Sự khác biệt về tuổi tác này nghe thật đáng sợ.
Một người vẫn trong độ tuổi hào hoa phong nhã, một người đã vào trung lão niên, vừa nghĩ đã thấy lạnh lùng.
Từ năm bốn mươi chín tuổi, Thẩm Thanh Huyền không tổ chức sinh nhật nữa, tất nhiên y chỉ vờ cáu kỉnh để Cố Kiến Thâm yên tâm mà thôi.
Ở bên nhau nhiều năm, người này vẫn thận trọng dè dặt, làm Thẩm Thanh Huyền rất mong mình mau già.
Y thành “ông già” rồi, Cố Kiến Thâm sẽ an tâm chứ?
Y không sợ Cố Kiến Thâm không thích y, nếu không thích, ha ha … chết rồi về giải quyết.
Thẩm Thanh Huyền nghĩ thật hay, y càng e ngại tuổi tác, Cố Kiến Thâm càng đau lòng, cũng càng yên tâm.
Sự đắn đo trong lòng ấy hệt như cưới được người vợ xinh đẹp, sợ vợ chạy cho nên mong vợ già để chạy hết được?
Thẩm Thanh Huyền: “…” Sao tự dưng ngứa tay ghê?
Khi Cố Kiến Thâm ba mươi tám, nhờ những thành tựu nổi bật của mình mà giành được giải thưởng lớn thế giới, có thể nói là nổi tiếng khắp nơi, đáng để “lưu truyền sử sách”.
Đương nhiên hai người họ đã lưu truyền nhiều lần rồi, thêm lần này cũng chẳng có gì để ngạc nhiên.
Tuy nhiên, những cống hiến ấy thật sự giúp cho sự phát triển của loài người vượt qua các rào cản trước đó, sáng tạo thêm nhiều khả năng hơn.
Một giải thưởng như thế rất đáng để kỉ niệm.
Thẩm Thanh Huyền rất mừng, “chú Chu” cũng được thơm lây, Cố Phi thì mừng rỡ với khóe mắt hằn vết chân chim.
Mấy năm nay Cố Phi cũng chăm lo cho sự nghiệp của mình.
Cô là sinh viên ưu tú chuyên ngành lịch sử, sau mười tám năm yên lặng, cuối cùng cũng lần nữa bước lên đường xưa, bắt đầu nghiên cứu khảo cổ học.
Những năm qua, cô đi khắp giang nam đại bắc, nhờ có sự chuyên tâm trầm tĩnh, cô phát hiện rất nhiều quá khứ bị lãng quên, thậm chí còn đào được đồ cổ thời Kim quốc chìm sâu trong đất.
Đây đúng là đoạn lịch sử đen tối của Thẩm Thanh Huyền!
Y rảnh rỗi đến nghe bài phát biểu khảo cổ của Cố Phi, nghe xong da gà dựng hết lên, nghĩ lại đã thấy hết hồn!
Tốt xấu gì y cũng hiểu biết về Vệ triều, tất cả đều vì làm nhiệm vụ, cả quá trình chỉ chăm chăm dỗ dành Cố Kiến Thâm.
Còn Kim quốc thì đúng là ngược tâm cả đời: Cả đời xem mình là thế thân, không dám nói cũng chẳng dám nhắc, rõ ràng cùng Cố Kiến Thâm ôm nhau ngủ, nhưng đêm khuya gặp ác mộng vẫn sẽ bừng tỉnh, vì e ngại nên không ngừng cầu hoan, làm cho đến khi sức cùng lực kiệt, đại não không còn cách nào suy xét y mới có thể ngủ tiếp.
Thẩm Thanh Huyền nghĩ lại đã thấy đau đầu! Nếu người phát biểu không phải Cố Phi, y nhất định đã dùng thật nhiều tiền phá ngang, dìm cả Kim quốc chìm xuống đáy biển một vạn năm!
Không … một vạn năm không đủ, phải vạn vạn năm mới được!
Đáng tiếc Cố Phi quá đỗi hưng phấn, cực kỳ hứng thú với vị vương tử diệt quốc Thẩm Thanh Liên có mệnh đời nhấp nhô.
Thỉnh thoảng trò chuyện, Cố Phi sẽ nói với Thẩm Thanh Huyền: “Thẩm Thanh Liên này chỉ khác tên em có một chữ.”
Thẩm Thanh Huyền: “…” Đúng là tên khác một chữ, nhưng người thì là một đó.
May mà không thể xem được tranh vẽ lưu lại từ thời cổ, bằng không nhất định y sẽ bị xem là Thẩm Thanh Liên chuyển thế.
Cố Phi nói với vẻ nhiệt tình: “Trên sách sử cũng có ghi chép về vị vua thiên cổ này, nhưng thiếu mất quá trình y phục quốc, không ai biết y đoạt lại vương vị từ tay Ấn gia cường thế như thế nào.”
Thẩm Thanh Huyền nghĩ bụng: Em biết, nhưng có chết cũng không nói cho chị.
Cố Phi tiếp tục nói: “Nhưng mà lần khảo cổ này phục hồi được rất nhiều tài liệu, có lẽ sẽ khám phá được lịch sự bị thất lạc.”
Mi tâm Thẩm Thanh Huyền nhảy lên, rất muốn nói: Có thể đừng phục hồi được không? Mấy cái lịch sử này không phải cái nào cũng đáng để nghiên cứu đâu, được không!
Đáng tiếc tính chuyên nghiệp của Cố Phi rất cao, lại còn nhiệt tình, vậy mà phát hiện sự tồn tại của Ấn Cửu Uyên, cô lại nhiều chuyện với Thẩm Thanh Huyền: “Không ngờ, thật sự không ngờ, Thẩm Thanh Liên lại lợi dụng Ấn Cửu Uyên, Ấn Cửu Uyên đúng là kẻ si tình …”
“Nhưng sau này đảm bảo hai người đó rất thảm, Thẩm Thanh Liên giam lỏng Ấn Cửu Uyên cả đời, một đại tướng tài khí độ phi phàm như thế lại ủy thân nơi hậu cung, trở thành phế nhân.”
Môi mỏng Thẩm Thanh Huyền giần giật, thật sự nghe không nổi nữa.
Giam lỏng??? Đuổi hắn mà đuổi không được biết chưa!
Phế nhân?? Phế nhân nào một đêm bảy lần hả?
Thôi thôi … dù gì cũng là con cô, nhất định người ta bất bình cho con trai …
Nói chung, mười tám năm qua chị Phi của chúng ta chỉ lo nghiên cứu kiếp trước kiếp này của con trai và “con dâu” mình …
Đúng là bà mẹ tốt độc nhất vô nhị!
Mặc dù con dâu cô xấu hổ tới mức muốn tìm đậu hủ đâm chết.
Sau khi Cố Kiến Thâm đoạt giải, tiếng tăm vang xa, lời mời không ngừng, phần lớn đều bị Cố Kiến Thâm từ chối, nhưng lễ trao giải thì không thể bỏ qua.
Trước khi đi thảm đỏ, Cố Kiến Thâm hỏi Thẩm Thanh Huyền: “Có thể đi cùng tôi không?”
Thẩm Thanh Huyền: “Để cả thế giới biết cậu có người yêu lớn hơn cậu mười bảy tuổi?”
Cố Kiến Thâm hôn mu bàn tay y: “Nếu anh không phiền, tôi sẽ rất hạnh phúc nói cho mọi người biết anh thuộc về tôi.”
Thẩm Thanh Huyền rút tay về, mặt lạnh lùng nhưng trong lòng lại ngọt ngất ngây.
Nhà khoa học không phải đều vụng về sao? Cái tên miệng lưỡi trơn tru này!
Thẩm Thanh Huyền đương nhiên phải đến lễ trao giải, giây phút quan trọng như thế sao y có thể bỏ qua?
Không chỉ có y, Cố Phi và Chu Trì cũng đi.
Nhìn Cố Kiến Thâm trên bục lãnh thưởng, nước mắt Cố Phi vỡ òa, Chu Trì đưa khăn giấy cho cô: “Đừng khóc đừng khóc, lem trang điểm hết.”
Làm sao Cố Phi ngừng khóc cho được? Khóc càng hăng hơn.
Thẩm Thanh Huyền thì lại cười khúc khích, dù gì đối với y, giải thưởng này … ờm … không là gì cả.
Nếu Cố Kiến Thâm không chỉ lo yêu đương với y, có lẽ thế giới này sẽ thay đổi rất nhiều.
Nhưng thế thì không tốt, đột ngột phá vỡ hình thái sinh tồn vốn có, đối với phàm thế không phải là điều tốt, cho nên Thẩm Thanh Huyền vẫn luôn dây dưa với Cố Kiến Thâm, để hắn đừng “ra sức” như thế.
Mặc dù không cần giải thưởng này, nhưng Thẩm Thanh Huyền vẫn rất vui mừng, dẫu sao … lão công đứng trên bục rất tuấn tú, đẹp giai đủ để toàn thế giới thét chói tai.
Phát biểu cảm nghĩ nhận thưởng một cách máy móc xong, Cố Kiến Thâm không chiêu cáo thiên hạ tình yêu của mình, chủ yếu vì sợ quấy rầy cuộc sống của Thẩm Thanh Huyền.
Cơ mà sau khi hắn xuống sân khấu, camera vẫn đi theo hắn, lúc hắn ngồi cạnh Thẩm Thanh Huyền, Thẩm Thanh Huyền bỗng nhoài người cho hắn một nụ hôn.
Chẳng mấy chốc, toàn bộ người xem trên thế giới đều bùng nổ.
“Chời má! Đó là ai???”
“Đẹp giai quá má ơi! Ở giới giải trí sao?”
“Không có khả năng, nếu trong giới giải trí sao chế không nhận ra?”
Đúng lúc này, ống kính nhắm ngay hai người, dung mạo Thẩm Thanh Huyền hoàn toàn bại lộ.
“Thêm chân gà, thêm chân gà! Cho anh giai quay phim thêm chân gà!”
(Câu này cũng có thể hiểu là cảm ơn anh đã cho bọn em full HD không che =))) cơ mà cứ theo sát raw hen)
“Đây là người yêu bí mật của Cố giáo sư ư?”
“Ôi trời … xứng đôi quá! Sao lại có người đẹp tới vậy chứ!”
“Má mị hỏi tại sao mị quỳ liếm màn hình!”
“Tay này tui có thể nhai một trăm năm! ” “Chân này tui có thể gặm một ngàn năm!” “Vòng eo này tui có thể …” Ớ, sao bị chặn bình luận rồi?
Vạn vạn không ngờ lễ trao giải nghiêm túc lại bị người yêu thần bí của Cố giáo sư đoạt đầu đề.
Đương nhiên cũng có những ngôn luận không hay về chuyện này, chẳng hạn như những ác ngôn phản đối đồng tính.
Cơ mà chỉ cần xuất hiện sẽ bị tập đoàn fans khổng lồ của Cố giáo sư phun cho hết nói năng gì.
Trở lại hiện trường, Cố Kiến Thâm nhìn thấy tin tức trên mạng.
Đối với Hoa quốc, hắn đoạt giải thưởng này phải nói rất đáng kinh ngạc, vì thế ngợp ngợp từ trên xuống dưới toàn là tin tức liên quan.
Mà nụ hôn cùng Thẩm Thanh Huyền sau khi hắn xuống sân khấu lại trở thành mánh lới lớn nhất.
Dân chúng không hiểu khoa học, cũng không hiểu những thành tựu mà Cố Kiến Thâm sáng chế, so ra họ càng thích bát quái, hơn nữa yêu chết loại bái quái kiểu này.
Nhất thời các trang web lớn đều đang YY “tình sử” của Cố giáo sư.
Tất nhiên không ai đào được thân phận của Thẩm Thanh Huyền, ngoài gương mặt đẹp đến vô lý, bọn họ không biết tên y tuổi y thân phận y, toàn bộ đều không biết.
Thẩm Thanh Huyền tắm xong đi ra, thấy ảnh chụp trên ipad của Cố Kiến Thâm, đoạn nói: “Chụp đẹp đó.”
Đúng là chụp không tệ, góc mặt Cố Kiến Thâm lẫn góc mặt Thẩm Thanh Huyền đều cực kỳ đẹp, mà ánh mắt dạt dào tình yêu kia dự là ngay cả kẻ không biết yêu cũng có thể nếm ra ngọt ngào.
Thẩm Thanh Huyền lấy làm hứng thú, cầm ipad lướt cái vèo, sau đó nhìn thấy một bình luận thú vị.
“Mị hoài nghi đây là học sinh của Cố giáo sư, trời ơi, giáo sư anh tuấn cùng học sinh kính ngưỡng của ảnh, ngọt chết!”
Bên dưới có rất nhiều người like, thế là thảo luận rộn ràng trong cùng bài post.
Thẩm Thanh Huyền mừng húm: “Bọn họ nói tôi là học trò của cậu kìa.” Học trò lớn hơn thầy giáo mười bảy tuổi sao?
Cố Kiến Thâm: “…”
Thẩm Thanh Huyền càng xem càng vui, cười tít mắt thành hình trăng lưỡi liềm.
Tâm tư Cố Kiến Thâm hoàn toàn dời khỏi ipad, rơi xuống người y.
Thẩm Thanh Huyền vừa tắm xong, tóc chỉ mới lau khô một nửa, sợi tóc đen nhánh rơi trên da thịt như ngọc trông vô cùng quyến rũ.
Cố Kiến Thâm nhìn góc mặt xinh đẹp của y, nhìn cần cổ thon dài của y, sau đó là xương quai xanh gợi cảm mà áo tắm không che được …
Hắn nhịn không được nhoài người tới hôn cổ y.
Thẩm Thanh Huyền bị hắn hôn ngứa bèn đẩy nhẹ: “Đừng quấy tôi.”
Cố Kiến Thâm: “Cả thế giới đều thấy anh.”
Trong mắt Thẩm Thanh Huyền toàn là ý cười: “Vậy thì sao?”
Cố Kiến Thâm mút một dấu ô mai đỏ trên da thịt trắng nõn của y, không cam lòng nói: “Anh là của tôi.”
Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn: “Cho nên?”
Cố Kiến Thâm hôn môi y: “Chỉ tôi có thể nhìn.”
Quỷ muộn tao này.
Thẩm Thanh Huyền buông ipad, ngồi lên đùi, vòng tay qua cổ hắn, mềm mại nói: “Cố giáo sư à …”
Mắt Cố Kiến Thâm đột nhiên tối đi, tay nắm eo y dùng sức.
Thẩm Thanh Huyền mắc cỡ, nói: “Mặc dù không mặc đồng phục, nhưng Cố giáo sư có muốn …”
Y còn chưa nói hết lời đã bị Cố Kiến Thâm chặn miệng, đặt trên ghế sofa.
Tuổi tác … thật sự không để lại dấu vết trên người Thẩm Thanh Huyền.
Dường như từ lúc hắn hiểu chuyện y chưa từng thay đổi, vẫn luôn xinh đẹp như thế, tốt như thế, thu hút hết mọi tâm trí của hắn.
Thậm chí Cố Kiến Thâm lo rằng, có lẽ sau mười năm nữa, hắn còn già hơn y.
Đến lúc đó Thẩm Thanh Huyền có chê hắn không?
Thẩm Thanh Huyền nhận ra hắn mất tập trung, nhìn hắn rồi lại gọi một tiếng.
Trong mắt trong lòng Cố giáo sư chỉ được có y.
Hai người chơi “thầy trò” play cực kỳ hăng hái.
Cố Phi sống đến chín mươi lăm tuổi, có thể nói rất thọ.
Khi cô đi, Thẩm Thanh Huyền không khóc, nhưng trong lòng rất khó chịu.
Với y, mấy chục năm ngắn ngủi này cùng lắm chỉ thoáng qua chớp mắt.
Nhưng thời gian là thứ kỳ lạ nhất, nó có thể rất dài mà cũng có thể rất ngắn.
Sinh mệnh Cố Phi rất ngắn, nhưng cô để lại cho Thẩm Thanh Huyền và Cố Kiến Thâm rất nhiều.
Như Thẩm Thanh Huyền đã nghĩ, cuối đời Cố Kiến Thâm mới cảm nhận được tình thương thật sự của mẹ, tình yêu thuần túy không cần đáp lại của một người mẹ.
Cố Phi đi rồi, Thẩm Thanh Huyền không còn lưu luyến gì với thế giới này nữa.
Về phần Chu Trì, gã đã thành lão gia tử chân chính rồi.
Gã tìm được bạn đời vào năm bốn mươi tuổi, bọn họ hay cãi nhau, Thẩm Thanh Huyền cứ nghĩ họ sẽ chia tay, kết quả lại làm hòa.
Vậy nên tình cảm có muôn vàn hình thái, kỳ diệu như Chu Trì và người yêu của gã.
Tới từng tuổi này, Chu lão gia tử đã về hưu, nhưng vẫn hay ngứa da, gã nhìn Thẩm Thanh Huyền, không kìm được lải nhải: “Cậu là đồ yêu tinh.”
Thẩm Thanh Huyền sợ mình tấp một phát làm nát mấy cái xương rệu rã của hắn, cho nên kiềm chế.
Chu Trì hết nhìn Thẩm Thanh Huyền lại nhìn sang Cố Kiến Thâm, thở dài: “Thật sự không ngờ hai người có thể đi đến tận bây giờ.”
Cặp đôi không được người đời coi trọng lại có thể ngọt ngào cả đời, tình yêu quả thật diệu kỳ.
Đến lượt Chu Trì đi, Thẩm Thanh Huyền nhìn người yêu đã già, bỗng cảm thấy thú vị, bèn hỏi hắn: “Cậu có tin tôi yêu cậu không?”
Cố giáo sư dù già cũng là ông lão đẹp trai: “Tin chứ.”
Tin tưởng hoàn toàn, tin tưởng triệt để, tin tưởng thật sự.
Thẩm Thanh Huyền hài lòng cười, y nắm tay Cố Kiến Thâm, khẽ nói: “Chúng ta cùng đi.”
Trong mắt Cố Kiến Thâm cũng ngập tràn ý cười, đáp: “Được.”
Bên nhau cả đời, họ đã làm được rồi.
_____
Cuối cùng tôi đã xong thế giới này Orz, hy vọng có thể xong luôn Lan Phất trước khi vô mùa bận _(:3JZ)_