Thẩm Thanh Huyền liếc nhìn Cố Kiến Thâm, đúng như y nghĩ, cái tên này đang dè dặt chờ mong.
Không dám thực sự chờ mong, rồi lại nhịn không được hy vọng, mong Thẩm Thanh Huyền có thể nói ra chút gì đó đặc biệt.
Nếu không có Phong Tâm quyết, Thẩm Thanh Huyền nhất định sẽ bình thản tiết lộ tình cảm của mình với thất sư huynh.
Nhưng có Phong Tâm quyết, nếu nói ra, chỉ sợ thất sư huynh sẽ lập tức xách y về Vạn Pháp tông, lúc đó đừng mong gặp lại Cố Kiến Thâm nữa.
Cho nên Thẩm Thanh Huyền chỉ có thể nói: “Là hiểu lầm, sinh linh ở đây rất thích đùa, thấy nam nhân sẽ bắt họ hôn môi, để mang các ngươi ra đây, ta cùng Thanh Thâm đ*o quân đành phải …”
Y bình tĩnh nói xong, căn bản không dám nhìn sang Cố Kiến Thâm một lần.
Mặc dù không thấy, nhưng y vẫn cảm nhận được sự chờ mong nóng bỏng của người kia bị dập tắt.
Vốn dĩ nhút nhát, e rằng lần này hắn sẽ càng rút về mai rùa. Nhưng y hết cách rồi, tạm thời phải ổn định thất sư huynh trước đã.
Thất sư huynh nhìn họ, sắc mặt lộ rõ nghi ngờ.
Thẩm Thanh Huyền quyết tâm nói: “Vừa rồi ngươi cũng nghe đấy, chúng nó còn muốn bắt ngươi hôn môi với Nghiêm đường chủ nữa kìa, may mà Nghiêm đường chủ chưa tỉnh.”
Y nói thế ngược lại nhắc nhở thất sư huynh.
Thẩm Thanh Huyền lại nói: “Thế giới thứ ba này là một tiểu thế giới yên bình, sinh linh sinh sống ở đây cũng rất đơn thuần, không có ý xấu, chẳng qua thích nhìn người ta hôn môi mà thôi.”
Thất sư huynh tiếp lời y: “Còn có tiểu thế giới như vậy ư?”
Thẩm Thanh Huyền: “May mà chúng ta bị kéo vào đây, bằng không hậu họa vô cùng.”
Thấy y nói chuyện bình tĩnh, thần thái vẫn lãnh đạm trước sau như một, thất sư huynh thở phào nhẹ nhõm, hắn lại nhìn Cố Kiến Thâm, rồi bảo: “Vất vả Thanh Thâm đ*o quân.”
Cố Kiến Thâm đứng thẳng tắp, mắt nhìn thẳng, song giọng nói cứng đờ không che giấu được: “Không có gì, có thể cùng nhau bình an trở về đã may mắn lắm rồi.”
Thất sư huynh mỉm cười với hắn, đoạn nhìn Thẩm Thanh Huyền: “Các ngươi tìm được điểm bắt đầu rồi à?”
Thẩm Thanh Huyền: “Đúng vậy, ta vẫn còn giữ lại linh lực, đủ để mở giới môn trở về thế giới của chúng ta.”
Thất sư huynh nhẹ nhàng thở ra: “Thế thì tốt quá.”
Trước khi đi, Thẩm Thanh Huyền không nói lời nào với Cố Kiến Thâm, rõ ràng nửa năm qua thân mật khăng khít, nhưng vào thời khắc thất sư huynh tỉnh lại, bọn họ lại trở thành người xa lạ.
Thẩm Thanh Huyền tập trung mở giới môn, khi cánh cửa nửa trong suốt xuất hiện, Cố Kiến Thâm khẽ nói: “Thật tiếc vì không thể nói từ biệt với chúng nó.”
Nhóm bánh trôi rất đáng yêu, nửa năm qua hạnh phúc vô cùng, nhưng một khi bước qua cánh cửa này, mộng rồi cũng phải tỉnh dậy thôi.
Tất cả những điều tốt đẹp đều trở thành bọt biển trôi nổi giữa không trung, mộng ảo vốn dĩ yếu ớt, không biết lặng yên vỡ vụn từ lúc nào.
Thẩm Thanh Huyền dốc hết sức chống đỡ giới môn, không có cách nào đáp lại hắn.
Dường như Cố Kiến Thâm cũng không muốn nghe y trả lời, hắn cùng thất sư huynh đưa các sư huynh đang hôn mê vào giới môn.
Cuối cùng chỉ còn lại ba người họ, thất sư huynh nói: “Thanh Thâm đ*o quân, mời.”
Cố Kiến Thâm vốn định đi cuối, nhưng rõ ràng thất sư huynh không muốn để hắn ở riêng với Thẩm Thanh Huyền, cho nên chủ động mời hắn đi trước.
Cố Kiến Thâm ngập ngừng, rồi đáp: “Ừ.”
Hắn đi vào giới môn, về lại giới tu chân, linh khí dày đặc ùa vào mặt, linh điền khô kiệt nửa năm thoáng chốc được lấp đầy, vốn nên là việc cực kỳ sảng khoái, ấy vậy mà chẳng hề hài lòng chút nào.
Ngay sau đó, thất sư huynh và Thẩm Thanh Huyền cùng nhau trở về, Cố Kiến Thâm nhìn y, Thẩm Thanh Huyền cũng nhìn về phía hắn …
Thất sư huynh nói: “A Thanh, tới hỗ trợ.”
Thẩm Thanh Huyền đáp: “Vâng.”
Trở lại thế giới của mình, y có thể điều trị cho các sư huynh, giúp họ tỉnh lại.
Thẩm Thanh Huyền bận rộn, y có thể cảm nhận được tầm mắt người kia đang dính chặt sau lưng, đáng tiếc không thể đáp lại.
Không lâu sau, các sư huynh lần lượt tỉnh lại, thất sư huynh thận trọng hỏi thăm: “Cảm thấy thế nào, có ổn không?”
Nghiêm Thiên Thụy xoa huyệt thái dương, sau khi nghe thất sư huynh kể sơ tình hình, hắn ôm quyền hành lễ với Thẩm Thanh Huyền và Cố Kiến Thâm: “Vất vả rồi!”
Các sư huynh khác cũng ôm quyền nói cảm tạ.
Lần này, nếu không có Thẩm Thanh Huyền và Cố Kiến Thâm, chỉ sợ bọn họ đã sớm chết rồi!
Lan Phất vương quá âm hiểm xảo trá, cư nhiên ẩn giấu ác chiêu, khiến bọn họ khó lòng phòng bị!
Thất sư huynh nói: “Chúng ta về Vạn Pháp tông trước đi.”
Bọn họ muốn mau chóng báo tình huống với chưởng môn, kết giới nhất định phải lập, nếu Lan Phất quốc không phối hợp, vậy chỉ có thể cưỡng chế chấp hành!
Bọn họ phải về Vạn Pháp tông, Cố Kiến Thâm tất nhiên không thể đi theo, hắn ngập ngừng rồi bảo: “Tại hạ về trước.”
Nghiêm Thiên Thụy nói: “Đạo quân chậm đã, không bằng cùng nhau về tông môn, cũng tiện cho ta bày tỏ tâm ý.”
Sao Cố Kiến Thâm có thể đi? Đại trận thủ sơn của Vạn Pháp tông không phải ăn chay, tám phần mười sẽ chém phản đồ như hắn thành tro bụi.
Nhưng hắn vẫn hy vọng Thẩm Thanh Huyền sẽ nói gì đó, dù không nói nhưng chỉ nhìn hắn một lần thôi cũng được.
Thế mà Thẩm Thanh Huyền không nhìn hắn.
Cố Kiến Thâm mỉm cười, ôn hòa nói: “Không được rồi, ta ở đây đã lâu, cũng nên về thôi.”
Nghiêm Thiên Thụy định mời tiếp, thất sư huynh bỗng nói: “Sư huynh đừng khách khí, tương lai hãy còn dài, chúng ta cùng Thanh Thâm đ*o quân đã là bạn tốt chí giao, hiện giờ phải giải quyết việc trước mắt, mới có thời gian khoản đãi đạo quân.”
Nói thế cũng có lý, Nghiêm Thiên Thụy liền chắp tay nói: “Cũng phải, sau khi chuyện Lan Phất được giải quyết, mong sẽ có một ngày được chè chén không ngừng với đạo quân.”
Cố Kiến Thâm: “Ta cũng rất chờ mong.”
Bọn họ nói với nhau rất nhiều, nhưng Thẩm Thanh Huyền vẫn không mở miệng, y đứng đó như người ngoài cuộc, không ai có cảm giác kỳ lạ.
Suy cho cùng y luôn là thế, mọi người cũng quen rồi.
Chỉ có Cố Kiến Thâm, từng câu từng chữ, mỗi cái chớp mắt đều đang chờ đợi.
Nhưng đến tận khi xoay người đi, hắn vẫn không chờ được gì cả.
Người của Vạn Pháp tông ngự kiếm đi, Cố Kiến Thâm xoay người, giữa mơ hồ nhìn thấy một lớp áo trắng thuần, tựa như ánh sao xẹt qua trời đêm, chỉ lưu lại tàn ảnh hư vô.
Kết thúc sao, cứ vậy mà kết thúc sao?
Không cam lòng.
Trở về Vạn Pháp tông, ai nấy đều bận việc của mình.
Có điều Thẩm Thanh Huyền được cho ra rìa, thất sư huynh chủ động đề cập với sư phụ: “Chuyến này A Thanh đã vất vả nhiều, để y nghỉ ngơi một thời gian đi.”
Đây là chuyện bình thường, Thẩm Thanh Huyền luôn không hỏi thế sự, chuyện tông môn sắp tiến hành y cũng không tiện ra tay, thay vì đi bận rộn vô ích, không bằng bế quan tu luyện, nếu có thể thành thánh, Thiên Đạo cũng coi như có người kế nghiệp.
Thượng Tín chân nhân cũng tán thành, bèn gật đầu nói: “Ngươi đi nghỉ ngơi đi.”
Thế là Thẩm Thanh Huyền không có gì để làm.
Y muốn đi tìm Cố Kiến Thâm, nhưng lại không dám đi ngay bây giờ.
Thất sư huynh rất cẩn thận, nhất định còn đang để ý, tùy tiện ra ngoài đảm bảo sẽ kinh động hắn.
Hành động của Thẩm Thanh Huyền hiện giờ giống y đúc năm đó.
Năm ấy, y cũng rời xa Cố Kiến Thâm như thế, cũng cẩn thận giấu giếm, cũng bị giữ lại ở Vạn Pháp tông.
Chỉ có điều, cảm xúc của y năm đó khác với hiện giờ.
Dạo ấy, mặc dù y luôn tỏ ra lãnh đạm, nhưng trong lòng nóng nảy bồn chồn, ngồi không yên đứng cũng chẳng xong, không ngờ lại có một ngày ngôi nhà y ở gần hai ngàn năm lại trở thành “lồng chim” giam cầm y.
Y muốn ra ngoài, muốn đi tìm Cố Kiến Thâm, muốn gặp hắn đến nỗi không có cách nào bình ổn trái tim mình.
Nghỉ ngơi? Minh tưởng? Bế quan?
Không được … tất cả đều không làm được, y ở trên núi, dù có là vật đỏ vàng mình thích nhất cũng không thể khiến y nảy sinh hứng thú.
Giờ này khắc này, Vạn Pháp tông như chiếc chảo nóng không thể đặt chân, mà y chính là con kiến lo lắng bất an, chạy qua chạy lại không ngừng nghỉ.
Chưa kể y không ngăn được mình thôi nghĩ miên man.
Nghĩ đến khoảng thời gian nửa năm ở thế giới thứ ba, nghĩ đến mỗi lần hôn môi với Cố Kiến Thâm, nghĩ đến từng phút từng giây ở bên hắn.
Ngoài ý muốn lưu lạc ở thế giới thứ ba, lại trở thành hồi ức tươi đẹp nhất, ai có thể ngờ tới?
Thậm chí y còn thấy ảo não, vì sao lại tìm được điểm bắt đầu nhanh như thế? Tại sao phải về nhanh đến vậy? Tại sao … tại sao …
Không nên nghĩ vậy, nhưng lại không ngăn được những ý niệm ngổn ngang rối loạn này.
Thế nào là sống một ngày bằng một năm, Thẩm Thanh Huyền đã thật sự cảm nhận được rồi.
Vào lúc bọn thất sư huynh bận nhất, y rốt cục cũng xuống núi.
Đến cùng vẫn chờ không được, không bao giờ muốn chờ nữa, y muốn gặp Cố Kiến Thâm, muốn đến mức không biết nên làm gì cho phải.
Nhưng xuống núi rồi, Thẩm Thanh Huyền bỗng nhận ra, bản thân không biết nên đi đâu tìm hắn.
Y chỉ biết hắn là con bạn cũ của sư phụ, những thứ khác đều không hay biết gì.
Đương nhiên chẳng hề chi, y thích con người hắn, mặc kệ hắn ra sao, y vẫn đều thích.
Song lẽ ra y nên biết nhiều hơn, như vậy mới có thể tìm được hắn, mà không phải mờ mịt vô thố như bây giờ.
Không thể đi hỏi sư phụ, vậy y nên đi đâu tìm hắn đây.
Thẩm Thanh Huyền phải đi đâu tìm Cố Kiến Thâm.
Lan Phất quốc? Hiện giờ không còn vào được nữa …
Những nơi khác … y không biết …
Y chưa thành thánh, phạm vi truyền âm quá hạn hẹp, không có khả năng gọi được Cố Kiến Thâm.
Nhưng còn cách gì để tìm được hắn đây? Đi tìm từng thành thị luôn sao?
Dưới Vạn Pháp tông có hơn một ngàn thành trấn, y nên bắt đầu tìm từ đâu?
Không sao cả, cứ tìm dần dần, giới tu chân có lớn thế nào y cũng có thể tìm được hắn.
Thẩm Thanh Huyền ôm suy nghĩ đó xuống núi, bước vào thành trấn đầu tiên.
Thành trấn này có một cái tên rất hay, tên là Xán Tinh trấn.
Nghe nói trấn này có một loại thú bay giống đom đóm, đến tối sẽ bay múa đầy trời, tựa như những vì sao rơi xuống nhân gian, lộng lẫy và rực rỡ vô cùng.
Thẩm Thanh Huyền vào thành trấn này đúng vào buổi tối.
Gió lạnh thổi phất qua má y, tựa như thổi bay sóng nước dập dờn, lấp lánh bay lượn, sáng rực cả bầu trời đêm.
Thẩm Thanh Huyền ghét bóng tối, cũng không thích ban đêm, nhưng khi chứng kiến cảnh này, y cũng thấy rất đẹp.
Có điều việc gấp rút hiện giờ là phải đi tìm Cố Kiến Thâm!
Không biết đi đâu, chỉ có thể tùy theo lòng mình mà tìm.
Song vào lúc này, chỉ trong chớp mắt, một tiếng thở dài bỗng vang lên trong biển ý thức của y.
“Nơi này thật đẹp, nhất định ngươi sẽ rất thích.”
Thẩm Thanh Huyền khựng lại, đứng thật vững vàng.
— Truyền âm, là Cố Kiến Thâm.
Hắn đang ở ngay tiểu thành này!
Thẩm Thanh Huyền từng dùng pháp thuật này vô số lần, nhưng vào lúc này, y lại giống như mới sử dụng lần đầu, vụng về rồi lại khẩn trương mà hỏi: “Ngươi ở đâu?”
Ngay sau đó, một giọng nói dồn dập vang lên: “Thẩm Thanh Huyền?”
Trái tim Thẩm Thanh Huyền dao động mãnh liệt, gần như mở miệng cùng lúc với Cố Kiến Thâm: “Ngươi ở đâu!”
Giây tiếp theo, họ đồng thời tản thần thức, sau đó phát hiện đối phương.
Không thể phân rõ ai tìm được ai trước, tóm lại, vào khoảnh khắc gặp mặt nhau, những cảm xúc căng đầy không chịu nổi khống chế hoàn toàn bộc lộ ra ngoài.
Giờ khắc này, đom đóm bên cạnh trở thành những vì sao chân chính, xoay quanh hai người họ.
Không biết là ai chủ động trước, họ vội vã ôm hôn nhau.
Khi tách ra, Thẩm Thanh Huyền hỏi hắn: “Ngươi đang đợi ta sao?”
Cố Kiến Thâm cũng hỏi y: “Ngươi tới tìm ta sao?”
Thẩm Thanh Huyền nắm tay hắn: “Đi theo ta.”
Y dẫn hắn đến nơi bí mật nhất, quan trọng nhất, và quý giá nhất của mình.
Nhìn thấy “kim ngân ổ”, Cố Kiến Thâm giật mình.
Thẩm Thanh Huyền nói: “Ngươi là người đầu tiên đến nơi này đó.”
Cố Kiến Thâm đột nhiên nhìn y.
Thẩm Thanh Huyền nói: “Hạ Thanh Thâm, ta thích ngươi.”