"Cảm ơn!" Lý An Đăng mặc áo vào, chẳng biết đây là đâu, nhìn ra cửa sổ. "Đã ngủ đến tối rồi!"
"Mày ngủ một tuần rồi!" Lý Đạo nói.
"Ặc... Hèn gì bụng đói như vậy!" Lý An Đăng xoa bụng, vô cùng bần tiện nhìn về Lý Đạo nói. "Không lẽ đi đường xa mà không đem được đồ ngon lên?"
"Xuống dưới tự nấu đi!" Lý Đạo không thèm nhìn, một mực ra ngoài.
"Cái ông già..." Lý An Đăng tức tối, bước một chân xuống giường, lảo đảo té ngã. Đầu óc quay cuồng, có cảm giác hít thở không thông. Moá nó, ngủ bảy ngày liền tuột huyết áp sao.
Hắn chưa hết bực dọc cố bò dậy, đẩy cửa bước ra ngoài. Hắn thấy Lý Đạo đã đi nhanh xuống dưới, bèn nắm lan can di chuyển xuống một lầu, rồi xuống một lầu. Toà nhà khá rộng nhưng chẳng thấy ai. Lý An Đăng xem đồng hồ gần mười hai giờ, có lẽ đã ngủ hết.
Ra ngoài một chút, Lý Đạo xoay lưng hút thuốc. Lý An Đăng không vừa ý hừ lạnh, vòng ngược ra sau nhà bếp. Hắn kinh ngạc, nhà này... đừng nói Lý Đạo mới trúng xổ số.
Thuở nhỏ, Lý Đạo vô cùng nghiêm khắc, lại thích cho Lý An Đăng không còn sỉ diện, hắn thì cứng đầu, tìm cách trả đũa. Hai thầy trò vờn nhau, nói lời cay đắng, hành động lỗ mãng, mỗi lần gặp nhau so với chó mèo còn nhỉnh hơn. Nhưng, ai biết được, ngày hắn rời khỏi thôn Lý Đạo nói hắn 40 tuổi thì về, hắn đi chưa được tới bến xe mà rưng rưng nước mắt, Lý Đạo ở nhà hút thuốc, khóc thật tốt.
Hiện tại cũng vậy. Lý Đạo nói thế nhưng trong tủ lạnh toàn đồ hắn thích. Lý An Đăng nói thế, mở bếp nấu ăn, vẫn thừa một phần cho sư phụ. Bảy ngày không ăn uống, hắn đói gần chết, nấu đồ nhiều vô số kể. Hắn nấu cho Lý Đạo y như của hắn, nguyên nhân hắn biết rõ, bảy ngày hắn ngủ say, bảy ngày Lý Đạo trị thương cho hắn cũng chẳng ăn gì.
Sáng hôm sau.
Bác Năm xuống đại sảnh, bắt gặp Lý An Đăng ngồi bấm điện thoại. Bác Năm tràn đầy bất ngờ chạy đến, hai tay nắn mặt hắn. "Thằng nhãi này, đã tỉnh lại hồi nào?"
Mặt Lý An Đăng bị biến đổi không ngừng, bác Năm mới buông tha, đưa một lọ sứ. "Đồ của con đây!"
"Là Thiên Bảo." Lý An Đăng nhận lấy, lật qua lật lại, cảm nhận một tia âm khí. "Cảm ơn bác Năm!"
"Còn nữa!" Bác Năm đi ngược lên lầu, lúc quay về đem theo con búp bê vải.
Lý An Đăng bỏ cả hai vào ba lô. Bác Năm nói. "Sau này con nhớ cẩn thận vào, đã hai lần rồi!"
Hắn cười nói. "Nếu không làm vậy có lẽ con chết còn nhanh hơn!"
"Mà cũng phải, vết thương của Ác quỷ! Đến cả Ác quỷ còn xuất hiện trên dương gian, nhưng con yên tâm, lần này vào âm sào không thể thiếu ta!"
Lý An Đăng nhìn bác Năm có chút cảm động. "Cảm ơn bác Năm! Bác Năm đối với con thật tốt, ông già kia cũng vậy, hai người..."
Chưa hết câu, Lý Đạo bước vào. "Ông Năm, mau lên gọi mọi người xuống!"
Bác Năm gật đầu, vừa đi, Bất U vừa xuống. Anh thấy Lý An Đăng, một mạch chạy đến dụi mắt. "Đại sư, chúc mừng đã tỉnh lại! Cũng tại tôi đến không đúng lúc, nếu đại sư mãi mà không tỉnh, tôi áy náy suốt cuộc đời, chỉ còn có thể mỗi ngày tụng kinh siêu độ."
Lý An Đăng bị doạ đến xanh mặt. "Yêu cầu trưởng lão đừng quá xúc động!"
Sau đó hắn nói. "Còn ả quỷ kia đâu?"
Bất U tháo túi vải, đặt Phật Ấn xuống bàn. "Còn đây!"
Lý An Đăng nhìn ngang nhìn dọc, lắc đầu. "Không thấy gì!"
"Phật Ấn là như vậy, khó cảm nhận. Nhưng qua mấy ngày rồi, nữ quỷ vẫn rất hung hăng. Tối nào bần tăng cũng gọi thí chủ đừng nóng nảy, nhưng vị thí chủ này đúng là không có ý thức." Bất U nhìn Phật Ấn nhẹ nhàng giải thích.
Lý Đạo hiếu kỳ bắt Phật Ấn lên. "Ác quỷ trong này?"
"Phải thưa đạo trưởng!"
Lý Đạo có thể thấy một trương mặt quỷ hiện lên, nhưng Phật Ấn thật lợi hại, ả không cách nào thoát ra. Lý Đạo để Phật Ấn xuống nói. "Chưa cần thanh toán, đợi mọi người cùng đến âm sào, dùng chính Phật Ấn phá âm sào."
Bất U gật đầu. "Cảm ơn đạo trưởng nhắc nhở!"
Lê Yến Xuân xuống đầu tiên, lúc này theo sau là Cục Than đi cúi đầu, bị Tiểu Ngọc nhảy lên tát mấy cái. Lê Yến Xuân nhìn thấy Lý An Đăng, vô cùng vui vẻ, nhưng cô không biết nên làm gì. Hi vọng Lý An Đăng tinh ý gọi cô một tiếng. Ai ngờ được, chính Lý An Đăng mở miệng gọi. "Cục Than!"
Lê Yến Xuân lặng lẽ hẳn ra. Cục Than nghe kêu, sủa hai tiếng đáp trả, chạy vọt đến như điên, nhào lên Lý An Đăng liếm khắp mặt. Chủ tớ gặp nhau, không khí tràn đầy yêu thương.
"Cục Than, lâu quá không gặp mà mập lên, vậy không nhớ tao rồi!"
Cục Than oan ức kêu, tựa hồ muốn nói nhớ quá nên mập lên.
Một trận giông tố sắp kéo đến, Lý An Đăng nhận ra Lê Yến Xuân mang bộ mặt u ám đến tìm hắn, tựa hồ muốn nói thật tốt cho hắn lại gọi con chó trước.
"Cô... Chào cô!" Rốt cuộc hắn chỉ nói được như vậy.
"Chào anh!" Lê Yến Xuân nhìn Lý Đạo và Bất U ở đây, ngại ngùng không nói gì nhiều.
Tuyết Tình đến nơi. "Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc, em chạy đi đâu?"
Nàng đuổi theo Tiểu Ngọc đến nơi, Tiểu Ngọc thật tốt nhảy ra ngoài. Mãi mà nàng mới biết Lý An Đăng hiện diện, gật đầu chào. "Đại sư, chúc mừng bình phục!"
"Cảm ơn cô!"
"Còn Trần đại sư đâu?" Bất U nói.
"Còn ngủ."
"Không cần cậu ta!" Lý Đạo hờ hững nói.
"Làm sao thiếu tôi?"
Trần Đại Long hét to, từ trên cầu thang phóng đến. "Trâu bò, anh đã tỉnh, làm tôi cảm động quá!"
Cậu ôm chầm lấy Lý An Đăng, tình cảm vô cùng thắm thiết. "Trâu bò, anh đỡ cho tôi một mạng, suốt đời này tôi không thể quên!"
Lý Đạo đợi cho bác Năm đi xuống, nhìn tổng thể mọi người, nói. "Còn người cảnh sát kia đâu?"
Cũng mãi trong phòng cùng đệ tử, Lý Đạo mới biết Cao Cao hai ngày trước còn lại đây, rồi lại đi. Nghe nói Lý An Đăng vừa chuyển lên phòng chưa lâu thì anh ta phải đi bắt tội phạm.
Đến trưa, trợ lý Thành Hải mua đồ ăn về. Biết Lý An Đăng tỉnh lại, hỏi thăm một chút, lại nói vừa thấy Cao Cao xuất hiện trong sở cảnh sát. Lý Đạo liền muốn gặp Cao Cao, có chuyện gì đó, trợ lý Thành Hải cung kính đón Lý Đạo đến sở cảnh sát.
Hai người ra khỏi nhà. Còn Lý An Đăng bị một đoàn người vây kín. Lê Yến Xuân chỉ ở đằng xa nhìn hắn, thật tức muốn ói máu. Đợi cho hắn vừa đi ngang, Lê Yến Xuân kéo lại. "Anh có biết tôi lo lắm không?"
Lý An Đăng thẹn đỏ mặt như một thiếu nữ, khó khăn nói. "Cảm... ơn!"
"Nè!" Lê Yến Xuân đưa bàn tay lên, cái vòng ngọc đỏ chấp vá thảm thương. "Anh thấy tôi đủ can đảm đeo nó không? Ra đường còn bị người ta nhìn, bị cười nữa..."
Không để hết câu, Lý An Đăng ôm cô vào ngực. Cô khẽ giật mình, gục ngã trong vòng tay hắn. Hắn vẫn ấm áp như vậy.
"Gì đó?"
"Cảm ơn em!"
Lê Yến Xuân ngước lên. "Lần này, chúng ta cùng đi, em không muốn thấy anh bị nguy hiểm!"
Lý An Đăng chậm rãi lắc đầu. "Nhưng người nguy hiểm cũng là em!"
"Đừng xem thường người ta! Sư phụ đã mở thức thần cho em, em còn học được Khu Ma thuật, không thua anh đâu!"
Tốt xấu gì Lê Yến Xuân đã đến đây. Lý An Đăng biết có nói cũng nói không lại cô, chỉ mong chờ ngày tháng tiếp theo thật qua mau. Ít ra, hiện tại, bên cạnh hắn như một gia đình ấm áp. Sau khi tỉnh lại, may mà vẫn có bạn bè bên cạnh.