- Khoác loác. Ngươi muốn mạo phạm thánh giả Nhân tộc sao?
Mụ già của Cửu Tiêu Thánh Địa lui về phía sam trầm giọng nói.
- Ngươi đã từng thấy ta e ngại Thánh nhân chưa? Vạn tộc thái cổ cũng giết, vừa rồi giết một vị Sát Thánh, ta lại sợ sao?
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Thần sắc hắn kiên nghị, ánh mắt lợi hại, toàn thân phát sáng, mỗi lỗ chân lông đều tỏa ra chiến khí, tràn ngập như vực sâu biển lớn, giống như một vị Thần Ma!
- Ngươi đắc tội với Cổ tộc, còn muốn đối lập với Nhân tộc sao? Đến lúc đó cả thế gian đều là địch, thiên hạ không còn chỗ cho ngươi dung thân!
Mụ già của Cửu Tiêu Thánh Địa kêu lên.
- Ngươi có thể đại biểu cho cả Nhân tộc sao? Nhân tộc nếu đều như ngươi cả thì không còn hy vọng nữa.
Diệp Phàm đùa cợt, vẻ mặt khinh miệt, nói:
- Dù ta có là địch khắp Thiểm Giới thì các ngươi cũng không thể là địch của ta. Bởi các ngươi còn chưa đủ tư cách. Chỉ là một cái Cửu Tiêu Thánh Địa mà thôi, cũng làm thì đạp bằng!
Nếu mấy câu trước đó của Diệp Phàm vẫn đối chọi gay gắt, tiến hành chất vấn thì lúc này đã không thèm che dấu sự châm chọc và khinh thường, lột mặt đám người này trước mặt các cổ giáo và Thánh địa.
Ai cũng không ngờ Diệp Phàm lại mạnh mẽ như vậy, lời nói rung trời, tuyên bố đạp bằng một Thánh địa. Đây là loại " đại nghịch bất đạo thế nào chứ"!?
- Ngươi...dám không tôn kính Thánh nhân. Chớ có cho thiên hạ không ai có thể chế phục ngươi. Trước mặt các Thánh địa, ngươi còn chưa là gì đâu.
Mặt mày mụ già xanh mét.
- Thánh giả của Nhân tộc không thể làm nhục. Ngươi đại nghịch bất đạo, muốn khi sư diệt tổ à.
Lão già cười Kim tình bích lân thú của Tứ Tượng Thánh Địa kêu lên có vẻ mạnh mẽ nhưng lại không ngừng rút lui.
- Ta thật bội phục dùng khí của các ngươi.
Diệp Phàm cười lạnh, bước về phía trước.
Huyết khí hoàng kim giống như một vùng biển cát, cuồn cuộn mãnh liệt mênh mông tràn tới, khiến người ta hít thở không thông. Con Kim tình bích lân thú kia gào thét, quỳ sát xuống đất, thân thể run rẩy. Đối mặt với thánh uy, nó khó có thể kiềm chế nổi.
Đồng thời vào lúc này, mụ già kia sắc mặt cũng trắng như tuyết, toàn thân run rẩy, khớp xương vang lên lách cách, hai đầu gối gẫy đoạn, quỳ xuống.
Những người này giãy dụa kịch liệt nhưng không thể khống chế, không chịu nổi uy thế này. Tất cả đều xụi lơ, giống như đôi mắt với Thần linh.
Ngày nay Diệp Phàm đã có thể chiến với Thánh nhân, một lụồng khí tức tràn ra cũng không yếu hơn thánh giả. Tất nhiên khiến bọn họ cảm thấy như đối mặt với núi cao, bị núi cao áp bách.
Lão già cầm đầu và mụ già kia thân thể vỡ nát nhiều nơi, máu tươi phun ra, tóc tai bù xù, loang lổ máu, quỳ trên hư không!
Một luồng thánh uy tràn tới phía Diệp Phàm, muốn giam cầm hắn. Thánh giả trong bóng tối ra tay, nói tiếng uy nghiêm:
- Đủ rồi.
- Ngươi nói đủ là đủ sao? Ta làm việc không tới lượt ngươi nói!
Diệp Phàm cũng không lui bước, dù người tới là Thánh nhân hắn cũng không sợ, rất bất măn với kẻ này.
Lập tức hắn vung tay, đơn giản mà trực tiếp bắn ra một chùm sáng chói mắt, xé mở vòm trời, đánh tan thánh uy kia.
Không khí nơi này lập tức khẩn trương hẳn. Diệp Phàm có thể nói là rất mạnh mẽ, ngay cả Thánh nhân cũng dám địch, chỉ còn thiếu nước đuổi theo chém giết nữa thôi!
- Thanh niên bảo thủ, hùng hổ dọa người, còn thiếu sót tôi luyện. Hôm nay ta dạy ngươi một phen.
Thánh giả này rất bất măn, lời nói rất lạnh lùng.
- Trong thiên hạ này nếu có người dạy được ta thì đó cũng không phải là ngươi!
Diệp Phàm chẳng hề nể mặt chút nào.
- Ngươi nói với cổ nhân tiền bối như vậy sa? Không biết tôn trọng bậc tiền bối à?
Mụ già kia tóc tai bù xù hét.
- Có chỗ cho ngươi nói sao?
Diệp Phàm trừng mắt, ánh mắt đảo qua khiến mụ lập tức phun máu, bị khí thế này ép cho xương cốt nứt nhiều chỗ.
- Nhằm vào thánh giả Nhân tộc, ngươi...đại nghịch bất đạo.
Một lão già khác cũng kêu lên.
Diệp Phàm bước từng bước tới phía trước, lập tức khiến máu thịt bầy nhầy, sau đó nhìn lên vòm trời nói.
- Vệ Dịch Đại Thánh đi ra Vực ngoại đánh với Cổ tộc, ngươi là thánh giả Nhân tộc lại ở đây làm gì? Dùng thân phận Cổ Thánh tiền bối trách cứ ta, đáng được ta tôn kính sao?
Ầm!
Đáp lại hắn là một bàn tay khổng lồ màu vàng đất, phạm vi chừng trên vạn trượng áp xuống, thanh thế kinh thiên!
Đây là câu trả lời lạnh lùng vô tình của Cổ Thánh, muốn trấn áp hắn, tòa ra uy áp không thể xâm phạm, đại biểu cho pháp luật trong thiên địa.
Diệp Phàm vung quyền vang trời, lục đạo chân nghĩa vô địch, tiểu vũ trụ cổ xưa luân hồi, nghịch không mà lao tới, đánh về phía vùng thánh uy kia!
Nắm tay màu vàng không gì không phá nổi, nhưng lại bị cản lại, liên tiếp va chạm, không hề giành được thượng phong. Ngay cả khí hỗn độn cũng đều bị đánh tràn ra nơi này.
Khi thần vụ biến mất, ánh sáng vũ trụ tỏa xuống, mọi người phát hiện ra Diệp Phàm đứng sừng sững nơi đó, không tổn hao gì.
Hắn lại bức về phía trước, ra tay đối với mụ già và lão già cưỡi Kim tình bích lân thú kia.
- Người trẻ tuổi, ngươi tàn nhẫn quá. Chẳng lẽ muốn diệt trừ người của Thánh địa thật sao?
Từ trên vòm trời đen tối, thánh giả kia lại nói, phẫn nộ phi thường.
- Danh khí của các Thánh địa không thể để bị phá hoại. Có thể xử lý một đám chuột nhắt này là ta làm thay bọn họ thôi.
Diệp Phàm hạ sát thủ.
- Không...
Mụ già kêu to.
Trong vòm trời, Thánh nhân nổi giận, ra tay xuống phía dưới. Từng luồng sáng tràn xuống, nhưng vẫn không thể trấn áp được Diệp Phàm.
- Thì ra là một con khỉ mặt xanh. Đây là nội tình của Cửu Tiêu Thánh Địa các ngươi sao?
Diệp Phàm cười to. Cái gọi là Thánh nhân này hóa ra lại là một con tinh quái thượng cổ.
Đây là hộ sơn thú của Cửu Tiêu Thánh Địa, bị hắn chọc tới thẹn quá hóa giận, phát ra thánh uy ngập trời, muốn tử chiến với hắn.
- Ta nói tại sao thánh giả Nhân tộc lại như vậy. Chỉ là một con khỉ mặt xanh mà cũng dám tới làm loạn. Cút!
Diệp Phàm hét lớn.
Không ai có thể nhìn thấy chuyện gì đã xảy ra. Vòm trời giao động kịch liệt, cuối cùng truyền ra tiếng gầm giận dữ. Khỉ mặt xanh hóa thành luồng sáng bỏ chạy không dám quay đầu lại.
Người của Thánh địa nhìn nhau. Diệp Phàm đúng là mạnh mẽ, đánh chạy một Thánh nhân! Dù đó là một con khỉ mặt xanh thì cũng tới từ Thánh địa, tất có chỗ hơn người.
- Ta ngất mất. Hắn lại đánh cho Thánh nhân của Cửu Tiêu Thánh Địa bỏ chạy?
- Lúc này mới là cảnh giới Bán Thánh đó. Thế mà hắn đã đuổi được một vị thánh giả rồi.
Mọi người trố mặt ra nhìn trân trối. Sự mạnh mẽ của Diệp Phàm thể hiện rành rành ra trước mắt mọi người, kết quả thật sự khiến có người không biết nói gì.
- Trong thiên địa có đạo lý, nếu nói được thì thôi, còn không có một chữ giết!
Diệp Phàm quát lên với Tứ Tượng Thánh Địa và Cửu Tiêu Thánh Địa, bộc lộ ra khí thế mạnh mẽ.
Vút!
Hai luồng sáng bay ra. Mụ già và lão già cười Kim tình bích lân thú kia bị xuyên qua xương trán, ngã xuống trong hư không, tính mạng đi tong.
Sau đó không kẻ nào dám xông loạn nữa, tiến tới diệt sát Sát Thủ Thần Triều, thu thập tàn cục.
Sát Thánh Tề La tìm được bốn viên Thế giới thạch, chiếm được diệu thuật của Sát Thánh hai đại Thần triều, còn một cố Thần liệu khác nữa.
Các Thánh địa tiến lên, bắt đầu chia cắt bảo tàng vô thượng này. Nơi này đúng là nhiều tới kinh người, có thể xây dựng lại hai Thánh địa.
Tề La cũng không tranh dành nhưng không có nghĩa là đại hắc cẩu và Long Mã lại không ra tay, tham dự vào việc phân chia đám thần liệu này, hận không thể thu hết một mẻ.
- A...
Thần tử Địa Ngục kêu to, bị Diệp Phàm điểm một ngón tay, thần mang bắn thủng đầu, chết oan chết uổng. Thần thông mạnh tới đâu cũng không thể ngăn được.
Thần nữ của Nhân Thế Gian cũng không thể thoát, chết trong tay Diệp Phàm. Nàng bị hắn đóng đinh trong vũ trụ.
Kết quả là Thần từ của hai đại thần triều đều chết trong tay địch, không ai thoát khỏi vận mạng.
Toàn thân Diệp Đồng đầy máu, thương thế không nhẹ. Thiên phú của hắn kinh người, sau khi trảm đạo có thể đánh một trận với Thần tử Địa Ngục, dù không thể tự tay giết địch nhưng cũng đủ kiêu ngạo rồi.
Không được bao lâu nữa hắn sẽ vượt qua, chống lại được những kẻ địch của Diệp Phàm ngày xưa. Chỉ hai năm thôi, hắn thật sự có thể thay mặt sư phụ ứng chiến!
Hai đại Thần triều sụp đổ, từ đó về sau tan thành mây khói.
Các Thánh địa thu hoạch phong phú, đương nhiên cũng không bao gồm mấy nơi như Tứ Tượng Thánh Địa. Kẻ chưa từng ra tay căn bản không thể tới gần nơi này.
- Ô…
Tiếng khóc lớn truyền tới. Điện phủ bằng xương trắng cổ xưa bị dờ xuống, các Thánh địa đều nghênh đón xương cốt của tổ tiên về.
Không có khả năng tất cả đều là thánh cốt, chỉ có một bộ phận nhỏ mà thôi. Hài cốt của người có thể chất đặc thù chiếm đa số, phần lớn chưa trường thành nhưng cũng đã rất kinh người rồi.
Hắc Hoàng, Long Mã có thể nói là đầy mồm đầy miệng, thu hết cả phần của Thiên Chi Thôn, không hề để lọt một thứ gì, thậm chí còn quá tay.
Đây đúng là một món tài phú kinh người!
Ông.
Thánh nữ Tử Phủ tràn đầy ánh sáng, chấn vỡ một vùng hư không. Một khối thây khô xuất hiện, rất nhanh khôi phục sinh cơ, muốn chạy trốn. Đây đúng là một vị Vương giả đại thành. Nguồn truyện: Truyện FULL
Có cá lọt lưới sử dụng bí bảo ẩn nấp nhưng Tử Phủ Thánh nữ hợp nhất với đạo, linh giác rất nhạy bén, những kẻ này không thể trốn vào đâu được.
Cuối cùng thu thập xong tàn cục, Khương Dật Phi, Dao Trì Thánh nữ ánh mắt rực rỡ, đi về phía trước, tỏ vẻ chúc mừng Diệp Phàm và Thánh Hoàng tử, thuận lợi độ kiếp, chém giết Thần triều. Đây đúng là một trận đại thắng.
Địa Ngục và Nhân Thế Gian bị hủy diệt nhưng đại chiến còn chưa qua. Ở sâu trong vũ trụ, Vệ Dịch và Đại Thánh của Vạn Long Sào đang giằng co, vận dụng binh khí Cực Đạo.
Diệp Phàm, Sát Thánh Tề La, Cơ Tử đều đi tới, thần sắc ngưng trọng. Tất nhiên trận đánh này khiến trời sụp đất nứt, khó phân thắng bại.
- Đạo hữu xin bớt giận, mọi sự có thể bàn.
Ngay vào thời khắc sinh tử này, một giọng nói già nua truyền tới. Chỉ thấy một thân ảnh giản dị như lão nông xuất hiện. Hồn Thác Đại Thánh chắn ở giữa đôi bên.
Đám người Diệp Phàm, hầu tử cũng không nói gì. Mỗi lần đại chiến tới cuối cùng đều không thể thiếu lớp nhân vật cao tuổi, tại thời khắc mấu chốt tới khuyên can, dù có tác dụng hay không cũng vậy.
- Càn Lôn huynh, Vệ Dịch đạo hữu, chúng ta tu đạo tới nay, đi tới bước này cũng không dễ dàng gì. Con đường thành tiên sắp mở ra rồi, làm gì phải đấu sinh tử như vậy, làm tổn thương tới hòa khí.
Hai Đại thần triều sụp đổ đã là cái kết định trước. Càn Lôn chau mày, cuối cùng hờ hừng. Vệ Dịch cũng không tiến tới nữa. Song phương ăn ý thu tay.
Trời sụp đất nứt không xuất hiện nữa, kết thúc từ đây. Một trường hạo kiếp tan thành mây khói.
Sau lần này, Cổ tộc hoàn toàn kiêng kị, không dám thử lại nữa, cảm thấy Nhân tộc ẩn dấu quá sâu!
Ngày xưa Cái Cửu U chấn nhiếp vạn tộc thì thôi, ngày nay không ngờ còn có một vị Đại Thánh, ngày thường không thể hiện ra, thời khắc mấu chốt lại có thể xuất hiện.
Chuyện này có tính uy hiếp hơn so với thánh giả Nhân tộc nhiều!
Bởi vì bọn họ không biết Nhân tộc còn có cường giả tuyệt đại ẩn dấu hay không, thật sự là không biết được. Sau lần này, Cổ tộc cũng nhận ra các Thánh địa ẩn dấu rất sâu. chuyện này khiến bọn họ tinh táo lại.
- Hai đại Sát Thủ Thần Triều viễn cổ bị hủy diệt...
Tin tức này truyền ra khiến cả viên cổ tinh này đều phải hít sâu một hơi. Tất cả đều rung động, vô cũng kinh sợ.
Đây đúng là một cơn gió lốc lớn!
- Cài gì? Miếng đồng xanh lại xuất hiện, ở trong tay Thánh thể Nhân tộc?
Trong cơn lốc này có một tin tức bị người truyền ra, tạo thành tiếng vang lớn.