Động thái này của Chu lão cho thấy sự bảo vệ cùng coi trọng dành cho y, đồng thời cũng là một loại khống chế.
Thẩm Thanh Huyền lại vui mừng ở nhà cũ được canh phòng nghiêm ngặt này, chỉ có ở đây y mới có thể yên tâm rời khỏi Cố Kiến Thâm và Cố Phi, nếu không y phải ôm tiểu bảo bảo đi chấp hành nhiệm vụ rồi.
Nếu làm vậy thật, e rằng đối thủ của y sẽ có bóng ma tâm lý …
Bại dưới tay một cao thủ coi như chết cũng xứng đáng, nhưng bại bởi một ông bố bỉm sữa ôm con nít … đừng có xem thường người ta vậy chứ! Bọn tôi không muốn khóc đâu!
Nhà cũ thuộc kiểu trang viên, chiếm diện tích rất lớn, Thẩm Thanh Huyền ở đây nhưng không được xung đột với nhà chính, ai nấy đều có nhà, đủ để họ sử dụng.
Thẩm Thanh Huyền vừa vào nhà đã nghe tiếng bước chân lạch bạch liên tiếp, môi mỏng y cong lên, ánh mắt lộ nét dịu dàng …
Ngay sau đó, bé chân ngắn ôm chân y, mềm mại gọi: “Bố ơi!”
Thẩm Thanh Huyền lập tức cười tít mắt, khom người ôm nhóc lên, khỏi nói tâm trạng tốt cỡ nào.
Gì mà Liên Hoa sư thúc, Liên Hoa ca ca, sao mà bằng một tiếng bố ơi của Tiểu Kiến Thâm chứ.
Thế nào là lịch sử đen tối? Dùng camera ghi lại mới thật sự là đen này!
Đợi khi về nhất định y phải cùng Cố Đại Thâm coi hết mấy chục năm.
Y suy nghĩ xuất thần, nhóc con trong ngực không vui, bèn hôn bẹp một cái lên mặt Thẩm Thanh Huyền.
Thẩm Thanh Huyền quay đầu nhìn bé, tiểu tử kia lập tức kề khuôn mặt non nớt của mình lại gần.
Thế là Thẩm Thanh Huyền hôn bé … bé lập tức xoay mặt, kề bên má còn lại, Thẩm Thanh Huyền lại hôn thêm cái nữa; bé con lại cúi đầu, chìa cái trán trắng nõn ra, Thẩm Thanh Huyền lại mỉm cười hôn bé; bé tiếp tục ngẩng đầu, đưa cằm ra, Thẩm Thanh Huyền dở khóc dở cười.
Y không nhúc nhích, Tiểu Kiến Thâm không vui, ngửa đầu nói: “Hôn con.”
Thẩm Thanh Huyền đành bẹp thêm cái nữa.
Xong chưa? Chưa, bé hỗn đản lại chỉ chóp mũi mình: “Còn nữa.”
Thẩm Thanh Huyền bèn chọt mũi bé: “Nghịch ngợm.”
Tiểu Kiến Thâm xụ mặt, trong đôi mắt to tròn lập tức ngập hơi nước.
Thẩm Thanh Huyền sao mà chống đỡ nổi, vội vàng rướn tới hôn, nhóc hỗn đản lập tức mặt mày hớn hở, nào còn nước mắt nữa? Hoàn toàn là chú mèo con trộm được thịt.
Mới ba tuổi đã biết diễn, đúng là Đế tôn đại nhân chính chủ!
Thẩm Thanh Huyền hỏi bé: “Ở nhà có ngoan không?”
Tiểu Kiến Thâm bèn gật đầu.
Thẩm Thanh Huyền lại hỏi: “Đã chơi những gì?”
Tiểu Kiến Thâm nhìn y, nói: “Nhớ bố.”
Thẩm Thanh Huyền nựng hai má bé: “Việc khác thì sao?”
Tiểu Kiến Thâm dùng cánh tay ngắn ngủn ôm cổ y: “Chỉ nhớ bố thôi.”
Bên chỗ Thẩm Thanh Huyền có máy giám sát, có thể quan sát nhóc con xấu xa này ba trăm sáu mươi độ trên mọi phương diện.
Miệng nó bảo nhớ bố … nhưng thực tế thì sao? Xem TV, chơi game, dắt chó đi dạo lại còn tè dầm, sau đó còn vô tội bảo với dì bảo mẫu là Đại Hắc làm.
Đại Hắc là chú chó Cane Corso Thẩm Thanh Huyền nuôi, ngoại hình hung hãn uy mãnh, hệt như một con báo đen.
Thẩm Thanh Huyền thuần dưỡng nó vô cùng tốt, ý định ban đầu là muốn nó làm bạn với Cố Tiểu Thâm, cũng có thể bảo vệ bé, kết quả nhiệm vụ hằng ngày của con chó nổi tiếng dữ dằn này chính là bị Cố Tiểu Thâm đổ vỏ.
Nói thật, cái chuyện tè bậy này chỉ có mấy con ngáo mới thích làm! Đừng vấy bẩn Đại Hắc!
(Chắc ai cũng biết ngáo là chỉ bọn Husky rồi ha:v)
Thẩm Thanh Huyền lập tức vỗ mông tiểu hỗn đản: “Nhớ bố làm gì?”
Ảnh đế ba tuổi bắt đầu diễn: “Muốn bố dạy con viết chữ, muốn bố chỉ xếp trúc, muốn nói chuyện với bố, muốn ăn cơm với bố, muốn ôm bố hôn hôn …”
Nói nghe ngoan thế … Thẩm Thanh Huyền liếc xéo bé: “Vậy bố con mình đi viết chữ?”
Tiểu bảo bảo ba tuổi vẫn không biết cách che giấu cảm xúc, nhất thời ủ rũ.
Thẩm Thanh Huyền thầm buồn cười, ngoài mặt vẫn tỏ ra nghiêm túc: “Viết không tốt thì mai bố không về.”
Một câu bông đùa của y lại khiến bé con trong ngực tái mặt, vòng tay đang buông hờ bỗng dưng dùng sức, ôm thật chặt.
Thẩm Thanh Huyền ngẩn người, vội nói: “Bố nói đùa thôi, ngày nào bố cũng về mà.”
Bé con chẳng ừ hử gì, vẫn cứ dùng sức ôm y, nói sao cũng không chịu buông tay.
Trái tim Thẩm Thanh Huyền nhũn thành nước, khẽ vỗ lưng bé: “Thâm Thâm ngoan, là bố không đúng, sau này bố sẽ không nói vậy nữa.”
Mất một lúc lâu, Cố Tiểu Thâm mới ấp úng nói: “Con muốn hôn.”
Thẩm Thanh Huyền sửng sốt.
Cố Tiểu Thâm nói: “Bố sai rồi, bố hôn con đi.”
Lòng Thẩm Thanh Huyền mềm thành một nồi cháo, ôm đôi gò má mềm mại thỏa mãn yêu cầu của bé.
Lúc này mặt bé mới thoáng giãn ra, nhưng suốt đêm chưa từng thôi nắm tay Thẩm Thanh Huyền.
Bàn tay nho nhỏ nắm ngón út của Thẩm Thanh Huyền, có dỗ thế nào cũng không chịu buông.
Thẩm Thanh Huyền đành mặc cho bé nắm.
Hai người ăn cơm xong, Thẩm Thanh Huyền không nhắc lại chuyện viết chữ, dỗ bé: “Bố cùng xem TV với con nhé?”
Cố Tiểu Thâm cười cong mắt: “Dạ!”
Thẩm Thanh Huyền nhờ người cắt hoa quả đưa tới, nhắc đến bản lĩnh của Cố Tiểu Thâm, chiếm tiện nghi luôn là mười điểm, TV vừa mở, bé đã ngồi vào lòng Thẩm Thanh Huyền, tìm vị trí thoải mái nhất.
Thẩm Thanh Huyền tùy ý bé, mặc bé cọ tới cọ lui trên người y.
Bé gần gũi y, muốn dán vào y, y có thể cảm nhận được, cũng bằng lòng dung túng bé.
Ai cũng bảo đừng để con nít xem TV nhiều, nhưng Cố Tiểu Thâm không tồn tại vấn đề này, đầu tiên tố chất thân thể bé mạnh, chuyện xem TV hại mắt không cần lo.
Đương nhiên, người làm cha như Thẩm Thanh Huyền cũng rất thích xem TV.
Phim truyền hình hay điện ảnh đều rất thú vị.
Có thể người hiện thế chỉ xem để tiêu khiển, Thẩm Thanh Huyền lại xem nó như một đoạn nhân sinh.
Diễn viên hòa nhập vào từng kịch bản, sắm nhưng vai khác biệt, trải qua đủ loại cuộc đời … Có gì khác so với những lần y cùng Cố Kiến Thâm nhập thế đâu?
Có lẽ ở thế giới cao hơn, có người cũng nhìn y và Cố Kiến Thâm như thế.
Trên trời còn có trời, trên người còn có người, hành trình hiện thế lần này giúp y sâu sắc cảm nhận được hàm nghĩa của những lời này.
Bất luận thế giới mình sống lớn mạnh cỡ nào, vượt qua biết bao đỉnh cao, thì ở một mảnh trời khác vẫn bé nhỏ như thế.
Sức mạnh không biết vĩnh viễn không thể đo lường, bởi vì không ai xác định được nó.
Thế nhưng sinh mệnh của một cá thể vẫn rất mạnh mẽ.
Rất nhiều người ở hiện thế có cơ duyên “trời trên trời”, họ chính là long phượng trong loài người.
Thẩm Thanh Huyền nghĩ xuất thần, đến khi nghe được tiếng hít thở đều đều trong ngực, y cúi đầu nhìn … nhóc con kia ngủ rồi.
Rúc mình trong ngực y, dựa vào cánh tay y ngủ như một thiên sứ nhỏ.
Khóe môi Thẩm Thanh Huyền khẽ nhếch, đặt một nụ hôn dịu dàng lên gương mặt trắng nõn của bé.
Bé con đáng yêu, bé con khiến người thương.
Thẩm Thanh Huyền bế bé lên, mãi khi đặt trên giường mới phát hiện tay mình vẫn còn bị bé nắm chặt.
Tay nhóc mập nắm chặt thành quyền, hệt như bản năng của những đứa trẻ mới sinh ra.
Thẩm Thanh Huyền cử động, Cố Tiểu Thâm lập tức mở mắt, mơ màng khẽ hỏi: “Trời sáng rồi ạ?”
Thẩm Thanh Huyền không lên tiếng.
Cố Tiểu Thâm lại hỏi y: “Bố phải đi rồi sao?”
Thẩm Thanh Huyền dùng một tay kéo bé vào lòng, dịu giọng: “Không đi, trời chưa sáng, con mau ngủ đi.”
Bé con vẫn không yên tâm, lại ngồi dậy ngó nghiêng, thấy bên ngoài tối đen như mực mới an tâm ngủ tiếp.
Bé nói: “Thích nhất trời tối.”
Thẩm Thanh Huyền không hỏi cũng biết vì sao, song y vẫn nhịn không được: “Tại sao?”
Bé con trong ngực y bảo: “Vì trời tối bố sẽ về.”
Con người đều sợ tối theo bản năng, nhất là trẻ con, có mấy ai không sợ tối?
Nhưng Cố Kiến Thâm thực lòng thích khoảnh khắc màn đêm buông xuống, tà dương chói lọi mới là triều dương ló dạng đối với bé.
Vì vào lúc đó, bé sẽ đợi được người mà mình nhớ nhung, được ở cạnh người bé yêu nhất.
Thẩm Thanh Huyền cong môi, vỗ lưng bé: “Ngủ đi, bố vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh con.”
Nếu có vĩnh viễn, thì nhất định là vĩnh viễn.
Bọn họ không có chuyển thế luân hồi, vậy dùng sinh mệnh bất diệt để chứng minh sẽ cùng nhau đến thiên trường địa cửu.
Bấy giờ Tiểu Kiến Thâm vẫn chưa hiểu thế nào là vĩnh viễn, nhưng có vẻ linh hồn bé rất thích nghe lời này, khóe miệng tràn ra nụ cười đáng yêu, chẳng mấy chốc đã ngủ tiếp.
Thẩm Thanh Huyền không ngủ, thân thể hiện giờ đã không còn nhu cầu giấc ngủ nữa.
Y rũ mắt nhìn bé con nhỏ xíu trong ngực, suy nghĩ cuồn cuộn như thủy triều.
Từng có kinh nghiệm từ tiểu hoàng đế, lần này y sẽ chăm sóc Cố Tiểu Thâm toàn vẹn hơn.
Loại bỏ hết mọi hoàn cảnh không lành mạnh, bài trừ tất cả nhân tố có khả năng quấy nhiễu tâm linh trưởng thành của Cố Tiểu Thâm, cố gắng bầu bạn với bé, cho bé thời thơ ấu tốt đẹp nhất, càng hy vọng có thể cho bé cả đời bình an.
Không biết có phải ảo giác hay không, y cứ cảm thấy có gì đó không đúng.
Y cho bé tình yêu và tình bạn thuần túy, giúp bé tích cực hướng về cuộc sống phía trước, cũng cam đoan không để bất luận kẻ nào bắt nạt bé.
Nhưng Cố Kiến Thâm vẫn bất an không cách nào nguôi ngoai.
Đế tôn Tâm Vực vạn vạn năm cực giỏi ngụy trang bản thân, đó là một loại gần như là ngụy trang bản ngã, vì ngay cả mình cũng gạt, thì nói chi đến người khác.
Một khi phong bế ký ức, bày ra chính là linh hồn chân thật nhất, mà cất giấu sâu trong linh hồn này … đều là những cảm xúc tiêu cực âm u.
Thẩm Thanh Huyền lờ mờ có một suy nghĩ, nhưng chưa quyết có nên làm như vậy hay không.
Một đêm mộng đẹp, Thẩm Thanh Huyền dậy khi Cố Tiểu Thâm còn đang ngủ.
Thẩm Thanh Huyền không muốn đánh thức bé, y rón rén rén đứng dậy, khi chân vừa chạm đất thì nhóc con vốn đang ngủ kia bỗng mở mắt.
“Bố ơi?” Bé gọi y.
Thẩm Thanh Huyền dỗ bé: “Con ngủ thêm chút nữa đi.”
Nghe giọng y, Cố Tiểu Thâm lập tức ngồi dậy, quay đầu nhìn y.
Thẩm Thanh Huyền không sao dịch chân nổi.
Trong ánh nhìn của Cố Tiểu Thâm đều là không nỡ, nhưng giọng nói vẫn tỏ ra trấn định: “Trời sáng rồi phải không ạ?”
Thẩm Thanh Huyền đành phải đáp: “Ừ.”
Cố Tiểu Thâm lại hỏi y: “Bố phải đi làm sao?”
Thẩm Thanh Huyền dịu dàng nói: “Tối về bố mang đồ chơi cho con.”
Cố Tiểu Thâm ngập ngừng, mở miệng: “Con không muốn đồ chơi, bố có thể …” Bé nói tới đây thì ngừng lại, sau đó mặt giãn ra cười nói, “Tối gặp ạ.”
Trái tim Thẩm Thanh Huyền thắt lại: “Tối gặp.”
Cố Tiểu Thâm lại nói: “Con sẽ nhớ bố lắm.”
Thẩm Thanh Huyền thật sự không muốn ra khỏi cửa, làm nũng thế kia ai mà chống đỡ được!
Thấy Thẩm Thanh Huyền không đáp lại, Cố Tiểu Thâm lặp lại một lần: “Con sẽ nhớ bố.”
Thẩm Thanh Huyền rốt cục hoàn hồn, đáp: “Bố cũng sẽ nhớ con.”
Lúc này bé con mới hài lòng, vẫy tay nhỏ, cho bố đi đó.
Cuối cùng Thẩm Thanh Huyền vẫn ra cửa!
Lần này y bộn bề nhiều việc, Cố Kiến Thâm đã ba tuổi, qua mấy năm nữa phải đi học, giáo dục mầm non có thể tìm người phụ đạo, nhưng tiểu học thì y vẫn hy vọng bé đến trường thể nghiệm, như thế mới không khác người.
Y hy vọng bé có một thời thơ ấu đại chúng tốt đẹp không có gì bất trắc.
Đáng tiếc đây không phải việc dễ dàng, đầu tiên phải đảm bảo an toàn cho bé.
Cho nên y phải giày vò Tạ Hồng Nghĩa, khiến lão không còn sức nhớ tới Cố Kiến Thâm.
Bận tới trưa, Thẩm Thanh Huyền uống một ly trà thư giãn.
Y mở màn hình, hệ thống giám sát ở nhà cũ vẫn hoạt động rất tốt.
Mỗi khi có thời gian y sẽ quan sát Cố Kiến Thâm, xem bé đang làm gì.
Dựa theo mọi ngày, lúc này có lẽ bé đang chơi cùng Đại Hắc trong vườn hoa.
Tiểu Kiến Thâm rất thích Đại Hắc, thằng nhóc nhà y người thì bé nhưng nghịch ngợm là số một, thường xuyên hành cho con Cane Corso như báo đen ấy xoay vòng vòng, hình ảnh này rất thú vị, Thẩm Thanh Huyền thích.
Cứ tưởng sẽ thấy một người một chó chơi đùa, kết quả trong vườn hoa chỉ có mình Đại Hắc hùng dũng khí phách hiên ngang phơi nắng.
Cố Tiểu Thâm đâu?
Thẩm Thanh Huyền nhìn khắp camera, tìm được bé trong thư phòng.
Bé con nho nhỏ ngồi vào bàn, bàn tay củn cởn gian nan cầm bút, nghiêm túc viết theo chữ mẫu.
Đang tập viết? Chẳng phải nhóc con này ghét nhất tập viết sao?
Thẩm Thanh Huyền nảy ra suy nghĩ, nhớ tới câu nói vô ý hôm qua của mình.
— Viết không tốt thì mai bố không về đâu.
Thẩm Thanh Huyền nhíu chặt mi tâm, kéo thanh tiến độ, hình ảnh chuyển tới bảy giờ.
Cố Tiểu Thâm ăn điểm tâm xong bèn vào thư phòng, dưới sự giúp đỡ của bảo mẫu trải giấy bút, bắt đầu tập viết.
Vừa viết liền viết cho tới tận bây giờ.
Suốt quá trình bảo mẫu có tới mấy lần khuyên bé nghỉ ngơi, bé cũng vâng lời, đứng dậy đi ăn vài thứ, nhưng rất nhanh lại tiếp tục ngồi viết.
_____
Tiểu kịch trường:
Thâm sữa: Muốn lớn, muốn làm chút gì đó, rốt cục đến bao giờ mới có thể mau mau trưởng thành đây?
Long Điềm Điềm (nịnh nọt): Dịch dinh dưỡng! Dịch dinh dưỡng nhất định có thể giúp Đế tôn đại nhân khỏe mạnh lớn dần ♂!