phẩm Nhàn thật ra chỉ đơn giản là muốn giúp hắn lau mồ hôi mà thôi.
Đến khi Cảnh Vương cùng Vương phi dần tiến lại gần, Diêu Phẩm Nhàn xác nhận Cảnh Vương phi hẳn đã trông thấy trọn vẹn màn "dịu dàng chăm sóc" vừa rồi, lúc này mới chậm rãi rút tay lại khỏi khuôn mặt Vương gia nhà mình.
Sau đó, nàng cố tình dùng giọng điệu dịu dàng, đầy tình ý, nhẹ nhàng nói: “Vương gia, thần thiếp đã giúp người lau sạch mồ hôi rồi.”
Cảm nhận được hơi thở nàng rút lui, Ngụy Vương khi này mới từ từ mở mắt ra.
Giờ phút này, trong tầm mắt của Ngụy Vương, ngoài bóng hình của Vương phi còn có cả phu thê Cảnh Vương đã xuất hiện từ bao giờ.
Ánh mắt lướt qua Diêu Phẩm Nhàn, rồi dừng lại nơi đôi phu thê đứng bên kia, trong lòng Ngụy Vương phần nào đã hiểu ra màn kịch vừa rồi rốt cuộc là vì điều gì.
Thế nên, hắn đứng dậy, chỉnh lại sắc mặt, tiến về phía trước chào hỏi: “Vương thúc, Vương thẩm.”
Cảnh Vương tuy xưng là thúc phụ của Ngụy Vương, nhưng thực chất chỉ là đường đệ của hoàng thượng. Mà Ngụy Vương, thân là trưởng tử đích tôn của Hoàng đế, xét về thân phận lại cao hơn Cảnh Vương một bậc.
Vì vậy, theo đúng lễ nghi tôn ti trong hoàng thất, Ngụy Vương chỉ cần chào hỏi chứ không cần hành lễ.
Diêu Phẩm Nhàn cũng theo đúng lễ tiết, học theo phu quân, khẽ khom người chào hỏi, không thực hiện lễ nghi vãn bối đối với trưởng bối.
Cảnh Vương đối với điều đó không tỏ thái độ gì, vẻ mặt vẫn thản nhiên. Nhưng Cảnh Vương phi thì không được như thế — sắc mặt nàng ta thoáng tối lại, khó coi thấy rõ.
Ngụy Vương thực ra cũng chẳng thân thiết gì với Cảnh Vương, nên sau khi hoàn tất lễ chào, liền đưa tay ra làm động tác mời, ngữ khí lễ độ nhưng không thân thiết: “Vương thúc, mời lên thuyền.”
Còn Diêu Phẩm Nhàn thì bước đến tiếp đón Cảnh Vương phi, miệng vẫn là nụ cười nhàn nhạt mà lời lại khéo léo như giấu châm: “Thần thiếp còn tưởng Vương thẩm sẽ không đến. Vốn dĩ đã nghĩ, nếu Vương thúc và Vương thẩm không nể mặt mà vắng mặt, thì chẳng phải ta cùng Vương gia đã uổng công chờ đợi ở đây bấy lâu rồi sao? Xem này, đến nỗi phơi nắng khiến Vương gia nhà thần thiếp vã mồ hôi đầy mặt, khổ cực không sao kể xiết.”
Kỳ thực, hai người chỉ ngồi chờ dưới bóng râm, hơn nữa cũng chưa đợi quá lâu, làm gì có mồ hôi nào đổ ra cho cam?
Toàn bộ màn lau mồ hôi khi nãy chẳng qua là một vở diễn nàng bày ra.
***
Hôm nay, Cảnh Vương phi khoác trên mình xiêm y lộng lẫy, sẵn sàng để khoe sắc chốn đông người. Nàng ta không ngờ được, Ngụy Vương phi — người mà gần đây vẫn còn đang dưỡng bệnh — lại xuất hiện với vẻ đẹp kiều diễm, rạng rỡ đến mức khiến người ta khó lòng rời mắt.
Không còn là dáng vẻ dịu dàng đoan trang thường thấy, hôm nay Diêu Phẩm Nhàn xuất hiện đầy tự tin, xinh đẹp ngoài dự đoán, khiến Cảnh Vương phi nhất thời như bị lu mờ, chỉ cảm thấy bản thân dù cố tô điểm đến mấy… vẫn bị nàng đè ép hoàn toàn.
Lúc này đây, Cảnh Vương phi cũng đã rõ — bao công sức nàng ta bỏ ra từ sáng sớm, tỉ mỉ chuẩn bị mấy canh giờ, rốt cuộc lại trở thành công dã tràng.
Nghĩ đến đó, trong lòng nàng ta như bừng lên một ngọn lửa vô danh, âm ỉ thiêu đốt ngũ tạng lục phủ, khiến cả người đều thấy khó chịu.
Mà nàng ta càng không thoải mái, Diêu Phẩm Nhàn lại càng như ý nguyện.
【Đinh~ Khoẻ mạnh giá trị +5】
Diêu Phẩm Nhàn cong khóe môi, nụ cười thoả mãn như hoa đào đầu xuân, ung dung nhưng đầy ẩn ý. Thấy vậy vẫn chưa đủ, nàng tiếp tục công kích: “Vương thẩm, người đoán thử xem, hôm nay vì sao ta lại trang điểm thế này? Người cũng biết rõ, thường ngày ta vốn không phải kiểu thế này đâu.”
Phía trước, Vương gia nhà Cảnh Vương phi từng nhiều lần dặn dò: đến nơi rồi thì nên rộng lượng, đừng so đo với đám tiểu bối mà làm tổn hại thân phận.
Huống hồ, lần này là Ngụy Vương phủ chủ động gửi thiếp mời cho Cảnh Vương phủ — chẳng khác nào một ân huệ. Nay Ngụy Vương là người “chạm tay là bỏng”, quyền thế thậm chí đã vượt qua cả Thái tử. Nếu có thể nhân cơ hội này mà kết giao thân thiết, thì chính là dịp may ngàn năm khó gặp.
Cảnh Vương phi vẫn ghi nhớ lời dặn dò ấy trong lòng, bởi vậy dù tâm khí đang bốc lên cuồn cuộn, nàng cũng chỉ có thể tận lực áp chế, cưỡng ép nở một nụ cười như không: “Vậy không biết là vì sao đây?”
Diêu Phẩm Nhàn không lập tức trả lời, mà vào lúc này, bốn người đã đi đến bên hồ, chuẩn bị lên thuyền.
Thuyền là loại nhỏ có mái che, mỗi chiếc chỉ đủ cho bốn người ngồi, nhưng vì không gian hẹp, ngồi gần sẽ khó tránh thân cận. Trong khi đó, trên hồ có hai chiếc thuyền đã chờ sẵn — vốn dĩ cũng chẳng cần thiết cả bốn người chen nhau trên cùng một con thuyền.
Thế nên, đương nhiên là hai phu thê chia nhau mà ngồi riêng.
Mà như vậy, Diêu Phẩm Nhàn khéo léo tránh được việc trả lời câu hỏi ban nãy của Cảnh Vương phi, để nàng ta phải mang theo một bụng nghi vấn lên thuyền, càng rối rắm không yên.
Cuối đuôi thuyền có một thiếu niên chèo thuyền, ánh nắng phơi nhẹ trên mặt hồ, bốn người cũng đều đã an vị trong khoang thuyền nhỏ yên tĩnh.
Trong khoang, bốn bề vắng lặng, chỉ còn tiếng nước lách tách khẽ vang dưới mái chèo. Ngụy Vương không nhịn được nữa, cuối cùng cũng mở miệng, giọng trầm thấp mang theo vài phần nghiêm nghị: “Vừa nãy, vì sao lại như vậy?”
Sắc mặt hắn nghiêm túc, song thật ra không phải vì tức giận — chỉ là bản tính hắn xưa nay vốn vẫn như thế.
Mà một khi nghiêm túc, gương mặt Ngụy Vương liền trở nên lạnh lùng, xa cách như gió tuyết giữa mùa đông.
Nhưng Diêu Phẩm Nhàn đã dám làm, ắt sẽ không sợ bị hắn hỏi tội.
Hơn nữa, nàng cũng đã chuẩn bị sẵn lời giải thích.
“Thần thiếp cố ý làm vậy để Cảnh Vương phi trông thấy.” Giờ đây, khi phu thê Cảnh Vương không còn ở gần, nàng cũng không cần phải khách sáo dùng xưng hô “Vương thúc, Vương thẩm”, mà trực tiếp gọi theo thân phận.
Ngụy Vương khẽ nhướng mày, lộ ra vài phần kinh ngạc trước sự thẳng thắn và trực tiếp hiếm thấy của nàng.
“Nàng với Cảnh Vương phi… có khúc mắc?” Hắn thật sự không hề biết chuyện này.
“Cũng không đến mức gọi là ân oán.” Diêu Phẩm Nhàn thản nhiên nói, từng lời đều là thật, “Chỉ là trước kia, ta và Vương thẩm – mẫu thân Vương phi bây giờ – có chút giao tình tương đối tốt. Nhưng từ khi bà ấy qua đời, Cảnh Vương phi liền dần dần xa cách, thậm chí có phần dè bỉu. Cảnh Vương phi lớn hơn thần thiếp không bao nhiêu, lại cùng là hoàng thất, ngày thường khó tránh khỏi tranh đoạt so sánh. Lời nói châm chọc, hành vi khiêu khích, chưa bao giờ thiếu.”
“Lúc trước, khi Vương gia còn ở biên cương, nàng ấy từng nói với thần thiếp rằng, nhìn vào là biết ta và Vương gia tình cảm xa cách, không hề hạnh phúc gì cả. Cho nên hôm nay, thần thiếp mới mời nàng ấy đến, chính là muốn để nàng ấy tận mắt thấy, ta và Vương gia là phu thê ân ái thế nào.”
Nghe đến đây, Ngụy Vương trầm mặc. Ánh mắt hơi rủ xuống, khóe môi khẽ động, như mang theo vài phần áy náy chưa từng hé lộ.
“Mấy năm nay, Vương phi thật đã chịu thiệt thòi rồi.” Hắn nhẹ giọng nói, chân thành hiếm thấy.
Nhưng Diêu Phẩm Nhàn chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, đáp: “Mấy năm nay, Vương gia thân chinh nơi biên cương, vì nước vì dân mà giữ vững biên thùy, khiến người Hồ phương Bắc không dám vượt qua Trung Nguyên nửa bước. Vương gia như thế, thần thiếp chỉ thấy trong lòng tự hào. Thần thiếp không giúp gì được cho đại cục quân sự, chỉ có thể giữ vững hậu phương, lo toan trong ngoài chu toàn — như thế sao có thể gọi là chịu khổ?”
Nàng nói lời ấy không phải khách sáo, mà là xuất phát từ chân tâm.
Bởi lẽ, điều khác biệt lớn nhất giữa hiện tại và trước kia, chính là—
Trước kia, nàng sống vì ánh mắt người đời. Nàng từng luôn muốn trở nên thật tốt, thật xuất sắc, để không trở thành gánh nặng của Vương gia, để có thể đường hoàng sánh vai cùng người như hắn. Mỗi bước đi đều đầy toan tính, mỗi lời nói đều cẩn thận đo đếm, chỉ sợ không xứng với hắn, chỉ sợ bị người đời khinh thường.
Còn hiện tại, nàng sống vì bản thân.
Không còn tự trách hay dằn vặt mình như xưa, nàng chỉ cần làm tốt phần việc của mình, sống thoải mái, sống an yên.
Không còn bận tâm đến ánh mắt người khác — kể cả là ánh mắt của người nam nhân đang ngồi bên nàng đây.
Chỉ cần nàng thấy vui, thấy thoải mái — thế là đủ rồi.
Ngụy Vương nghe vậy, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Hắn chưa từng nghĩ nàng lại có thể nói ra những lời như thế — tự tin, bình thản mà cũng khiến người ta không dám khinh thường.
Trong lòng Ngụy Vương, xưa nay vẫn luôn xem vương phi mình cũng chẳng khác gì những tiểu thư khuê các khác – đều là nữ tử lớn lên nơi khuê phòng kín cổng cao tường, sống trong nhung lụa, chưa từng nếm qua khổ cực, càng không hiểu gì về những gian lao nơi dân gian hay sự nặng nề của danh tiết quý tộc.
Trong mắt hắn, điều mà các nàng quan tâm, nhiều lắm cũng chỉ là chút dịu dàng ấm áp trong tình phu thê, những mong mỏi vụn vặt về một trượng phu luôn kề cận, sớm tối có nhau.
Hắn không ngờ, vương phi của hắn, lại có thể nói ra những lời thấu suốt đến vậy — chẳng những không nhỏ nhen, mà còn có tấm lòng rộng lượng, mắt nhìn thông tuệ.
Ngụy Vương trầm giọng nói, mang theo một phần nặng nề của nam nhân từng lăn lộn nơi chiến trường: “Mỗi người đều có trách nhiệm và gánh nặng riêng trên vai. Bổn vương thân làm tướng, hành quân nơi sa trường vốn là gian khổ. Nhưng vương phi giữ vững hậu viện, ngày ngày tề gia nội trợ, cũng chẳng kém phần nhọc nhằn. Giờ bổn vương đã trở về kinh, những gì từng thiếu sót, tự nhiên nên bù đắp lại tất cả.”
Diêu Phẩm Nhàn đợi chính là câu này.
Nàng liền bật cười, ánh mắt cong cong nhìn hắn đầy ẩn ý: “Lời Vương gia nói… là thật chứ?”
Trong nụ cười kia, Ngụy Vương không hiểu sao lại thấy thấp thoáng vài phần… không tốt. Nhưng lời đã nói ra, sao có thể thu hồi? Vương giả khí khái*, dẫu là xuống nước cũng không thể nuốt lời.
*"Vương giả khí khái" là cách nói để chỉ phong thái, khí chất uy nghi, dứt khoát và đường hoàng của bậc đế vương.
Vì vậy hắn trịnh trọng gật đầu, dứt khoát: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”
*Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy là một câu thành ngữ Trung Quốc, nghĩa là: Người quân tử (người có phẩm hạnh cao) luôn giữ chữ tín, một khi đã nói ra lời hứa thì nhất định sẽ thực hiện, không thay đổi dù có khó khăn thế nào.
Diêu Phẩm Nhàn nghe vậy, đôi mắt lập tức sáng rỡ, không chút chần chừ vươn tay chỉ thẳng ra mặt hồ, nơi sóng nước lăn tăn lấp lánh phản chiếu trời xanh mây trắng: “Vậy thì… thần thiếp muốn Vương gia đích thân hái cho thần thiếp một đóa sen ngoài hồ. Ngay bây giờ.”