Nhiệm vụ trên ngọc giản rất quá đáng.
Đầu tiên muốn Cố Kiến Thâm xem y là cha, điều này hiển nhiên đã đạt chuẩn, tiếp theo phải bị Cố Kiến Thâm đẩy ngã.
Cái gọi là đẩy ngã … thực chất là làm chuyện đó, mọi người hiểu mà.
Y chậm chạp không chịu nói mình không phải cha ruột của hắn, nguyên nhân lớn nhất là ở đây, nhiệm vụ này yêu cầu hai cái cùng hoàn thành, nói cách khác nếu tình cảm Cố Kiến Thâm đối với y thay đổi, vậy thì, đẩy ngã rất có thể sẽ trở nên vô dụng.
Nhưng sau khi nói rõ tình hình, tình cảm Cố Kiến Thâm nhất định sẽ có biến hóa.
Phải hoàn thành nhiệm vụ, phải làm thật nhanh, nhưng Cố Kiến Thâm chưa đến mười tám tuổi, sao Thẩm Thanh Huyền ra tay được?
Cho nên vẫn bế tắc ở đó, chờ sinh nhật mười tám tuổi vừa qua, y sẽ nói hết sự thật, nhân lúc Cố Kiến Thâm còn mê man, y vội vàng ôm hắn, nên làm gì thì làm đó, hoàn thành nhiệm vụ, mọi người đều vui mừng.
Đáng tiếc hiện giờ không chờ được rồi, nếu còn tiếp tục chậm trễ người sẽ chạy mất!
Thẩm Thanh Huyền nhịn không được trừng ngọc giản: “Nhiệm vụ rác rưởi!”
Ngọc giản run rẩy, tỏ ra điềm đạm đáng yêu.
Thẩm Thanh Huyền không chịu nổi thấy nó như thế, định giơ tay đập nát rồi quăng vào biển ý thức.
Nhưng khi xuống tay, y lại nhìn những nhiệm vụ mà hai người đã hoàn thành.
Chưa bàn đến những nhiệm vụ trước đó, rõ ràng ngọc giản đang tác hợp bọn họ. Thẩm Thanh Huyền vẫn rất cảm kích, nếu không có bọn nó, sợ rằng y và Cố Kiến Thâm lại tiếp tụ bỏ lỡ nhau – ngẫm lại đã khiến người phát lạnh.
Nhưng những nhiệm vụ về sau thì sao?
Nhiệm vụ tin tưởng miễn cưỡng có thể xem là giúp y hiểu hơn về Cố Kiến Thâm, mặc dù lần đó nhập thế đã ngược Cố Kiến Thâm đứt cả ruột gan.
Cân nhắc kĩ lại thì hai mươi sáu và hai mươi bảy này rất là vi diệu.
Đầu tiên là hai mươi sáu, khiến y ghen vì Cố Kiến Thâm. Vì tâm huyết dâng trào nên nhiệm vụ đó, Thẩm Thanh Huyền nhất định phải phong bế ký ức mình, cho nên đối với Cố Kiến Thâm coi như hữu hảo.
Nhưng lạ ở chỗ. Bảo y ghen, vì sao phải làm y ghen? Vì sao lại muốn Cố Kiến Thâm làm chuyện có lỗi với y …
Thẩm Thanh Huyền rất rõ bản thân, nếu Cố Kiến Thâm thực sự làm chuyện có lỗi với mình, y sẽ không ghen, mà là từ biệt, về sau không bao giờ gặp nhau nữa.
Đối với Cố Kiến Thâm … liệu có quá tàn nhẫn không?
Mặc dù hai người họ đánh bậy đánh bạ ghen bằng một hình thức khác, không vì thế mà ảnh hưởng tình cảm, nhưng nếu nghĩ sâu sẽ khiến người ta lạnh cả người.
Hai mươi bảy sau đó lại càng kỳ quái.
Tại sao muốn họ yêu nhau lại tuyên bố nhiệm vụ như thế?
Nếu bọn họ không nghĩ đến cách nhập phàm, nhiệm vụ này nên hoàn thành thế nào?
Nếu bọn họ không xem nhiệm vụ trên ngọc giản của nhau, những cong cong nhiễu nhiễu này đến bao giờ mới hiểu được?
Mặc dù bọn họ đều hạ phàm, nhưng vì hoàn thành nhiệm vụ nên phải phong ấn ký ức của Cố Kiến Thâm, đối với Cố Kiến Thâm không có ký ức, bất kể thế nào vẫn sẽ là “tàn nhẫn”.
Người yêu sâu đậm là chí thân, chẳng phải tuyệt vọng cùng cực, cầu mà không được sao?
Y đặt mình vào hoàn cảnh của hắn mà nghĩ, một chút cảm giác ấy thôi đã đủ khiến trái tim ngưng trệ, máu chảy ngược, vậy thì Cố Kiến Thâm không ngừng chịu giày vò vì thế đã đau khổ đến nhường nào?
Song vì nhiệm vụ, hai người không thể không tiếp tục.
Cũng đâu thể không phi thăng?
Nếu không phi thăng … bọn họ sẽ chết ở giới tu chân.
Bọn họ đã lỡ nhau trăm triệu năm, sao có thể cam tâm cứ vậy chết đi?
Thẩm Thanh Huyền một đêm không ngủ, hôm sau có chút váng đầu.
Theo lý thì thể xác này của y rất khó sinh bệnh, chẳng qua vì chuyện Tạ Hồng Nghĩa, y bận sứt đầu mẻ trán mấy ngày không ngủ, hôm qua lại tức giận, ban đêm suy nghĩ miên man một mớ … ưu tư quá nặng, sức miễn dịch suy giảm, thân thể liền chống đỡ không nổi.
Bị bệnh cũng tốt …
Thẩm Thanh Huyền không chữa trị cho mình, ủ rũ nằm trên giường, muốn tìm cơ hội gọi Chu Trì tới, diễn tiết mục “cha nuôi thâm tình tức tới mức sinh bệnh”.
Thẩm Thanh Huyền một đêm không ngủ, Cố Kiến Thâm cũng mở to mắt đến hừng đông.
Hắn rất hối hận, hối hận không biết nên làm gì cho phải.
Hắn đã nhịn nhiều năm, là vì sao? Đơn giản vì không muốn Thẩm Thanh Huyền khó chịu, không muốn y giận, nhưng hiện tại hắn đã làm gì?
Cố ý chọc giận y, cố ý kích thích y, cố ý khiến y giận tới mức mặt trắng bệch.
Ngay cả bí mật kia hắn cũng đã chôn giấu trong lòng, cần gì lại đem chuyện tính hướng chọc y không vui?
Chuyện ra nước ngoài cũng thế, mặc dù trong lòng hắn muốn rời xa y mãi mãi, nhưng hắn nên làm theo trình tự, dùng cách bình thường như một đứa con trưởng thành rời xa cha mẹ, chứ không phải nói trắng ra làm tổn thương y.
Y buồn lắm đúng không? Đứa con một tay mình nuôi lớn không chỉ thích đàn ông, mà còn muốn rời xa y.
Y đau lòng lắm đúng không? Thật lòng thật dạ trao yêu thương cho đứa con duy nhất của mình, đổi lại chỉ nhận được lời nói và hành vi của kẻ vong ơn này.
Cố Kiến Thâm tựa vào vách tường lạnh băng, trong lòng bị tuyệt vọng, bất an, hối hận và ảo não chiếm cứ.
Nếu Thẩm Thanh Huyền không muốn hắn đi, vậy hắn sẽ không đi.
Hắn tình nguyện suốt ngày chịu đựng cảm giác bị hỏa thiêu, chứ không nỡ để y đau lòng.
Nếu y hy vọng hắn là con y, vậy hắn sẽ sắm vai người con thật tốt.
Cố gắng thực hiện nguyện vọng của y, cố gắng dùng thân phận này ở bên cạnh y, cố gắng khiến cả đời y được hạnh phúc.
Dù cho sẽ hy sinh cuộc đời hắn.
Cố Kiến Thâm ngước đầu nhìn trần nhà, nhưng vẫn không thể nào ngừng những giọt nước mắt yếu ớt.
Chúng nó lạnh lẽo lướt qua hai gò má hắn, khoảnh khắc rơi xuống đất, tựa như một tia hy vọng cuối cùng tự đáy lòng của hắn bị vỡ nát.
Trời vừa sáng, Cố Kiến Thâm đã ổn định cảm xúc, hắn muốn tìm Thẩm Thanh Huyền giải thích, nói chuyện rõ ràng với y, thực hiện kỳ vọng của y.
Một người con hiếu thuận, nghe lời và ưu tú.
Y muốn, hắn sẽ cho y.
Cố Kiến Thâm nấu bữa sáng xong, đợi thật lâu mà vẫn chưa thấy Thẩm Thanh Huyền xuống.
Y đã rời nhà từ sớm rồi ư?
Cố Kiến Thâm không rõ, nhưng không dám đi gõ cửa.
Lại qua một lát, Cố Kiến Thâm thấy tài xế đến đón Thẩm Thanh Huyền.
Tài xế hỏi: “Tiên sinh còn chưa dậy sao?”
Cố Kiến Thâm vội vàng nói: “Để cháu đi xem.”
Hắn bước lên lầu, đứng ngoài phòng ngủ Thẩm Thanh Huyền, giơ lên giơ xuống định gõ mấy lần mới hạ quyết tâm, gõ vang cửa gỗ lim.
“Bố ơi …” Mấy năm nay hắn không chịu gọi y như thế nữa, nhưng hôm nay nghĩ thông nên không tiếp tục trốn tránh, khẽ hỏi, “Bố tỉnh chưa?”
Trong phòng truyền đến tiếng rên cực khẽ, cùng với giọng nói khàn khàn: “Hôm nay không đi Hạ Hưng, bảo lão Tôn về đi.”
Cố Kiến Thâm căng thẳng, vội hỏi: “Thân thể bố không khỏe sao?”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Không có gì.”
Tay Cố Kiến Thâm rơi xuống tay cầm, lưỡng lự ba giây rồi quyết tâm, đè xuống.
Cửa không khóa, tức khắc bị đẩy ra.
Cố Kiến Thâm rất quen thuộc căn phòng này, mọi thứ đều được khắc ghi, có lẽ bởi do rất muốn vào rồi lại không dám, cho nên bất giác ghi nhớ cụ thể như thế.
Cố Kiến Thâm vẫn không thôi nhìn đông nhìn tây, cuối cùng nhìn thấy Thẩm Thanh Huyền đang nằm trên giường.
Giữa thời tiết mùa hè, y bọc kín chăn, chỉ lộ ra những sợi tóc đen nhánh.
Cố Kiến Thâm bước nhanh tới, đoạn hỏi: “Phát sốt sao?”
Hắn duỗi tay sờ, nhất thời như bị phỏng, sốt ruột nói: “Con đi gọi bác sĩ.”
Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn: “Không cần, nghỉ ngơi chút sẽ ổn thôi.”
Cố Kiến Thâm vừa nhìn thấy y, nhất thời như bị đóng đinh.
Sắc mặt Thẩm Thanh Huyền tái nhợt, song hai gò má lại đỏ ửng khác thường, vì sốt cao nên hai mắt ướt át, đáy mắt có quầng thâm nhàn nhạt, nom vừa mệt mỏi vừa tiều tụy.
Người đàn ông mạnh mẽ từ trước đến nay, khi ngã xuống không ngờ lại yếu ớt như thế, Cố Kiến Thâm thực sự khó thể nói hết tư vị trong lòng mình là gì.
Chẳng lẽ y mất ngủ cả đêm sao? Đợt này y bận như thế, nhất định không được nghỉ ngơi thường xuyên, hôm qua hắn lại bốc đồng làm y tổn thương, cho nên hôm nay y mới sinh bệnh.
Cố Kiến Thâm cực kỳ tin tưởng Thẩm Thanh Huyền yêu hắn, mặc dù tình yêu này khác với yêu của hắn, nhưng hắn biết, Thẩm Thanh Huyền vô cùng quan tâm hắn.
Quan tâm đến mức vì hắn mà bị bệnh.
Cố Kiến Thâm rất hối hận, hối hận suốt một đêm rốt cục lên tới đỉnh điểm, hắn hận không thể xoay ngược thời gian, trở lại lúc họ khắc khẩu vào ngày hôm qua.
Hắn sẽ không nói bất kỳ một lời tổn thương y, sẽ không đưa ra quyết định gì khiến y khó chịu.
Cố Kiến Thâm nhận ra rằng: Chỉ cần y hạnh phúc, vui vẻ, thỏa mãn, vậy thì dù có là áp lực hay thống khổ, hắn vẫn có thể chịu được.
Cố Kiến Thâm sợ y lo, không dám nhắc lại chuyện hôm qua, chỉ bảo: “Ngủ thêm chút nữa đi, con nấu cháo, khi nào đói thì nói con biết.”
Thẩm Thanh Huyền ỡm ờ rồi nhắm mắt lại.
Cố Kiến Thâm không ở lâu trong phòng, hắn sợ mình ở đây Thẩm Thanh Huyền sẽ nghỉ ngơi không tốt.
Một khi Thẩm Thanh Huyền không muốn khỏi bệnh thì khó mà khá lên được.
Bị bệnh một ngày, hôm sau Chu đại thiếu lập tức ghé thăm.
Gã vào nhà gặp Cố Kiến Thâm, sửng sốt hỏi: “Rốt cục là ai bị bệnh?” Sao trông Cố Kiến Thâm cũng xuống sắc quá vậy?
Cố Kiến Thâm chào hỏi gã: “Chú Chu.”
Chu Trì nói: “Con nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng tưởng còn trẻ là có thể xem thường, sau này già rồi chỉ có thể chịu tội.”
Cố Kiến Thâm: “Con không sao, chú lên thăm bố con đi.”
Chu Trì nhớ ra Thẩm Thanh Huyền, dặn hắn vài câu rồi lên lầu.
Cố Kiến Thâm không theo sau, hắn chuẩn bị trà, hy vọng có Chu Trì ở đó Thẩm Thanh Huyền có thể thoải mái hơn, chịu ăn chút gì đó.
Chu Trì vào phòng, thấy Thẩm Thanh Huyền tiều tụy liền bị dọa hết hồn.
“Cậu …” Chu đại thiếu đã quen y gần mười tám năm, có bao giờ thấy y như thế này đâu?
Cha đỡ đầu hắc đạo khiến người nghe tên đã hoảng sợ, thế mà cũng có lúc ngã xuống?
Chu Trì rất kinh ngạc, gã xáp tới quan sát một lúc: “Bị sao thế? Bị cảm cũng không tới mức này chứ.”
Thẩm Thanh Huyền không lên tiếng.
Chu Trì nhạy bén nhận ra, nhớ tới Cố Kiến Thâm ở dưới lầu, lại nhìn Thẩm Thanh Huyền trên lầu, rồi nhớ tới cái hố trước đó của mình, nhất thời lo lắng: “Là vì Tiểu Thâm sao?”
Thẩm Thanh Huyền: “…” Không muốn nói chuyện.
Nhìn là biết y cam chịu, Chu Trì thở dài: “Cậu cần gì phải thế? Không phải thích đàn ông thôi sao? Đã năm nào rồi còn quan trọng hóa lên!”
Thẩm Thanh Huyền không vội mở miệng, y khuếch tán cảm giác, đợi Cố Kiến Thâm tới đây rồi hẵng nói.
Chu Trì không hổ là lăn lộn nhiều năm trong giới giải trí, một mình vẫn có thể diễn, nói bla bla cả đống thứ, dùng nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu chứng minh đồng tính luyến ái không đáng sợ vậy đâu.
Thẩm Thanh Huyền rốt cục đợi được Cố Kiến Thâm lên lầu, mở miệng bảo: “Tôi chỉ tức nó thích Tần Trúc.”
Cố Kiến Thâm đang định đẩy cửa nghe được lời này, lập tức ngừng bước.
Chu Trì: “Thiệt hay giả? Tiểu Thâm thích Tần Trúc?”
Thẩm Thanh Huyền ho khan kịch liệt, tiếp tục nói: “Nó còn muốn ra nước ngoài với tên đó, muốn bỏ lại tôi, tôi … tôi khổ cực nuôi nó lớn khôn, tôi … chăm sóc nó lâu như vậy …”
Y nói chưa xong lại bắt đầu ho khan.
Chu Trì rất đỗi đau lòng: “Cậu đừng sốt ruột, nhất định có hiểu lầm đâu đó, sao thằng bé có thể thích Tần Trúc, chưa kể sẽ không bỏ lại cậu …”
Gã lại xí xa xí xô khuyên can một trận, làm Thẩm Thanh Huyền không chen vào được. Vì thế y lại bắt đầu ho, ít ra cũng ngăn được “súp gà cho tâm hồn” của Chu đại thiếu.
Chu Trì vuốt lưng cho y, khuyên nhủ: “Con lớn khó giữ, cậu cũng phải nghĩ thoáng chút đi.”
Thẩm Thanh Huyền ngơ ngác, bỗng nhiên thấp giọng: “Thật ra tôi biết chứ, sớm muộn gì nó cũng sẽ rời xa tôi.”
Chu Trì vẫn tiếp tục kịch bản khuyên bố già, nói: “Con cái lớn khôn sẽ rời khỏi cha mẹ, đây là chuyện không thể tránh khỏi, cậu phải chấp nhận thôi.”
Thẩm Thanh Huyền bị gã làm cho đau tim, thằng khốn nạn, bớt lái đi có được không?
Thẩm Thanh Huyền đành tiếp tục bất chấp cay đắng nói: “Đúng vậy, con ruột rồi cũng sẽ đi, chớ nói chi không phải con ruột …”
Chu đại thiếu vẫn khờ dại khuyên can: “Cũng đâu phải, cậu xem mặc dù tôi không thành gia lập nghiệp, không phải cũng đâu thể thường xuyên cùng cậu … Chờ đã …” Chu Trì chậm mấy nhịp rốt cục đuổi kịp tiết tấu, “Không phải con ruột á?”
Thẩm Thanh Huyền ho tới mức đau họng, tốt xấu gì tên này cũng nắm được trọng điểm, thế là y thở dài nói thẳng: “… Tiểu Thâm không phải là con tôi.”
Cuối cùng cũng nói bí mật “động trời” này ra rồi!
Cách một cánh cửa, Cố Kiến Thâm lẫn Chu Trì đều ngây dại.
Chu Trì lấy lại tinh thần trước tiên, trước đó gã chết sống không não bổ, hiện giờ đúng bài liền ảo tưởng thành một cái hố đen, gã kinh ngạc nói: “Không phải con ruột mà cậu còn dốc lòng chăm sóc như vậy … A Thanh, rốt cục cậu yêu Cố Phi cỡ nào hả!”
Thẩm Thanh Huyền: “!”
Chờ đã! Dừng! Dừng! Dừng ngay! Hướng đi này không đúng!