Đường Ngạo Sương đã bắt đầu ra vẻ một người đội trưởng và sử dụng quyền lực của mình. Tiểu Y đành bất đắc dĩ bĩu môi, liền nằm chung một chỗ với Trần Phi. Mặc dù Đường Ngạo Sương đã cố gắng hết sức dựa vào bên phải, nhưng dù sao thì chỗ này cũng quá hẹp. "Trần Phi, cậu không thể nhúc nhích." Trước khi đi ngủ, Tiểu Y nhỏ giọng thì thầm, trong lời nói mang theo chút hương vị cảnh cáo. Nếu không phải do bóng tối, còn có thể thấy mặt cô đang đỏ bừng....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.