Chương 62:
Nhóm người phàm bên ngoài vẫn cứ khẩn cầu không biết mệt mỏi, có người trong bọn họ đã dập đến nỗi đầu toác máu tươi, có người không chống đỡ nổi mà cạn kiệt sức lực, nhưng bởi vì bọn họ thực sự quá nhỏ yếu, ngoại trừ khẩn cầu vô dụng thì cũng không thể làm gì khác.
"Mẹ, con khát, muốn uống nước." Một đứa bé bốn, năm tuổi nắm góc áo của mẹ, rụt rè nói.
Đứa bé vô cùng hiểu chuyện, đôi môi bé đã hơi khô rạn, hiển nhiên sau khi cố chịu đựng một khoảng thời gian mới dám đưa ra yêu cầu.
"Ngoan, chờ một lát ra ngoài rồi mẹ nấu nước trứng gà cho con uống nhé, bây giờ con cố chịu một chút nữa thôi." Có người làm mẹ nào mà đành lòng nhìn con nhỏ trong nhà chịu khổ chứ, nhưng trong tình huống bây giờ, nàng chỉ có thể khuyên bảo đứa trẻ nhà mình trước tiên ráng nhịn một chút, nếu mà khóc nháo chọn giận Hoàng Đại Tiên, sợ là mẹ con các nàng sẽ không thể ra ngoài được nữa mất.
Bé con ngoan ngoãn gật gật đầu, chỉ dùng đầu lưỡi liếm liếm môi.
Ngược lại là một người khách hành hương khác nhìn không nổi, đưa túi nước của mình qua, "Vị phu nhân này, ngươi cho con nhỏ uống một ngụm trước đi, thượng tiên từ bi, sẽ không giận chó đánh mèo lên trẻ nhỏ đâu."
"Đa tạ." Phụ nhân tiếp nhận túi nước, không dám uống nhiều, chỉ cho con nhỏ uống hai ngụm giải khát rồi lập tức trả lại túi nước.
"Người dân nơi đây rất thuần phác." Hoàng Đại Tiên nhìn thấy hết mọi chuyện xảy ra trong miếu thần, "Bởi vì nơi này có thần tu nên những kẻ làm nhiều việc ác sẽ phải chịu trừng phạt, còn người tích đức làm việc thiện sẽ được nhận báo đáp, vì vậy, nơi này mới có thể xưng tụng là một nơi thế ngoại đào nguyên. Mà, ngay từ lúc bắt đầu nơi này cũng không phải đã tốt như vậy, trước đây người dân chỗ này tín ngưỡng một tên thần tu quá tà, ta đã phải tốn rất nhiều năm mới có thể loại trừ hắn ra ngoài, từ từ thay đổi con người nơi đây..."
[thế ngoại đào nguyên: là nơi biệt lập với thế giới bên ngoài, nơi không có tranh đua, ganh ghét, chỉ có thiên nhiên và những con người hiếu khách.]
Trong mắt Hoàng Đại Tiên tràn đầy vẻ hoài niệm.
Với hắn mà nói, nơi này không chỉ đơn giản là một đạo trường.
Trong giới thần tu cũng chia thiện ác.
Vì là du͙ƈ vọиɠ của nhân tộc nên dù sao cũng có tốt có xấu. Nếu trong số tín đồ có quá nhiều ác niệm, đôi lúc sẽ ảnh hưởng đến linh trí của thần tu. Vì vậy trong giới thần tu, bảo trì lý trí tỉnh táo cũng là một điều vô cùng quan trong trong chặng đường tu hành.
"Ngươi hẳn là quỷ tu." Sau khi Hoàng Đại Tiên nói xong, đột nhiên nhìn về phía Chu Trường Dung nói.
Chu Trường Dung khẽ cau mày, tựa hồ có hơi không rõ, "Vì sao các hạ lại nói như thế?"
"Không thể nào, rõ ràng Chu đạo hữu là người sống." Trần Hóa Vũ theo phản bác theo bản năng, "Tay hắn cũng có nhiệt độ, người cũng có bóng, sao có thể là quỷ tu chứ?"
Ai cũng biết, thông thường quỷ tu không có bóng.
Nhưng Hoàng Đại Tiên đã nói khẳng định như vậy, Trần Hóa Vũ cũng hơi chần chờ.
Bởi vì từ khi hắn quen biết Chu Trường Dung đến bây giờ, hình như Chu Trường Dung chưa bao giờ nói qua rốt cuộc hắn thuộc truyền thừa đạo thống nào?
Tử Sơn Quân cũng không khỏi nhìn sang Chu Trường Dung.
"Thần tu và quỷ tu, thật ra rất giống nhau." Hoàng Đại Tiên nghiêm túc nói, "Thần tu và quỷ tu, đều bắt đầu tu hành từ linh hồn. Tương tự, thần tu và quỷ tu, đều chú ý đến nhân quả luân hồi báo ứng. So sánh với đó, tiên tu thì chú trọng nhiều vào bản thân, nhưng thần tu và quỷ tu lại chú trọng đến nhân tộc hơn. Thần tu cần nhang đèn và tín ngưỡng của nhân tộc, mà quỷ tu cũng cần linh hồn và oán khí của nhân tộc để tu hành. Thần tu và quỷ tu, chẳng phải chính là hai mặt tương phản của nhau sao?"
"Thậm chí, sự suy giảm của cả hai cũng tương tự nhau." Hoàng Đại Tiên nói tới đây, xì cười vài tiếng, "Tầng trời Hoàng Tuyền phong bế, đại đạo luân hồi thiếu hụt, tiên ma trong khắp cửu thiên thập giới không còn nút rằng buộc cuối cùng, làm việc càng ngày càng không e dè, mà người phàm bình thường chú định chỉ có thể thành bàn đạp chân cho bọn họ. Sau khi đạo thống quỷ tu sa sút, thần tu cũng nhanh chóng suy yếu sau cuộc tranh đấu với tiên tu. Nhưng hôm nay, thần tu bọn ta đã bắt đầu chậm rãi khôi phục, vậy thì quỷ tu cũng phải bắt đầu tro tàn lại cháy rồi."
Chu Trường Dung nghĩ đến Sổ Sinh Tử trong tay mình, chậm rãi tự hỏi về những lời của Hoàng Đại Tiên.
Xét theo tuyến thời gian, giữa thần tu và quỷ tu với nhau, đúng là có tồn tại một mối liên hệ.
Thiên đạo luân hồi, trước đây đã từng là cộng đồng trăm nhà đạo thống huy hoàng, nhưng dần dần, đạo thống tiên tu chiếm thế chủ đạo, các đạo thống khác thì lâm vào con đường lệ thuộc, thậm chí rất nhiều đạo thống đã hoàn toàn mất đi truyền thừa, biến mất không còn tăm hơi. Mà tình hình bây giờ, tựa như đã thay đổi.
Hiện giờ, nhóm tiên tu trầm mê đấu tranh, ngược lại thần tu và quỷ tu thì đang chậm rãi quật khởi.
Sổ Sinh Tử tiêu thất theo tầng trời Hoàng Tuyền đã lâu, thế nhưng lại đột nhiên rời khỏi tầng trời Hoàng Tuyền, còn rơi vào trong tay hắn, có phải muốn ám chỉ đến điều gì hay không?
Phải biết, trong giới tiên tu đã không thể xuất hiện một thánh nhân từ lâu.
Thế nhưng chỉ cần quỷ tu mở được tầng trời Hoàng Tuyền, sẽ lập tức có khả năng thành thánh!
Chu Trường Dung không khỏi suy nghĩ nhiều hơn.
Trong xã hội hiện đại, mọi người tin tưởng có thiên đàng và địa ngục, so sánh với thế giới tiên tu, đó chẳng phải đang hướng về thần tu và quỷ tu hay sao?
Điều này đang biểu thị cái gì?
Chu Trường Dung không tiếp tục suy nghĩ nữa, bởi vì điều này đối với hắn bây giờ mà nói không có chút ý nghĩa nào. Dù hắn thật sự phát hiện ra được điều gì đó liên quan, bằng bản lĩnh của hắn bây giờ thì có thể làm gì chứ?
Quá nhiều vấn đề, quá nhiều tư tưởng.
Cuối cùng, Chu Trường Dung dứt khoát không nghĩ nữa, chỉ tập trung giải quyết chuyện trước mắt.
"Cho nên, vì sao ngươi cảm thấy ta sẽ là quỷ tu?" Chu Trường Dung hiếu kỳ nói.
"Thật ra không căn cứ vào cái gì cả, chỉ dựa vào trực giác thôi." Hoàng Đại Tiên cười nói, "Ta sống nhiều năm như vậy, ngay cả thánh nhân cũng đã gặp, cho nên đôi lúc so với các loại chứng cứ, ngược lại ta sẽ càng tin tưởng vào trực giác của mình hơn. Lúc ta nhìn thấy ngươi, ta đã có cảm giác, nếu quỷ tu muốn quật khởi, như vậy, người này có lẽ chính là ngươi."
Trực giác vĩnh viễn là thứ kỳ diệu nhất trên thế giới này.
Lời đã nói đến mức đó rồi, Chu Trường Dung cũng không phủ nhận thân phận của mình nữa.
"Chu đạo hữu, ngươi... ngươi thật sự là quỷ tu?" Trần Hóa Vũ không hiểu chút gì đến mối liên hệ giữa quỷ tu và thần tu cả, hắn chỉ biết, Chu Trường Dung với thân xác một người sống mà tu hành quỷ đạo, hơn nữa còn thành công độ kiếp phi thăng.
Chuyện này quả thật khó có thể tin nổi!
"Ừm." Chu Trường Dung gật đầu nói, "Ngươi nhớ đừng nói ra ngoài. Trên người ta dính không ít phiền phức, sợ là sẽ liên lụy đến ngươi."
"Yên tâm yên tâm, ta hiểu mà." Trần Hóa Vũ gật đầu như đâm tỏi, hiển nhiên biết rõ loại chuyện đánh vỡ thường thức của mọi người có ý nghĩa như thế nào.
Mà hai tên ma tôn ở bên ngoài miếu thần kia hiển nhiên đã không còn bao nhiêu kiên nhẫn.
"Một canh giờ đã đến, đối phương vẫn chưa chịu đi ra, hừ, đúng là có hơi phiền toái." Ma tôn họ La nhìn miếu thần không chút động tĩnh gì một cái, tự nhủ.
Dứt lời, hắn tiện tay chỉ tay, gϊếŧ chết người đàn ông đưa túi nước lúc nãy.
Nam tử vừa mới nhận lại túi nước, lồng ngực trực tiếp bị xuyên thủng, trống rỗng mở ra một lỗ hổng lớn, lập tức mềm oặt ngã xuống đất.
Thân thể chậm rãi tràn ra máu tươi.
"A —— "
"Chết người!"
Lúc đầu các khách hành hương, tín đồ vẫn còn chưa kịp phản ứng nhưng đợi đến khi máu của người đàn ông này chảy gần đến chân, mọi người mới đột nhiên thức tỉnh.
Lập tức bắt đầu hoảng loạn.
Ban đầu bọn họ cho rằng bị vây ở đây là do tiên nhân muốn thử thách lòng thành tâm của bọn họ, nhưng mà bây giờ người đàn ông có lòng tốt đưa nước kia đã đột nhiên chết đi rồi, ai có thể giữ bình tĩnh được nữa đây?
"Thả ta ra ngoài!"
"Ta phải về nhà."
"Mẹ —— mẹ —— "
...
Hoàng Đại Tiên khẽ cắn răng, hai mắt đỏ chót.
Nhưng bây giờ hắn không thể cứ ra ngoài như vậy.
Sau khi ra ngoài, nếu câu trả lời của mình không thể khiến hai tên ma tu bên ngoài thoả mãn, chắc hẳn người chết sẽ càng nhiều hơn nữa.
Một khi bị bọn họ uy hiếp, sẽ gây ra thương vong lớn hơn.
"Sư tiền bối, theo người thấy, nếu chúng ta đấu với hai tên ma tôn bên ngoài, ai thắng ai thua?" Chu Trường Dung nhìn về phía Sư Vô Cữu hỏi.
"Các ngươi đều sẽ thua." Giọng điệu của Sư Vô Cữu vô cùng bình tĩnh, đối với loại chuyện như vậy, hắn đã thấy quá nhiều rồi, "Các ngươi cho rằng bên ngoài chỉ có hai người thôi à? Ta nói cho các ngươi biết, không phải vậy đâu. Ở trong bóng tối, ít nhất có mười mấy tên đang quan sát. Dù bản tọa ra tay, không thể không cuốn theo những người phàm kia."
Người phàm thực sự quá yếu đuối.
Mà bây giờ đang ở nhân gian, một khi những đại năng như bọn họ đấu pháp, tất nhiên sẽ hút khô toàn bộ linh khí quanh đây. Lúc đó, dù những người phàm này không chết thì sau này bọn họ sẽ từ từ mất hết sức sống.
Bởi vì nguyên nhân như vậy, cho nên khi đạo tổ và thánh nhân còn tồn tại mới định ra quy củ tu sĩ tiên nhân đều không được đến thế gian quấy rối người phàm.
Nhưng bây giờ, hiển nhiên quy củ này đã bắt đầu không được người ta để vào mắt.
Đây là một bế tắc.
Tầng trời Hoàng Tuyền phong bế, nhìn như chỉ là chuyện của riêng quỷ tu nhưng thực tế lại là chuyện của cả chung cửu thiên thập giới. Chỉ là hậu quả xấu của nó không bị phát hiện ra ngay lúc đó mà cần phải đợi thời gian trôi qua, mới bắt đầu tạo thành những kết quả xấu không cách nào cứu vãn.
Lúc trước là Thải Vân phu nhân, bây giờ là người phàm, chung quy, đều giống nhau.
Những người này trong mắt các ma tộc, các tiên nhân cao cao tại thượng, đều là loại giun dế, đều là thứ tro bụi không đáng để bọn họ nhìn nhiều thêm vài lần.
"Xem ra, bọn họ thật sự không muốn đi ra rồi." Ma tôn họ La than nhẹ, nhẹ nhàng vung tay, lập tức hiện thân trước mặt những người phàm.
Nhóm người phàm nhóm đã khóc rên đến không còn sức, đột nhiên nhìn thấy hai người đứng lơ lửng giữa không trung, dáng vẻ phi phàm, lúc này kích động.
"Tiên nhân, tiên nhân cứu mạng, kính xin tiên nhân thả chúng ta ra ngoài."
"Sau khi chúng ta ra ngoài chắc chắn sẽ lập tượng thần dâng hương lên tiên nhân."
"Ta chưa từng làm bất kì loại việc ác nào."
...
"Ta không phải là tiên nhân các ngươi cung phụng." Ma tôn họ La âm trầm nở nụ cười, "Ta chính là yêu ma trong miệng phàm nhân các ngươi đây. Bây giờ các ngươi bị nhốt ở đây là do ta ra tay."
Nhóm người phàm nhất thời bị dọa không dám nhúc nhích.
"Ta nói cho các ngươi biết, bây giờ các ngươi chỉ có một biện pháp, chính là khẩn cầu Hoàng Đại Tiên trong cái miếu này của các ngươi, chỉ cần hắn chịu ra ngoài giúp đỡ ta, ta sẽ tha cho các ngươi rời đi. Các ngươi phải gắng sức mà khóc, mà cầu xin đi thôi, vừa nãy ta chỉ gϊếŧ một tên, qua canh giờ thứ hai ta sẽ gϊếŧ thêm hai tên nữa, chỗ này của các ngươi chỉ có ngần này người, sợ là không đủ để ta gϊếŧ trong một ngày rồi. Lúc đó hả, ta sẽ mang đến thêm thân bằng hảo hữu của các ngươi tới đây, gϊếŧ rồi lại gϊếŧ, gϊếŧ đến khi nào tiên nhân các ngươi cung phụng nguyện ý ra mới thôi!"
"Nếu muốn chạy trốn thì tên vừa nãy chính là kết quả của các ngươi." Một ma tôn khác ở bên cạnh phụ họa nói.
Hai người này một xướng một họa đã làm cho những người phàm trần bên dưới lo sợ run rẩy trong lòng.
"Đại tiên, đại tiên cầu ngài đi ra đi."
"Đại tiên, con ta mới có 5 tuổi thôi, xin ngài thương xót, xuất hiện hàng yêu trừ ma."
"Ta không muốn chết, mẹ ta còn đang sinh bệnh, ta tới đây để cầu cho mẹ ta mà."
"Ta muốn rời đi, đại tiên, bọn ta đời đời kiếp kiếp cung phụng ngài, ngài nhanh nhanh hạ xuống thần thông đi ạ."
...
"Ha ha ha, ha ha ha."
"Xem ra vẫn không mấy hiệu quả rồi nhỉ."
"Vẫn chỉ có nhân gian là thú vị, có thể nhìn thấy nhiều khuôn mặt tuyệt vọng như vậy. Không giống như tầng trời Thị Phi của chúng ta, cái đám ma tu đó, xương cốt tên nào tên đấy đều cứng muốn chết."
"Đều do đạo tổ thánh nhân năm đó, cố tình muốn chúng ta ở bên trong tầng trời Thị Phi, làm ta sắp quên mất cuộc sống ở Thế Gian trước đây rồi. Ta thích nhất là nhìn thấy cái loại biểu cảm vừa tuyệt vọng vừa mang hi vọng của bọn họ."
Hai tên ma tôn không nhịn được bắt đầu cười to.
Trước khi bọn họ chưa phi thăng, đều là những ma đầu tiếng tăm lừng lẫy, nợ máu trong tay vô số. Sau khi đến tầng trời Thị Phi, khắp nơi đều là ma đầu, bọn họ cũng chỉ có thể thu liễm tính tình của mình, chậm rãi bò lên vị trí ma tôn.
Nhưng chung quy vẫn không thể sảng khoái như bây giờ.
"Đã đến giờ rồi, ta nên gϊếŧ ai đây nhỉ?" Hai tên ma tôn tùy ý chọn gϊếŧ hai người, cười híp mắt kiến nghị, "Xem ra tiên nhân của các ngươi không muốn ra, đúng là đáng thương. Không bằng như vậy đi, các ngươi trực tiếp vào miếu, đập phá tượng thần của bọn họ, xem bọn họ có ra ngoài không? Người nào đập ác nhất, ta sẽ thả người đó đi."
Nhất thời, không ít người sáng hai mắt.
Có thể nhìn thấy một con đường sống vẫn tốt hơn nhiều so với việc ngồi đợi cái chết.
Không ít người cùng nhau tiến lên, dồn dập nhặt mấy cục đá dùng được trên mặt đất, bắt đầu phá hoại miếu thần.
"Không được, các ngươi không thể đi vào."
"Khinh nhờn tượng thần thượng tiên sẽ gặp báo ứng."
"Chúng ta không thể nghe những tên yêu ma này nói đâu."
Cũng có mấy tín đồ thành kính duy trì được lý trí, thượng tiên không muốn ra ngoài, có lẽ không phải ngài không muốn ra, mà là sau khi ra chắc chắn bọn họ sẽ càng chết nhanh hơn.
Thế nhưng, đứng trước sinh tử, ai có thể bảo đảm bản thân không sợ hãi?
Bên trong tòa miếu thần chỉ có một cái tượng thần của Hoàng Đại Tiên, những người này bị sợ hãi và sợ sệt chi phối, cầm trong tay vũ khí thô sơ, dùng hết lực sức toàn thân phá hoại tượng thần.
Thật giống như làm vậy là có thể phát tiết toàn bộ lửa giận và sợ hãi trên người ra ngoài vậy.
Nhưng trên thực tế, đối với thần tu đã tu hành nhiều năm như Hoàng Đại Tiên mà nói, chỉ là một cái tượng thần hoàn toàn không được tính là gì. Trong Thế Gian này, còn có rất nhiều miếu thần cung phụng Hoàng Đại Tiên, hắn hoàn toàn có thể tìm đại một tòa miếu thần nào đó rồi tiếp tục ngốc ở đấy.
Chỉ cần hắn còn nhang đèn, hắn có thể tùy ý thay đổi đạo trường.
Bên trong miếu thờ.
Hoàng Đại Tiên đã gần như hiện ra dáng vẻ của bản thể.
Tâm hắn bị rối loạn.
Đối với một thần tu đã ngây ngốc tu luyện quanh năm ở nhân gian mà nói, hắn gần như đã nhiễm phải đủ loại vui sướng đau buồn của người phàm.
Chỉ là mạng của mấy người phàm đã có thể làm cho lòng hắn đại loạn.
Vẻ mặt của Chu Trường Dung rất âm trầm.
Hắn chán ghét những người này.
Chán ghét những người tùy ý cướp đoạt mạng của người khác.
Nhưng với dáng vẻ của hắn bây giờ, chẳng thế cứu ai được. Thậm chí, lý trí của hắn còn nói cho hắn biết, một khi bọn họ ra ngoài, người chết chỉ càng nhiều thôi.
"Sư phụ, lẽ nào không còn biện pháp nào sao?" Sùng Minh đã hơi không chịu nổi, "Những người bên ngoài kia, bọn họ chỉ muốn sống mà thôi."
"Để ta ra ngoài trước đi." Tử Sơn Quân gian nan nói, "Bọn họ chỉ muốn tìm Hoàng Đại Tiên, ta ra ngoài thương lượng với bọn họ trước, nói không chừng sẽ có biện pháp."
"Ngươi ra ngoài thì cũng chỉ có chết mà thôi." Sư Vô Cữu trả lời.
"Dù sao cũng phải thử xem." Tử Sơn Quân trả lời, "Nếu cứ ở đây mãi, ta cũng sắp phát điên rồi. Sùng Minh tạm thời xin nhờ các ngươi, ta ra ngoài xem trước một chút. Đợi lát nữa ta kéo dài thời gian của bọn họ, các ngươi nhân cơ hội đưa những người phàm này ra ngoài đi."
Nói xong, Tử Sơn Quân đẩy Sùng Minh vào lòng Trần Hóa Vũ, trực tiếp đi ra ngoài.
"Tử Sơn Quân!" Trần Hóa Vũ ngăn cản không kịp, chỉ có thể hoang mang nhìn Chu Trường Dung, "Chu đạo hữu, ngươi xem, chuyện này phải làm sao đây?"
Chu Trường Dung trầm tư hồi lâu mới chậm rãi nói, "Thật ra, vẫn còn có một biện pháp, chỉ là tương đối mạo hiểm, cần Sư tiền bối phối hợp."
"Nói đi." Lúc này Sư Vô Cữu nói, "Nếu ngươi có biện pháp cứu người ra ngoài, bản tọa tạm thời giúp ngươi vô điều kiện."
...
"Dừng tay!" Thân hình Tử Sơn Quân lóe lên đến trước mặt hai tên ma tôn, nổi cơn thịnh nộ, "Dầu gì hai vị cũng là ma tôn thanh danh hiển hách, hà tất phải bận tâm đến những người phàm bình thường chứ?"
"Ngươi không phải Hoàng Đại Tiên trong này."
"Tại hạ Tử Sơn Quân, chỉ là một sơn thần nho nhỏ thôi." Tử Sơn Quân trả lời.
"Há, tiểu sơn thần." Ma tôn họ La hơi mỉm cười nói, "Vậy ngươi có biết người nắm giữ dấu ấn công đức bẩm sinh đang ở đâu không?"
Sắc mặt Tử Sơn Quân cứng đờ, "Ta không biết."
Nếu hắn biết, hắn đã sớm nói cho mấy người Chu Trường Dung rồi.
"Không biết à." Một ma tôn khác nghiền ngẫm nói, "Ta thấy tu vi của ngươi cũng tầm thôi, tuyệt đối không phải đối thủ của bọn ta. Bây giờ ngươi xuống đó, trước gϊếŧ một nửa những tên phàm trần bên dưới đi rồi ta sẽ thả một nửa còn lại đi."
Tử Sơn Quân khiếp sợ nhìn bọn họ, "Ngươi... Các ngươi muốn làm gì?"
"Nghe nói chỉ có máu tiên nhân mới có thể nhận biết dấu ấn công đức, mà huynh đệ hai người chúng ta á, không phải tiên nhân gì hết, ầy, muốn nhận biết dấu ấn công đức thực sự quá khó khăn."
"Cho nên, hai người chúng ta đã nghĩ ra một biện pháp tốt hơn."
"Chẳng phải thần tu các ngươi bởi vì có công đức mới xuất hiện dấu ấn công đức sao? Như vậy nếu để các ngươi chủ động chọc nợ máu, tàn sát người phàm, vậy thì chắc là dấu ấn công đức trên người các ngươi sẽ có biến hóa nhỉ. Nếu có biến hóa thì chứng minh dấu ấn công đức trên người các ngươi là giả, còn không thì đó là thật."
"Cái này so với cái gì mà máu tiên nhân còn thuận tiên hơn nhiều."
"Mời."
Hai tên ma tôn này, không chỉ thủ đoạn tàn nhẫn mà còn khá thông minh.
Bọn họ biết rõ, với trạng thái phân thân của bọn họ bây giờ nếu đi thẳng vào đạo trường của Hoàng Đại Tiên chắc chắn sẽ thua, vì vậy chỉ có thể nghĩ trăm phương ngàn kế bức Hoàng Đại Tiên ra ngoài. Một khi Hoàng Đại Tiên rời khỏi đạo trường của hắn thì cũng sẽ bị thiên đạo hạn chế, thực lực phát ra cũng giống như bọn họ.
Mà nhóm thần tu có dấu ấn công đức thực sự quá nhiều, mà tương tự người hạ giới xuống đây cũng có tiên tôn, không những khó đối phó mà số lượng lại còn nhiều, dùng máu tiên nhân thực sự quá phiền phức.
Bởi vậy, bọn họ mới căn cứ vào nguồn gốc của dấu ấn công đức, suy đoán ra một biện pháp khác.
Chỉ là lúc đó không có cơ hội để thử xem, bây giờ ngược lại là một cơ hội tốt!
"Các ngươi thực sự... Điên rồi!" Lúc này Tử Sơn Quân đã hiểu suy nghĩ của bọn họ, chính mình cũng chỉ là quân cờ để bọn họ thử nghiệm suy đoán mà thôi.
"Ồ, không phải dấu ấn công đức là do thần tu các ngươi làm ra sao? Nếu các ngươi không làm ra công pháp như vậy thì bọn ta cũng không cần phải dùng biện pháp này để nhận biết đâu."
"Ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, nếu ngươi gϊếŧ một nửa thì còn có thể cứu một nửa, nếu không gϊếŧ thì một người cũng không thể cứu đâu nha."
"Các ngươi là ma tu, lẽ nào sẽ giữ lời hứa?" Tử Sơn Quân liên tục cười mỉa, "Nếu ta thật sự làm như các ngươi nói, chỉ sợ các ngươi sẽ càng không bỏ qua cho những người còn lại."
"Ai nha, vậy mà là một tên thông minh!"
"Đúng là khó đối phó mà."
Hai tên ma tôn đồng thời thở dài, "Xem ra chỉ có thể tự chúng ta ra tay."
"Tiểu sơn thần, không biết nếu bọn ta gϊếŧ ngươi, cái người ẩn bên trong kia có thể ra ngoài hay không đây?"
Sắc mặt Tử Sơn Quân hơi trắng bệch, thế nhưng cắn chặc răng không chịu lùi về sau.
Đợi một lát đấu với bọn họ, nếu có thể kéo dài một chút thời gian...
"Ngươi muốn kéo dài thời gian cứu người chứ gì, cái này không được đâu, đây là lợi thế lớn nhất trong tay chúng ta đó." Một tên ma tôn cười nói, "Ta ở bên cạnh nhìn nè, đối phó ngươi, một người thừa sức."
Tâm Tử Sơn Quân chìm xuống đáy vực.
Hai tên ma tu này, thật sự không cho lọt một giọt nước!
Chỉ có thể liều mạng với bọn họ thôi!
Tử Sơn Quân lấy ra ấn sơn thần của chính mình, nếu thực sự không được, vậy thì dù có cá chết lưới rách, cũng phải mang theo một người.
Ma tôn họ La đối diện với Tử Sơn Quân lại hoàn toàn không đặt hắn ở trong mắt.
Chỉ là sơn thần nho nhỏ, ngay cả sức phi thăng cũng không có, hắn phải lo lắng cái gì chứ?
Nhóm người phàm bên dưới nhìn chằm chằm không chớp mắt, bọn họ đều mong đợi vị sơn thần không biết từ đâu này có thể cứu bọn họ ra ngoài.
Nếu không bọn họ thật sự sẽ chôn thây ở chỗ này!
Trong thế ngàn cân treo sợi tóc.
Đột nhiên, bên trong miếu thần truyền ra một tiếng vang to lớn.
Tòa miếu thần rộng lớn bỗng sụp đổ trong nháy mắt, tro bụi bay bốn phía.
Lập tức, một con hoàng thử lang tràn đầy máu tươi bị một người nhấc ra ngoài nặng nề đập lên người tên ma tôn họ La kia rồi rơi xuống đất.
"Là hai tên tiểu bối các ngươi quấy rầy chuyện của bản tọa!" Dung mạo của Sư Vô Cữu mơ hồ, chỉ để lộ ra hai mắt màu bích lục, yêu khí ngập trời, vừa thấy đã biết không phải là nhân tộc.
Hai tên ma tôn này bị Sư Vô Cữu đột nhiên xuất hiện làm cho sợ hết hồn.
Tại sao lại có yêu tôn ở đây?
Chẳng phải yêu tộc ở tầng trời Thị Phi không đi hướng này sao, hơn nữa nhìn dáng vẻ, hình như không giống với những yêu tộc bọn họ đã từng gặp trước đây trong tiệc rượu.
Đương nhiên Sư Vô Cữu sẽ không tự lộ ra dung mạo và thân phận của mình rồi, hắn quá rõ suy nghĩ của những người này, thứ bọn hắn càng đoán không ra, bọn họ mới càng kiêng kỵ.
"Vị đạo hữu này, ngài... tại sao ngài lại ở đây?" Ma tôn họ La chắp tay hỏi.
"Việc của yêu tộc bọn ta, phải báo cho ngươi biết à?" Sư Vô Cữu cười khẩy vài tiếng, "Đèn Thanh Tà này là bí bảo thánh nhân, yêu tộc ta đương nhiên phải lấy được. Chỉ cần tìm được chuyển kiếp của người mang theo dấu ấn công đức là có thể lấy được đèn Thanh Tà. Chuyện tốt như vậy, sao ta không thể xuất hiện? Chẳng lẽ, phải hi vọng vào đám tiểu bối?"
Hoàng Đại Tiên hiện ra nguyên hình, không rõ sống chết ngã trên mặt đất, vừa nhìn đã biết bị trọng thương.
Nhóm những người phàm hơi điên cuồng nhìn thấy cảnh này, chẳng khác nào bị đánh một đòn cảnh cáo, trực tiếp tỉnh táo lại.
Thì ra không phải Hoàng Đại Tiên không chịu cứu bọn họ, mà là ngay cả ngài cũng sắp chết rồi.
Vậy mà bọn họ lại hủy hoại tượng thần của ngài!
Một số người phàm không chịu nổi, đã bắt đầu quỳ rạp trước thân thể của Hoàng Đại Tiên cầu xin tha thứ.
"Chỉ là thứ con hoàng thử lang biết rất có hạn." Sư Vô Cữu hờ hững nói, "Vốn bản tọa còn muốn lột da nó làm quần áo, nhưng đáng tiếc, bản tọa chỉ vừa mới động chút thủ đoạn, nó đã sợ đến mức cái gì cũng khai hết."
"Nó nói cái gì?" Hai mắt hai tên ma tôn toả sáng.
"Bản tọa nói cho các ngươi thì có ích lợi gì?" Sư Vô Cữu hỏi ngược lại, "Không bằng mấy tên trốn ở xung quanh kia cũng ra mặt hết đi, tán gẫu với bản tọa một chút. Nếu các ngươi đồng ý lấy đồ vật ra trao đổi với bản tọa, bản tọa sẽ nói cho các ngươi tin tức bản tọa hỏi thăm được. Con hoàng thử lang này sắp phải chết rồi, trên thế giới cũng chỉ còn có một mình ta biết được bí mật của dấu ấn công đức thôi. Hầy, thật là cô quạnh quá đi thôi."
Tác giả có lời muốn nói:
Sư Vô Cữu: Haizzz, thế mà lại có một ngày bản tọa vì cứu người phàm mà phải nói dối diễn trò nữa sao?
Chu Trường Dung: Tiền bối ngài đầy lòng từ bi, là bồ tát tái thế.
Sư Vô Cữu: ... Ngươi khen ta thì cứ khen thôi, lôi kéo ta giống đám phật tu làm cái quái gì chứ?
Danh Sách Chương: