Một đạo hiệu dễ nghe vang lên, như một khúc nhạc tiên, gột rửa tâm linh mọi người, một nữ đạo sĩ trẻ tuổi không biết từ khi nào đã hiện ra ở cửa thang lâu.
Dáng người nàng thon dài, khí chất xuất trần, khiến người ta có một cảm giác rất đặc biệt, rõ ràng đứng đó, không có sương mù vờn quanh, không có tiên quang bao phủ, nhưng lại không thể thấy rõ khuôn mặt của nàng.
Nàng giống như một tiên nữ trên cung trăng, lại như một gốc tiên lan trên vách núi, tựa như đã hợp nhất với đạo, khiến người khác không nhận ra nông sâu, không thấy rõ dung nhan thực sự của nàng.
- Truyền nhân Đạo Nhất Thánh địa!
Có người cả kinh kêu lên.
Trong lòng Diệp Phàm cũng nhảy dựng lên, nữ đạo sĩ trẻ tuổi xuất trần mà cường đại này, hắn đã từng được thể nghiệm qua rồi. Khi đại phá Lệ Thành cổ mộ, nàng chỉ dùng âm thanh mềm mại như của tự nhiên, miệng tụng bốn chữ Vô Lượng Thiên Tôn, đã tinh lọc khoảng mấy ngàn âm binh âm mã rồi.
- Muội muội Đạo Nhất Thánh địa tới đây, ở bên này.
Cơ Bích Nguyệt cười duyên, uốn éo vòng eo mềm mại bước tới, kéo lấy nữ đạo sĩ trẻ tuổi này.
Diệp Phàm và Đồ Phi cùng nhìn nhau, nơi này tuyệt đối có vấn đề, hơn phân nửa là thực sự có người động chân động tay, muốn lừa gạt hai đại Thánh địa, dẫn toàn bộ những người mạnh nhất tới đây để làm chứng và tạo thế.
- Tới nhiều người như vậy để làm gì, các ngươi sớm rời đi thôi, không có cơ hội gì ở đây đâu.
Hạ Cửu u nhìn quét qua mọi người, mặc dù có là địch nhân cả thế gian thì hắn cũng không thèm để ý.
- Ngươi không sợ ở một mình sẽ bị thánh thể thái cổ đập chết sao?
Đồ Phi sắc mặt không tốt, hắn không có cố kỵ gì cả, thân là con cháu của đại cường đạo, tới cả Diêu Quang Thánh tử vô địch trong thế hệ trẻ tuổi hắn cũng dám tranh phong nữa là.
- Thánh thể thái cổ thì là cái thá gì, chỉ sắp trở thành nô bộc của ta mà thôi, nếu hắn dám vô lễ với ta, thì ta sẽ đập hắn thành tro ngay.
Đồ Phi muốn lên tát cho hắn một phát. Hạ Cửu u nói thứ khác thì thôi, nhưng lại cứ mở mồm ra là nô bộc, khiến hắn cảm thấy lòng bàn tay có chút ngứa ngáy rồi.
Như vậy thì càng không nói tới Diệp Phàm, hắn gõ nhẹ tay lên mặt bàn, rất muốn lao lên cho tên thiếu niên áo trắng này một trận.
- Bắt đầu từ hai tên các ngươi, mau chóng rời đi.
Hạ Cửu u chỉ hai người gần hắn nhất là Diệp Phàm và Đồ Phi, đây là hắn đang muốn "dọn sạch", đuổi tất cả các tu sĩ rời đi.
- Chỉ bằng ngươi mà cũng muốn hai người chúng ta rời đi?
Đồ Phi cười tà nhìn Hạ Cửu u, sắc mặt bất thiện.
- Chẳng lẽ lại phải đợi ta dùng một ngón tay đánh bay các ngươi đi?
Hạ Cửu u lãnh khốc nói.
Đồ Phi thiếu chút nữa là tức đến hộc máu, bị một tên nhóc mười ba tuổi khinh thường như vậy, khiến hắn có xúc động muốn ra tay giết người.
- Cái tên gọi là cao thủ của Diêu Quang cũng chỉ có vậy, ngươi hơn được hắn sao?
Thiếu niên áo trắng cười lạnh, vẫn như cũ vô cùng cuồng vọng.
Mọi người đều không nói gì, Hạ Cửu u quả thật không ai ngăn nổi, hắn căn bản không sợ đắc tội người khác, ngay cả Lý Thụy của Diêu Quang cũng bị hắn đánh hạ.
Đồ Phi nghẹn lời, một lúc lâu sau mới nói:
- Lông ngươi còn chưa dài đâu, kiêu ngạo cái rắm gì!
- Phốc!
Mấy người xung quanh không nín được cười, không nghĩ tới Đồ Phi ngay trước mặt mọi người lại nói câu này, Hạ Cửu u sắc mặt đơ lại, rồi sau đó lập tức lạnh như băng.
Đồ Phi quả thực buồn bực, cảm giác mình thực sự không đánh lại tên nhóc này, tuy đối phương chỉ có bộ dạng mười ba tuổi, nhưng lại vô cùng lợi hại, khiến hắn hít thở không thông.
- Vậy để ta nhìn xem ngươi có bao nhiêu lợi hại!
Thiếu niên áo trắng lạnh lùng nói.
- Ta không thèm chấp nhặt với một tên tiểu hài tử, không thèm khi dễ ngươi.
Đồ Phi rất vô liêm sỉ nói, hắn đúng là rất sợ bị thằng nhóc này sửa cho một trận.
- Vậy thì để ta khi dễ ngươi là được.
Hạ Cửu u đứng dậy.
Đồ Phi xua xua tay, nói:
- Bỏ đi, ngươi cũng không cần tỷ thí làm gì, chúng ta dùng văn đấu một hồi, nếu không làm bị thương bộ da thịt tươi non, đẹp hơn cả tiểu cô nương của ngươi thì thật sự đáng tiếc lắm.
- Ngươi muốn văn đấu như thế nào?
Mấy người bên cạnh bắt đầu ồn ào lên, giống như sợ thiên hạ chưa đủ loạn vậy.
- Tất nhiên là thần thức đại chiến.
Đồ Phi không thèm để ý đáp.
- Đây là văn đấu kiểu gì vậy, là thứ nguy hiểm nhất đó, xem ra thật sự có quyết chiến sinh tử rồi.
Mấy người xung quanh đều coi trọng hẳn lên, nghĩ rằng Đồ Phi hẳn là đang rất tức giận.
- Tốt, nếu ngươi muốn tâm thần bị vỡ nát thì ta sẽ thành toàn cho ngươi.
Hạ Cửu u bình tĩnh ngồi tại đó.
- Ta mà ra tay thì có chút khi dễ ngươi, để huynh đệ của ra xuất chiến đi.
Đồ Phi vỗ vai Diệp Phàm, đẩy hắn tiến lên.
- Quá vô sỉ, đẩy huynh đệ của mình đi chịu chết.
Có người nhỏ giọng nói thầm.
- Hai người các ngươi dứt khoát cùng lên một lúc đi.
Hạ Cửu u trào phúng.
- Tên tiểu tử lông chưa mọc dài nhà ngươi đừng có mạnh miệng, một người thì người còn chưa là đối thủ, huống chi hai người. Nguồn: http://truyenfull.vn
Đồ Phi khoác lác.
Hạ Cửu u lộ ra sát khí, trong đôi mắt bắn ra hai đạo thần quang, vô cùng chói mắt, khiến người ta không dám nhìn thẳng vào.
Xích!
Từ mi tâm của hắn bắn ra một chùm sáng, so với cầu vồng thì còn đẹp hơn, lao thẳng tới Đồ Phi, thần niệm trình độ này thực sự khiến người khác phải sợ hãi.
Thương!
Từ trán Diệp Phàm cũng bắn ra một đạo ánh sáng màu tím, như thần kiếm rời vỏ, tranh tranh rung động, có thể so với thiên kiếm màu tím được.
Hắn đang cố ý che dấu thần niệm màu vàng, trong Nguyên Thiên Thư có ghi lại Cải Thiên Hoán Địa Đại Pháp, khiến cho cả khí chất lẫn thần vận của hắn cũng được thay đổi.
Xích!
Hai người dùng thần niệm quyết đấu, bàn ghế xung quanh lặng yên mòn đi, hóa thành bột mịn. Đây là va chạm rất cường đại, sơ hở một chút là sẽ mất mạng, có thể bị hủy diệt thần thức, lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Đạo sáng màu tím đối đầu với đạo sáng nhiều màu, cả không trung trở thành một vùng chói lọi, thần thức sắc như lưỡi kiếm, còn nguy hiểm hơn là dùng thân thể đánh nhau, trên trán hai người đều phát sáng, trở nên trong suốt.
Những người xung quanh lại hết hồn, thần niệm cường đại như vậy, nếu mà quét về phía họ, thì rất nhiều người sẽ lập tức bị mất mạng.
Tranh... Tranh... Tranh...!
Thần niệm Diệp Phàm hóa thành một người tí hon màu tím, cao ba tấc, cầm một thanh chiến mâu, như một chiến thần màu tím, từng bước ép về phía trước.
Thần niệm Hạ Cửu u hóa thành một người tí hon nhiều màu, cầm một cái chuông thần, vô CÙNG phiêu dật, hắn lay động cái chuông nhiều màu này, lập tức có một dải lụa màu sắc rực rỡ, giống như một gợn sóng được phát ra.
Thần thức hóa thành hình người, giao chiến trên không trung, vô cùng kịch liệt, rất nhiều người không kìm được run lên, đây chính là giao chiến thứ cơ bản nhất của hai người.
Thương!
Người tí hon màu tím càng đánh càng hăng, như một vị thần cầm chiến mâu, đâm thẳng vào không khí, sau đó quét ngang ra ngoài.
Tên tí hon bảy màu rất nhẹ nhàng di chuyển, tay cầm chuông thần, bộ dáng xuất trần, nhưng cũng không tránh kịp, dùng lưng đỡ lấy cái chuông, ngăn cản chiến mâu.
Đông!
Một âm thanh thần niệm truyền ra, rất nhiều người cảm giác thần thức đau nhức, bị quyết đấu này lan đến.
Xoát!
Hai tên tí hon này tách ra, ánh sáng tím và ánh sáng nhiều màu bay vụt tới, lại tiếp tục giao chiến.
- Không cần đánh nữa.
Đúng lúc này, một lão già áo xám đứng phía sau Hạ Cửu u đột nhiên mở miệng, từ mi tâm bắn ra một tia sáng tối màu, quét về phía thần niệm của Diệp Phàm.
Loại khí tức này vừa phát ra, rất nhiều người trên lầu đều biến sắc, cảm giác như ngày tận thế đã buông xuống, cỗ thần niệm này quá cường đại, như vực sâu biển rộng vậy.
Xoát!
Ánh sáng lóe lên, người tí hon màu tím nhảy vào trong trán Diệp Phàm, nơi đó trong suốt như ngọc, tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
- Ngươi có ý gì?
Diệp Phàm trầm giọng hỏi.
Vừa rồi, hắn có cảm giác như bị một con hung thú tập trung, lão già này vô cùng nguy hiểm, thần niệm thật dọa người, hơn phân nửa là không có kém hơn hắn.
- Thiếu chủ nhà ta đang tu luyện một môn thần công, không thể sử dụng nhiều thần niệm, cho nên ta muốn ngừng trận chiến này.
Lão già áo xám đáp.
- Thần công của ta chưa thành, quả thực là có chút trở ngại.
Hạ Cửu u mở miệng, đôi mắt đen như bảo thạch nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, nói:
- Ngươi có chút ngoài dự kiến của ta, thần niệm rất cường đại, rốt cuộc thì ngươi vừa dùng mấy thành lực lượng, nếu là sáu thành trở lên thì ngươi không phải là đối thủ của ta đâu.
Diệp Phàm cười, không giải thích gì thêm, tuy nhiên trong lòng cũng chấn kinh, tên thiếu niên này đúng là yêu nghiệt, nhỏ tuổi như vậy mà đã thế, nếu mà hoàn toàn thi triển thần niệm ra thì hơn phân nửa là có thể so được với Diêu Hi.
Rất khó tưởng tượng được ai dạy ra hắn, chẳng lẽ hắn thực sự là đệ tử thân truyền của một thế hệ Thánh Chủ sao?
Qua trận chiến này, thần sắc thiếu niên áo trắng Hạ Cửu u có dịu đi một chút, không tiếp tục tuyên bố đuổi mọi người đi nữa.
Rất nhiều người nhìn về phía Diệp Phàm, hắn lại có thể đánh ngang tay với Hạ Cửu u, khiến cho thiếu niên áo trắng không ai bì nổi này đổi ý, điều này làm cho tất cả mọi người trên lầu đều rất giật mình.
Nữ đạo sĩ của Đạo Nhất Thánh địa, Hạng Nhất Phi của Đại Diễn Thánh địa, Cơ Bích Nguyệt của Cơ gia đều lộ ra dị sắc, không khỏi đánh giá lại Diệp Phàm.
- Vô Lượng Thiên Tôn!
Một lão đạo sĩ xuất hiện, đi lên trên lầu, hắn có bộ dạng năm mươi, sáu mươi tuổi, thân thể gầy gò, nhưng lại rất có tinh thần, để một nhúm râu dê, đôi mắt tròn như hạt châu lóe sáng.
Vừa nhìn đã biết người này không tầm thường chút nào, tuy thân thể gầy gò, nhưng tinh khí thần lại rất sung mãn, là một tu sĩ cường đại, khiến người ta không nhận ra nông sâu tới đâu.
- Đạo trưởng, rốt cuộc ngươi cũng xuất hiện, có tin tức chính xác không?
Cơ Bích Nguyệt cười khanh khách hỏi.
- Người xuất gia không nói dối, bần đạo rất nhanh sẽ xác định được vị trí của hắn.
Lão đạo nói.
Diệp Phàm và Đồ Phi thầm chấn kinh, liếc mắt nhìn nhau một cái, đây chẳng lẽ là tên lừa gạt kia?
- Tên lỗ mũi trâu này quả thực là một nhân tài, còn muốn lừa gạt cả Thánh địa nữa, so với chính chủ thì còn giống hơn, muốn qua mặt chúng ta đây mà.
Đồ Phi cắn răng.
Lão đạo này có vẻ rất chất phác, cũng không nói nhiều lời, người khác hỏi một câu, hắn đáp một câu, tỏ vẻ rất giản dị, chẳng có chút nào giống gian trá giảo hoạt cả.
Diệp Phàm cũng gật đầu, âm thầm truyền âm, nói:
- Nếu bị hắn giành trước lừa gạt Thánh địa, chúng ta liền không có biện pháp ra tay nữa, chỉ có cơ hội này thôi.
Đồ Phi vẫn có chút tức giận, nói:
- Ngươi nhìn tên lỗ mũi trâu này, vẻ mặt trung hậu thật thà, con bà nó, ta thực sự muốn lên tát cho hắn hai phát.
- Vô Lượng Thiên Tôn! Bần đạo hiện giờ cũng không biết được hắn đang ở đâu, thời gian chưa tới lúc, các người hiện tại mà đưa Nguyên thì bần đạo cũng không nhận đâu.
Lão đạo nói với vẻ mặt rất chân thành.
- Ta muốn đánh hắn, thật là một tên đại gian trá a! Ngươi xem hắn thành thực chưa kìa, nếu giờ mà có người đưa Nguyên cho hắn để tìm hiểu tin tức, có lẽ hắn sẽ nghiêm khắc cự tuyệt ngay.
Đồ Phi tức giận.
- Đây là hắn chuẩn bị kiếm một vụ to, chút Nguyên như vậy làm sao hắn để vào mắt.
Diệp Phàm cũng không thể không bội phục, lão đạo này đúng là một nhân tài, rõ ràng là đang lừa người, lại còn bày ra một bộ dáng trung thực, đưa Nguyên cho cũng không cầm, hành động rất tự nhiên.
-o0o-