Chương 129:
Chu Trường Dung liếc mắt một cái đã có thể nhận ra các quỷ tinh của mình trong đám người.
Là chủ nhân, hắn có thể cảm nhận được rất rõ ràng vị trí của mỗi một quỷ tinh. Hiển nhiên, hắn cũng có thể biết rõ hướng đi của bọn họ.
Nhiều năm không gặp, cửu biệt tương phùng vẫn phải làm chút lễ nghi mới được.
Mà còn có cảnh tượng nào có thể lễ nghi hơn so với cảnh tượng bây giờ đâu? Năm đó bọn họ là những kẻ nhỏ yếu mặc người bắt nạt, mà giờ đây, bọn họ đã tự có được sức mạnh đối đầu chính diện với những người này.
Nghĩ tới đó, Chu Trường Dung không khỏi bật cười.
Mấy người Bạch Đồng Tử cũng nở nụ cười, sau đó ở trước mặt đông đảo tu sĩ, đồng loạt hô với Chu Trường Dung, “Bái kiến chủ nhân.”
Tất cả bọn họ tư thế thống nhất, giọng nói vang dội, đều không cùng một chủng tộc, hơn nữa còn có tu vi tiên tôn, hành lễ như vậy đặc biệt hấp dẫn tầm mắt người nhìn.
Có câu nói rất hay, thua người không thua trận.
Nếu chỉ có một mình Chu Trường Dung, thời điểm những người này nhìn hắn khó tránh khỏi sẽ muốn dò xét ít một ít. Dù sao quỷ tu mạnh là do bọn họ có thể điều khiển các loại quỷ hầu, tấn công nguyên thần, nếu không có quỷ hầu, sức chiến đấu của quỷ tu cũng sẽ giảm hơn phân nửa.
Thế nhưng bây giờ bọn họ phát hiện mỗi một quỷ tinh của Chu Trường Dung đều mạnh mẽ như thế, tình huống đã trở nên hoàn toàn khác.
“Nhiều năm không gặp, thoạt nhìn các ngươi đều rất tốt, ta đã yên lòng.” Chu Trường Dung khẽ gật đầu, không biểu hiện cảm xúc trong lòng mình ra rõ ràng, muốn ôn chuyện thì cũng phải đợi sự việc lần này qua đi rồi nói tiếp cũng không muộn.
Người ở lại trên sân vốn cũng không nhiều, bây giờ nhìn thấy Chu Trường Dung xuất hiện thêm nhiều quỷ tinh thực lực cao cường tuyệt không phản bội như vậy lại càng cảm thấy khó giải quyết.
Đối thủ đồng tâm hiệp lực, mà mỗi người trong bọn họ lại tự có dự tính của mình, thấy thế nào bên bọn họ cũng là bên không có hi vọng.
Người bọn họ có thể ký thác hi vọng cũng chỉ có Diệu Pháp đạo cô và Trì Trai phương trượng.
“A Di Đà Phật, Chu thí chủ trải qua một hồi sinh tử, bây giờ đã hiểu rõ chân ý đại đạo sinh tử, quả thật rất đáng mừng.” Trì Trai phương trượng là người phá vỡ bầu không khí trầm mặc trước tiên.
Trì Trai phương trượng trầm mặc một lát, tiếp tục nói tiếp, “Bần tăng đã vào bể khổ, không còn cách nào quay đầu về bờ.”
“Vậy cũng thật đáng tiếc.” Chu Trường Dung không nhanh không chậm trả lời, “Tu vi đại sư như thế, xem ra hôm nay phải hủy hoại trong một ngày.”
“Các ngươi đúng là có bản lĩnh ăn nói hay lắm.” Diệu Pháp đạo cô vẩy vẩy phất trần, sắc mặt lạnh lùng, “Ta đã truy tìm Sổ Sinh Tử mấy chục ngàn năm dài, đã liên kết tinh thần với nó từ lâu. Nếu không giải phóng toàn bộ sức lực, chỉ sợ đời này sẽ không thể tiến thêm một bước nào nữa. Lần trước ta chưa được quyết chiến chính diện với các hạ, bây giờ đã có thể bù đắp.”
Lời Diệu Pháp đạo cô nói thẳng thắng hơn rất nhiều.
Chu Trường Dung hiểu.
Đôi lúc, không phải bởi vì bọn họ chưa gặp hoàng hà chưa từ bỏ, mà là do bọn họ đã bỏ ra quá nhiều, nhiều đến mức dù biết rõ sẽ thất bại, nhưng vẫn phải cố gắng thử một lần.
Nói tới đó, cũng đã đủ.
“Mời.”
Chu Trường Dung nhìn về phía Diệu Pháp đạo cô, nhẹ giọng nói.
“Cũng để ta mở mang kiến thức về sự lợi hại của Sổ Sinh Tử.” Diệu Pháp đạo cô vừa dứt lời, đột nhiên phất trần trong tay phát ra ánh sáng huyễn hoặc, Diệu Pháp trên không trung không ngừng lẩm bẩm.
Chỉ trong một giây hít thở, ánh sáng kia chói lọi như mặt trời ban trưa, kèm theo đó là quỷ khí vô biên trên người Chu Trường Dung và chúng quỷ tinh dần dần bị ánh sáng thiêu rụi từng chút một.
Mây tiêu mưa tạnh, băng chảy tuyết tan.
Đối với quỷ tu mà nói, đặc biệt là tử khí của bọn họ cũng làm cho các tu sĩ đạo thống khác nhức đầu không thôi, nay chiêu thức của Diệu Pháp lại trực tiếp thiêu rụi toàn bộ quỷ khí mơ hồ đến thông thấu.
Làm vậy, uy lực pháp thuật của mấy người Chu Trường Dung cũng sẽ bị kiềm nén giảm thiểu đi rất nhiều.
Diệu Pháp đạo cô đúng thật là danh bất hư truyền.
Tuy Chu Trường Dung không tu loại tà môn ma đạo nào, nhưng thân ở dưới tia sáng cũng cảm thấy vô cùng khó chịu, mấy quỷ tinh ở hai bên cạnh hắn cũng thay đổi sắc mặt, tất nhiên đã hơi chịu không nổi.
“Nhóc lừa đảo, ngươi cẩn thận, đó là dương sát, chuyên khắc quỷ tu, là dương khí được trích ra từ một trong năm khoảnh khắc dương khí nặng nhất của dương quang, sau khi rút ra nhiều lần rồi tu luyện mà thành, nhìn mức độ của dương sát, sợ là đã lâu hơn vạn năm.” Giọng nói quan tâm của Sư Vô Cữu truyền vào trong tai Chu Trường Dung.
Diệu Pháp đạo cô thật nhọc lòng.
Dương sát được rút ra hàng năm, thời gian tu luyện lên đến vạn năm mới có thể lợi hại như vậy, chuyên khắc quỷ tu.
Chỉ với một phần tâm lực đó cũng đã biết Diệu Pháp đạo cô bỏ ra bao nhiêu công sức vì Sổ Sinh Tử, chẳng trách dù nàng biết rõ Sổ Sinh Tử đã xác định Chu Trường Dung làm chủ nhưng vẫn như trước không chịu buông bỏ.
“Sư Vô Cữu yên tâm.” Chu Trường Dung lại không hề hoang mang.
Nếu vào lúc trước khi hắn chết, đối mặt với dương sát lợi hại như vậy, có lẽ hắn sẽ bó tay hết cách, nhưng hôm nay hắn đã khống chế được Sổ Sinh Tử thì sao có thể thất bại?
Trong những năm hắn chết, linh hồn của hắn bị Sổ Sinh Tử hút vào trong nó, không ngừng tu luyện, chẳng biết phải trải qua bao nhiêu khó khăn, từng bước ổn định tu vi, cuối cùng ngưng tụ ra thân người, tu vi còn mạnh hơn so với khi còn sống rất nhiều, trong đó có bao nhiêu chua xót, không phải chỉ dùng dăm ba câu đã có thể nói rõ được.
Chỉ là dương sát, hơn được âm sát chẳng biết đã ngưng tự bao nhiêu vạn năm của tầng trời Hoàng Tuyền sao?
“Định ngã giáp thì mệnh, định ngã ất thì mệnh, định ngã bính thì mệnh, định ngã đinh thì mệnh… U minh chi lệnh, Sổ Sinh Tử, mở!”
Tại nơi vốn không hề có thứ gì, đột nhiên xuất hiện một quyển sách cổ xưa mỏng manh.
Nó vừa xuất hiện, khí thế của dương sát vạn năm lập tức trở nên yếu ớt.
Ánh mắt Diệu pháp lóe lên, hô to.
“Sổ Sinh Tử!”
Đây là Sổ Sinh Tử?
Tầm mắt của tất cả mọi người trên sân dồn dập nhìn về phía Sổ Sinh Tử.
Chu Trường Dung vừa mới niệm xong pháp lệnh, trên thân Sổ Sinh Tử được bao phủ từng lớp ám quang, tựa như sương khói không ngừng quay quanh khắp nơi.
Thần thức của người dám dò xét giống như bị thứ gì đó rất bén nhọn đâm thủng.
Đau đến tận xương tủy.
Đại đạo thánh binh, há có thể tùy ý rình coi?
Ám quang càng lúc càng mở rộng, nhanh chóng bao trùm các đại năng vào trong.
Sát cơ nổi lên bốn phía!
Mọi người hoảng hốt vội vã sử dụng mọi sở trường bản lĩnh tránh thoát khỏi dương sát và ám quang quái lạ ra ngoài.
Thế nhưng bọn họ chỉ vừa mới cầm pháp bảo trong tay đã phát hiện ám quang kia đang ăn mòn pháp bảo của bọn họ, mà các tu sĩ tự dựa vào bản lĩnh bản thân cũng phát hiện lòng bàn tay của mình đã bị ám quang chui vào trong.
Ám quang giống như vĩnh viễn không được thoả mãn, sau khi nuốt trọn pháp bảo tiên khí, tiếp đến lại chui vào bên trong cơ thể họ, không ngừng cắn nuốt sự sống của bọn họ.
“Dương sát vạn năm thì không nói, bản tọa đã từng nghe. Nhưng ám quang này là thứ gì?”
“Khốn kiếp, sao lại không tránh được?”
Các đại năng cảm giác sức sống bên trong cơ thể mình đang trôi đi từng chút một. Tuy hiện tại bọn họ vẫn chưa đến nỗi mất một ít sự sống mà chết, nhưng chắc chắn tuổi thọ sẽ bị ảnh hưởng.
Mà đó chỉ mới là bắt đầu.
Đến đây, các đại năng không khỏi ứa mồ hôi lạnh, đã hoàn toàn hiểu rõ dù bọn họ có tham gia cũng không có cách nào chống lại được trận đấu.
Nơi này, bọn họ vốn không nên đến.
Trước đó hẳn bọn họ nên giống như những người kia, rời đi từ sớm mới đúng.
Người có thể lấy đại đạo thánh binh, sao có thể là người bình thường?
Dương sát ban đầu còn đang soi sáng tứ phương trong nháy mắt rút đi như thủy triều, sắc mặt Diệu Pháp đạo cô cũng từ từ trở nên khó coi.
Tất nhiên dương sát không phải chiêu thức duy nhất của nàng, nhưng đó lại là chiêu thức đối phó hữu hiệu nhất với quỷ tu như Chu Trường Dung. Trước đây nàng đã từng thử dùng vạn năm dương sát để đấu với Thái Sơn phủ quân, dù Thái Sơn phủ quân muốn hoàn toàn trốn thoát cũng phải tốn thời gian đủ bảy ngày bảy đêm, nhưng bây giờ dưới tay Chu Trường Dung lại gần như không thể chống được nổi một hiệp!
Sổ Sinh Tử, quả nhiên rất lợi hại!
Dùng phương pháp đối phó với quỷ tu bình thường để đối phó với Sổ Sinh Tử, hoàn toàn không được.
“Tới ta.” Chu Trường Dung thấy sắc mặt Diệu Pháp cũng biết nàng ta đã sử dụng chiêu thức đáng sợ nhất, bây giờ nhất thời khó có thể tìm ra biện pháp thích hợp khác.
Bản thân Sổ Sinh Tử quán xuyến âm dương, biện pháp có thể đối phó nó đã ít lại càng ít. Nếu không thể dùng một đòn tất trúng thì cũng chỉ có thể lãng phí tiên nguyên vô ích mà thôi.
Chu Trường Dung nhẹ nhàng búng tay một cái, Sổ Sinh Tử đã hoàn toàn mở rộng trước mắt hắn.
“Diệu Pháp đạo cô.”
Ngón tay Chu Trường Dung chạm lên một trang giấy của Sổ Sinh Tử, mỗi một sự kiện về cuộc đời của Diệu Pháp đạo cô xuất hiện từng cái một.
Hai mắt Diệu Pháp căng thẳng, hiển nhiên đang nhớ tới cách Chu Trường Dung gϊếŧ chết Thiên Huyền lão tổ!
Đáng tiếc Diệu Pháp nghĩ sai rồi, bây giờ vất vả lắm Chu Trường Dung mới được sống lại, sao lại đi chọn loại chuyện đồng quy vu tận như thế nữa?
Trong những năm tu luyện bên trong Sổ Sinh Tử, Chu Trường Dung đã hiểu rõ nguyên tắc của Sổ Sinh Tử.
Muốn mượn Sổ Sinh Tử cưỡng ép xóa đi tuổi thọ của một người, nhất định phải bỏ ra một cái giá tương ứng.
Trước là đánh đổi mạng của Chu Trường Dung.
Mà từ khi Chu Trường Dung đã hoàn toàn khống chế được Sổ Sinh Tử, cái giá phải bỏ ra sẽ được lấy từ tầng trời Hoàng Tuyền.
Bởi vậy, đạo tổ tầng trời Hoàng Tuyền cũng tốt mà thánh nhân cũng được, lúc trước hầu hết tất cả đều lựa chọn tu hành ở bên trong tầng trời Hoàng Tuyền, thậm chí ngay cả tầng trời Tạo Hóa cũng không thể hấp dẫn được bọn họ.
Là bởi vì chỉ khi ở bên trong tầng trời Hoàng Tuyền mới là lúc bọn họ mạnh mẽ nhất.
Nếu lúc trước thời điểm Vô Thường Đạo Tổ cai quản luân hồi sinh tử đối chiến với vị đạo tổ không biết tên kia ở bên trong tầng trời Hoàng Tuyền thì sao có thể song song cùng chết?
Bây giờ tầng trời Hoàng Tuyền không mở, Chu Trường Dung sẽ không cưỡng ép xóa bỏ tuổi thọ của Diệu Pháp.
Đối với đại năng đỉnh cấp như Diệu Pháp, nhân quả trên người bọn họ đã mạnh đến mức khó có thể đánh giá, nào có dễ dàng ra tay?
Có điều, nó cũng không mang ý nghĩa Chu Trường Dung không có biện pháp khác!
“Mạng ngươi có chín lần đại kiếp nạn, đã bình an vượt qua bảy lần.” Chu Trường Dung dùng tay làm bút, ở trên cuộc đời của Diệu Pháp, nhẹ nhàng sửa lại hai bút.
“Bây giờ, vừa vặn là đại kiếp nạn lần thứ tám của ngươi.”
Ngón tay Chu Trường Dung lướt qua tên Diệu Pháp đạo cô.
Diệu pháp chỉ cảm thấy hồn phách của mình đang bị người bóp chặt, giống như mặc kệ chính mình có giãy dụa ra sao cũng không thể nào tránh thoát.
Dưới thánh nhân, tất cả sinh linh đều do Sổ Sinh Tử cai quản.
Vì vậy muốn được chân chính siêu thoát, mục tiêu của mọi tu sĩ đều là vị trí Thánh nhân vô thượng kia!
“Bản tọa là chủ nhân của Sổ Sinh Tử, kẻ phạm thượng, phạt!”
Trong giọng nói của Chu Trường Dung mang theo thiên uy hiển hách, chẳng khác nào lôi âm, tràn vào trong đầu tất cả mọi người, âm vang không dứt, cả đời khó quên.
“Tước số mệnh ngươi, đoạn ngàn năm tuổi thọ ngươi.”
Tại ba chữ cuối cùng Chu Trường Dung vẽ ngang một đường.
Từ nơi sâu xa, tựa như có một bàn tay lớn, trực tiếp chặt đứt sự sống của Diệu Pháp, làm cho nàng không thể phản khán nổi! Bỗng nhiên sắc mặt Diệu Pháp đạo cô trắng bệch, tức khắc phun ra một ngụm máu lớn!