Lúc này, Ngụy Vương bề ngoài thì tỏ ra mạnh mẽ và giữ thể diện, nhưng trong lòng lại vô cùng buồn bã. Nàng biết mấy ngày qua mình không quan tâm đến cha con họ. Nàng có nghĩ đến cảm xúc của con trai, nhưng chưa từng thực sự nghĩ đến hắn.
Lẽ ra hắn không nên tranh giành tình cảm với con, cũng không nên vì một cây nỏ mà giận dỗi. Nhưng hắn cũng chẳng hiểu vì sao mình lại giận, chỉ là không kiềm được cảm xúc.
Hắn muốn nhăn mặt, để nàng biết là mình đang giận, rồi chờ nàng đến dỗ. Cũng muốn nổi cáu, trút hết những bức bối trong lòng, bao nhiêu khó chịu với nàng mấy ngày nay, đều muốn thể hiện ra cho nàng thấy.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn chọn cách im lặng chịu đựng, vẫn giữ thể diện.
Bởi vì hắn nhận ra, muốn giận nàng cho ra trò... hình như hắn không làm được.
Hắn vốn không phải người dễ bị cảm xúc chi phối, hắn biết nếu lúc này thật sự nổi giận, cơn giận ấy sẽ trút hết lên nàng. Trừ khi hắn không còn muốn sống yên ổn với nàng nữa, còn không thì muốn dọn dẹp hậu quả và dỗ nàng sau cơn giận, hắn sẽ phải bỏ ra rất nhiều công sức.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng hắn vẫn chọn cách kiềm chế cơn giận của mình.
Chọn im lặng. Chọn tỏ ra như thể mình chẳng hề bận tâm.
Đến giờ, Diêu Phẩm Nhàn cũng xem như đã hiểu người đàn ông này. Nàng biết hắn mà như thế này, chắc chắn là đang giận. Nếu không giận thật, thì giờ này hắn đã sớm đem cây nỏ từ Khang An cung đi nghiên cứu cho thỏa rồi.
Càng tỏ ra thờ ơ, lại càng cho thấy trong lòng không yên.
Chỉ cần hắn vẫn để tâm... thế là đủ rồi.
Lúc này, hắn vẫn còn để tâm, chỉ cần lát nữa nàng mang cây cường cung ra tặng cho hắn, đến khi đó thể nào hắn cũng sẽ cảm động.
Nghĩ vậy, Diêu Phẩm Nhàn vỗ nhẹ vai con trai rồi nói: “Cha con hôm nay bận, con ra viện chơi một lát trước đi. Chút nữa còn ăn cơm, đến lúc đó nương sẽ gọi con vào.”
Khang An nghe vậy mừng rỡ, ôm nỏ rồi chạy ngay.
Tiễn con đi rồi, Diêu Phẩm Nhàn quay đầu nhìn sang phu quân. Chỉ thấy hắn lúc này đang cúi đầu, hết nghịch tay áo rồi lại xoay xoay chiếc nhẫn ngọc bích trên ngón tay cái. Rõ ràng thì rất rảnh rỗi, nhưng lại làm bộ như đang bận rộn chuyện gì đó.
Diêu Phẩm Nhàn bật cười, chủ động lên tiếng: “Thiếp cũng có lễ vật muốn tặng cho Vương gia.”
Động tác trên tay Ngụy Vương bỗng khựng lại, rồi chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn về phía nàng.
Nàng rất hài lòng với biểu cảm hiện tại của hắn, Diêu Phẩm Nhàn lại tiến lên một bước, chủ động nắm lấy bàn tay to của hắn rồi kéo hắn đi về phía nội thất.
Ngụy Vương không từ chối, nhưng cũng không chủ động. Chỉ để mặc nàng nắm tay dắt đi, bước chân dài chậm rãi theo sau, y như một chú đại cẩu ngoan ngoãn nghe lời.
Sau khi hai người bước vào trong nội thất, Thanh Cúc nhanh chóng ra hiệu cho các cung nữ lui hết ra ngoài, không để ai ở lại hầu hạ. Trong phòng lúc này chỉ còn hai phu thê. Diêu Phẩm Nhàn để Ngụy Vương ngồi xuống trước, còn mình thì đi đến một góc kín, lôi ra món quà được giấu kỹ từ trước.
Chiếc cung này lớn hơn cây nỏ rất nhiều, mà nếu là loại đủ sức kéo căng với lực tay của Vương gia thì chắc chắn cũng khá nặng.
Diêu Phẩm Nhàn phải dùng khá nhiều sức, nên dứt khoát ôm luôn cả cây cung mang đến.
“Cây cung này là tặng cho Vương gia.” Nàng nói.
Ngụy Vương thấy nàng ôm một cây cung lớn bước tới, lập tức đứng dậy. Nhìn thấy nàng vất vả như vậy, hắn liền bước lên trước một bước, duỗi tay ra đón lấy.
Thấy hắn đưa tay đón lấy rồi liền giương thử cây cung, Diêu Phẩm Nhàn nói: “Thiếp không rành mấy chuyện này, chỉ là có hỏi qua ý kiến của thợ rèn. Cũng không biết Vương gia có thích không nữa.”
Thử xong, Ngụy Vương nghiêng mắt nhìn nàng.
“Bổn vương rất thích.” Ánh mắt hắn nóng rực, giọng nói đầy chắc chắn.
“Vương gia thích, vậy thì tâm ý của thiếp không uổng phí rồi.” Nàng vừa nói vừa cố ý chọc ghẹo, làm ra vẻ ngập ngừng, rồi nhìn hắn cười: “Vương gia lúc nãy... có phải hơi buồn không? Thiếp thấy sắc mặt chàng hình như không được tốt lắm.”
Chỉ trong chớp mắt, tâm trạng Ngụy Vương đã thay đổi hoàn toàn. Vừa mới còn buồn bã là thế, giờ lại vui mừng đến mức khó giấu.
Thế nhưng, dù là buồn hay vui, dẫu cảm xúc có mãnh liệt thế nào, hắn cũng hiếm khi thể hiện ra ngoài quá rõ.
Lúc này, hắn vẫn cầm cây cung trong tay, hơi nghiêng đầu, chăm chú nhìn nữ nhân trước mặt không rời mắt.
Đến nước này rồi… làm sao hắn lại không nhận ra mấy tâm tư nhỏ nhặt và chút tinh nghịch trong cách nàng trêu chọc mình chứ?
Hắn không giữ được vẻ mặt nghiêm nghị nữa, khẽ mỉm cười rồi hỏi: “Vậy ra… vừa rồi Vương phi đang trêu chọc Bổn vương sao?” Giọng điệu mang theo chút ý tứ "sau này sẽ tính sổ".
“Không có mà.” Diêu Phẩm Nhàn giả vờ ngây thơ.
“Thiếp trêu Vương gia chỗ nào chứ? Thiếp có nói gì đâu. Mấy chuyện Vương gia tưởng tượng trong lòng ấy… toàn là do Vương gia tự nghĩ ra, thiếp không liên quan gì hết nha.”
“Thật sao?” Ngụy Vương vừa nhàn nhạt hỏi lại, vừa chậm rãi bước về phía nàng.
Diêu Phẩm Nhàn không rõ hắn định làm gì, nhưng bản năng mách bảo rằng lúc này tuyệt đối không nên để hắn bắt được. Thế là nàng nhanh chóng nhìn chuẩn thời cơ, định quay người chạy.
Nhưng vẫn chậm một bước.
Ngụy Vương thân hình cao lớn, động tác lại nhanh nhẹn, tay dài chân dài, nàng căn bản không thể nào thoát khỏi lòng bàn tay hắn.
Khi bị hắn bắt được, nàng lập tức bị kéo vào một vòng tay chắc chắn.
Chỉ là, người ôm nàng lại không có hành động gì quá đáng, chỉ siết chặt nàng vào lòng, cánh tay vòng quanh thân thể nàng thật chặt, rồi hắn áp mặt mình vào má nàng, khẽ chạm vào.
“Mấy ngày trước, sao lại lạnh nhạt với Bổn vương như vậy?” Hắn hỏi, giọng điệu thấp, mang chút ủy khuất như thể một đứa trẻ bị bỏ rơi.
Diêu Phẩm Nhàn biết, cuối cùng nàng cũng không thể trốn thoát chuyện này.
“Thiếp đâu có lạnh nhạt với Vương gia.” Nàng nhẹ nhàng giải thích: “Thiếp chỉ là… chỉ là bị Hoàng hậu nương nương ảnh hưởng, tâm trạng không được tốt thôi.” Nàng khẽ ngập ngừng, nhưng đành phải lấy Hoàng hậu ra làm lý do.
“Thật vậy sao?” Ngụy Vương rõ ràng không tin.
Nếu nàng đã nói vậy, hắn cũng sẽ tin, không tiếp tục truy vấn nữa.
Diêu Phẩm Nhàn nói: “Hiện giờ Thái tử sắp phải về kinh, Hoàng hậu vui mừng, thiếp cũng vui theo.”
“Vương phi thiện tâm, Bổn vương biết mà.” Hắn khàn giọng, vừa nói nhỏ vừa nhẹ nhàng hôn lên sợi tóc của nàng: “Vậy sau này, phải luôn vui vẻ. Nếu có điều gì không vui, nhất định phải nói với Bổn vương.”
“Vâng.” Nàng khẽ đáp, tựa người vào ngực hắn như một chú chim nhỏ, tận hưởng cảm giác ấm áp.
Ngụy Vương một tay ôm nàng, tay còn lại nắm cây cung. Ngón tay hắn vô tình chạm phải một chỗ gồ ghề, cảm thấy lạ lạ, hắn liền vuốt nhẹ, rồi nghiêng đầu nhìn kỹ. Lúc này, hắn mới phát hiện trên cung có khắc hai chữ nhỏ xinh ở tay cầm.
Đến lúc này, hắn không còn cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm nghị nữa, mà ngay lập tức phá lệ cười, nụ cười tươi rói hiện lên trên mặt.
Vương gia đúng là dễ động lòng, chỉ cần một chút quan tâm, hắn đã có thể quên đi những chuyện không vui trước đây, tiếp tục hòa hợp với nàng như thường.
Thấy vậy, Diêu Phẩm Nhàn trong lòng nhẹ nhõm, như thể một gánh nặng đã được gỡ bỏ.
***
Không lâu sau, Thái tử bí mật vào kinh thành. Cùng lúc đó, Hoàng Thượng cũng tuyên bố trước triều đình rằng Thái tử đã bình phục và khỏe mạnh.
Sau khi Hoàng Thượng gặp Thái tử, thấy hắn thật sự không có vấn đề gì, lúc này mới cảm thấy yên tâm. Hai phụ tử trò chuyện vài câu đơn giản, rồi Hoàng Thượng nói: “Đi gặp mẫu hậu ngươi đi, thỉnh an nàng ấy để nàng ấy yên tâm. Còn nữa…”
Hoàng Thượng ngập ngừng một chút, nhưng cuối cùng vẫn nói: “Trong mấy ngày ngươi không ở kinh, Thục phi rất lo lắng và nhớ mong ngươi.”
Thái tử không có phản ứng gì lớn, nhưng ngay lúc đó, Tề Vương nghe xong lại hừ nhẹ, vẻ mặt đầy khinh thường.
Hoàng Thượng liếc mắt nhìn Tề Vương, Tề Vương dù có thu lại chút biểu cảm, nhưng sắc mặt vẫn rất khó chịu.
Thái tử hơi cúi đầu, sắc mặt bình tĩnh, không một chút dao động.
“Vậy nhi thần cáo lui trước.” Thái tử ôm quyền, cung kính nói.
Tề Vương cũng ôm quyền, rồi nói: “Nhi thần cũng cáo lui.”
Dù sao, Thái tử có thể khỏe mạnh đứng trước mặt Hoàng Thượng mà không hề tổn thương gì, điều này khiến Hoàng Thượng thật sự rất vui mừng. Vì vậy, ông liền nói với Tề Vương: “Lần này ngươi lập công lớn, hôm nay trẫm còn chưa nghĩ ra nên thưởng ngươi thế nào. Chờ trẫm nghĩ kỹ rồi, sẽ bổ sung phần thưởng cho ngươi.” Rồi ông lại nói: “Ngươi suy nghĩ kỹ, xem mình muốn gì. Nếu không quá phận, trẫm nhất định sẽ đồng ý với ngươi.”
Lúc này, Tề Vương thật sự rất muốn xin chỉ tứ hôn, để có thể Uyển Thấm gả cho mình, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc xúc động, cuối cùng hắn vẫn quyết định từ bỏ.
Dù sau khi cuộc nói chuyện giữa Thái tử và hắn, dù trên đường trở về hắn luôn suy nghĩ về chuyện này, cân nhắc kỹ càng và trong lòng suy nghĩ ngày một nhiều. Nhưng hắn biết chuyện này không đơn giản, chắc chắn phải đợi một thời điểm thích hợp mới có thể đưa ra.
Việc này không phải dễ dàng để nói ra.
Trước khi dám xin Hoàng Thượng ban chỉ tứ hôn, Tề Vương muốn tôn trọng mong muốn của Mạnh Uyển Thấm, cũng muốn tôn trọng ý kiến của Mạnh gia.
Vì vậy, hắn chỉ khẽ cúi đầu nói: “Nhi thần tạ ơn phụ hoàng.”
…
Rời khỏi Cần Chính Điện, Tề Vương lại không nhịn được mà muốn châm chọc Thái tử vài câu.
“Nếu Thục phi nương nương lo lắng, nhớ mong Thái tử như vậy, chi bằng Thái tử nên đến Trường Xuân Cung trước, thăm hỏi Thục phi một chút đi? Mẫu hậu thì không sao đâu. Dù gì trong lòng Thái tử, mẫu tử Thục phi mới là người thân ruột thịt nhất mà, đúng không?”
Thái tử không để tâm đến giọng điệu mỉa mai lẫn vẻ chua chát của hắn, chỉ thản nhiên hỏi lại: “Ngươi nghĩ kỹ chưa?”
Đây là chuyện riêng giữa hai huynh đệ, Thái tử không nói rõ ra, nhưng Tề Vương lại lập tức hiểu được hàm ý trong câu hỏi đó.
Chỉ một câu ấy thôi, đã khiến hắn nghẹn lời.
“Ta nghĩ rồi. Nhưng nghĩ rồi thì có liên quan gì đến ngươi?” Tề Vương vốn dĩ đang phiền lòng vì việc đó, lại không biết nên mở lời từ đâu. Giờ nghe Thái tử chủ động nhắc đến, trong lòng hắn lập tức bực bội, không vui chút nào.
Thái tử không để ý đến sự bực bội nóng nảy lúc này của hắn, chỉ bình thản nói tiếp: “Ta biết, ngươi đang chờ một thời cơ thích hợp để mở lời. Nghĩ như vậy là đúng. Nếu thời điểm không đúng, chỉ e mọi chuyện sẽ phản tác dụng.”
Rồi lại tiện thể chỉ cho hắn một chiêu: “Có điều, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi trước. Nếu ngươi thực sự muốn việc này thành, nhất định phải đến xin Thái hậu tổ mẫu giúp đỡ. Chỉ cần lão nhân gia chịu mở miệng, chịu đứng về phía ngươi, thì bên phụ hoàng và mẫu hậu sẽ dễ ăn nói hơn nhiều.”
Trong lòng Tề Vương cũng cảm thấy lời này rất có lý, nhưng hắn lại không muốn thừa nhận.
Chỉ hừ lạnh một tiếng rồi đáp: “Ta làm thế nào là chuyện của ta, ngươi lo tốt việc của mình trước đi. Lát nữa đến gặp mẫu hậu, ngươi cũng đừng buột miệng nói lỡ lời.”
Huynh đệ hai người cứ thế, một người bình tĩnh điềm đạm, một người nóng nảy khó chịu, lời qua tiếng lại suốt dọc đường, cùng nhau hướng về Khôn Ninh Cung.
…
Mà lúc này, tại Trường Xuân Cung, sau khi biết tin Thái tử thật sự đã trở về cung, mà còn là do Tề Vương đích thân đưa về, Thục phi tức giận đến mức suýt nữa phát hỏa tại chỗ.
Trước đó, bà ta nghe nói là Hoàng hậu nằm mơ thấy chỗ ở của Thái tử, Hoàng Thượng mới vì vậy mà phái Tề Vương đi tìm. Bà ta vốn cho rằng đó chẳng qua là do Hoàng hậu đa tình tự tưởng tượng, hoặc là mưu kế của Hoàng Hậu mà thôi. Bà ta không tin Tề Vương thực sự có thể tìm được người.
Thậm chí, Bà ta còn đang ngồi chờ để xem Tề Vương tay không quay về, rồi chờ xem Hoàng hậu bị thiên hạ chê cười ra sao.
Nào ngờ, Thái tử thật sự được Tề Vương đưa trở lại cung.
Bà ta thật sự không hiểu nổi, chẳng lẽ Thái tử thật sự đã hiện về trong giấc mộng của Hoàng hậu sao?
Tình cảm giữa hai mẹ con họ… lại tốt đến mức ấy ư?
Mà tình hình hiện tại của mẫu tử bọn họ lại càng như cố tình giẫm đạp lên bao nhiêu năm toan tính của bà ta, biết tất cả thành một trò cười.
Mặc dù vậy, những chuyện đó vẫn chưa phải là vấn đề cấp bách nhất lúc này. Điều khiến bà ta đau đầu hơn chính là trong hoàn cảnh khó khăn như hiện tại, bà ta còn có thể đưa Vân La tiến vào Đông Cung được nữa không.
***
Trái ngược với không khí đè nén ở Trường Xuân Cung, lúc này Khôn Ninh Cung lại vô cùng náo nhiệt. Thái hậu và Quý phi đều có mặt tại đây.
Thái hậu nghe tin Thái tử đã hồi cung, nghĩ rằng nhất định hắn sẽ đến Khôn Ninh Cung để gặp mẫu hậu trước tiên. Lão nhân gia mong cháu trai đến nỗi không thể chờ thêm, nên đã chủ động đến cung của Hoàng hậu trước để đợi.
Còn Quý phi, thấy con dâu mình đang ở chỗ Hoàng hậu, Thái hậu lại cũng có mặt, nên dù không muốn,bà ấy cũng buộc phải đến góp mặt cho đủ lễ nghi.