- Bát tổ! Người đây là có ý gì?
Phụ thân của Cơ Tử Nguyệt sắc mặt thật không dễ nhìn, hắn muốn nghe theo ý nguyện của con gái, không muốn cho đứa con chịu ủy khuất, nhưng lại không qua được áp lực của gia tộc.
- Ta chỉ là thuận miệng nói, tuy nhiên đây cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Cơ gia bát tổ nói.
- Người nói như vậy, chẳng khác nào là chứng thật lời đồn của Vương gia thả ra hay sao? Nếu chúng ta vẫn không đồng ý đính hôn thì sao, đâu có thể qua loa như vậy?
Phụ thân của huynh muội Cơ Tử Nguyệt cũng là một nhân vật cường thế.
- Cơ Ngôn Chí! Ngươi còn chưa có trở thành gia chủ đâu!
Bát tổ cũng không thèm để ý nhìn hắn một cái, không có nhiều lời.
Ở bên ngoài bốn bề dậy sóng, tất cả mọi người đều bàn tán xôn xao, không ngoài đề tài: một viên minh châu rực rỡ của Đông Hoang sắp đính hôn, lại chọn ngay thời kì mẫn cảm này.
- Cơ Tử Nguyệt rất thân thiết cùng Diệp Phàm, rất nhiều người đều biết, Vương gia đây là ở thiết đặt bố cục, bức cho Diệp Phàm phải đến, phải trước thời hạn bóp chết hắn, thật đúng là ngoan độc mà!
- Diệp Phàm thân ở Bắc Vực, vận dụng Nguyên Thuật có thể chiến một trận cùng Thánh chủ tuyệt đỉnh, nhưng Vương gia lại muốn trước khi quyết chiến bức hắn phải đến Nam Vực, để hắn mất đi ưu thế lớn nhất!
Có một số người rất nhanh đưa ra suy đoán này, trong lòng đều giật mình kinh sợ: đây là muốn tuyệt sát Thánh thể, không để cho hắn có cơ hội.
Nếu Diệp Phàm không đến, không thể mang đi Cơ Tử Nguyệt, như vậy trong năm tháng sau này, nhất định sẽ lưu lại mối di hận trong lòng hắn, sẽ ảnh hưởng tâm cảnh của hắn, đại đạo có tì vết khó thành.
Thậm chí, không lâu sau trong trận quyết chiến cũng sẽ bị ảnh hưởng lớn lao. Trong lòng có sơ hở thì dù chọn quyết đấu trên đỉnh Tử Sơn, hơn phân nửa hắn cũng phải nuốt hận.
- Vương gia thực sẽ đính hôn trong lúc này sao? Rõ ràng đây là một bố cục, bức Thánh thể vượt qua hư không mà đến, phá tan ưu thế của hắn!
- Không nhất định đính hôn thật sự, thả ra lời đồn đãi như vậy đủ rồi, hiệu quả đạt được, bức Diệp Phàm không thể không đến, bàng không vạn nhất có biển, ai cũng không chịu đựng nổi.
- Bắc Đế đã cường đại như vậy, Vương Thành Khôn phụ thân hắn còn mưu đồ như vậy, thật đúng là đủ tàn nhẫn! Không muốn xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn, bất kể Thánh thể lựa chọn thế nào đều nguy hiểm!
- Diệp Phàm nếu đến Nam Vực sẽ đánh mất ưu thế, chẳng khác nào đi chịu chết. Còn nếu không đến tâm linh có tì vết, không thể ổn định, đêm trăng tròn hơn phân nửa không thể phát huy ra toàn bộ chiến lực!
Tại Bắc Vực, Diệp Phàm nhận được tin tức, hắn đứng trên một tòa cổ mạch nhìn ra phía chân trời xa, trầm mặc thật lâu sau, vẫn không nhúc nhích, giống như bị hóa đá, hắn rơi vào tình thế lưỡng nan.
Cùng lúc đó, tại Kỳ Sĩ Phủ Trung Châu, đám người Bàng Bác, Đông Phương Dã, Lý Hắc Thủy cũng nhận được tin tức, tất cả đều vô cùng kinh hãi.
- Tiểu Diệp Tử ở đêm trăng tròn sẽ quyết chiến cùng tên khốn họ Đằng, một trận chiến này tới quá sớm, hắn tích lũy còn chưa đủ đâu!
- Chết tiệt! Vương gia quá vô sỉ, Bắc Đế chiếm hết ưu thế, lại còn mưu đồ như vậy, bức Tiểu Diệp Tử đi Nam Vực chiến một trận trước thời hạn. Thật đáng giận!
- Không được, nhất định phải ngăn Tiểu Diệp Tử lại, không thể để xảy ra chuyện ngoài ý muốn!
- Đại chiến ở Đông Hoang vốn đã sắp mở màn rồi! Vô Thủy Chung sẽ dẫn tới sinh linh thái cổ đều đi ra, ta trước thời hạn tham chiến lịch lãm một phen!
Đông Phương Dã nói.
Ngày đó, Cơ Hạo Nguyệt cũng không có nói gì, tò Trung Châu vượt qua hư không chạy về gia tộc, vừa xuất hiện ở trong phủ.
- Vương Đằng! Ngươi lăn ra đây cho ta!
Thánh thể còn chưa phát uy, còn chưa có chiến một trận cùng Bắc Đế, Thần Vương thể Đông Hoang trước đă nổi giận. Vừa về đến gia tộc nhìn thấy tiểu muội lo lắng ốm yếu rất là đau lòng, hô lên nói một câu như vậy.
Cơ Hạo Nguyệt tóc tai bù xù, thi triển ra dị tượng Hải Thượng Thăng Minh Nguyệt, giống như một thần linh liên tiếp xông vào chín trọng điện của gia tộc, một quyền đánh nát một chỗ cổ điện, tiến vào chỗ Vương Đằng bể quan.
- Hạo Nguyệt! Ngươi đây là làm gì?
Một vị nguyên lão Cơ tộc vọt tới.
- Hôn nhân của muội ta ai cũng không thể làm chủ, chỉ có thể do nàng quyết định!
Cơ Hạo Nguyệt hét lớn, căn bản không hề tiến lên chào hỏi. Mái tóc đen như thác nước, bay tung rối bù, lớn tiếng quát:
- Vương Đằng! Mau ra chiến một trận cùng ta!
Một tiếng rống to này chấn động mấy trăm dặm, đầu tiên truyền ra tới bên ngoài dẫn phát Nam Vực một hồi động đất. Thần thể Đông Hoang trầm tĩnh nhiều năm như vậy, không ai biết hắn mạnh tới mức nào, nhưng hôm nay lại bùng phát, muốn chiến một trận cùng Bắc Đế.
Bụi mù xông lên tận trời, một thân ảnh cao lớn từ trong phế tích hiện ra, quang hoa vạn trượng bao phủ thiên địa, trên đỉnh đầu hắn long phượng cùng ngâm hót, thân đứng trên một chiếc chiến xa cổ màu vàng.
- Vương Đằng! Người khác sợ ngươi, ta không quan tâm, hôm nay quyết tử chiến một trận!
Cơ Hạo Nguyệt mái tóc đen bay loạn, đôi mắt sáng như điện, giống như một thần linh bức tới.
- Đằng nhi không được vô lễ.!
Vương Thành Khôn xuất hiện, chặn trước Bắc Đế tỏ thái độ, mở miệng nói ngăn cản hắn.
- Hạo Nguyệt! Ngươi đây là hành động kiểu gì thế?
Nguyên lão của Cơ tộc cũng tiến lên chặn Cơ Hạo Nguyệt.
- Bát tổ! Người tránh ra!
Cơ Hạo Nguyệt hét lớn, cả người nở rộ Thần Vương bảo huy, phía sau xuất hiện một mảnh biển xanh, một vầng trăng sáng chậm rãi dâng lên.
"Ầm!"
Bát tổ bị đụng phải một cái, toàn thân lảo đảo, lập tức biến sắc quát lớn:
- Càn rỡ!
Bóng người chớp động, nguyên lão Cơ gia xuất hiện ngăn chặn song phương, không có để hai người trẻ tuổi chiến một trận. Ngay trong ngày hôm đó truyền ra tin tức, Cơ Hạo Nguyệt bị nhốt, mấy vị nguyên lão tự mình ra tay, để cho hắn "Bình tĩnh" lại.
- Gia chủ đây là sao?
Trong một động cổ, Cơ Hạo Nguyệt khoanh chân ngồi, đôi mắt sáng như điện, trầm giọng hỏi.
- Ta vẫn chưa đồng ý lúc này đính hôn, đó cũng chỉ là lão bát nói bậy một câu, ngươi không cần lo lắng!
Thánh chủ Cơ gia nói xong câu này xoay người rời đi.
- Nhưng, chuyện này lớn như thế, sao có thể nói lung tung được, sự tình liên quan tới đại sự sinh tử!
Cơ Hạo Nguyệt kêu lớn, nhưng trong động cổ vẫn tĩnh lặng, không ai đáp lời của hắn.
- Có chết cũng không đính hôn! Thả ca ca ta ra đi!
Trong một cung khuyết, Cơ Tử Nguyệt bực bội, vài lần chạy trốn đều bị bắt lại.
Lúc này, nàng rốt cục sợ hài, lo lắng có người làm khó dễ, thật sự sẽ an bài đính hôn. Nàng cả giận nói:
- Có người sẽ đến cứu ta, đạp Bắc Đế dưới chân!
- Nha đầu! Đừng nói cho hả giận! Đương kim thiên hạ, còn có ai dám đến Cơ gia ta giương oai chứ?
Bát tổ cười nói, rồi sau đó khuyên giải:
- Vương Đằng đâu có điểm nào không tốt, tiền đồ không thể đo lường, dù có phát sinh chuyện ngoài ý muốn, kém cõi nhất cũng là một Thánh nhân.
- Ta không phải là quân bài của các người, ta là Cơ gia Tử Nguyệt, ta là một người có máu có thịt, không phải là vật phẩm giao dịch của các người. Ta chán ghét Bắc Đe!
Cơ Tử Nguyệt không kìm nổi rơi lệ.
- Nha đầu ngốc! Chờ sau này ngươi suy nghĩ cẩn thận thì tốt rồi!
Bát tổ tiếp tục khuyên nhủ.
- Ta không phải con bài, ta là Tử Nguyệt của các người mà! Không thể quyết định tương lai của ta như vậy!
Cơ Tử Nguyệt năn nỉ, rồi sau đó cả giận nói:
- Nhất định sẽ có người đánh tới cửa, cứu ta mang đi!
- Đương thời, ai dám chạm đến Cơ gia ta, không ai dám giương oai!
Rồi sau đó, hắn lại an ủi!
- Tử Nguyệt! về sau ngươi sẽ hiểu, chúng ta là muốn tốt cho ngươi!
Tại Bắc Vực, đám người Bàng Bác, Đông Phương Dã, Lý Hắc Thủy xuất hiện, tiến vào Thần Thành tìm kiếm Diệp Phàm, nhưng không thấy tung tích hắn, dò hỏi không ra.
- Tiểu Diệp Tử đi đâu rồi! Hẳn không phải đi Cơ gia rồi chứ?
- Vương giả đi đều phải chết, Nam Vực là đầm rồng hang hổ đấy!
Nam Vực, một cánh cửa hư không mở ra, một thân ảnh cất bước đi ra. Ở địa vực nam bộ này bốn mùa như xuân, đây là một thế giới đầy hoa thơm cỏ lạ, chim thú hòa mình ríu rít, nước suối trong veo chảy róc rách, chim chóc gặp người không sợ hài, phi thường tường hòa.
Diệp Phàm ngẩng đầu nhìn trời, thần sắc vô cùng kiên nghị, lẩm bẩm:
- Nam Vực, ta lại trở về, ta đến đây!
Mặc dù lần này phần thắng mong manh, nguy cơ thật mạnh, nhưng Diệp Phàm không thể không đến, hắn không muốn lưu lại di hận, nhiều năm sau này trong lòng có áy náy, lương tâm cắn rứt.
Không nói trước kia, chỉ nói về một trận chiến Tần Lĩnh Trung Châu, Cơ Tử Nguyệt bất kể cái giá phải trả của nàng, rót pháp lực trợ giúp hắn đại chiến sinh tử; gần như dùng tính mạng mình đánh đổi, giúp hắn thoát hiểm, trọng thương sắp chết. Phần ân tình này không thể không hoàn trả.
Mà nay Cơ Tử Nguyệt gặp nạn, khóc lớn nói không lấy chồng, sẽ có người tới cứu, muốn chạy trốn khỏi Cơ gia. Không nói gì khác, chỉ riêng phần tình nghĩa ở Tần Lĩnh kia, Diệp Phàm đã không thể không đến, bàng không không qua được một cửa quan kia.
Nam Vực cỏ cây phong phú, hồ nước thật lớn, hơi nước thành sương mù, vùng hoang dã vô ngần, nơi nơi đều sinh cơ bừng bừng, không có đất khô càn sỏi đá.
Diệp Phàm đi trên vùng đất này, ra vào trong vùng hoang dã nguyên thủy rổng lớn, yên lặng suy nghĩ làm thế nào ứng đối, rời khỏi Bắc Vực chiến lực của hắn suy giảm lớn, không còn ưu thế, thập phần bất lợi.
"Oa!"
Trong vùng hoang dã, một con loan điểu màu xanh lao xuống, chụp nắm lên một con voi, xé toạt trên không trung, máu tươi phun tung tóe, rồi nó bay về một vách núi cụt phía xa xa, nơi đó là sào huyệt của nó, có mấy con chim con đang đợi cho ăn.
Diệp Phàm xuất thần một hồi lâu, sau đó lại đi tới phía trước, hắn nhìn thấy một con Hỏa Lân Quy, giống như Huyền Vũ, sinh có đầu Kỳ Lân phủ kín vảy, nó há mồm phun ra, một mảng lớn hỏa diễm thiêu đốt một quả đồi biến thành tro tàn.
Trong hang đá trong lòng đất một con viên hầu có đôi thần sí màu vàng bay vọt lên, nhằm về phía Hỏa Lân Quy. Đôi thần sí màu vàng phóng ra một mảng lớn lôi điện, vang lên tiếng nổ "ầm ầm", đánh cho mặt đất đều chìm xuống tạo thành một mảnh vực sâu.
Vạn mộc đều lung lay, lá rơi rào rào, cát bay đá chạy, mặt đất sụp đổ, cảnh tượng đáng sợ giống như trời long đất lở, phá hủy hết thảy, con viên hầu này cực kỳ cường đại.
"Phốc!"
Thế nhưng, Hỏa Lân Quy giống như một ngọn núi thật lớn, tu luyện cũng không biết bao nhiêu vạn năm, Kỳ Lân huyết ẩn chứa trong cơ thể đều sống lại một ít, nó há mồm phun ra, chỉ đơn giản một kích bất ngờ thay đổi cuộc chiến.
Một đạo Kỳ Lân tử hỏa hừng hực thiêu đốt, nướng cháy thiên địa, đốt cho bốn phương núi lớn trên phiến địa vực này đều hóa thành dung nham, rồi sau đó trở thành bụi bậm, hoàn toàn bốc hơi biến mất. Nguồn: http://truyenfull.vn
Diệp Phàm ở xa xa quan sát, không có đến gần, đó là hung thú cấp Thánh chủ. Trong lòng hắn chợt lóe lên một ý nghĩ: "nhất thuật phá vạn pháp", dẫn dắt cho hắn vô hạn, lập tức hắn liên tưởng đến chuẩn bị một kiện lực sát thương vô cùng đáng sợ.
"Ầm!"
Kỳ Lân tử hỏa xông lên tận trời, đốt cho con viên hầu cường đại kia liên tục kêu gào thảm thiết, cuối cùng biến thành tro tàn, trên không lưu một viên Thần châu, bị con Hỏa Lân Quy thật lớn kia nuốt lấy.
"Tu luyện mấy ngàn năm, không có một thân chiến lực tuyệt đỉnh, thì cũng bị đốt cái sạch sẽ..." Diệp Phàm tránh ở rất xa không có đi đến gần.
Hắn đi lại trong vùng hoang dã có thể nói là phi thường nguy hiểm, nơi này là lãnh địa thuộc về man thú, những Thú tộc này không có lựa chọn hóa hình, nhưng có thể kéo dài thọ nguyên, đều cực kỳ cường đại.
Tương truyền, trong từng vùng từng vùng hoang dã nối tiếp này có thể còn có Bất Tử Thần Dược, ngẫu nhiên có hung thú ăn vào một cây, có thể sống thêm gần vạn năm, man thú chủ đáng sợ như vậy khiến người ta nghe mà khiếp đảm kinh hồn.