Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý An Đăng "À, à", không lẽ hắn lại nghĩ vu vơ gì, Lê Yến Xuân mê sảng mới nói như vậy sao. Nếu xét dây thần kinh của cô ta cũng có khả năng này.



Hắn chuyển chủ đề. "Còn chị Cầm sao rồi?"



"Cảm ơn anh, mẹ vẫn khoẻ! Haiz... Đứa con này thật vô dụng phải không? Đã để cho mọi người lo lắng."



"Cô đừng nghĩ vậy!" Lý An Đăng an ủi, đương nhiên hắn không thể thật lòng nói đúng là có chút vô dụng.



"Ha ha, anh cũng biết nói xạo!" Lê Yến Xuân đấm nhẹ hắn một cái.



"Có sao?" Lý An Đăng kinh ngạc.



"Mỗi lần anh nói..." Lê Yến Xuân lại gần, mặt đối mặt sát nhau, cả hơi thở đều nghe ấm. "Mặt anh lại đỏ!"



Lý An Đăng cảm thấy hơi thở dồn dập, nữ quỷ xinh đẹp đều thấy qua, nhưng đối với con người lần đầu hắn đứng gần như vậy. "Đỏ... Tôi, tôi làm sao không biết?"



Lê Yến Xuân lui ra, che miệng cười, như là lấy hắn làm trò đùa rất không tệ. Sau đó cô nói. "Ưm... Hôm nay tôi mời anh ăn tối đi!"



Lý An Đăng ngẫm nghĩ, xem lại đồng hồ. "Ở đâu?"



"Tại... Chỗ anh làm thì sao?"



"Nghĩa địa?" Lý An Đăng có chút kinh ngạc nói. "Cô không sợ?"



Lê Yến Xuân nhỏ giọng lại. "Vẫn còn chút sợ! Hôm nay không có gì chứ?"



"Nếu là hôm nay thì ổn rồi! Tôi nghĩ nếu không cho cô đi thì được sao?" Lý An Đăng làm ra bộ dạng không quan tâm nói. Hôm nay hắn chỉ có một mình, có thêm một người tâm sự cũng tốt chứ sao.



"Quyết định vậy đi! Tôi vào thay đồ!" Lê Yến Xuân hướng vào nhà mà đi, nửa đường khẽ quay lại. "Lúc đó... Anh an toàn lắm!"



Nói xong cô đi thẳng vào nhà, không đợi cho Lý An Đăng hỏi. Hắn ngốc một lát, lúc đó là lúc nào.



Lúc Lý An Đăng tìm được Lê Yến Xuân, cô ta chỉ là dạng hồn phách chạy lung tung, mà mới chết chưa lâu, tinh thần không được tỉnh táo. Đến khi hắn dẫn linh hồn cô vào nhà cô cũng chẳng hay biết gì.



Nhưng khi tỉnh lại, theo thời gian dần nhớ ra, thực sự là quá sốc, nếu không có nội tâm cứng rắn cô cũng liền mang trầm cảm. Ít ra nguyên ngày trời cô có bóng ma tâm lý trong đầu.



Lại nhớ về lúc đó, cô vốn dĩ theo thói quen ra khỏi nhà, thật ra... Là đợi Lý An Đăng đi làm như mọi khi, là lý do tại sao linh hồn lại xuất hiện chỗ đó, còn Lý An Đăng vẫn không biết.



Mà linh hồn đơn giản như vậy, nếu hắn không cứu, Lê Yến Xuân sẽ bị vướng vào một cái vòng lặp, mỗi ngày đều đứng đó chờ hắn.



Lúc hắn đi đến, rồi bầy quỷ không rõ hình dạng xung quanh, Lê Yến Xuân rất sợ, một nỗi sợ chênh vênh. Rồi hắn chạy đến cứu cô, bầy quỷ lao sang tấn công hắn, rồi những con quỷ bắt lấy hắn, rồi gương mặt hắn. Rất anh hùng!



Đến đoạn này Lê Yến Xuân liền bị cảm mạo mất rồi.



Cho nên cô có cảm giác an toàn.



Lý An Đăng nghĩ một lát cũng hiểu ra, chính mình cũng vào nhà. "Đúng ha, chưa từng có ai nói ta nguy hiểm, nhất định là an toàn!"



Vừa về phòng, Trần Đại Long gọi điện thoại đến nơi. Lý An Đăng tự hỏi làm sao nhanh được như vậy, nhấc máy.



"Trâu bò, bên này Tuyết Tình la om sòm, đã đến giờ đi nên không thể quay lại, phiền anh chăm sóc cho con mèo kia!"



Lý An Đăng chưa kịp hiểu gì, Trần Đại Long lại nói. "Biết rồi biết rồi, là bé Tiểu Ngọc được chưa? Giúp tôi lo cho bé Tiểu Ngọc nha!"



Lý An Đăng cười khổ, tên này đi nhanh như vậy, chưa gì đã bị thuần hoá rồi sao. Hắn đáp nhanh gọn, sau đó tiến sâu vào trong.



Quả thật như vậy, Cục Than đang gặm lỗ tai mèo, còn con mèo nằm ngủ một cách khó chịu. Ra là Tuyết Tình đi thì đánh rơi con mèo này.



Không sao hết, nhưng hao tổn một khoản tài chính. Kỳ này Tuyết Tình đi đi về về, xem ra rất có điều kiện. Lý An Đăng phải moi móc từ Trần Đại Long, bù lại chi phí. Dù sao Trần Đại Long chính thức "gả" đi, lấy thành ý cũng không tính là chuyện lớn.



Lý An Đăng vào sửa soạn, đạp vào hai cái ống quần tây, cài sơ mi thẳng tắp, ai có thể nói hắn ăn mặc kiểu này lại đi nghĩa địa vào buổi tối. Chải chuốc đầu tóc một chút, rốt cuộc cây lược lặn lội quanh năm trong giỏ cũng khai đao.



Còn cảm thấy thiếu đi thứ gì, hắn mới lấy ra "trấn gia chi bảo" trong ba lô. Đó là một chai nước hoa nhỏ gọn, bất quá không có nhãn hiệu, thể tích chỉ còn phân nửa. Thật ra chai nước hoa này thuộc quyền sở hữu sư phụ.



Phải nhắc đến cô bán xôi dưới thôn. Sư phụ đi ăn xôi vẫn phải xịt nước hoa, trong khi đó Lý An Đăng ăn xôi đôi ba lần, súc tích là không nuốt qua cuống họng. Vậy mà sư phụ thích ăn, hắn hỏi tại sao, sư phụ nói xôi không ngon nhưng người bán ngon. Cho nên hắn nghĩ nước hoa này là thần dược, liền trộm theo hành trình.1



Hôm nay hắn phải xịt mấy cái, hoá thân thành sư phụ, Lê Yến Xuân là bà bán xôi, để xem xem tác dụng như thế nào.



Hắn có cảm giác đây là đi hẹn hò, không đúng, là buổi hẹn hò đầu tiên trong đời hắn.



Lý An Đăng ra ngoài, trùng hợp Lê Yến Xuân cũng ra. Hắn quay lại, Lê Yến Xuân mặc bộ váy trắng tinh khôi, vai áo làm kiểu nhăn nhó một chỗ, phía dưới lộ một chút cặp đùi thon thả trắng ngần.



Hắn vừa nhìn thấy, len lén hoen suyễn.



"Có đẹp không?"



Lê Yến Xuân lại gần, phần eo chuẩn như quy luật ngũ hành, phía trên hở ra cặp ngực, Lý An Đăng lại tiếp tục hoen suyễn. Sau đó Lê Yến Xuân xoay một vòng, sau lưng cắt xén như lưới bắt cá, khiến cho cái lưng thật bí ẩn.



Cô nhìn hắn hít hà. "Còn xịt nước hoa, ha ha!"



Cô ta quấn đầu tóc lên cao, thấy rõ cái trán, gương mặt tươi sáng phá lệ, đôi môi đỏ thắm, cặp mắt chứa đầy tình ý, đặc biệt thiêu đốt.



Lý An Đăng nghe tim chạy loạn bên trong, huyết áp lên cao, gương mặt đỏ lên. Lê Yến Xuân lại cười, sau đó nhìn hắn một chút, thật đẹp trai nha, gương mặt cô cũng đỏ.



"Đi thôi!" Lê Yến Xuân nói, trực tiếp nắm lấy bàn tay Lý An Đăng.



Hắn giật mình, dần thích nghi, cảm nhận da tay mềm mại, hương thơm nữ nhân truyền đến, cả người hắn như vũng bùn chảy ra một dạng.



"Như thế này anh có ý kiến gì không?" Lê Yến Xuân nói.



Lý An Đăng đương nhiên không ý kiến, bàn tay thật mềm...



Lê Yến Xuân giật ra. "Anh không thích thì thôi! Lên xe đi!"



Cô dứt khoát bấm chìa khoá, mở cửa xe vào trong.



Lý An Đăng tự vuốt tay chính mình, có chút hụt hẫng. Hắn chưa kịp nói cái gì mà, con gái thật sống quá vội vã.



Hắn lên xe, khép cánh cửa lại. Xe hơi rồ máy, chuyển về hướng nghĩa địa. Ai có thể nghĩ đến hắn ăn mặc như thế này, cô ta ăn mặc như thế này, nơi đến là nghĩa địa hoang vu.



Lý An Đăng nghĩ trên thế gian chẳng có cặp đôi nào biến thái đến như vậy.



Sau khi mua chút đồ ăn, hai người đến nghĩa địa, Lý An Đăng xuống xe mở cổng, xe chạy thẳng vào trong.



Lê Yến Xuân mở cửa xuống xe, nghĩa địa như tách biệt với thế giới, nhiệt độ rơi xuống vực thẳm. Cô lại mặc váy, còn thiếu một chút vải trên người.



Lý An Đăng cười khổ, lấy áo khoác đưa cho cô. Lê Yến Xuân nhẹ nhàng nói. "Mặc giúp tôi đi!"



Lý An Đăng nghĩ một chút, chẳng có điểm nào bất thường, bèn nói. "Cô cảm thấy không khoẻ chỗ nào sao?"



Lê Yến Xuân liếc qua, sau đó giật lấy áo khoác. "Tôi biết vì sao anh lại không có bạn gái rồi!"



Lý An Đăng không buồn, ngược lại đắc ý nói. "Dưới thôn tôi được nhiều thiếu nữ ái mộ lắm! Nhưng tôi chảnh thôi, ha ha!"



Lê Yến Xuân mặc xong áo khoác đen, hừ lạnh. "Đồ ngốc!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK