Đám lửa quấn lấy người giấy một hồi, người giấy xiêu vẹo ngã xuống, để lại một nắm tro tàn.
Lê Yến Xuân nhẹ nhàng bước đến, đôi mắt long lanh như mắt mèo. "Tên lừa gạt, không sao chứ?"
Lý An Đăng khẽ liếc qua mớ gỗ vụn.
"A, không sao, tôi hoảng sợ quá nên nói vậy!"
Lý An Đăng thở phào, chó mực bên dưới nhìn lên, hung hăng lắc cái đuôi. Cảm giác thịt bò tương lai chưa bị tổn hại.
"Đó là thứ gì?" Lê Yến Xuân chỉ tay xuống tro tàn trên mặt nền.
"À, một... Loại robot điều khiển từ xa!" Lý An Đăng biết cô ta không tin mấy chuyện này, dĩ vãng gọi hắn là đồ lừa gạt, chỉ còn cách thuận lý thành văn.
Ngược lại hắn muốn biết, làm sao mà không chịu chạy ra ngoài hả.
Đột nhiên có tiếng chuông điện tử vang lên. Lê Ý Xuân nói. "Mẹ về!" Nói xong chạy ù ra cửa.
Cổng vừa hé mở, Ngô Như Cầm đi vào chưa kịp phản ứng, con gái đã ôm mạnh vào lòng nức nở.
Ngô Như Cầm đưa con gái vào trong nhà, không lẽ có quỷ sao, lại gặp Lý An Đăng, đúng là gặp quỷ thật.
Kết quả phải hỏi Lê Yến Xuân mới rõ ràng. Cô đang trong phòng bấm điện thoại, nghe bên dưới nhà có tiếng động. Ban đầu cô nghĩ là ăn trộm, rón rén đi xuống xem thử, thủ hộ cây lau nhà. Không ngờ gặp cái người giấy quái dị biết đi, cả cây lau nhà cũng rơi. Cô sợ quá nấp cạnh bên tủ lạnh, một bước định chạy cũng không dám.
Lý An Đăng suy đi tính lại, hỏi Ngô Như Cầm gần đây có xích mích với ai không. Lần này khác với bị quỷ nháo, là một con người làm ra. Mà người ta không vô căn cứ làm vậy, chuyện này có thể nguy hiểm mạng người, phải là kẻ thù.
Hắn nghĩ không lẽ cổ sư này với kẻ ở chỗ Dạ Huỳnh là một.
Ngô Như Cầm biết chuyện nghiêm trọng, cẩn thận xem lại, sau đó kể với Lý An Đăng. Cô làm ở công ty, quan trường tranh đấu, khó mà không xảy ra sự cố. Dạo gần đây đúng là đối chọi với một phe bên công ty khác.
Cho nên cô nói. "Có xem là kẻ thù không?"
"Thừa!" Lý An Đăng đáp. Có một số kẻ xem tiền như mạng, đụng đến nguồn tài chính cũng có khả năng trở thành kẻ thù.
"Thật có quỷ?" Lê Yến Xuân nghe hai người nói chuyện như đến từ hành tinh khác, nép sau lưng mẹ.
"Chị ra ngoài làm ăn nhớ cẩn thận, có thời gian gửi qua tôi thông tin người này!" Lý An Đăng chốt một câu, định đi về thì quay lại.
Lê Yến Xuân còn quá trẻ đi, mệnh cách hình như giống mẹ cô ta dễ gặp phải đồ không sạch sẽ. Lý An Đăng mới lấy một cái vòng ngọc đỏ đưa ra. "Đây là Huyết Ngọc Phù, cũng giống như bùa bình an nhưng tốt hơn!"
Hắn nói là sự thật, cũng giống như bùa ngọc bích của hắn, có thể phản tà.
"Cái gì phù?" Lê Yến Xuân lại hỏi.
"Vật này nhìn rất có giá trị!" Ngô Như Cầm định nói sẽ mua nó, nghĩ lại người ta là cao nhân, nói đến chuyện tiền bạc sẽ giận mất.
Lý An Đăng ho khan. "Bình thường tôi sẽ bán nó, nhưng chúng ta xem như có duyên, tôi tặng!"
Sư phụ nói có những chuyện giúp người không cần tiền bạc. Điểm này hắn cũng hiểu, Ngô Như Cầm cho hắn chỗ ở không lấy tiền, hắn cũng sẽ đối đãi như vậy. Đổi lại bình thường vòng ngọc này gần một triệu, tiền công năm triệu, khụ khụ!
"Có lấy?" Lý An Đăng định thu tay về, Lê Yến Xuân vội chụp tay hắn, giành lại Huyết Ngọc Phù.
"Đương nhiên lấy! Cái vòng này không xấu lắm, bản tiểu thư tạm đeo nó!" Lê Yến Xuân cho Lý An Đăng một cái tít mắt nói.
Hắn có cảm giác một bên trán nổi đường gân bốn nhánh. Ngô Như Cầm thì che miệng cười. Chó mực ngược lại nhìn lên hắn vô cùng khinh bỉ, nam tử xông xáo giang hồ cũng sẽ phải bất lực trước nữ nhân.
Ngô Như Cầm lúc này mới chú ý đến nó. "Đây là Lang Thang mà, sao nó cũng ở đây?"
Chó mực đột ngột thay đổi thái độ, ngước lên Ngô Như Cầm thè lưỡi lắc đuôi.
"Lang Thang?" Lý An Đăng khẽ nói.
Thì ra đây là một con chó hoang, mỗi ngày nó đi ngang chỗ này, nếu Ngô Như Cầm có ở nhà sẽ cho nó cơm ăn. Thực trạng mà nói chó hoang có rất ít, nếu không cũng đem treo trong quán nhậu.
Lý An Đăng nhận ra là hiển nhiên, chó mực này khôn như vậy, xúi quẩy bắt ngay nó liền triệu hồi xe thập tự đến đi.
Một người một chó đi rồi, Lê Yến Xuân xoa xoa cái vòng ngọc trong tay. Huyết Ngọc Phù sao, dĩ vãng là tên lừa gạt, đây rõ ràng là vật định tình.
Ra đến ngoài cổng, một bên Lý An Đăng còn có chó mực.
"Mày không có chủ, tao nhận nuôi mày có được không?"
Chó mực đưa hai con mắt sáng ngời lên.
"Tốt! Từ nay gọi Cục Than đi!" Lý An Đăng ngẫm nghĩ rồi nói.
Chó mực cũng không phải hoàn toàn hiểu tiếng người, nó chỉ hiểu ý. Có một cái tên thật tốt, nhưng mà nó cảm thấy tên này có cái gì không đúng cho lắm.
"Cục Than, đi về!" Lý An Đăng gọi tên cho nó dần quen, xoay người rẽ qua dãy nhà trọ.
Đột nhiên hắn nghe tiếng gầm gừ lạnh gáy, quay đầu nhìn lại. Gương mặt Cục Than thật dữ tợn, răng lợi đều biểu lộ ra ngoài, mười phần không thân thiện.
Hắn đã làm sai sao.
"Ra là thịt bò!"
Đối với chó cũng đừng nên thất hứa.
Lý An Đăng dẫn Cục Than ra cửa hàng mua mấy ký thịt bò. Hắn vô tình nhìn xuống, Cục Than vậy mà ngước đầu lên ngoan ngoãn, giống như hắn là người thân duy nhất của nó.
Suýt nữa hắn té xỉu. Đây không phải hạng chó tầm thường, còn biết nịnh hót, phỏng chừng thả ra rắm còn nghe được thành thánh chỉ.
Mua thêm chút rau củ nữa, cả hai ra ngoài. Lúc này bắt gặp một nam trung niên bán chó dạo, chìa trước mặt Lý An Đăng mời mua mấy cái vòng xích cổ.
Cục Than nhìn vào có hơi e ngại. Lý An Đăng quan sát nó, khẽ mỉm cười, bàn tay vỗ đầu chó, sau đó bỏ qua nam trung niên đi về.
Cục Than lướt qua rồi, quay đầu nhìn nam trung niên oán hận.
"Cục Than, mày cũng như bạn tao, tao sẽ không xích cổ mày! Nếu để lâu cổ họng nhỏ như ống hút, xấu quá chó cái không thèm theo nha!" Lý An Đăng xách túi hàng vừa đi vừa nói.
Cục Than sủa hai tiếng, cao hứng chạy theo.
Lý An Đăng không phải vì Cục Than nói đùa. Loài chó sinh ra đã có một chút linh tính rồi, đối với chủ nhân còn hơn cả từ bạn, mà là gia đình. Chủ nhân cho dù có ngược đãi nó, thậm chí giết nó, nó vẫn chấp nhận dùng mạng sống đổi lấy bữa ăn cho chủ nhân, không có nửa điểm oán trách.
Cái này gọi là "đức hi sinh". Vạn vật thế gian có đức hi sinh, chết đi nếu không đầu thai cũng không trở thành quỷ, ngược lại có thể thành thần. Lý An Đăng học qua âm dương thuật nên có tìm hiểu, Trung Quốc và Việt Nam thì ít, nhưng bên Nhật Bản còn có cả thần chó. Cũng bởi vì đức hi sinh loài chó quá lớn.
Về phòng trọ. Lý An Đăng trổ tài xào nấu một phen, mùi thơm ngập tràn. Hắn hỏi Cục Than có thích không, nó liền sủa. Cục Than đã ăn nhiều cơm của bá tánh, đối với thịt chín càng thích. Lý An Đăng nghĩ cũng tốt, cho nó ít tiếp xúc với máu.
Hắn chỉ ăn hai phần mười, còn lại thịt bò đều nằm trong cái khay của Cục Than. Nó không kiêng nể nhai ngấu nghiến, rốt cuộc không nhịn được ngẩng đầu lên, nước mắt sắp trào ra. Trên đời có người nấu ăn ngon đến vậy sao.
Tuy nhiên Lý An Đăng không nhìn thấy, nếu không sẽ cười đến đau bụng.