- Quả thực là có nghe qua về chuyện này nhưng không rõ thực hư? Nghe nói thiếu niên này chỉ là một tiểu tu sĩ mười năm tuổi, sao lại có thế giao chiến rồi đàn áp Vương giả có Thần Vương thể của Thiên Bằng tộc được nhỉ.
- Bây giờ ngươi mới biết tin này muộn rồi, hiện tại tin này đã truyền khắp Bắc Vực, hoàn toàn là sự thật, bởi vì người thân của ta ở Ngũ Hành Điện đã tận mắt nhìn thấy.
Đây là tiếng nghị luận ở trong quán trà, mà tin tức giống như vậy hiện tại đang bị người ta truyền bá cũng lan tràn ra hơn nửa Bắc Vực.
Mà ở trong Đổ thạch phường cách đó không xa có một đám tu sĩ rất có thực lực cũng đang bàn luận về đề tài này.
- Quá điên cuồng, thì ra không chỉ mình Kim Sí Tiểu Bằng Vương bị đàn áp mà thánh tử và thánh nữ của thánh địa Diêu Quang CŨNG đều bị bắt đi rồi, đúng là nghịch thiên mà.
- Không thế nào, chuyện này mà ngươi cũng tin á?
Đường đường là hai đại nhân vật đại diện cho thế hệ trẻ tuổi của Diêu Quang Thánh Địa mà cũng bị người ta trấn áp hả? Thế này thì hoang đường quá.
- Tuyệt đối không sai đâu, người của Huyễn Diệt Cung đã trải qua hết thảy ở hiện trường. Bọn họ tận mắt nhìn thấy đệ tử của mình bị tiểu tu sĩ Diệp Phàm giết mất mấy người.
- Chà, chuyện này thật kỳ lạ, thiếu niên Diệp Phàm này có lai lịch gì mà Diêu Quang Thánh tử lại bị trấn áp nhỉ? Phải biết rằng các đại giáo phái từng có một truyền ngôn. Diêu Quang Thánh tử khó mà gặp được kẻ xứng tầm trong thế hệ này, sao thoáng cái đã bị người ta bắt đi rồi, thật kỳ lạ.
- Thiếu niên Diệp Phàm này có địa vị gì, chẳng lẽ cậu ta lại có khả năng thông thiên triệt địa hay sao? Một lần ra tay đã bắt đi ba vị thiên kiêu, rõ là kinh thế hãi tục.
Đám người nghị luận xôn xao trong Đổ thạch phường, rất nhiều người trong đó đều cảm thấy khó mà tin được, cảm giác quá hư huyễn.
Diêu Quang Thánh tử được đánh giá rất cao trong thế hệ trẻ tuổi của nhân tộc, rất nhiều kỳ tài đều không xứng là đối thủ của hắn. Mặt khác, hắn cũng nhận được sự kính nể của Thánh địa, vì họ cho rằng chắc hẳn sau này Thánh tử sẽ ngồi lên địa vị Diêu Quang Thánh chủ.
Thế mà hắn lại bị người ta ra tay trấn áp, chuyện này sẽ gây ra chấn động cỡ nào chứ?
Kim Sí Tiểu Bằng Vương và Diêu Quang Thánh tử gần như đại diện cho hai vị tuyệt đỉnh vương giả của Yêu tộc và Nhân tộc, vậy mà hôm nay lại bị cùng trấn áp vì một người.
- Tên Diệp Phàm này rốt cuộc là ai vậy, có lai lịch gì, xuất thân từ môn phái nào, vì sao lại có thủ đoạn bực này, dễ dàng trấn áp ba vị kỳ tài như trở bàn tay.
- Cơ gia đã từng phát lệnh truy nã hắn, trước đây một vài thành trì cũng có tranh vẽ chân dung của hắn. Ta đã từng nhìn qua con người này, nghe nói đạo hạnh của hắn chỉ ở giữa Luân Hải và Đạo Cung Bí Cảnh mà thôi, nào ngờ hắn lại gây ra sóng gió lớn như vậy.
Thuận theo sự truyền bá tin tức, từng ly từng tý một về lai lịch của Diệp Phàm bị người ta bới móc ra. Mặc dù không hề đầy đủ nhưng rất nhiều tu sĩ ở Bắc Vực CŨNG đã hiểu được đại khái.
- Chà, tiểu tử này hung ác thật đấy, bị người ta dồn vào Hỏa Vực tầng thứ sáu mà vẫn không chết. Hơn nửa năm sau ra ngoài liền gây ra đại sự chấn động Nam Vực, trực tiếp thiêu sống một vị Thái thượng trưởng lão của Cơ gia.
- Một tiểu tu sĩ không có chỗ dựa như hắn lại có thể vượt qua hư không từ Nam Vực của Đông Hoang để đi tới Bắc Vực, không biết hắn làm như thế nào nhỉ? Liệu hắn có phải là người của một Thánh địa nào đó không?
Từ quán trà đến lầu rượu, từ thành trì này đến thành trì kia, từ một ốc đảo đến một ốc đảo khác, người ta truyền tin tức đi nhanh vô cùng. Sau nửa tháng, rất nhiều đại giáo đều nắm được sự kiện này.
Dần dần, người ta cũng hiểu hơn về Diệp Phàm. Cho đến lúc này thì người ta mới sửng sốt nhận ra một điều, hắn là thái cổ phế thể.
- Với thể chất đó mà hắn lại có thể đạt được thành tựu phi phàm như vậy, thật khiến người ta phải kinh ngạc, chẳng lẽ Thánh thể thái cổ lại có thể tái hiện phong thái vô thượng ngày xưa ư?
- Không thế nào, hắn còn chưa đột phá Đạo Cung Bí Cảnh, chưa phá được lời nguyền. Trừ khi có một ngày hắn thực sự bước vào Tứ Cực Bí Cảnh thì mới có thể có cơ hội xoay chuyển vận mệnh.
- Tiểu tu sĩ Đạo Cung Bí Cảnh mà lại có thể trấn áp ba vị kỳ tài. Hắn có Huyền Hoàng nguyên căn, đúng là khiến người ta phải nghẹn lời nhìn trân trối. Đây là điềm báo của ông trời, Thánh thể thái cổ sẽ có hi vọng được xuất hiện trên đời.
Chuyện quan trọng nhất là Diệp Phàm có cái đỉnh đúc từ Vạn Vật Mẫu Khí. Điều này tác động đến thần kinh của rất nhiều người, rất nhiều người vì nó mà đều muốn đi tìm hắn.
Thánh địa thì càng khát khao có được thánh vật hơn, bởi vì không phải Thánh địa nào CŨNG có Đại đế, có vũ khí Cực Đạo.
Từ xưa đến nay, không có mấy người là Đại đế, nhưng cũng không phải nói chỉ có Đại đế mới có khả năng khai sáng Thánh địa, không phải là Thánh địa của Đại đế khai sáng đều hùng mạnh như nhau sao, bởi vì tích lũy của bọn họ vô cùng hùng hậu.
Bọn họ học theo tự nhiên, khắc xuống ấn ký của đại đạo, nhận được truyền thừa vô danh, có được nội tình sâu không thể lường, đã từng xuất hiện một đời lại một đời thánh hiền, tích lũy qua nhiều năm tháng dài đàng đẵng, lập ra Thánh địa tối cao.
Không một Thánh địa nào hữu danh vô thực, tất cả đều vô cùng hùng mạnh, thậm chí còn mạnh hơn cả tưởng tượng của mọi người, chênh lệch chỉ là có một kiện Vũ khí Cực Đạo
Dù sao thì Đại đế đều đã không còn tồn tại từ rất lâu rồi, chỉ có Vũ khí Cực Đạo mới là thứ cường đại nhất. Dĩ nhiên, Thánh địa chưa từng có Đại đế thì càng muốn giành được thánh vật.
- Tin tức mới nhất, Diêu Quang Thánh địa và Cơ gia đã treo giải thưởng với giá trên trời, phàm là người có thể cung cấp đầu mối liên quan đều sẽ được lĩnh ba thước khối Nguyên.
- Đúng là một khoản lớn, cứ cung cấp manh mối liên quan tới Diệp Phàm là được vạn cân Nguyên, tiền tài động nhân tâm, ắt hẳn Bắc Vực sẽ phải xôn xao một hồi.
- Đây vẫn chưa phải là tin tức giật gân nhất đâu, giải thưởng lớn hơn vẫn còn ở phía sau, nếu như có thể cung cấp được chính xác vị trí của thiếu niên họ Diệp thì sẽ nhận được ba mươi thước khối Nguyên.
- Ba mươi thước khối Nguyên, tròn mười vạn cân Nguyên đây đúng là giải thưởng nghịch thiên đấy.
Những tin tức này truyền ra liền khiến Bắc Vực phải chấn động, rất nhiều người đã bắt đầu hành động, hi vọng sẽ tìm được tung tích của Diệp Phàm.
Dễ dàng có thể nhận ra, cái giá này không phải là giá bắt Diệp Phàm mà là Vạn Vật Mẫu Khí.
Dĩ nhiên có không ít người cười khẩy, thánh vật là vô giá, có bỏ ra trăm vạn cân Nguyên CŨNG không được nhìn. Phàm là đại thế lực có nội tình sâu rộng, một khi giành được thì tuyệt nhiên sẽ không chịu đổi.
Rất nhiều tu sĩ đã bắt đầu hành động, rất nhiều người đều hiểu, cho dù có giành được thánh vật thì cũng không giữ được. Chi bằng đi rao bán cho Thánh địa khác, nhất định sẽ được trả giá cao hơn Cơ gia và Diêu Quang Thánh địa.
Nam Vực của Đông Hoang, Chuyết Phong thuộc Thái Huyền Giáo, cây cỏ héo rũ, khung cảnh thê lương.
Thái Huyền Chuyết Phong đã phải chịu rất nhiều áp lực từ sau khi Diệp Phàm rời khỏi nơi này và thiêu chết Thái thượng trưởng lão của Cơ gia, đến nỗi Thái Huyền chưởng giáo phải đứng ra kêu gọi đệ tử trở về ngọn núi chính.
Chuyết Phong vừa hiện ra phong thái thịnh vượng đã lại vội quay về cảnh hoang vu.
Nơi này hôm nay cỏ dại giăng đầy, rừng cây khô héo, lá vàng bay lả tả, chỉ còn một mình Lý Nhược Ngu đang lặng lẽ ngồi xếp bằng ở giữa đống đổ nát trên ngọn Tuyết Phong.
- Ngươi dạy được một tên đồ đệ thật là giỏi, làm cho Thánh địa không được bình an.
Thái Huyền chưởng giáo đáp xuống ngọn Chuyết Phong, hắn đã nhận được tin tức từ Bắc Vực.
- Hắn không phải là đồ đệ của ta, nhưng nếu có được một đệ tử như vậy thì cho dù hôm nay Chuyết Phong suy tàn, mai sau vẫn có thể làm rạng rỡ tông môn. Nguồn: http://truyenfull.vn
Lý Nhược Ngu đáp lại.
- Thái Huyền đã phải chịu nhiều áp lực hơn trước.
Thái Huyền chưởng giáo chắp hai tay sau lưng, nhìn lên đám mây và nói:
- Ai CŨNG hi vọng mình có một đồ đệ danh chấn thiên hạ, cho dù chết đi cũng được ngậm cười ở dưới cửu tuyền, nhưng cũng nên cân nhắc, bằng không thì tương lai sẽ gặp đại họa.
Thái Huyền Giáo, trên đỉnh ngọn Tinh Phong có một nam tử áo lam, thần thái như ngọc, như tiên giáng trần đang khều nhẹ dây cầm, gẩy lên khúc nhạc tươi đẹp, rất nhiều nụ hoa mọc xung quanh chợt nở theo tiếng cầm, trăm loài chim vì tiếng cầm mà bay tới hát ca, bay múa theo tiếng cầm.
Vừa gẩy khúc cầm thanh, hắn vừa ngẩng đầu lên nhìn nữ tử mỹ lệ áo trắng như tuyết nói:
- Sư muội Tiểu Mạn, quê hương của các người rốt cuộc là địa phương như thế nào, hãy kể cho ta nghe đi, muội hãy kể thêm những sự tình liên quan đến Diệp Phàm nhé.
Bắc Vực, Cơ Tử Nguyệt đang vuốt ve chiếc nanh hổ sáng long lanh trong vườn ngự uyển của Cơ gia, chợt giận dỗi, tự nói thầm với mình: "Thì ra cái tên tiểu đạo sĩ kia chính là hắn."
Sau đó, nàng khẽ cau chiếc mũi yêu kiều, ôm cánh tay của Cơ Hạo Nguyệt rồi nói:
- Tốt quá, may mà không ném ca ca vào trong lò lửa.
- Sớm muộn gì ta CŨNG bắt được hắn.
Ánh trăng rọi sáng thân thể Cơ Hạo Nguyệt, long khí vờn quanh, khí vận Thần Vương đã hiện sơ sơ.
Ở Bắc Vực là một tòa đại thành uy nghi hùng vĩ tên là Thánh thành, rộng lớn không biết bao nhiêu dặm. Theo ghi lại xa xưa, toà đại thành này chưa bao giờ phải sửa chữa, cũng không biết đã tồn tại bao nhiêu tuế nguyệt rồi.
Nó còn có tên khác là thành cổ nhất Bắc Vực, đệ nhất Thần Thành. Truyền thuyết kể rằng, nó đã từng lơ lửng trên trời trong thời đại quá khứ xa xôi.
Nơi ấy có đại năng của Bắc Nguyên, có hoàng tộc của Trung Châu, họ thường xuyên dừng lại ở nơi đây. Hiện giờ một ít nhân vật tuyệt đỉnh trong thành đều đã biết danh tự của Diệp Phàm.
Trong thành có một vị đại năng của Bắc Nguyên đang ngửa mặt lên trời cười vang, quấy rầy rất nhiều người.
- Lão Bằng Vương! Sao ta thấy ngươi cứ cao ngạo thế nào ấy nhỉ. Lần nào gặp ta, cái cằm của ngươi CŨNG vênh lên trời nhanh ơi là nhanh. Ngươi có một thằng con tài năng xuất chúng thì đã sao nào. Ăn nói bậy bạ, mười tám đứa cháu ruột của ta CŨNG không đánh lại con của ngươi. Kết quả thì thế nào, đúng là vang hơn da trâu mà, cái gì mà đi theo đường của Đại đế, còn không phải bị người ta ra tay trấn áp sao, ha ha ha...
- Tiếc là Lão Bằng Vương đang đi khắp mọi nơi để truy lùng con trai của hắn, bằng không thì sẽ được thưởng thức trận đại chiến kinh thế hãi tục của hai người các ngươi.
Một nhân vật thuộc thế hệ già cả của hoàng tộc Trung Châu bật cười khà khà.
Nhưng mà bây giờ Lão Bằng Vương vẫn chưa phải là người giận dữ nhất, giận dữ nhất phải là Diêu Quang Thánh Địa kia kìa.
Đường đường là hai nhân vật đại diện cho Thánh địa lại bị người ta bắt vào trong hỏa lò, một người cũng không tha.
Diêu Quang Thánh tử có ý chí của Đại đế, danh chấn nhiều Thánh địa. Thực lực của hắn đã được tất cả mọi người thừa nhận, thế mà hôm nay lại bị người ta bắt vào trong lò lửa.
Quả thực là chuyện này đã khiến bọn họ phải mất mặt.
Ngày sau sẽ đăng môn bái phòng Diêu Quang Thánh Địa và Cơ gia, lời này của Diệp Phàm đã lan truyền khắp các đại giáo. Chuyện này đã khiến nhiều thánh địa phải ảm đạm, một tiểu tu sĩ tuyên chiến với truyền thừa.
Hơn nửa tháng gió thổi mây tuôn, Bắc Vực không hề yên ổn, tuy vậy lại chẳng có một ai có thể tìm thấy Diệp Phàm.
-o0o-