Trần Phi vô cùng lo lắng, dìu Michelia vào hang, chỉ thấy cô đang cuộn mình co lại thành một quả bóng, mồ hôi nhễ nhại, trông vô cùng đau đớn. Răng cắn chặt môi, nhẹ nhàng run rẩy. Điều này đã xảy ra vài lần trong tháng qua. Trước đó Trần Phi cũng không có cách nào tốt, mỗi lần bị là đều vào đêm khuya, khi thân thể bị thương, lại vào trời tối, không thể tùy tiện đi vào rừng cây, chỉ có thể bảo cô chịu đựng cho qua. Nhưng bây giờ đang là ban ngày,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.