Lúc này Trấn Thi Phù dưới chân hết công hiệu, đột nhiên tắt đi ánh sáng. Bầy hành thi tức khắc lao ra, Trần Đại Long thất kinh, không còn từ ngữ nào để diễn đạt, vội đưa hai nắm đấm thủ thế.
Lý An Đăng nhẹ đưa bàn tay chụp lấy trên đầu chuông Pháp Linh.
Hai mươi hành thi lao đến giữa chừng, thân thể bị ngưng đọng. Trước mắt Trần Đại Long, bọn chúng như đang chơi trò tạc tượng, động tác sắp nhào tới bên cậu.
Lý An Đăng nhìn cậu có chút cạn lời, ngựa quen đường cũ, đây là loại "chơi ngu mà tỏ ra nguy hiểm" trong truyền thuyết hay sao. Hắn bắt chuông Pháp Linh đưa lên, lắc một cái.
"Phạch phạch", hai mươi hành thi xoay chuyển thân thể, nhất tề hướng đối diện Lý An Đăng nhảy lên, xếp thành hai hàng dọc thẳng tắp.
"Đúng là trâu bò!" Trần Đại Long bình tĩnh nói.
Tiếp theo, Lý An Đăng quẳng chuông Pháp Linh cầm trong tư thế ngược, đưa miệng chuông hướng lên trời, lại lắc một cái. "Long, mau nhặt!"
Tại đỉnh đầu hai mươi hành thi, phóng ra một vật thể dài bằng ngón tay giữa, có màu trong suốt. Vật thể nhỏ dài hình khối lục giác, thoạt nhìn như pha lê.
Thời điểm này, trong gian phòng tối, lão Hoàng Vân đã thay đổi sắc mặt. Hai mươi người rơm trên bàn tự nhiên bốc cháy.
"Có bản lĩnh!" Lão há miệng, ói ra một bãi dịch đen tưới lên người rơm, dập tắt ngọn lửa.
Nhưng tiếp theo hai mươi cây kim châm từ người rơm bắn lên cao.
"Giỏi lắm!" Lão biết đã không thể làm gì nữa, nhìn mấy cây kim châm rơi xuống. "Nhưng nó đã gần thức tỉnh, đây mới chỉ là sự khởi đầu! Sớm muộn mày cũng phải chết!"
Quay trở lại nghĩa địa, Trần Đại Long nhìn lên cao, chạy đến hứng mấy thanh trong suốt. Bên dưới Cục Than hí hửng hỗ trợ cậu ta, dùng miệng bắt lấy.
"Cẩn thận, đừng làm vỡ nó!" Lý An Đăng lấy một cuộn vải vàng bước đến, xoè rộng. "Đặt vào đây!"
Trần Đại Long và Cục Than bỏ mấy thanh trong suốt lên tấm vải. Đã đủ hai mươi thanh trong suốt, Lý An Đăng gom lại cột thành cái bao, đem Phong Phù dán lên.
"Anh làm gì vậy?" Trần Đại Long hỏi.
Nếu cậu không chứng kiến được mấy cảnh tượng này, có lẽ suốt đời cũng không tin. Vả lại làm một đại sư kiếm tiền dễ như vậy, cậu muốn theo Lý An Đăng học đạo thuật, trước mắt phải tranh thủ củng cố lý thuyết.
"Thứ vừa rồi là Băng Phù, là một phương pháp định hồn. Vong hồn bị nhốt trong Băng Phù, dùng chính thi thể của họ giữ độ lạnh, khiến cho Băng Phù không bị tan. Đỉnh đầu gọi là "Thiên Linh", là nơi trọng yếu của con người, dùng Băng Phù cắm vào Thiên Linh để điều khiển hành thi." Lý An Đăng một hơi giải thích.
Nếu là bình thường hắn không rảnh rỗi để giải thích, nhưng hắn biết Trần Đại Long đang suy nghĩ cái gì.
Trần Đại Long cũng không ngốc. "Ý anh là, nếu Băng Phù này bị tan thì họ sẽ chết? Không không, vong hồn sẽ chết? Họ có phải là quỷ không?" .
"Vong hồn tận diệt chứ không chết, gọi là hồn xiêu phách tán! Nhưng có thể hiểu là như vậy! Và họ chỉ là âm linh, không phải quỷ!"
"À à! Nhưng anh không cần Băng Phù, vẫn có thể điều khiển họ?" Trần Đại Long lại hỏi.
"Cái này là « Cản Thi Pháp». Dùng Băng Phù để định hồn, phương pháp này được cho là tàn nhẫn, giới thuật sĩ không cho phép dùng nó.
Cản Thi Pháp được tạo ra vào thời chiến loạn, người chết rất nhiều. Chủ yếu muốn đưa thi thể về quê hương, không cần Băng Phù. Đương nhiên nếu có Băng Phù thì hành thi mạnh hơn, đạo cao một thước ma cao một trượng!"
Trần Đại Long gật đầu, sau đó ngộ ra nói. "Anh muốn dùng Cản Thi Pháp đưa thi thể về nhà?"
"Đúng!"
Lý An Đăng không muốn tiêu diệt hành thi cũng vì lẽ này. Hành thi bị cổ sư điều khiển, họ vô tội. Nhưng nếu muốn đưa vong hồn đi đầu thai phải giải trừ chấp niệm cho họ, mà chấp niệm của họ chính là mong muốn về quê hương.
"Chết, quên mất!" Lý An Đăng vỗ trán, bỏ lại Trần Đại Long và Cục Than, xốc ba lô chạy về hướng ban nãy.
Là hướng bị sét đánh, hắn mãi lo vụ hành thi không nhớ đến.
Trần Đại Long và Cục Than chạy theo.
Kết quả, chỗ cần đến là ngay chỗ hai người Lý An Đăng thường ngày rửa mặt. Lý An Đăng đã đứng trên phần đất dưỡng thi, trước mặt ngôi mộ cũ kỹ, một đường nứt chạy dọc trên bia mộ.
"Đã trễ rồi!"
"Trễ chuyện gì?" Trần Đại Long chạy theo đến nơi.
Cục Than vừa đến, ánh mắt chợt hung hãn, nhìn ngôi mộ sủa mấy tiếng.
Lý An Đăng ngấm ngầm thở dài. Thì ra đây chính là kế hoạch của tên cổ sư. Cổ sư muốn thứ gì đó bên dưới mộ thực hiện công đoạn độ kiếp, đã đem hành thi giữ chân Lý An Đăng.
Độ kiếp là quá trình vượt qua sự gian truân để sinh tồn, nếu không vượt qua thì chết, còn nếu vượt qua sẽ có thành quả tốt hơn. Như là loài rắn lột xác, loài sâu tạo kén thành bướm trở nên sinh đẹp, hay con người đã vấp ngã, đứng lên sẽ có kinh nghiệm đi đến thành công trong cuộc sống.
Đối với tà vật, độ kiếp phải chịu cho sấm sét đánh vào. Vì cân bằng lẽ tự nhiên, tà vật không thể tồn tại ở nhân gian, cơ duyên sẽ dẫn đến bị sét đánh.
Cổ sư tính được thời gian sét đánh nơi này, mới chuẩn bị hai mươi hành thi làm mồi nhử.
"Đã có tính toán..." Lý An Đăng nghĩ một hồi, niên đại ngôi mộ đã lâu rồi. Hắn làm quản trang nên nắm rõ, nghĩa địa xuất hiện từ hai thế kỷ trước, không lẽ tên cổ sư hơn hai trăm tuổi.
Hắn lấy điện thoại gọi cho Ngô Như Cầm. Đúng như dự đoán, cổ sư không sống dai như thế, mà quản trang trước đây tên Hoàng Vân, là cùng một người. Hoàng Vân đã biết sự bất thường bên dưới ngôi mộ này từ lâu.
Hắn kể sơ sự vụ đêm nay, bên kia Ngô Như Cầm đang mê ngủ bị xốc cho tỉnh táo. Hiện tại, hắn cần Ngô Như Cầm liên hệ cho quản trang ca ngày, dò xét hai mươi người này từ nhà xác nào chuyển đến. Sau đó từ nhà xác tra địa chỉ bọn họ.
Nhân tiện hắn muốn một con xe buýt hơn hai mươi chỗ ngồi.
Ngô Như Cầm nói không thành vấn đề.
Lý An Đăng vừa bỏ điện thoại vào túi quần. Đột nhiên, từ trong ngôi mộ bị nứt phóng ra một cái bóng trắng. Hắn liền lui lại.
Bóng trắng bay đến gần, như bị vách tường chặn lại, rốt cuộc lơ lửng trên không trung. Bóng trắng dần hiện ra một cô gái mặc quần áo phai màu, trái lại gương mặt quá xinh đẹp, tóc bồng bềnh như mây.
"Quỷ lại đẹp như vậy?" Trần Đại Long cảm thán. Hình dạng có chút ma mị, nhưng cậu lại thấy ả không bay được quá xa nên không sợ.
Bất quá cô gái này thực sự rất đẹp, tỏ ra quyến rũ hàm xuân, một cái nhăn mày, một cái chớp mắt cũng mang cám dỗ.
"Ma nữ nào không thích xinh đẹp? Chỉ thị hiện theo ý niệm, so với lúc sống sẽ đẹp hơn một chút!" Lý An Đăng nói.
Cũng vì lý do này, đa số nữ quỷ đều rất đẹp, mỹ nhân khắp thế gian không so bì dược.
"Mấy người là ai? Mau ra khỏi đây!" Nữ quỷ làm ra điệu bộ hung ác nói, nhưng câu nói rất có vẻ lịch sự.
Lý An Đăng vừa rồi cảm nhận bên dưới ngôi mộ, có cảm giác lông tơ dựng ngược, khoang mũi hăng nồng, là đặc thù của yêu khí. Hắn lại nghe được quỷ khí, thi khí. Còn nữ quỷ này thì không phải, hắn thấy Quỷ môn ả là đốm lửa xanh, đại diện cho Ngạ quỷ.
Tức là nữ quỷ không phải vừa độ kiếp sao, thật kỳ quái.
Lý An Đăng phát hiện ả không thể chạy ra khỏi phạm vi của đất dưỡng thi, sau đó nhìn lên ngôi mộ, nói. "Cô là quỷ thủ mộ?"