Nghĩ rằng giờ này chắc Vương phi đã nghỉ ngơi rồi, nên Ngụy Vương cũng không vào nội viện rửa mặt, sợ gây ra động tĩnh quấy rầy nàng.
Hắn rất biết điều, liền tắm rửa ở tiền viện xong xuôi rồi mới quay về nội viện.
Lúc hắn tới, Diêu Phẩm Nhàn đã nằm nghỉ. Trong phòng ngủ, toàn bộ đèn đều đã tắt, tối om, chỉ còn gian ngoài là còn để lại một ngọn đèn dầu nhỏ mờ mờ lay lắt.
Ngụy Vương bước chân nhẹ nhàng đi vào, tỳ nữ trực đêm bên ngoài nghe thấy tiếng động, lập tức nhẹ giọng bước tới nghênh đón.
Nàng vừa định cúi người hành lễ thỉnh an, lại bị Ngụy Vương đưa tay ra ngăn lại. Hắn không dừng lại lâu ở gian ngoài, mà từng bước nhẹ nhàng đi thẳng vào nội thất.
Lúc ấy Diêu Phẩm Nhàn cũng chỉ mới nằm được một lúc, tuy đã bắt đầu buồn ngủ, thoạt nhìn như sắp ngủ say, nhưng ý thức vẫn còn chưa hoàn toàn mơ hồ.
Dù tiếng động bên ngoài rất nhỏ, nhưng mơ hồ vẫn truyền tới tai, khiến nàng khẽ giật mình tỉnh dậy.
Nhận ra là Vương gia đã quay về, Diêu Phẩm Nhàn vội vàng ngồi dậy.
“Vương gia?” Giọng nàng mang theo chút kinh ngạc.
Lúc này trời đang vào đầu tháng, trăng khuyết nên không có ánh trăng ngoài trời. Trong phòng tối đến mức gần như không thấy rõ gì, giơ tay ra cũng chẳng nhìn thấy năm ngón.
Diêu Phẩm Nhàn không nhìn thấy rõ người, chỉ nghe tiếng bước chân, lúc này mới thử gọi khẽ một tiếng để xác nhận.
Biết hôm nay hắn về phủ muộn, nàng vốn cũng không nghĩ rằng buổi tối hắn sẽ quay về hậu viện nghỉ ngơi. Vì vậy, nàng không đợi hắn, chỉ tắm rửa sạch sẽ rồi ngồi dưới đèn đọc sách một lúc, sau đó liền đi nghỉ.
Tỳ nữ trực đêm nhanh chóng châm nến đưa vào, nội thất lập tức sáng lên đôi chút. Dưới ánh sáng mờ mờ ấy, Diêu Phẩm Nhàn lập tức nhìn thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc kia.
Nhận rõ là ai, nàng đang định xỏ giày bước xuống giường để ra đón và hành lễ, thì Ngụy Vương đã đi trước một bước, ngồi xuống mép giường.
“Có phải Bổn vương đã làm nàng tỉnh giấc không?” Hắn khẽ hỏi.
Ánh nến mờ mịt, dù khoảng cách đã rất gần, hắn cũng không thể nhìn rõ mọi biểu cảm trên khuôn mặt nàng lúc ấy. Hắn nhìn không ra nàng có khóc hay không, càng không biết trong lòng nàng lúc này nghĩ gì.
“Không có.” Dù có thật sự bị đánh thức, Diêu Phẩm Nhàn chắc chắn cũng sẽ không nói thật. Huống chi, nàng thực sự mới chỉ vừa nằm xuống chưa được bao lâu: “Thiếp thân vừa mới tắt đèn nằm xuống thì Vương gia đã đến rồi.”
Thấy trên người hắn mang theo hơi thở thanh sạch, quần áo cũng đã thay, rõ ràng là đã tắm rửa ở bên ngoài rồi mới tới, nàng liền hơi nghiêng người sang một bên, chừa lại một chỗ trống bên giường cho hắn.
Hiểu rõ ý nàng, Ngụy Vương không tiếp tục nhìn chăm chú vào mặt nàng nữa, mà bắt đầu cởi giày, cởi áo ngoài rồi cùng nàng lên giường.
Diêu Phẩm Nhàn nghĩ, hôm nay hắn bận rộn như vậy, giờ còn quay về, chắc là có tâm tư muốn thân mật với nàng một chút. Vì thế, khi thấy hắn đã cởi áo ngoài, chỉ còn mặc trung y, nàng liền chủ động nghiêng người dựa vào lồng ngực hắn.
Nhưng lúc này, Ngụy Vương lại không có ý nghĩ kia. Giống như lần trước, hắn vẫn mơ hồ chờ mong thê tử của mình sẽ chủ động tâm sự cùng hắn điều gì đó.
Hắn là phu quân của nàng, là người nàng có thể dựa vào. Nếu trong lòng nàng có điều gì uất ức, đáng lẽ ra nên nói cho hắn biết mới phải.
Nhưng đợi một lúc lâu, Ngụy Vương vẫn không thấy nàng mở miệng. Hắn cúi đầu nhìn nữ nhân đang tựa vào ngực mình, trầm ngâm chốc lát, rồi chủ động nhắc đến: “Vừa rồi mới về phủ, bổn vương nghe nói hôm nay Diêu đại nhân có đến phủ một chuyến?”
Nếu trong phủ hôm nay là nữ quyến đến chơi, người ở tiền viện có thể không cần bẩm báo lại với Vương gia. Nhưng người đến lại là nam nhân, hơn nữa lại là nhạc phụ hắn – Diêu đại nhân, Diêu Phẩm Nhàn biết rõ, đợi đến tối khi Vương gia trở về, chắc chắn sẽ có người bẩm lại chuyện này.
Vì thế, lúc này nghe hắn hỏi, nàng cũng không thấy ngạc nhiên.
“Ừm.” “Ân.” Thấy hắn dường như cũng không thực sự muốn hỏi thêm, Diêu Phẩm Nhàn cũng không có ý định trò chuyện thêm. Nàng nhẹ kéo chăn lên che người, tuy trong lòng hiểu rõ hắn đang hỏi gì, cũng biết nên đáp thế nào, nhưng lời ra lại có phần miễn cưỡng: “Đã đến.”
Nghe đến đây, Ngụy Vương nhận ra người đang nằm trong lòng mình rõ ràng không có hứng thú nhắc lại chuyện cha mình. Thậm chí, nàng còn chẳng muốn nói nhiều đến một hai câu về phụ thân.
Nhớ lại hôm ấy, cảnh tượng cha con tranh cãi, Ngụy Vương liền đoán trong lòng: hôm nay e là hai cha con cũng không nói chuyện vui vẻ gì.
“Ông ấy nói gì sao?” Ngụy Vương lại nhẹ giọng hỏi thêm một câu, vẫn là ngữ điệu ôn hòa, dường như không hề ép buộc.
Diêu Phẩm Nhàn đang quấn chăn, nghiêm túc nghĩ lại xem hôm nay phụ thân đến đã nói những gì, cuối cùng chỉ nhớ rõ một chuyện – ông nói đã viết thư cho Tranh ca nhi.
“Ông ấy tới là để nói chuyện đã viết thư cho Tranh ca nhi. Nói có thể chẳng bao lâu nữa Tranh ca nhi sẽ hồi kinh. Nhưng mà, ai mà biết được? Tính tình của Tranh ca nhi xưa nay cứng rắn, chưa chắc đã chịu quay về thật.”
Ngụy Vương không rõ lúc này nàng là thật sự đã buồn ngủ, hay là vốn dĩ không muốn nói gì nhiều về chuyện nhà mẹ đẻ trước mặt mình. Hắn đã chủ động mở lời dẫn chuyện, vậy mà nàng vẫn chỉ đáp qua loa, cho nên hắn cũng không tiếp tục hỏi thêm nữa.
Nói hay không, hắn đều tôn trọng lựa chọn của nàng. Hắn không muốn làm khó người mình thương.
“Ngủ đi.” Trong lòng đã quyết rồi, Ngụy Vương không nói gì thêm. Chỉ nhẹ tay vỗ về lưng nàng vài cái như dỗ dành, rồi cứ thế ôm nàng vào lòng, hai người tựa sát vào nhau, cùng yên lặng chìm vào giấc ngủ.
***
Mấy ngày kế tiếp, công việc trong quân của Ngụy Vương dường như cũng không còn bận rộn như trước. Mỗi ngày hắn trở về phủ sớm hơn một chút. Còn đối với Bùi Triều, ngày càng huấn luyện nghiêm khắc hơn.
Thành ra, Bùi Triều mới đến vương phủ chưa đến nửa tháng, người đã gầy đi thấy rõ.
Không còn cái vẻ to con thô kệch như lúc mới tới, nhìn qua có phần nhẹ nhõm hơn, thậm chí còn ra dáng hơn chút. Tuy gầy đi, nhưng tinh thần lại khá lên không ít.
Chỉ có điều, cái tính cách thẹn thùng kia thì vẫn không thay đổi – gặp ai cũng như thể chẳng muốn mở miệng nói chuyện.
Vụng về vẫn là vụng về.
Mẫu thân của Bùi Triều – thế tử phu nhân Chu thị của Xương Ninh bá phủ – thấy con trai mình thành ra như vậy, trong lòng xót xa không thôi.
Hôm nay, Bùi lão phu nhân đích thân dẫn theo bá phu nhân và thế tử phu nhân từ Xương Ninh bá phủ đến vương phủ. Một phần là để bái kiến Diêu Phẩm Nhàn – vị vương phi đang ở trên cao, phần khác cũng là vì nhớ Triều ca nhi. Thằng bé đã ở lại vương phủ được một thời gian, cả nhà đều muốn đến thăm nó.
Bùi Triều là trưởng tôn đích hệ của Bùi gia, từ nhỏ đã được cả nhà thương yêu chiều chuộng. Diêu Phẩm Nhàn nghĩ, tổ tôn mẫu tử một nhà gặp nhau tất có nhiều chuyện riêng muốn nói, nên đợi Bùi Triều vừa đến, nàng liền tìm cớ rời đi, để cho ba người họ được tự nhiên ở bên nhau một lát.
Lúc Diêu Phẩm Nhàn còn ở đó, thế tử phu nhân cũng không dám nói gì nhiều. Nhưng chờ nàng vừa rời khỏi, bà liền nắm tay con trai, nước mắt tuôn rơi như mưa.
“Sao con lại gầy đi thành ra như vậy?” Bà nghẹn ngào, nhìn con mà vô cùng đau lòng: “Có phải mấy ngày nay cực khổ lắm không? Nếu chịu không nổi nữa… thì thôi bỏ cuộc cũng được. Nhà chúng ta vốn bình thường, sống an ổn qua ngày cũng đâu có gì không tốt đâu con.”
Bùi lão phu nhân nghiêm nghị nói: “Triều ca nhi đời này có thể không lo cơm áo, nhưng còn đời con cháu nó thì sao? Chẳng lẽ chúng ta chỉ biết lo cho cái yên ổn nhỏ trước mắt, mà không nghĩ gì cho tương lai đời sau? Như thế thì quá nông cạn!”
Bá phu nhân cũng lên tiếng phụ họa: “Đúng vậy đấy. Cơ hội lần này là nương nương đích thân ra mặt xin Vương gia mới có được. Người khác muốn chen chân vào còn không có cửa. Hiện giờ Vương gia đích thân cầm tay chỉ dạy Triều ca nhi, nếu chúng ta đột nhiên bỏ cuộc, chẳng khác nào tự tát vào mặt mình. Chưa nói Bùi gia sẽ mất mặt cỡ nào, sau này bảo nương nương ăn nói ra sao với Vương gia?”
“Chúng ta hiểu nỗi lòng của muội, cũng đau cho Triều ca nhi. Nhưng tuyệt đối không thể phụ tấm lòng tốt của nương nương được.”
Thế tử phu nhân nghe xong, không nói thêm lời nào, chỉ ngồi đó âm thầm rơi nước mắt.
Bùi lão phu nhân không để ý đến thế tử phu nhân đang rưng rức nữa, mà quay sang vẫy tay với Bùi Triều, ra hiệu cho cậu đến gần. Đợi cậu đứng trước mặt, bà nghiêm túc hỏi: “Triều ca nhi, con cảm thấy cực khổ không? Nếu thực sự thấy không chịu nổi, có thể tử bỏ, thu dọn đồ đạc về nhà.”
Bùi Triều vốn là người tính cách trầm lặng, thật thà, nhưng trước mặt người nhà, cậu vẫn dễ mở lời hơn một chút.
“Thưa Thái tổ mẫu, cháu không cảm thấy khổ cực, chỉ là…” Cậu ngập ngừng một lúc, rồi không nói tiếp.
“Chỉ là làm sao?”
Bùi Triều tự biết bản thân không được lanh lợi, thông minh bằng người khác. Cậu lo sợ, cho dù hiện giờ có được Ngụy Vương đích thân chỉ dạy, đến lúc ra thi - luận võ chọn quân - vẫn có thể bị loại. Đến lúc ấy, không chỉ có Bùi gia mà còn khiến cả Vương phủ bị mang tiếng theo.
“Chỉ là… cháu… sợ…” Cậu cúi đầu, nhỏ giọng thừa nhận.
“Sợ mất mặt?” Lão phu nhân thấy hắn ấp úng, liền thay cậu nói ra: “Sợ tới lúc đó chưa đi được bao xa đã bị đánh trượt, chẳng những Bùi phủ bị người ta cười chê, mà ngay cả thể diện Vương phủ cũng bị liên lụy?”
“Dạ.” Bùi Triều nhẹ gật đầu, thừa nhận điều đó chính là nỗi lo lớn nhất trong lòng mình.
Lão phu nhân chậm rãi nói: “Sau này con có thể được chọn hay không, bây giờ chẳng ai dám chắc. Nhưng ta nói cho con biết, chỉ khi con kiên trì tiếp tục, thì mới có cơ hội thắng. Làm việc lớn, không thể lúc nào cũng sợ trước sợ sau, càng không thể vì sợ thất bại mà rút lui. Nếu đã bước vào đường này, ít nhất con còn có một nửa cơ hội thành công. Còn nếu bỏ cuộc giữa chừng, ngay cả nửa phần hy vọng ấy cũng chẳng còn.”
“Con tưởng rằng, nếu bây giờ cuốn gói về nhà, thì sẽ không làm mất mặt Bùi gia, không ảnh hưởng gì đến Vương phủ sao? Con nghĩ sai rồi. Ngoài kia, biết bao ánh mắt đang chăm chăm nhìn con đấy. Có người thậm chí chỉ mong con bỏ dở nửa chừng. Con tin không, nếu con vừa quay lưng rời đi, sau lưng sẽ có người ngay lập tức đến trước cửa Bùi phủ đốt pháo ăn mừng. Một khi chuyện đó xảy ra, về sau còn ai coi trọng con nữa?”
Lời của Bùi lão phu nhân không phải vô cớ mà nói ra, bởi bà đã phải nuốt một cục tức to từ mấy hôm trước.
Hôm đó, sau khi lão thái thái Diêu gia biết chuyện, không dám đến Ngụy vương phủ làm ầm lên, nhưng lại thản nhiên tới thẳng cửa Bùi gia.
Bề ngoài cười cười nói nói, nhưng lời nào lời nấy đều ngấm ngầm châm chọc, ẩn chứa sự khinh thường, khiến cho Bùi lão phu nhân tức đến đỏ mặt tía tai.
Nhưng nghĩ lại, bà ấy cũng chẳng nói sai. Chỉ là… nghĩ đến cũng vẫn thấy tức.
Năm đó khi hai nhà làm thông gia, địa vị còn khá tương xứng. Nhưng hai mươi năm qua, Diêu gia ngày một hưng thịnh, còn Bùi gia thì sa sút từng bước một.
Trong kinh thành, chưa bao giờ thiếu kẻ thích “thấy sang bắt quàng làm họ”, nịnh bợ kẻ mạnh, xem thường kẻ yếu. Đến cả thông gia, nếu ngươi không khá lên được, người ta chẳng thèm nể nang gì, thậm chí còn sẵn sàng dội thêm nước lạnh vào mặt ngươi.
Bùi Triều vốn không phải người sợ khổ, cậu chỉ là sợ làm liên lụy đến danh dự của Bùi gia và Vương phủ. Cho nên, khi nghe Thái tổ mẫu nói nếu lúc này bỏ dở mới thực sự là mất mặt, cậu liền lập tức hạ quyết tâm.
“Thái tổ mẫu yên tâm, Triều nhi nhất định sẽ dốc lòng nỗ lực.”
“Đứa nhỏ ngoan.” Lão phu nhân mỉm cười, đưa tay xoa đầu cậu, lại thuận thế vỗ nhẹ bắp tay rắn rỏi: “Ừm, so với trước kia, thân thể cường tráng hơn không ít rồi.”
Sắp đến ngày chiêu binh luận võ, trong lòng Diêu Phẩm Nhàn cũng vô cùng thấp thỏm. Nàng đương nhiên hy vọng Triều ca nhi có thể trúng tuyển, nhưng lại lo lắng chuyện này chẳng dễ gì thành.
Thấy hôm nay Vương gia đã trở về, nàng không khỏi chủ động mở lời dò hỏi.
“Vương gia từng dày dạn nơi sa trường, kinh nghiệm phong phú. Vương gia thấy, lần này Triều ca nhi… có mấy phần nắm chắc?” Nàng tự tay dâng chén trà nguội, nhẹ nhàng đặt vào tay hắn, rồi khẽ khom lưng ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt mang theo chờ mong dịu dàng.
“Muốn bổn vương nói thật sao?” Ngụy vương không vội uống trà, chỉ nhẹ nhàng đặt lên tay, nghiêng đầu nhìn nàng. Nhìn thấy sự kỳ vọng trên nét mặt thê tử, tuy hắn không nỡ khiến nàng thất vọng, nhưng cũng không muốn vì an ủi mà nói dối.
Nghe hắn nói vậy, lòng Diêu Phẩm Nhàn lập tức nảy lên một tiếng “lộp bộp”, nàng đoán rằng e là chẳng có tin lành gì.
Thế nhưng, nàng vẫn mím môi, nhẹ giọng nói: “Vương gia, xin ngài cứ nói thật. Cho dù kết quả cuối cùng là thất bại, thần thiếp cũng có thể tiếp nhận.”
“Chưa chắc đã thua.” Ngụy vương đáp: “Nhưng muốn nói là nắm chắc tất thắng, thì… chưa thể.” Dứt lời, hắn mới nâng chén trà lên, nhấp một ngụm.
Trong lòng Ngụy vương, nếu không nắm chắc thắng lợi tuyệt đối, thì chẳng thể xem là điều đáng để vui mừng.
Diêu Phẩm Nhàn nghe vậy liền im lặng, như chìm vào một hồi suy nghĩ sâu xa, đôi mày khẽ nhíu lại mà chẳng nói gì thêm.
Đợi khi nước nóng trong tịnh thất đã được chuẩn bị xong, Ngụy vương rời khỏi nội thất, vào trong đó để tắm. Diêu Phẩm Nhàn mới một mình tựa vào khung cửa sổ, ngồi trầm ngâm trên giường, mi tâm khẽ chau, trong lòng như có điều lo nghĩ.
Nàng thử khẽ gọi một tiếng trong tâm thức: “Tiểu Ngũ.” Chỉ muốn biết, nó còn ở bên nàng hay không.
Không ngờ, nàng vừa gọi khẽ một tiếng, đã lập tức nhận được hồi đáp.
Diêu Phẩm Nhàn liền vội hỏi: [Tiểu Ngũ, với năng lực của người, ngươi có thể đoán trước kết quả của kỳ thi đấu sắp tới không? Ta muốn biết, nếu chỉ dựa vào thực lực của bản thân Triều ca nhi, nó… liệu có thể thành công hay không?]