Trên một ngọn núi khác, đại nhân vật vô thượng của Âm Dương Giáo đứng trên đài cao hùng vĩ, nhìn vào cảnh tượng xa trong cấm địa Thái Cổ, phát ra tiếng thở dài.
Toàn bộ bị diệt!
Âm Dương Giáo ở Bắc Vực lấy được thạch y thần bí có thể ngăn cách mọi khí cơ nhưng kêt quả vẫn là vô dụng. Mọi người đi vào rất nhanh già đi rồi sau đó trở thành tro bụi.
Trong hẻm núi một mảnh ồn ào, tất cả mọi người nhẹ giọng nghị luận. Thần Y của Thánh hiền cổ bay về, thạch y của Âm Dương Giáo đều vỡ nát. Ý nghĩa hoàn toàn thất bại.
- Cấm địa Thái Cổ không thể xông vào!
- Ba năm trước, cổ quan thần bí xuất hiện, nguyền rủa của cấm địa hạ xuống yếu nhất, đáng tiếc bỏ lỡ cơ hội duy nhất đó.
người của Trung Châu than nhẹ, trong lòng tràn ngập không cam lòng.
Rất nhiều người trong lòng rung động. ngay cả thần triều cùng đại giáo muôn đời của Trung Châu đều không có cách nào, thế gian này còn có ai có thể đi vào, từ đó hái lấy Bất Tử Thần Dược?
- Trẫm không cam lòng. muốn nghịch thiên!
Một thanh âm khí phách xung thiên truyền ra, lá rụng khôn cùng bay tán loạn, rừng cổ nguyên thủy đều lay động một hồi, như có một Chân Long xuất thế hóa thành hình người từ Đại Hoang đi ra.
Một bóng người vô cùng uy nghiêm, khí thế che nhật nguyệt từ trong hẻm núi đi ra. Hắn như Thiên Đế hạ phàm, long khí quấn thân, bễ nghễ thiên hạ, có khí phách bát hoang lục hợp duy ngã độc tôn.
- lão Hoàng chủ của Cổ Hoa tới.
- Tuyệt thế Hoàng Chủ trước khi tọa hóa, đi tới cấm địa Sinh Mệnh, thật sự khiến người giật mình.
Tu sĩ bản địa Đông Hoang đều chấn động.
Cổ Hoa Hoàng chủ đầu đội Cửu Long quan, mặc Cửu Long bào như từ viễn cổ từng bước đi tới. Hắn cùng thiên địa này giao hòa cùng một chỗ, kết hợp làm một thể, khiến nhật nguyệt thất sắc.
Hắn đầu bạc như tuyết, thân thể khô gầy, đại nạn buông xuống mà khí thế không giảm, như vực như biển khiến người ta sinh lòng sợ hãi. Một con Tổ Long như có máu thịt quay quanh trên đầu.
- Hoàng chủ!
Không ít người tiến lên, cùng nhau hành lễ, khuyên can hắn không nên đi vào cấm địa Thái Cổ.
cũng có người quỳ lạy, nguyện thay hắn đi hái Bất Tử Thần Dược, kính dâng lên.
- Ta đã là người sắp chết, hết thảy hậu sự đều đã sắp xếp xong xuôi, không cần các ngươi đi chịu chết cho ta.
Cổ Hoa lão Hoàng chủ từ chối.
- Bệ hạ suy nghĩ lại. cấm địa Thái Cổ khác với cấm địa Sinh Mệnh khác, bất kể tu vi cao cỡ nào chỉ cần đi vào đều sẽ bị đoạt đi trở thành phàm nhân.
- Đúng vậy. Cùng với như thế không bằng chúng ta thay mặt bệ hạ. nhất định dốc hết khả năng hái lấy Bất Tử Thần Dược.
người của Cổ Hoa hoàng triều đều khuyên can, bao gồm bốn vị hoàng thúc cấp đại năng cũng tiến lên, hành lễ ngăn lại con đường phía trước hắn.
Rất nhiều tán tu đều không kìm nổi giật mình, một vị tuyệt thế Hoàng chủ muốn vào cấm địa Thái Cổ, truyền thuyết quả nhiên là thật. Hoàng chủ cùng Thánh chủ tuổi già phần lớn đều lựa chọn con đường như vậy, hiện giờ mọi người tận mắt nhìn thấy.
Từ xưa đến nay lão Thánh chủ cùng lão Hoàng chủ đều ít người để lại phần mộ, Đại Hoang cùng cấm địa Sinh Mệnh là vùng đất chôn xương của bọn họ đã trở thành nhận thức chung.
Có lẽ, có một ngày tiến vào một khu rừng cổ nhìn thấy một bộ thi cốt trắng xóa. Đó có thể là một vị tuyệt đại hùng chủ từng oai phong một cõi. Đây là bi ai của bọn họ.
người chung quy không tránh khỏi chết. Mặc ngươi anh hùng cỡ nào cũng có lúc kết thúc, lúc tuổi già cũng sẽ thê lương. Kết quả của tuyệt thế bá chủ cũng chẳng qua là một nhúm đắt vàng.
Đều nói tiên lộ không có cuối, nhưng từ xưa đến nay có ai thật sự trường sinh bất tử? Không có một người! Đều như trời chiều, tươi đẹp như cầu vồng lại ảm đạm chấm dứt.
Cổ Hoa lão Hoàng chủ diện mạo bất phàm, uy nghiêm như trời. Hắn đảo qua mọi người nói:
- Các ngươi đều lui ra phía sau, đây là lựa chọn của ta.
- Bệ hạ!
- Cấm địa Thái Cổ đoạt hết thảy tu vi của tuyệt đại cao thủ!
Mọi người của Trung Châu bất hủ hoàng triều đều lên tiếng ngăn cản.
- Cho dù ta trở thành phàm nhân cũng là Nhân Hoàng, cường thịnh hơn người khác. Các ngươi không cần nhiều lời, ta không muốn có người thay ta mà chết.
VỊ lão Hoàng chủ này có đại khí phách, hắn đoán được kết quả nhưng vẫn lựa chọn con đường như vậy. Hết thảy hậu sự đều đã an bài, hắn muốn đi vào tiến hành đánh liều một lần cuối cùng.
Không người ngăn cản, nơi ánh mắt hắn đi qua ngay cả bốn vị hoàng thúc cũng câm miệng. Tất cả đều lui sang một bên.
người của Âm Dương Giáo đều không một tiếng động, ở bên cạnh quan sát. Bọn họ là người cạnh tranh nhưng cũng đồng bệnh tương liên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Tu sĩ Đông Hoang thì rung động. Bọn họ rốt cục tận mắt thấy tuổi già của một vị lão Hoàng chủ là tình cảnh như thế nào, sẽ làm ra lựa chọn như thế nào!
Hết thảy đều như truyền thuyết, cả đời huy hoàng, một đời kinh diễm, cuối cùng lại một người độc hành bước trên một con đường không có hy vọng.
Một vị hoàng thúc của Cổ Hoa hoàng triều tiến lên, khẽ thở dài một tiếng đi tới trước Thần Y của Thánh hiền cổ. Hắn có thể so với đại năng, pháp lực ngập trời nhưng lại rất là cung kính thi lễ với Hoàng Kim Thần Y nói:
- Xin Thần Y bảo hộ chủ ta!
Keng keng-
Một tiếng vang nhỏ xuyên qua vòm trời, thần quang hừng hực xông lên tận trời, uy áp vô thượng quét ngang cả dãy núi, như là có một đại dương mênh mông bao phủ vùng rừng núi đất đai này.
Rồi sau đó, thiên địa yên tĩnh, gió núi ngừng, cỏ cây bất động, mọi âm thanh đều biến mất. Thời gian như ngưng lại, yên tĩnh như chết!
ở đây có 90% số người quỳ rạp xuống đất, thể xác và tinh thần đang run rẩy, không kìm nổi đập dầu. Mà trong vô tận dãy núi lại càng có vô số chim thú nằm rạp xuống đất, run rẩy hướng về phương hướng này gào thét.
Đây chính là uy thế của Thần Y Thánh hiền cổ.
Diệp Phàm dù cách rất xa cũng rất kinh hãi. Hắn cũng không phải lần đầu nhìn thấy, khi ở Bắc Vực có một kiện Thánh Hiền Thần Y từng xé rách Thần Vương Tịnh Thổ.
Nên biết rằng Thần Vương Tịnh Thổ được xưng tuyệt thế phòng ngự, vĩnh viễn không thể công phá nhưng lại bị cắt ra, Thánh Hiền Thần Y có sức mạnh to lởn đoạt thiên địa tạo hóa.
Xoát!
Hào quang chợt lóe, tuyệt thế Thần Y bao trùm trên người lão Hoàng chủ. Toàn thân hắn vàng óng, thần diễm hừng hực đang thiêu đốt, khiến người kính sợ.
Hắn cầm Hoàng Kim Thánh Kiếm, lưng đeo Hoàng Kim Thần Cung như một vị Thần từ viễn cổ đi tới, tản ra uy thế ngập trời, khiếp tâm hồn người.
Cổ Hoa lão Hoàng chủ như khôi phục thanh xuân, cơ thể đạt tới trạng thái đỉnh nhất. Hắn cũng không quay đầu, bước nhanh về phía trước.
Đây có lẽ là lần cuối cùng mọi người nhìn thấy hắn trên đời.
Thời gian như ngừng lại, không ai mỡ miệng. Tất cả mọi người đều yên lặng chờ đợi, mặc dù rất nhiều người đều đã đoán được kết quả.
cũng không biết qua bao lâu, một vị hoàng thúc Cổ Hoa đứng trên đài cao trên núi hô lên bi ai, thanh âm thê lương đau thương, khôn cùng lá rụng, tràn ngập hiu quạnh.
Mắt thần hắn mở to nhìn thấy hết thảy trong cấm địa, tuyệt thế Hoàng chủ ngã xuống, chung quy không thể nghịch thiên. Tuổi già ảm đạm kết thúc, chôn xương nơi tha hương.
- Bệ hạ!
người của Cổ Hoa hoàng triều bi thiết, tất cả đều khóc rống lên, vang vọng thiên địa, nhưng không cách nào thay đổi được mọi chuyện.
- Trẫm không cam lòng, muốn nghịch thiên!
Bảy chữ này giống như còn đang vang vọng đáng tiếc chung quy là một kết cục thê lương.
Xoát!
Hào quang chợt lóe, Thần Y của Thánh hiền cổ từ trên trời giáng xuống. Nó ảm đạm đi nhiều, đang khẽ rung lên, phía trên dính một ít tơ máu cũng không ít tro tàn.
Hoàng Kim Thần Y bị thương, không biết cần năm tháng lâu cỡ nào mới có thể khôi phục lại.
Nhìn từ ngàn đời nay, trên đời ai có thể bất tử? Tất cả mọi người sinh ra một loại tâm tình tuyệt vọng. Từ cổ tiên thuyết không dứt, nhưng mọi người nhìn thấy lại là "Không" và "Diệt" nối tiếp nhau.
Ngay cả Đại Đế cổ đều biến mất trong dòng sông lịch sử, sao có thể không khiến người tuyệt vọng?
Đây là một con đường vĩnh viễn không có cuối, không thể thành công!
người của Cổ Hoa hoàng triều ảm đạm lui về Yến đô, không thề nghi ngờ với thất bại mà chấm dứt. Tin tức chấn động khắp Nam Vực, các Thánh địa đều đến thăm dò tìm kiếm.
Tuyệt thế Hoàng chủ đều ngã xuống, người của Âm Dương Giáo cũng rút khỏi cấm địa Thái Cổ, trở lại Yến đô. Giáo chủ vô thượng của bọn ohj cũng không tiến hành liều bước cuối cùng bởi vì kết cục sớm đã được viết sẵn.
Tin tức rất nhanh truyền khắp Đông Hoang. tất cả thế lực lớn đều chấn động. Bảy Cấm địa Sinh Mệnh quả nhiên không thể vào, nó là nơi chôn xương của tuyệt đại cao thủ.
Nhưng tương lai nhất định sẽ còn có lão Thánh chủ lựa chọn con đường như vậy. Đây là bi ai lúc tuổi già của bọn họ. Vì đạt được tân sinh không có lựa chọn khác.
Bất Tử Thần Dược có thể tự động lựa chọn nơi sinh sống, đồn đãi chúng nó đều bay vào trong bảy cấm địa Sinh Mệnh.
Trong lòng Diệp Phàm phát lạnh. nguyền rủa trong cấm địa Thái Cổ không biết mạnh hơn trước kia bao nhiêu lần. Hắn lập tức trầm mặc.
Hắn có thể thành công sao? Cho dù dùng cấm Tiên Lục Phong luyện ra thạch y cái thế, có thể ngăn cách mọi khí cơ nhưng hắn nhìn thấy vẫn là một con đường không có đường về.
Đợt phong ba này khiến Đông Hoang chấn động khó thể bình tĩnh. Trong thời gian này, Diệp Phàm đau khổ suy tư, cuối cùng lại bế quan.
Suốt nửa tháng hắn hao hết tâm lực đem chín chữ cổ trong Đạo Kinh luyện vào trong thạch y. Đây chính là Tiên Thiên Đại Đế văn, có diệu dụng tuyệt thế.
Nó có thể dùng để trấn áp bản thân, thực hiện vĩnh hằng, có sức mạnh lớn lao, ảo diệu của thiên địa không thể phỏng đoán.
Diệp Phàm tốn mười mấy ngày, thể xác cùng tinh thần đều sắp không chịu nổi, rốt cục đem chín chữ cổ cùng ngàn vạn Nguyên Thuật Văn Lạc trong thạch y kết hợp cùng một chỗ.
- Đại ca ca, huynh rốt cục tỉnh rồi.
Cô bé lông mi dài, chớp chớp mắt nhìn hắn, vẻ rất ngây thơ đáng yêu.
Diệp Phàm áy náy trong lòng. Hắn thật sự quá bận, căn bản không có thời gian chiếu cố cô bé. Nàng còn mặc quần áo rách rưởi, lỗ thủng trên đôi giày nhỏ bé nhìn rất rõ ràng.
Tuy nhiên cũng may cô bé không bị đói. Nhà trọ theo lời dặn của hắn, mỗi ngày đều đưa tới thực vật ngon miệng.
- Đại ca ca, lão gia gia ở đối diện thật đáng thương.
Cô bé có lòng đồng tình, nàng chỉ tự nhiên là Trương Văn Xương.
Diệp Phàm sờ sờ đầu nàng, chính nàng làm sao không đáng thương, khiến người ta thương xót.
- Bé phải ngoan nha, ta có thể phải rời đi mấy tháng, kiên nhẫn chờ ta trở lại.
- Đại ca ca...
Cô bé lập tức cúi đầu, tâm tình suy sụp, cho rằng Diệp Phàm muốn bỏ nàng mà đi.
- Ta sẽ trở về, bé yên tâm!
Diệp Phàm nhẹ giọng an ủi.
- Thật vậy chăng?
Cô bé vẫn lo lắng, trong mắt có ánh lệ lóe lên, chu cái miệng nhỏ nhắn, đầu cúi thấp nhìn cái giày thủng của mình nói:
- Bé sẽ quên quá khứ, chỉ sợ qua một đoạn thời gian sẽ quên mất đại ca ca.
- Không quên được. Ta lưu cho ngươi một miếng bảo ngọc từng được ta tế luyện, có thể ghi chép lại mọi việc mỗi ngày của ngươi. Sau mỗi ngày ngươi đều có thể nhìn thấy chuyện của ngày hôm trước.
Diệp Phàm quyết định tiến vào cấm địa Thái Cổ, không thể kéo dài thêm nữa. Hắn cũng không phải đi chịu chết. Ngoài thạch y tuyệt thế ra hắn còn có một con bài chưa lật, có lẽ có thể chống lại năm tháng ăn mòn. Đó là mấu chốt hắn có thể thành công hay không.
Hắn nhìn phía chân trời, có lẽ còn có thể mượn Phúc Thiên Bảo Y của Diệp Tuệ Linh. Thêm một bảo y phòng thân dù sao tốt hơn không có.
- Bé ngoan, chờ ta trở lại.
Diệp Phàm đứng dậy ra khỏi nhà trọ, phía sau một cái bóng nhỏ bé vung nắm tay, mắt to ngấn nước nhìn hắn đi xa.
-o0o-