Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Võ Phán Quan nói đúng, thói quen con người như thế nào, chiếu theo như vậy mà hoán đổi ngược lại liền là nếp sống của quỷ.



Người đi ban ngày, quỷ đi ban đêm, người ăn nhiều thức ăn ngon, quỷ ăn ít nhưng không cảm nhận được mùi vị, người mỗi ngày ngủ bảy tám chín tiếng, quỷ vài ngày ngủ một lần chỉ có mười đến hai mươi phút, người di chuyển bằng xe, quỷ lướt đi tốc độ cũng rất nhanh rồi, người làm việc sẽ mệt, quỷ không biết mệt, người có nhiều dục vọng, quỷ có một thôi.



Không làm phiền Võ Phán Quan, ngược lại Lý An Đăng bị phá giấc ngủ đấy, hắn cũng hơi bực mình nhưng không biểu lộ. Bất quá quỷ cảm được nhân tâm, Võ Phán Quan ngại ngùng cười.



Lý An Đăng trừ tà hay giúp người đều được tính âm đức. Bên dưới Địa Phủ mọi thứ đều có ghi lại rõ ràng, khi đã tích đủ âm đức hắn được thăng chức. Như hiện tại hắn giữ chức vị âm soa, thăng chức sẽ trở thành quỷ sai.



Võ Phán Quan trao lại cho hắn một tấm ngân bài, hoa văn tỉ mỉ. Đồng thời cũng thu lại thạch bài từ tay hắn, sau đó cẩn thận ghi vào sổ.



"Đa tạ đại nhân, ta sẽ đốt tiền giấy!"



"Đừng khách sáo! Nên gọi là quỷ sai đại nhân!" Võ Phán Quan nói.



Lý An Đăng xuống đất nắm quyền trên đầu cung kính, Võ Phán Quan vẫy vẫy cái tay, thân thể kéo lui vào trong bóng tối.



Lý An Đăng lại ngả người lên giường, sờ sờ lên ngân bài. Trên tay Võ Phán Quan vừa rồi chỉ là hư ảnh, giao lại cho hắn thì biến thành thực thể, âm dương hai thế giới là thứ thật kỳ diệu.



Hắn ngáp một cái, khoác cái chăn đắp lên tiếp tục ngủ. Lúc nãy mơ đến đoạn đám cưới với Lê Yến Xuân, còn chưa kịp động phòng, Võ Phán Quan cũng rất biết canh thời gian. Hắn chỉ còn cách cố gắng mơ lại từ đầu.



Qua sáng ngày hôm sau...



Lý An Đăng kéo Cục Than và Tiểu Ngọc trước kính nhà tắm, một người một chó một mèo thực hiện hành vi đánh răng. Cục Than đã quá quen thuộc, nhe hàm cười hứng chịu bọt kem, Tiểu Ngọc có hơi bần thần, trợn tròn mắt như một cái Icon.



Sau đó Lý An Đăng rèn luyện thân thể một chút, khi đã có sức khoẻ rồi, hắn dùng lượng sức khoẻ này tiêu chí ngồi đợi Lê Yến Xuân.



Đến trưa, Lê Yến Xuân xin phép Ngô Như Cầm, sau đó gọi cho Lý An Đăng khởi hành. Lý An Đăng đem theo ba cái giỏ, một cái giỏ còn lại chứa Tiểu Ngọc trong đó, thừa một cái lỗ hổng cho nó trồi đầu lên.



Hắn ra ngoài đóng cửa lại, đeo cho Cục Than cặp kính mát, xuống lầu.



Lê Yến Xuân trước cửa nhà, mặc quần jeans ống dài, mang giày thể thao, hôm nay phong cách kém đi sang trọng của một tiểu thư, nhưng có nét một cô gái mạnh mẽ. Vì đi đến vùng núi, cô phải mặc áo sơ mi ca rô dài tay chống muỗi, hai vạt áo cột chính giữa dưới bụng, bên trong là áo lót thun trắng.



Cô làm tóc gọn gàng, đội mũ Jacket, đeo kính râm đen. Thấy Lý An Đăng thì ngoắc lại, làm hắn kém chút không nhận ra. "Trông cô thật khác!"



"Khác lắm hả? Vậy khiến anh không còn thích rồi!" Lê Yến Xuân giả giả thật thật nói.



Lý An Đăng vội vàng nói. "Không không, cô không mặc gì cũng được... À không không, cô, cô mặc gì cũng đẹp!"



Hắn nói chuyện cũng không mạch lạc, tự cảm thấy bản thân là một người thất bại.



Lúc này một con xe hơi đến nơi, Bất U xuống xe, nói lời cảm ơn nhưng không trả tiền. Người này cũng ở gần chỗ anh, tiện đường xuống đây nên cho quá giang, chính là tín đồ phật tử trung thành.



Vừa đập vào mắt của Lý An Đăng và Lê Yến Xuân, hoà thượng này khó mà quên được. Ấn tượng đầu tiên của hai người là Tế Công sống.



"A Di Đà Phật!" Bất U như thường lệ chống kim thiền trượng bước lên, khác ở chỗ hôm nay không có đeo chuỗi tràng hạt bồ đề.



"Trưởng lão, chúc sức khoẻ!" Lý An Đăng cười nói. Tiếp theo hắn cảm nhận một trận yêu khí từ Bất U đánh tới, hắn có chút nghi hoặc, đừng nói Bất U ăn phải một con gà tinh.



Cũng không có gì đáng ngại, như Lý An Đăng nuôi quỷ, liền trong người hắn có chút quỷ khí. Nhưng hắn thấy lạ thôi, hắn cho rằng lượng yêu khí này khá lớn, có thể đạo hạnh lên đến hơn năm trăm năm.



Một số loài động vật hay thực vật có cơ hội mở ra linh tính phi thường, hiểu biết một chút về nhân gian, tự nhiên biết cách tu luyện, xu hướng thích làm người hơn. Bao gồm có: Giác linh tử - Địa yêu - Thượng yêu - Thiên yêu.



Tầm này, chắc cũng gần đến Thượng yêu đi.



"Trưởng lão, tôi gọi anh đến đi chơi là phụ, thật ra..." Lý An Đăng nhìn Bất U nói, lấy bức tranh của tổ tiên để lại mà đi đến. Hắn đưa bức tranh cho Bất U xem, sơ lược qua tình hình.



Bất U hiền từ nói. "Bần tăng chỉ cần ăn uống đầy đủ, ngoài ra... Có hoa hồng càng tốt!"



"He he!" Lý An Đăng xếp bức tranh bỏ vào ba lô, nở nụ cười như không muốn cười, hắn cũng sắp nghèo đây. Làm hoà thượng lại cần tiền như vậy, hắn nghi ngờ Bất U có phải hoà thượng thực sự không.



Bất U lại nói. "Thật ra mái nhà bần tăng bị thủng một lỗ, đang cần tiền!"



Lê Yến Xuân xen vào. "Trưởng lão không nói sớm, tôi sẽ cho người sửa lại mái nhà cho trưởng lão!"



Nghe đến đây Bất U cảm động, con ngươi co rút lại, bèn nói. "Thật ra đến hai lỗ thủng, của sư phụ bần tăng một cái nữa!"



"Không sao!" Lê Yến Xuân cười yếu ớt nói.



Đang nói chuyện, con xe buýt quen thuộc được chuyển đến nơi. Trên xe tài xế vẫn là bác Năm, thứ nhất loại xe nào cũng biết chạy, thứ hai có thể mang theo vật dụng cần thiết. Bác Năm lại có công phu mèo ba cẳng rất tốt, ít ra hạng nhất hỗ trợ cho Lý An Đăng.



"Lừa gạt, mang đồ lên xe!" Lê Yến Xuân ra lệnh.



Lý An Đăng cũng là hạng nhất hỗ trợ cho Lê Yến Xuân, liền tuân thủ mệnh lệnh phóng vào trong.



Bất U nếu đứng nhìn thật ngại, đi theo phụ hoạ. Vật dụng khá nhiều nhưng không thể làm khó hai người. Bác Năm xuống xe mở cửa dưới gầm xe buýt, hai người chuyển đồ vào trong.



"Khoẻ không bác Năm?" Lý An Đăng hồ hởi nói.



"Đừng lo, mười hai năm nữa ta mới đi!"



"Thật may!" Lý An Đăng thuận miệng nói, sau đó biết đã lỡ lời, chuyển hướng. "Bác Năm biết rõ chỗ này?"



Thật ra Lý An Đăng khen ngợi bác Năm nhiều hơn, thuật sĩ có phương pháp gieo quẻ đoán vận mệnh, biết rõ dương thọ của mình. Ngược lại Lý An Đăng không thể, hắn đã thử gieo quẻ không lần nào giống nhau, có lần còn nói hắn chết lúc năm tuổi, cái thể loại gì đây.



"Biết chứ, mà... Khá nguy hiểm đấy!" Bác Năm nói. "Có nhiều lời đồn đại, vì thế nên ít người đến đó, những người đi du lịch chủ yếu là thám hiểm, cùng với quay phim đăng lên mạng giật gân. Nhiều câu chuyện kinh dị được người ta truyền miệng nhau, ma quỷ, rồi ma sống cướp đường."



Tâm sự xong, bác Năm nhìn lại, ba người kia đều nhìn chằm chằm. Lê Yến Xuân nói trước. "Có nên đi không?"



"Đã lỡ đi rồi! Nếu cô không đi, tôi cũng sẽ đi!" Lý An Đăng nói.



"Nếu anh đi, đương nhiên tôi phải đi rồi!" Lê Yến Xuân quyết tâm nói, lại tiếp tục không sợ chết.



"Dù sao đó cũng chỉ lời đồn!" Bác Năm cười nói.



Lê Yến Xuân gật đầu. "Chúng ta đến nhà Tiểu Mai!"



Tất cả mọi người lên xe. Lý An Đăng đeo cái giỏ trên lưng Cục Than, cho nó cõng Tiểu Ngọc. Cục Than khoái chí phóng lên, Tiểu Ngọc lắc lư.



Lý An Đăng cảm nhận một bầu không khí... Ít ỏi. Hai hàng ghế dọc xuống như xa tít tắp, trên xe tổng có bốn người, lát nữa thêm Tiểu Mai là năm người. Hắn luôn cảm thấy người có tiền thì tiêu xài không đúng cho lắm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK