Người đã chết tại sao lại ở chỗ này?
Nếu y chưa chết … vậy những điều Cố Phi đã trải qua đến cùng là sao?
Chưa kể tới tâm trạng Cố Phi thế nào, nhưng Thẩm Thanh Huyền chỉ cần nghĩ một chút đã thấy da đầu tê dại.
Như muốn phá vỡ Cố Phi triệt để, Tạ Uẩn bước tới, ngoại hình tuấn mỹ, khí chất văn nhã, dùng chất giọng dịu dàng nói với Cố Phi: “Em đúng là cô gái tốt, sinh con cũng ưu tú như thế.”
Từng câu từng chữ như một cây châm bén nhọn, đâm cho Cố Phi thương tích đầy mình.
Cô há miệng nhưng không phát ra được âm thanh nào, vẻ mặt như trời sập đất vỡ, sắc mặt trắng bệch như người chết.
Tạ Uẩn lại nói: “Xin lỗi vì đã lừa em lâu như vậy.”
Xin lỗi, một câu xin lỗi này đủ để hủy cuộc đời một người phụ nữ!
Thấy hắn định vươn tay xoa mặt Cố Phi, Thẩm Thanh Huyền đứng dậy, duỗi tay hất ra: “Đừng chạm vào chị ấy!”
Như thể giờ này mới nhận ra Thẩm Thanh Huyền, Tạ Uẩn nhàn nhã cười, giọng nói vẫn ôn hòa như trước: “Mạt Thanh Hiền đúng không? Cảm ơn cậu đã chăm sóc em ấy, chỉ tiếc trong lòng em ấy chỉ có tôi, cậu …”
Thẩm Thanh Huyền hết nhịn nổi bèn vung một quyền.
Vậy mà Tạ Uẩn có thể né được.
Đôi mắt Thẩm Thanh Huyền lạnh đi, định tiếp tục động thủ, Cố Phi bỗng dưng đứng dậy ngăn giữa hai người.
Tạ Uẩn cười: “Cậu xem, mặc dù biết chân tướng, em ấy vẫn bảo vệ tôi.”
Thẩm Thanh Huyền tức không chịu được, Cố Phi rốt cục mở miệng, khàn giọng hỏi Tạ Uẩn: “Ngay từ đầu … anh cố tình tiếp cận tôi sao?”
Tạ Uẩn nói: “Đương nhiên, tôi cần phải lưu lại con nối dòng, mà em là lựa chọn tốt nhất.”
Sắc mặt Cố Phi tái nhợt: “Tại sao lại là tôi?”
Tạ Uẩn: “Em xinh đẹp, thân thể khỏe mạnh, IQ, bằng cấp, tu dưỡng đều thuộc hàng đầu, tại sao lại không chọn em?”
Cố Phi không nói thêm được chữ nào.
Dường như Tạ Uẩn rất thích nhìn cô sụp đổ, hắn nhìn sang Thẩm Thanh Huyền, cũng rất hứng thú khi thấy người đàn ông này phẫn nộ.
Những gì cần nói đều đã nói, Tạ Uẩn không ở lâu, cứ vậy mà đi.
Một tên cặn bã như thế, Tôn chủ chỉ cần một tát là có thể vỗ chết hắn.
Thế nhưng thứ nhất, y lo cho cảm xúc của Cố Phi, thứ hai là vẫn chưa tìm được Cố Kiến Thâm, y không được hành động thiếu suy nghĩ, vậy nên một đấm vừa rồi đã thu sức lại, bằng không Tạ Uẩn kiểu gì trốn được? Thêm nữa tức giận trên mặt hơn phân nửa là giả vờ, tuy y tức thật, nhưng chưa đến nỗi mất khống chế.
Căn phòng lại trở về với bóng tối.
Bọn họ cố tình dùng hắc ám bồi dưỡng cho tuyệt vọng, khiến Cố Phi chấn động cực lớn dẫn đến hoài nghi mọi thứ.
Con người luôn sợ bóng tối, nhất là trong tình huống bất lực, chỉ cần lộ ra chút yếu đuối là có thể bị bức phát điên.
Thẩm Thanh Huyền rất lo cho cô, nhưng thật sự không biết nên an ủi thế nào.
Đối với cô, Tạ Uẩn vừa là tình yêu, đồng thời cũng là tín ngưỡng.
Mà lúc này tình yêu chẳng còn, tín ngưỡng cũng đổ vỡ, trạng thái tinh thần cô đều hỏng bét.
Có lẽ đây đây mới là kế hoạch của Tạ Uẩn: Vạch trần chân tướng khiến Cố Phi suy sụp, dẫn đến Mạt Thanh Hiền sụp đổ theo, hai người quan trọng đều bị hủy hoại, chính là lúc Cố Kiến Thâm “thức tỉnh”.
Đúng là điên cuồng và tàn nhẫn!
Qua thật lâu, Thẩm Thanh Huyền duỗi tay chạm vào Cố Phi: “Chị …”
Cố Phi đột nhiên cầm ngược lại tay y.
Thẩm Thanh Huyền sửng sốt, ngay sau đó cảm thấy bàn tay ngưa ngứa.
Cố Phi đang viết chữ trong lòng bàn tay y.
Mặc dù trong phòng tối đen, nhưng nhất định có camera ban đêm, cho nên nhất cử nhất động của họ đều bại lộ trước mặt IOH.
Hành động này của Cố Phi nhìn như bất lực cùng cực, nắm tay Thẩm Thanh Huyền như đang cố gắng tìm kiếm sự an ủi, rất là thảm thương.
Nhưng chữ viết trong lòng bàn tay Thẩm Thanh Huyền lại vô cùng bình tĩnh và trấn định.
一 Hắn không phải Tạ Uẩn.
Sau khi nhận ra Thẩm Thanh Huyền hơi nghi ngờ, tưởng Cố Phi đang trốn tránh không muốn chấp nhận sự thật.
Nhưng ngay sau đó, Cố Phi viết: “Hắn tuyệt đối không phải Tạ Uẩn, đây là cạm bẫy của chúng, chúng muốn làm chị suy sụp để kích thích Tiểu Thâm.”
Ngoài mặt Thẩm Thanh Huyền không đổi sắc, nhưng trong lòng đã tràn đầy kinh ngạc.
Cố Phi …
Cố Phi tiếp tục viết: “Chị không thể tổn thương Tiểu Thâm, bất kể thế nào chị cũng không thể hại nó.”
Một câu khiến Thẩm Thanh Huyền chấn động không thôi.
Bóng tối không ngăn được tầm mắt y, y nhìn thấy nước mắt trên mặt Cố Phi, cũng thấy được kiên cường và dũng khí từ sâu trong đôi mắt ấy.
Đây là tình yêu vô tận đến từ người mẹ đối với con mình.
Biết chân tướng khiến người sụp đổ như thế, vậy mà vào thời khắc tuyệt vọng này, Cố Phi lại đứng thật vững trước bờ vực tan vỡ.
Có lẽ cô thật sự nhận ra đây không phải Tạ Uẩn, dựa vào hiểu biết của mình với Tạ Uẩn mà đoán được đó là giả, cho nên cô mới kiên quyết như thế.
Nhưng Thẩm Thanh Huyền tin rằng, dù đó có là Tạ Uẩn thật đi chăng nữa, Cố Phi vẫn sẽ tự nói với mình không phải, vì Cố Kiến Thâm, vì không để con mình phải trải qua hiện thực tàn khốc, cô lựa chọn kiên cường đối mặt tất cả.
Tỉnh táo mà ngẫm lại, đây quả thật là âm mưu, một âm mưu độc ác đến cực điểm.
Trong mắt mọi người, Cố Phi yêu Tạ Uẩn, Mạt Thanh Hiền yêu Cố Phi, mà Cố Phi lẫn Mạt Thanh Hiền là hai người quan trọng nhất của Cố Kiến Thâm.
Cố Phi mà sụp đổ thì Mạt Thanh Hiền cũng xong, hai người này đổ vỡ thì mục đích của chúng sẽ được thực hiện.
Mà chiêu dùng Tạ Uẩn giả này thật sự đủ ác, dưới tình huống bình thường, Cố Phi bị bắt trong tình trạng khủng hoảng và bất an sau khi biết được chân tướng nhất định sẽ suy sụp.
Sao cô có thể tỉnh táo? Sao cô có đủ bình tĩnh? Sao cô còn đủ nhận thức phân biệt thật giả?
Chỉ tiếc họ đã đánh giá thấp Thẩm Thanh Huyền, cũng đánh giá thấp tình yêu của một người mẹ.
Bởi vì lần này họ “bị bắt” do Thẩm Thanh Huyền cố ý tạo thành, cho nên Cố Phi không thực sự khủng hoảng, mà vì không bị cảm xúc sợ hãi quấy phá, cô mới có đủ khả năng để phán đoán.
Sau đó, bằng tình yêu sâu sắc cô dành cho Cố Kiến Thâm, cô buộc bản thân phải bình tĩnh trở lại.
Thẩm Thanh Huyền rất đỗi vui mừng, lần đầu nhập phàm, nhờ Thẩm gia và Lý thị, y mới cảm nhận được sự ấm áp từ gia đình, cũng thoát khỏi di chứng của Phong Tâm quyết, học được cách chấp nhận tình cảm.
Lần này nhập phàm, Cố Kiến Thâm gặp Cố Phi 一 một người mẹ kiên cường, cho hắn tình thương của mẹ đúng nghĩa.
Thật tốt, bọn họ sống vạn vạn tuổi, cuối cùng đã được đền bồi tiếc nuối.
Thẩm Thanh Huyền viết vào tay cô một hàng chữ: “Hắn không phải Tạ Uẩn.”
Tuyệt đối không phải, người như thế không xứng với Cố Phi, lại càng không xứng làm cha của Cố Kiến Thâm.
Cố Phi chảy nước mắt, nhưng trong mắt đầy sự kiên cường, cô tin 一 tin tưởng Tạ Uẩn, tin tình yêu của họ!
Dù lòng đã quyết nhưng trên mặt vẫn phải diễn, may mà điều này không khó, dù sao cảm xúc Cố Phi hiện giờ rất là không ổn.
Giữa chừng “Tạ Uẩn” lại đến hai lần, nói vài lời mơ hồ tiếp tục kích thích Cố Phi.
Thẩm Thanh Huyền biết bọn chúng đang chuẩn bị, dự là không lâu nữa sẽ để Cố Kiến Thâm và họ gặp mặt.
Xét cho cùng, kích thực trực diện vẫn hiệu quả hơn.
Vì đã tỉnh táo nên Cố Phi có thể phân biệt thật giả rõ hơn …
Cô viết rất nhiều cho Thẩm Thanh Huyền, đôi khi viết quá nhanh làm Thẩm Thanh Huyền khó đoán được nội dung.
Tuy nhiên, y có thể cảm nhận được cảm xúc của cô, người nọ thực sự không phải Tạ Uẩn, không phải lừa mình dối người mà là cô đã thực sự nhận ra.
Dù gì cũng là hai người yêu nhau đến thế, tuy rằng đã qua mười tám năm, nhưng mười tám năm này đối với Cố Phi thoáng như chớp mắt, trí nhớ của cô vẫn dừng tại mười tám năm trước, cho nên ký ức về Tạ Uẩn vẫn còn rõ như ngày nào.
Càng nhiều chi tiết nói cô biết, người đó không phải Tạ Uẩn.
Cho nên mọi thứ đều là âm mưu của IOH, một âm mưu độc ác cực kỳ!
Mà việc họ phải làm chính là tương kế tựu kế, đợi khi gặp Cố Kiến Thâm, Thẩm Thanh Huyền sẽ lập tức ra tay.
Có lẽ thấy châm ngòi đã đủ, “Tạ Uẩn” lại tới, hỏi Cố Phi: “Có muốn gặp con chúng ta không?”
Cố Phi ngẩng đầu, trong mắt ngập tràn hận ý.
Tạ Uẩn rất vừa lòng, nói: “Nó rất nhớ em, mười tám năm qua, mỗi tháng đều đến thăm em, chờ em có thể tỉnh lại.”
Hắn tạm ngừng, lại nói tiếp: “Giờ thì tròn vẹn rồi, người một nhà chúng ta đều ở nơi đây.”
Cố Phi phun một ngụm nước bọt lên mặt hắn.
“Tạ Uẩn” nhướng mày, kìm nén cảm xúc, đoạn nói: “Em giận tôi cũng không sao, nhưng đừng khiến Tiểu Thâm của chúng ta đau lòng.”
Lời này có tính ám chỉ rất mạnh, nếu Cố Phi thật sự thất thố, sợ rằng sẽ giận chó đánh mèo lên Cố Kiến Thâm.
Mẹ mà không thương con, phần lớn đều do tuyệt vọng với người cha.
“Tạ Uẩn” diễn tốt như vậy, Cố Phi chưa từng gặp Cố Kiến Thâm suốt mười tám sẽ yêu “nghiệt tử” này đến cỡ nào.
Chỉ cần cô không yêu, Thẩm Thanh Huyền yêu Cố Phi sâu đậm sẽ đưa ra lựa chọn thế nào? Nhất định sẽ vứt bỏ Cố Kiến Thâm.
Thử nghĩ đi.
Một người là mẹ ruột chờ đợt suốt mười tám năm rốt cục tỉnh lại, một người là cha nuôi dưỡng dục mình mười tám năm, đồng thời bị họ vứt bỏ, Cố Kiến Thâm sắp mười tám tuổi sẽ tuyệt vọng đến mức nào?
Đúng là một vở kịch, nghĩ đến màn kế tiếp, “Tạ Uẩn” sung sướng cong môi.
Cuối cùng, họ được đưa đến phòng Cố Kiến Thâm ở.
Gông xiềng trên người Cố Kiến Thâm đã được cởi bỏ, nhưng hắn vẫn không tỉnh lại.
Tạ Uẩn nói: “Xem, con chúng ta hoàn mỹ cỡ nào.”
Cố Phi nhìn chằm chằm Cố Kiến Thâm, cố gắng phân biệt.
Nhưng thực tế không cần, Thẩm Thanh Huyền vừa vào liền xác định đây là Cố Kiến Thâm, dù gì họ cũng dựa vào linh hồn để nhận biết nhau.
Nếu đã thấy người, vậy thì …
Thoáng chốc, vào lúc tất cả người ở IOH chưa kịp nhận ra, Thẩm Thanh Huyền đã chế phục hai tên hộ vệ.
“Tạ Uẩn” kịp thời phản ứng: “Mày …” Còn chưa dứt lời, hắn hạ lệnh, “Cảnh giới bậc một! Yêu cầu hỗ trợ!”
Người trong căn phòng này đều không có vũ khí, họ đánh không lại Thẩm Thanh Huyền, nhưng sau khi cửa mở, hộ vệ vào hỗ trợ lại châm rất nhiều khói lửa giết chóc.
Thẩm Thanh Huyền phát huy thể chất tới cực hạn, nếu y đã dám vào, đương nhiên có khả năng phá cho nơi này long trời lỡ đất.
Một nơi điên rồ như thế cần phải bị hủy hoàn toàn.
Đối đãi với địch nhân, Thẩm Thanh Huyền chưa bao giờ thủ hạ lưu tình.
Không có vũ khí, y có thể đoạt, những tinh anh được huấn luyện nghiêm chỉnh này sao có thể là đối thủ của Thẩm Thanh Huyền?
Chỉ vỏn vẹn mười phút, cả căn cứ như được tắm máu, biến thành địa ngục nhân gian.
Mà người đàn ông duy nhất, với màu da trắng nõn, con ngươi đen nhánh, dung nhan tuấn mỹ tựa như ác ma hiện thế.
“Tạ Uẩn” còn sống bị dọa cho đơ người.
“Mày … mày …” Hắn hoảng sợ nói, “Mày không phải con người!”
Con người sao có thể mạnh đến vậy? Không có khả năng, bọn họ đã nghiên cứu suốt mấy thế hệ vẫn chưa từng đột phá, sao có thể …
Thẩm Thanh Huyền cười lạnh, đặt họng súng lạnh băng lên trán hắn: “Tao còn giống người hơn mày.”
“Tạ Uẩn” bỗng dưng trợn to mắt, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ: “Đừng giết tôi, tôi là Tạ Uẩn, tôi …”
Cố Phi liên tục nôn mửa vì mùi máu tươi đứng lên, cho hắn một đá: “Anh không phải!”
Thẩm Thanh Huyền không muốn nói nhảm với hắn, chuẩn bị nổ súng.
“Tạ Uẩn” biết chỉ còn đường chết nên điên cuồng nói: “Giết tao đi! Dù sao nghiên cứu của tao đã hoàn thành! Tác phẩm của tao hoàn mỹ như thế! Ha ha ha!”
Đoàng một tiếng, Thẩm Thanh Huyền tiễn hắn quy thiên.
Mọi thứ đã kết thúc …
Bọn họ vẫn không để tâm câu nói cuối cùng của Tạ Uẩn.
Nhưng … đám người kia quá ác độc, hóa ra vẫn còn chuẩn bị phía sau.
Mọi cửa ra của căn cứ đều đã đóng, tất cả thông tin đều bị cắt, bọn họ bị vây ở trong này.
Nếu chỉ là thế cũng tốt, chỉ cần cho Thẩm Thanh Huyền thời gian, y tự có biện pháp ra ngoài.
Nhưng chỗ Cố Kiến Thâm lại có vấn đề.
Hắn thấp giọng kêu: “Nóng … nóng quá …”
Cố Phi vội vàng đi sang, lại bị tay hắn nóng đến mức hoảng sợ.
Cố Kiến Thâm chỉ mặc quần đùi rất mỏng, từ lúc thức tỉnh, tình trạng thân thể cũng lập tức hiện ra.
Tình huống này quá sức lúng túng, Thẩm Thanh Huyền vội vàng kéo Cố Phi ra cho cô xoay người.
Cố Kiến Thâm vẫn tiếp tục lầm bầm: “Nước … uống nước …”
Thẩm Thanh Huyền thử bắt mạch cho hắn, vừa đặt tay y liền biết hoàn mỹ của “Tạ Uẩn” có nghĩa gì.
Tất cả người trong IOH đều chết sạch, cả căn cứ biến thành phần mộ bịt kín, có lẽ vẫn có lối ra, nhưng nhất định mất thời gian rất dài.
Ngặt nỗi tình huống hiện tại của Cố Kiến Thâm không chờ nổi.
Bọn chúng tiêm một chất thuốc kỳ lạ vào cơ thể hắn, Thẩm Thanh Huyền rất rõ, nếu Cố Kiến Thâm không phát tiết, hắn sẽ chết bất đắc kỳ tử.
Mà trong không gian bịt kín này, chỉ có y và Cố Phi.
Cố Kiến Thâm sẽ làm với ai?
Bất kể là ai, sau khi tỉnh lại đối với hắn đều hỏng bét.
Cho nên Tạ Uẩn mới nói hoàn mỹ.
Thẩm Thanh Huyền: “…” Chuyện này á hả, e hèm.
_____
Tiểu kịch trường:
Tôn chủ đại nhân: Đúng là đang buồn ngủ có người kê gối, làm thôi.